45.
45.
Kim Vân Kha còn định nói, đã thấy cô gái đi với Tang Tử bước lên che khuất nàng, nói: "Kim công tử ở đây tất nhiên là có việc, không đến nỗi cố ý chờ chúng ta, như vậy thứ cho chúng ta có việc xin được cáo lui trước." Rồi Yến Tê Đồng lôi Tang Tử vòng qua hắn rời đi.
Kim Vân Kha trợn mắt ngoác mồm nhìn bóng hai người rời đi, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng nói ấy... Rõ ràng đó là giọng nói của cô gái đêm đó; lẽ nào do ánh trăng mê mắt người vô cớ làm mình mê mẩn tâm trí cho rằng thiên tiên hạ phàm? Kim Vân Kha hồn bay phách lạc đứng đó, lòng dạ ngứa ngáy như mèo cào. Hắn gọi tùy tùng, bàn giao nói: "Cẩn thận đi theo nhìn xem họ ở đâu."
Bên kia, Tang Tử bị lôi đi, cứ việc đây là Yến Tê Đồng tự chủ trương nhưng Tang Tử cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Mấy bộ xiêm y Yến Tê Đồng thường mặc đã bị Khâu Anh lấy đi hết, đổi lại cho nàng ấy vài bộ mới nhỏ gọn hơn. Ánh mắt Khâu Anh tất nhiên rất tốt, một thân đỏ tươi hiện tại rất thích hợp với nàng ấy, đặc biệt là vừa rồi khi kéo nàng chạy như bay, tựa như liệt diễm chiếu thẳng vào lòng Tang Tử, quả thực ấm áp dễ chịu. Chỉ là Tang Tử theo không kịp, đi không được bao lâu đã kéo Yến Tê Đồng lại.
"Được rồi, đã cách rất xa." Tang Tử dịu dàng nói.
Yến Tê Đồng nhìn thấy sắc mặt nàng có vẻ tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi, vội dìu nàng từ từ tới bên đường. Ở đây có một sạp ăn vặt, không biết là món gì nhưng có chỗ ngồi, Yến Tê Đồng đi vào.
Tang Tử ngồi vào chỗ, ngẩng đầu, sắc mặt biến đổi.
Đây là một tiệm bánh trung thu nhỏ.
Trung thu sắp tới rồi... Trung thu, ngụ ý đoàn viên, nhưng đối với nàng từ nhỏ đã không có bao nhiêu ý nghĩa. Tuy sư phụ nhận nàng làm con nuôi nhưng không phải lấy danh nghĩa con gái, nàng cũng không có theo họ của hắn. Mặc dù hàng năm đều đến nhà hắn ăn lễ nhưng chung quy không phải người nhà. Mấy năm nay, trung thu lại là ngày tháng đau đớn nhất của nàng. Mỗi kỳ trăng tròn sẽ khơi dậy chí âm chí hàn trong cơ thể nàng, lần nào cũng nguy hiểm cận kề cái chết, nếu qua được thì cơ thể chỉ còn đại thương.
"Tang Tử, bánh trung thu này trông cũng không tệ, ăn không?" Yến Tê Đồng nhìn quá trình người ta làm bánh mấy lần, hỏi.
Đúng rồi, lúc này mình có Yến Tê Đồng...
Yến Tê Đồng không nghe trả lời, xoay đầu lại, nhìn thấy Tang Tử nhìn mình giống như là nắng hạn gặp mưa rào, chết đuối vớ được cọc.
"Tang Tử, ngươi sao vậy?" Yến Tê Đồng đến gần mà nàng cũng không chớp mắt, giống như bị ai chấn hồn thì hốt hoảng: "Tang Tử?"
Tang Tử khẽ lắc đầu và thở dài. Mình lúc này còn có Yến Tê Đồng ở bên cạnh. Tuy chỉ có phút chốc nhưng mình có thể thả lỏng. Nàng hiện tại đột nhiên lĩnh hội được cách nghĩ của sư phụ khi bức nàng không thể không tự cứu lấy bản thân mới sống sót. Đó là nếu có ỷ lại, vậy có một ngày sự ỷ lại không còn, nàng sẽ càng mau chết...
"Ta không thích bánh trung thu." Tang Tử không hứng thú nói và đứng dậy. "Chúng ta trở về đi thôi."
Đi theo Tang Tử về nhà, Yến Tê Đồng vẫn quay đầu lại nhìn xung quanh tiệm bánh trung thu. Trước tiệm còn có nhiều người đang chờ, một bên mong mỏi đối lập hoàn toàn với Tang Tử vắng vẻ khiến cho nàng cũng thấp thỏm.
Tâm tình Tang như thủy triều đến rồi đi, không để lại dấu vết gì. Yến Tê Đồng cẩn thận mà sống. Bây giờ rốt cục đến lúc nàng phải nghênh đón những người không cách nào tránh được.
Khi đó đã là buổi tối, có một nhuyễn kiệu lặng lẽ được nhấc vào nhà Tang Tử. Yến Tê Đồng bị thông báo nói cha mẹ nàng sẽ đến rồi sau đó người thông vẫn chưa từng xuất hiện lại.
