Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

59.

59.


Thực ra Yến Tê Đồng rất muốn nói rằng anh em, bạn bè có tình nghĩa cũng có thể không tiếc mạng sống, thậm chí là chuẩn bị cho ngươi làm phu nhân nào đó cũng được. Trong khi bọn họ chỉ là một hồi gặp nhau, cuối cùng phải ly tán, thì nói gì đến trinh kiên đáng ngưỡng mộ? Rồi vì vậy mà không cho đối phương kết giao, hay thân cận với ai? Có đôi khi Yến Tê Đồng cảm thấy Tang Tử là người khó dò, nhưng cũng có khi ngây thơ, thẳng thắn giống như trẻ con.

Đêm đó, Yến Tê Đồng đã trằn trọc khó ngủ, mà nhiệt độ từ Tang Tử ở bên vành tai càng khiến nàng thêm phiền não, phải đến khi tảng sáng nàng mới miễn cưỡng ngủ được.

Đến khi nàng tỉnh lại, nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cảm giác trong phòng ẩm ướt hơn chút. Trung thu vừa qua lại đến thu thủy triều. Yến Tê Đồng ngồi dậy, vén tóc, quay đầu lại nhìn, thấy có một cái áo ngoài treo ở bên giường, không biết nó ở đó khi nào.

Cái áo ngoài này hơi giống cái áo khoác, chỉ là tay áo rất lớn và có nút thắt trước ngực, nhìn qua chỉ có giá trị trang trí chớ không có bao nhiêu ý nghĩa chống lạnh.

Hạ nhân ở ngoài nghe thấy tiếng động, bưng nước trà, chậu rửa mặt đi vào. Yến Tê Đồng ban đầu rất không thích việc bị hầu hạ như thế này, nhưng mà người ở đây rất cứng nhắc, không dám vượt quá thân phận, nên nàng chỉ phải thuận thuế mà làm theo họ. May là khi súc miệng nàng được đặt chậu ở một bên, chớ nàng cũng không hề muốn ai bưng nó.

Sau khi rửa mặt xong, Yến Tê Đồng vẫn không thấy Tang Tử, hỏi: "Tang Tử đâu?"

"Vì có khách đến, Đại phu đang ngồi ở tiền sảnh ạ."

Yến Tê Đồng nhíu mày, không biết là ai đến.

Hạ nhân kia lại nói: "Đại phu có dặn là sau khi cô nương tỉnh lại thì có thể dùng bữa trước, rồi gặp khách sau cũng không muộn ạ."

Tang Tử ở Hoành Kinh nhiều năm như vậy, e là người quen không ít, Yến Tê Đồng cũng không có hiếu kỳ, quyết định đi ăn sáng trước.

Đến khi Yến Tê Đồng ăn no uống say xong tới tiền sảnh, nàng thầm nghĩ may mắn là ăn xong rồi, nếu không là sẽ không còn khẩu vị nữa.

Bởi khách đến là Kim Vân Kha.

Hắn không chỉ đến không, mà còn mang theo rất nhiều lễ vật, đặt chồng chất thành hai đống ở bên ghế.

Từ lúc gặp Tang Tử ở ngoài cung, Kim Vân Kha đã cho người đi theo bọn họ, xem họ ở đâu, bình thường làm những gì. Cái gã rình mò ở mấy hôm trung thu đó một mực chỉ thấy Tang Tử ra vào chỗ này, chớ không thấy ai khác đi theo, mãi cho đến gần đây mới phát hiện là có nàng xuất hiện thì xui là bị bắt tại trận.

Gã rình mò mặt mày sưng húp trở về Kim phủ khiến Kim Vân Kha hoảng hồn, nhưng cũng vừa xấu hổ vừa giận nên hắn đã phạt gã kia, xong lại đứng ngồi không yên. Vì Tang Tử đã nói đến nước đó, hắn không thể không xuất hiện, cho nên sáng nay, mặc kệ gió táp mưa sa, đã sai người lấy chút trân bảo trong nhà, lại vơ vét thêm tơ lụa son phấn ở trên đường, tự thân tới cửa. Nhưng mà, cô nương mà hắn tâm tâm niệm niệm thì không gặp được, ngược lại bị Tang Tử mời sang tiền thính ngồi uống trà.