Trong căn nhà rỗng tuếch, người bưng trà rót nước cũng không có, Yến Tê Đồng ngồi ở trong phòng chờ đợi, lòng bàn tay không ngừng chảy mồ hôi, hơi thở cũng phập phồng không thư thái. Tuy đã cố khắc chế nhưng không thể làm gì được.
Khi cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Yến Tê Đồng giật mình.
Yến phu nhân đi trước, vừa vào cửa nhìn thấy bóng người đã lảo đảo chạy tới, hai tay mở lớn: "Con ta, con ta!" Nhào tới phía nàng.
Tiếng gọi bi thương ấy thật sự nghe xót, Yến Tê Đồng rơi lệ, hai mắt mơ hồ nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt.
Yến phu nhân vừa đến gần là ôm Yến Tê Đồng vào lòng, không kiềm chế được nước mắt mà khóc rống. Yến Tử Lương đi theo ở phía sau, cẩn thận đóng cửa, khi đến gần cũng không nhịn được rơi lệ.
Yến phu nhân vừa khóc vừa nói: "Con ơi, con đi mấy tháng bặt vô âm tín, có biết mẹ lo lắng, trong lòng giống như hỏa thiêu, không một ngày an tâm hay không. . ."
Yến phu nhân nói liên miên nửa ngày, Yến Tê Đồng cũng khóc nửa ngày. Nàng chẳng hề nói một câu nào mà chỉ suy nghĩ đến tình cảnh nếu mình trở lại, cha mẹ gặp lại mình cũng sẽ như vậy. Dưới ánh nến, hai bên tóc mai Yến phu nhân đã bạc; mẹ mình có lẽ cũng giống thế này. Cha mình là một người nội liễm, cũng hay khom người giống Yến thừa tướng.
Yến Tê Đồng khóc đến tình chân ý thiết. Tình cảnh vốn cho là sẽ lúng túng và lạ lẫm cứ như thế được hàn gắn giống như người nhà gặp lại đoàn viên.
Sau một hồi, Yến Tử Lương mới bước lên lôi kéo hai mẹ con mà ôm.
Yến phu nhân run run nâng mặt Yến Tê Đồng, dưới ngọn đèn tỉ mỉ nhìn xem vết sẹo trên mặt nàng. Tình cảnh xưa như còn ở trước mắt. Tiếng con gái kêu lên thê thảm còn vang ở bên tai; bàn tay Nhị phu nhân vương đầy máu thịt như ác mộng cả ngày hiển hiện trước mặt khiến bà không thể chợp mắt. Con gái của bà, đứa bé quý giá nhất cõi đời này thể nào phải chịu đau khổ như thế... Mà tất cả tạo thành bởi vì một tham niệm! Yến phu nhân đã ăn năn hối hận từ lâu. Bây giờ được gặp lại con gái, bà không còn cầu mong gì nhiều. Nếu vết thương trên mặt con có thể khỏi hẳn chính là trời cao rủ lòng thương, bà sẽ ngày đêm dâng hương, sớm chiều hối lỗi để cảm tạ ơn trời. Yến phu nhân xem đi xem lại, lại sờ soạng, rốt cục xác định Tang Tử đại phu thật sự có tài. Vết sẹo sắp biến mất rồi. Nếu không nhìn kỹ, bà cũng tìm không ra.
". . . Người yên tâm, sắp khỏi rồi." Yến Tê Đồng nói. Mà không ngờ lại chọc Yến phu nhân càng thêm lệ tuôn như suối.
"Đứa ngốc, còn bảo mẹ yên tâm..." Yến phu nhân khóc ròng. "Tất cả là lỗi của mẹ, hại con thành như vậy..."
Yến Tử Lương nhìn thấy phu nhân chỉ nói hoài hai câu đó, tiến lên đỡ bà sang một bên mà ngồi, rồi ông ta cũng ngồi xuống hỏi Yến Tê Đồng: "Mấy tháng này, con cực khổ lắm phải không? Ta thấy con gầy không ít."
Yến Tê Đồng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng suy nghĩ dàn ý mình nghĩ ở trong đầu, sau đó đi tới trước mặt hai người quỳ xuống: "Cha mẹ, ta có chuyện muốn nói."
Yến Tử Lương và Yến phu nhân vội tới đỡ nàng nhưng nàng từ chối.
"Cha mẹ có chỗ không biết... Ta đến chỗ Tang Tử đại phu trị liệu. . .đúng là đã chịu không ít khổ cực. Bởi vì vết thương, lúc đó mất hết niềm tin một lòng muốn chết cho nên đã ăn rất nhiều thuốc viên của Tang Tử đại phu..." Yến Tê Đồng thấy Yến phu nhân nghe tới đây đã muốn xỉu, chỉ phải nhanh chóng nắm tay bà nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, hiện tại ta không phải khỏe mạnh sao?... Chỉ là, số thuốc kia đã tổn thương đến đầu óc của ta, khiến cho ta quên đi rất nhiều thứ." Yến Tê Đồng châm chước nói: "Đến ngay cả chính ta là ai, ta cũng không nhớ."