Lại nói đến việc so bì xem ai tĩnh lặng hơn, hai người này ngược lại có thể liều mạng. Tang Tử thì đã quen một mình, nàng chỉ ngồi xuống, chậm rãi phẩm trà của mình và chuyên chú đọc sách. Còn Kim Vân Kha thì bị một câu nói của Tang Tử "nàng chưa tỉnh ngủ, nếu ngươi muốn gặp nàng thì cứ an tâm ngồi chờ" chặn lại, khiến hắn không thể không an tâm mà ngồi chờ. May mà dạo gần đây hắn cũng chỉ dưỡng bệnh, nên có thể ngồi im được.

Yến Tê Đồng vừa bước vào, đầu tiên là thầm nghĩ may mắn (vì đã ăn xong rồi), vừa lại thầm nói không tốt. Nàng ở trong nhà không có mang mặt nạ, ngược lại thành toàn cho Kim Vân Kha lần đầu tiên, vào ban ngày, nhìn thấy chân diện mục của nàng. Nàng cũng không phải sợ cái gì, chỉ là biết gương mặt này có bao nhiêu kinh người nên sợ chiêu phong dẫn điệp.

Quả nhiên, Kim Vân Kha vừa gặp được nàng đã như người mộng du, chậm rãi đặt chén trà xuống và đứng lên, sự vui mừng từ từ tụ lại trong mắt, không che giấu được.

Tang Tử nghe được động tĩnh, ngẩng đầu, thấy Kim Vân Kha si ngốc, liền đặt sách trong tay xuống. Chút động tĩnh này ngược lại làm Kim Vân Kha giật mình, hắn quay đầu lại thấy Tang Tử cười mỉm nhưng phảng phất có sự chế giễu lẫn châm chọc thì không khỏi lấy lại tinh thần, hướng về phía Yến Tê Đồng mà cúi người: "Tiểu sinh hữu lễ."

Yến Tê Đồng vẫn đứng ở đó, do dự rằng có nên trở về lấy mặt nạ không, nhưng nghĩ lại việc gặp mặt này không thể đại biểu cho cái gì, nên thôi. Vì vậy nàng chỉ là khẽ gật đầu hồi đáp, rồi đi lại phía Tang Tử.

Tang Tử thấy Kim Vân Kha chỉ nhìn mỗi Yến Tê Đồng, liền vươn tay ra đón nàng: "Hôm nay trời mưa, cũng không có làm gì, sao không ngủ thêm."

Mỗi buổi sáng, Tang Tử đều sẽ xem mạch cho Yến Tê Đồng nên hai người đã quen như vậy. Yến Tê Đồng để Tang Tử xem mạch, cười nói: "Ngủ muốn đơ hết xương cốt rồi."

Tang Tử xem mạch cho vô số người, bây giờ chỉ cảm thấy thế gian này chỉ có mạch của Yến Tê Đồng là mạch tượng tốt nhất. Dù cũng chỉ là ung dung, ôn hoà không khác với ai, nhưng một khi nàng chạm vào, lòng bàn tay truyền đến nhịp đập như muốn cùng nàng tâm tức tương ấn (kiểu hiểu nhau từ trong tim...xin lỗi mấy bạn tui chỉ có thể giải thích được như thế =))), ngẫu nhiên say mê không muốn buông tay cũng có, chỉ là nàng không để Yến Tê Đồng nhìn ra.

Thế gian này trầm mê cái gì cũng có, nhưng nếu có ai nói rằng có người trầm mê tâm mạch thì nàng chắc chắn khịt mũi coi thường. Nhưng chính nàng lại luôn luôn yêu thích chạm đến cổ tay Yến Tê Đồng... Sự mạnh mẽ của sinh mệnh ở đó sẽ khiến cho nàng băng lãnh tâm ngay lập tức ấm áp.

Kim Vân Kha thấy không có ai để ý đến hắn, nhất thời xấu hổ, nhưng rất nhanh lấy lại dũng khí nói với Yến Tê Đồng: "Hạ nhân nhà tiểu sinh không hiểu chuyện, tự ý suy đoán tâm sự của tiểu sinh mà vô cớ làm phiền đến quý phủ, nên hôm nay tiểu sinh đến xin lỗi."

Yến Tê Đồng quay đầu nhìn hắn, và cái nhìn đó khiến Kim Vân Kha giống như bị nhất tiễn xuyên tâm, không nhúc nhích được. Yến Tê Đồng rút tay khỏi Tang Tử, khép hai tay lại trước người, khẽ cười nói: "Kim công tử khách khí. Nếu chỉ là hiểu lầm thì công tử cũng đã giải thích xong rồi. Vậy, mời công tử trở về." Gã kia luôn miệng nói là hắn phái tới mà bây giờ hắn trở mặt không nhận nợ. Chưa kể hôm đó ở ngoài cung, nàng vẫn còn nhớ là hắn đã sỉ nhục Tang Tử ra sao.

Kim Vân Kha cứng đờ, rõ ràng cảm giác được Yến Tê Đồng không có hảo cảm gì với hắn, hoàn toàn khác biệt so với lúc ở trên núi... Hắn nhìn thoáng qua Tang Tử, không biết có phải  nàng ta nói xấu hắn hay không.

Và điều này đã chọc Yến Tê Đồng tức giận vì nàng nghĩ rằng hắn lại muốn dùng ác ngôn đối đãi Tang Tử, thì nàng sẽ không để người nào tới nhà mình mà khi dễ nhà mình, cho nên nàng lạnh lùng nói: "Sẵn đây nói cho ngươi biết, người có thể cứu nàng dù phải xông pha khói lửa cũng sẽ cứu nàng, ngươi cứ yên tâm đi."

Nghe đến bốn chữ "Xông pha khói lửa", Tang Tử bật cười, như gió xuân phơi phới. Nhưng mà trước bầu không khí hơi quỷ dị của hai người họ, mình lại cười như thế thì không ổn, thế là nàng lại nhặt quyển sách lên, sung sướng cúi mắt được sách.

Kim Vân Kha thích Yến Tê Đồng, nào dám chống đối với nàng, nên cũng chỉ xuống nước, nói: "Vậy dĩ nhiên là chuyện tốt. Lần trước là tiểu sinh nói sai, chỗ nào thật sự không muốn Tang Tử đại phu khoẻ mạnh đâu."

Tang Tử nghe nhắc đến mình hơi vươn người ngáp một cái, nhưng mà nụ cười mỉm vẫn còn.

Kim Vân Kha lại mượn cơ hội nói: "Lúc trước đều là hiểu lầm. Tang Tử đại phu hẳn là cũng không muốn ta phải chém giết để lấy máu, mong cô nương đừng bận tâm đến những lời kia nữa." Giọng điệu của hắn không khỏi sốt sắng, cúi người đẩy lễ vật về phía trước, "ở đây có một ít lễ vật, xin mang đến cho hai vị thưởng thức; còn có gấm vóc của Khâu gia mới ra, nghe nói gần đây là nổi tiếng nhất Hoành Kinh, nghĩ hai vị có lẽ cũng sẽ thích nên cầm vài thớt tới."

Hắn năm lần bảy lượt lấy lòng, nhưng Yến Tê Đồng chỉ im lặng, ngược lại là Tang Tử chỉ thở dài, một lần nữa buông sách xuống: "Kim công tử ý tốt, chúng ta tâm lĩnh. Chỉ là mấy ngày nữa, chúng ta sẽ rời khỏi Hoành Kinh, cũng khó nói là có trở lại hay không. Cho nên những vật ngoài thân này chúng ta không có dùng tới, xin công tử mang về đi."

Kim Vân Kha nghe xong ngây người, vội nhìn sang Yến Tê Đồng hỏi: "Thật chứ?"

Yến Tê Đồng khẽ gật đầu.

Kim Vân Kha ngã phịch xuống ghế dựa, sau một lát mới vái chào Tang Tử: "Không biết Tang tử đại phu có thể tránh mặt một chút, tiểu sinh... Có chuyện cùng vị cô nương này nói."

Tang Tử hơi sững sờ, nhưng cũng đỡ ghế đứng dậy rời đi. Nàng đứng ở ngoài cửa, không có đi. Không phải là muốn nghe lén, mà là nghĩ Kim Vân Kha có vẻ bị đả kích thật, trông thế mà yêu Yến Tê Đồng rồi.