Yến phu nhân đứng phắt lên và lảo đảo, liên đới Yến Tê Đồng cũng theo đứng lên. Nàng không quen quỳ nên không quỳ, chỉ đứng nói: "Mặc dù đã quên đi tất cả, nhưng ta vẫn đang cố gắng nhớ lại từng chút một. Thậm chí là cầm kỳ thi họa ngày xưa đã học bây giờ phải tận tâm hết sức mới lấy lại được. Mẹ có biết không, bức tranh Tang Tử đại phu mang đến, ta không nhận ra là của mình vẽ."
Yến Tử Lương nghe thấy khác thường, không khỏi giương mắt tỉ mỉ nhìn xem xác định lại có đúng thật là con gái mình không. Cảm giác khi nàng nói chuyện quả thật có vẻ không đúng, nhưng vì mất trí nhớ, ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể nhớ rõ, càng không thể nhận ra cha mẹ trước mắt là có thể hiểu.
"Tại sao Tang Tử đại phu không nói với chúng ta trước về việc này." Yến phu nhân ngã ra ghế, quay đầu nhìn chồng mình, run giọng nói.
Yến Tê Đồng giải thích: "Chúng ta vừa tới Hoành Kinh, cũng không biết khi nào có thể gặp mặt hai người, nên nàng cũng không muốn hai người lo lắng."
Yến Tử Lương thấy nàng có vẻ bảo vệ Tang Tử, không nói gì. Con gái bị mang đi mấy tháng, trở về trông có vẻ giao hảo cùng Tang Tử, lại không nhớ cái gì, lẽ nào có chỗ khác biệt? Hắn bị Tri Ngọc đại sư Ngạn Quốc thao túng vài lần rồi, không thể không chú ý.
"Bây giờ gặp mặt, ta dĩ nhiên không thể lừa hai người." Yến Tê Đồng tận lực nhẹ giọng nói. "Thật ra ta cũng không quá nhận ra hai người... Chỉ là...vừa rồi thấy mẹ bước vào ta không khỏi cảm thấy buồn. Có lẽ cũng không lâu lắm, ta sẽ nhớ lại tất cả." Nàng thở sâu một hơi, vội vàng nói tiếp: "Tuy chúng ta có thể đoàn viên, nhưng theo ta được biết, tình thế hiện tại không cho phép ta về nhà. Mà ta cũng muốn nói tới điểm này: Ta ban đầu bởi vì muốn làm Thái tử phi mà cả ngày áp lực nặng nề, bây giờ coi như đã buông bỏ toàn bộ... Ta giao du thế giới bên ngoài, cảm thấy tươi đẹp hơn trong lầu các, cho nên ta cũng không muốn phải đi về. Hai người yên tâm, ta sẽ khỏe mạnh sống tiếp. Nhưng, không phải ở đây." Yến Tê Đồng ngồi xuống bên chân Yến phu nhân, phủ hai tay lên đầu gối bà: "Người cứ xem ta đã gả đi là được rồi."
Yến phu nhân cúi đầu nhìn con, từ lòng dạ cho tới tâm trí nhất thời không thể làm ra phản ứng gì. Bà đã mong mỏi các loại tình cảnh khi gặp lại con cưng, nhưng không ngờ nhất là như thế này. Bà thấp giọng nói: "Mẹ hiểu rồi. Con hận mẹ phải không? Con đúng là hận mẹ, cho nên mới muốn bỏ đi, mới muốn vĩnh viễn bỏ mẹ đi..." Yến phu nhân thẫn thờ đẩy tay Yến Tê Đồng ra, như du hồn bước đi ra cửa.
"Bà ấy cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, mong chờ gặp con nhưng con lại nói không muốn trở về nữa, bảo bà ấy làm sao chịu đựng được đây?" Yến Tử Lương thở dài nói: "Nếu con không muốn ở lại nữa thì cũng phải từ từ bàn bạc. Không cần phải ép chết bà ấy." Yến Tử Lương nói xong lắc đầu, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài.
Yến Tê Đồng cắn chặt môi nhìn bóng lưng của hắn. Trong lòng nàng bây giờ rất khó chịu. Ở không được, đi cũng không xong, tựa như thú bị vây hãm... Vốn muốn giải quyết cho nhanh bởi vì sợ kéo dài, hai người càng khó chấp nhận cho nàng rời đi, nhưng không ngờ bọn họ vẫn bị đả kích lớn như vậy. Tuy nhiên, chuyện đả kích lớn hơn là nếu hai người biết có linh hồn khác đang ở trong thân xác con gái cưng của mình mà linh hồn con gái cưng của mình lại chẳng biết đi đâu... Nỗi đau đến không muốn sống đó phải xử lý làm sao? Chuyện tuyệt vọng nhất thế gian đối với các bậc cha mẹ như thế đó, phải nói thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com