Trong tiền thính nhất thời không có ai nói chuyện, Tang Tử từ từ đi xa. Gió thu nổi lên, giọt mưa ngổn ngang, Tang Tử hoảng hốt đi dưới mái hiên. Người muốn đi Ngạn Quốc là Yến Tê Đồng, người muốn tìm ngã minh chi tâm cũng là nàng ấy, nhưng hôm nay xuất hiện một người nam, nếu có thể thực tình đối đãi, cùng nàng ấy cử án tề mi, thì chuyện này cũng có thể xem là một loại lựa chọn. Nàng ấy sau khi mất trí nhớ đã coi như vứt bỏ thân phận con gái thừa tướng, vậy nên nàng ấy hẳn là sẽ tự chọn cách sống khác. Vậy sau khi đến Ngạn Quốc, sẽ thế nào đây? Sau khi tìm được ngã mình chi tâm... sẽ thế nào đây? Sau khi minh bạch chân tướng việc nàng có thể xuống hoàng tuyền—— sẽ thế nào đây?... Đột nhiên, Tang Tử dừng bước. Một ngày nào đó Yến Tê Đồng sẽ rời khỏi nàng - Yến Tê Đồng cũng luôn nói như thế... Khó có thể nói được rằng chúng ta sẽ một đời một thế đều ở cùng nhau, lỡ như ta không thể không cách ngươi rất xa thì sao...

Giống như trước mắt, cũng có thể coi là "lỡ như" đi.

Tang Tử xuyên qua màn mưa, ngước nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, trong lòng nghĩ, nàng, đúng là không muốn nghe đến lời nói như vậy.

Sau khi Tang Tử rời đi, Kim Vân Kha thở dài ra một hơi. Mặc dù Tang Tử đại phu gầy yếu nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh. Tuy nàng ấy chỉ mỉm cười thôi, nhưng mà ngươi sẽ không dám xem thường, cũng không dám xem thường. Hiện tại tòa núi lớn đã dời đi, hắn rốt cục cảm thấy dễ nói chuyện rồi.

Yến Tê Đồng ngồi ở vị trí Tang Tử đã ngồi, uống trà còn dư của Tang Tử, rồi lẳng lặng ngẩng mặt lên, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì mà phải tránh nàng?"

Kim Vân Kha hơi cúi người, thấp giọng nói: "Nàng đã quên rồi à, lúc còn ở trên núi, nàng nói chưa từng nhìn thấy ở dưới núi phồn hoa như thế nào, bây giờ nàng đã đến nơi phồn hoa nhất, lộng lẫy nhất Hoành Quốc rồi, vì sao lại muốn rời đi?"

Yến Tê Đồng ngạc nhiên, lúc ấy vì che giấu, nàng quả thật đã từng nói như thế, nhưng có làm sao chứ? "Ta đến Hoành Kinh đã được mấy ngày, nên những gì cần nhìn qua đều nhìn rồi, tất nhiên không có cái gì để lưu luyến."

"Thật sự không có gì để lưu luyến sao?" Kim Vân Kha lại nói, " tiểu sinh nghe nói hai người cũng không có đi đâu mà. Trong khi Hoành Kinh có không ít di tích cổ, còn có ngoại bang khác tề tụ, đừng nói chỉ những ngày qua, nếu để nàng tinh tế thưởng thức thì hơn nửa năm cũng là mới mẻ. Tiểu sinh từ nhỏ lớn lên tại đây, nếu cô nương nguyện ý ở lại, tiểu sinh sẽ để cô nương trong vòng một tháng nhìn thấy phong cảnh khác nhau, chưa kể còn có các khu vực xung quanh Hoành Kinh, cũng đều đẹp không sao tả xiết."

Đại khái là có tài làm hướng dẫn du lịch, Yến Tê Đồng im lặng nghe, trong lòng đột nhiên mệt mỏi rã rời. Nàng hỏi: "Ngươi có biết tên của ta không?"

Kim Vân Kha sững sờ: "Còn chưa... Thỉnh giáo."

"Ngươi có biết ta sinh ra ở đâu, lớn lên ở đâu không?"

Kim Vân Kha nghĩ nghĩ: "Không phải ở trên núi kia sao?"

"Vậy ngươi có biết vì sao ta muốn rời đi không?"

Kim Vân Kha không nói thêm gì nữa. Hắn nhìn thấy Yến Tê Đồng mặc dù nhìn thẳng vào hắn nhưng trong mắt không hề có hắn. Ánh mắt kia xuyên thấu qua hắn, rơi vào nơi rất xa, vừa khiến người khó mà suy nghĩ, vừa khiến tim người đập thình thịch...

"Cái gì ngươi cũng không biết, vậy dựa vào cái gì mà muốn giữ ta lại?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com