Chương 018: Tông môn phong vân
Sau khi Chu Võ Nam lên tiếng, toàn bộ người có mặt ở trên quảng trường chính phong đều không khỏi ngẩn người.
Giây tiếp theo, Chu Võ Nam ở trước mặt mọi người phất tay một cái, một đạo thân ảnh từ bên ngoài quảng trường bay tới, trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều dừng trên người Phục Nhan.
Phục Nhan bị cưỡng chế lại đây thực sự có chút đau đầu, nàng biết ánh mắt Chu Võ Nam sẽ không duyên cớ gì vừa lúc dừng ở trên người nàng, nhưng là ở trước mặt cường giả Hợp Đạo kỳ, nàng hoàn toàn không có sức phản kháng gì.
Nếu Chu Võ Nam cố ý lụy đến nàng, lúc này Phục Nhan đã hoàn toàn không có đường lui, nàng ổn định thân mình, căng da đầu nhìn hai người trước mặt nói: "Đệ tử Phục Nhan, gặp qua Lâm trưởng lão, Chu trưởng lão."
Nói xong, ánh mắt không khỏi chuyển hướng về phía Bạch Nguyệt Ly: "Bạch sư tỷ."
Hứa Đàm Châu thấy Chu Võ Nam tùy ý bắt đệ tử mới khai quang lúc đầu tu vi tới, tức khắc liền cho rằng hắn muốn trào phúng mình, không khỏi lạnh lùng nói: "Ngươi đây là ý gì?"
Lâm trưởng lão một bên cũng không rõ nguyên do nhìn Chu Võ Nam bên cạnh, chỉ có Bạch Nguyệt Ly sau khi nhìn thấy Phục Nhan, con ngươi khẽ nhúc nhích tựa hồ có chút ngoài ý muốn.
"Lúc ta cố ý xem qua ký lục nhiệm vụ của nội môn và ngoại môn." Chu Võ Nam tùy ý cười cười, tiện đà giải thích nói: "Nửa tháng trước, ngoại môn đệ tử Phục Nhan từng đi qua Hắc Tuyền trấn làm nhiệm vụ."
Hắc Tuyền trấn cách Xích Hắc sơn mạch chỉ một trăm dặm, lời này rất hiển nhiên có ý điều chỉ.
Phục Nhan nghe xong không khỏi trừu trừu khóe miệng, nói cái gì cố ý tra ký lục nhiệm vụ, nàng không tin, chỉ sợ là cố ý điều tra nàng mới đúng, Chu Trấn Liệt bị nàng đánh nát khí hải mới qua có mấy ngày, vị Chu trưởng lão này liền đem nàng tra xét chi tiết thông tin.
Chu Võ Nam nói xong, sắc mặt mọi người ở đây đều có chút khó coi, Hứa Đàm Châu vì đối phương tùy tiện lôi ra một cái đệm lưng, Lâm trưởng lão lại cho rằng việc này không nên liên lụy đệ tử Thủy Linh Tông khác.
"Phục Nhan, ngươi đã từng đi qua Xích Hắc sơn mạch?" ánh mắt Chu Võ Nam dừng ở trên người Phục Nhan, dùng ngữ khí chất vấn nàng.
Phục Nhan vẻ mặt ngây thơ gật gật đầu: "Đã từng đi qua."
"Bởi vì bị nhân vật trong nhiệm vụ đuổi giết ta nên khi ta chạy trốn bị hắn đánh hôn mê bất tỉnh." Phục Nhan đúng sự thật nói ra, dư quang nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt Ly, cuối cùng nàng nghĩ nghĩ liền bỏ thêm một câu: "Lúc ấy ta đang ở Trúc Cơ kỳ tầng thứ 9."
"Vậy ngươi có từng gặp qua hai vị Tử Lan tông đệ tử?" Nếu sự tình phát triển đến đây, Lâm trưởng lão chỉ có thể thuận thế hỏi.
Nói xong Phục Nhan liền cúi đầu nhìn thoáng qua hai cổ thi thể phía dưới, tựa hồ như đang xác nhận, hảo nửa ngày mới nói: "Giống như đã từng gặp qua."
"Giống như từng gặp?" Chu Võ Nam lại lần nữa sâu kín hỏi.
Phục Nhan bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Khi ta ngất xỉu hẳn là đã có cao nhân cứu ta, chờ ta lần nữa tỉnh lại thì thân đã ở sau bên trong Xích Hắc sơn mạch, vừa lúc đi ra thì thấy có lưỡng đạo thân ảnh, bọn họ tựa hồ vì một gốc cây linh thảo nên đang cùng thị huyết băng lang đánh nhau, ta lúc ấy còn chưa sáng lập khí hải, căn bản không dám tiến lên, bất quá đúng thật là đã từng gặp hai người này."
"Được rồi." Hứa Đàm Châu rõ ràng có chút không kiên nhẫn, hắn là cường giả Hợp Đạo kỳ thực hiển nhiên không có công phu đi nghe sự việc người Khai Quang kỳ tu vi trải qua, tức khắc sắc mặt càng khó coi: "Các ngươi ở đây kẻ xướng người hoạ là có ý gì, đường đường là Thủy Linh Tông các người muốn trốn tránh trách nhiệm của mình sao?"
Đề cập đến toàn bộ mặt mũi tông môn, ánh mắt Lâm trưởng lão cũng không khỏi trở nên nghiêm túc, thậm chí còn mang theo ý vị cảnh cáo: "Ta khuyên Hứa trưởng lão vẫn nên tiểu tâm nói chuyện, hiện giờ không có bất luận chứng cứ gì có thể chứng minh là đệ tử Thủy Linh Tông chúng ta đã giết hại đệ tử Tử Lan tông các ngươi, đâu ra việc trốn tránh trách nhiệm như ngươi vừa nói?"
"Ngươi......" Một phen lời nói này khiến Hứa Đàm Châu tức giận nhưng cũng không biết nói gì.
Dứt lời, Bạch Nguyệt Ly một bên vẫn luôn chưa mở miệng rốt cuộc lên tiếng: "Không biết Hứa trưởng lão đã cẩn thận xem xét qua miệng vết thương của nhị vị?"
"Nha đầu ngươi có ý gì?" Hứa Đàm Châu lại lần nữa đem đầu mâu chuyển hướng về phía Bạch Nguyệt Ly, ánh mắt lạnh lùng nói.
Bạch Nguyệt Ly xử sự không kinh, ngược lại tinh tế giải thích nói: "Miệng vết thương của hắn, ta vừa mới xem xét qua, nguyên nhân chết là do...... Hiểu Ý Nhất Kiếm."
"Cái gì, Hiểu Ý Nhất Kiếm?"
Thanh âm Bạch Nguyệt Ly rơi xuống, sắc mặt mọi người đều có chút kinh ngạc.
Hiểu Ý Nhất Kiếm, chỉ có kiếm tu mới có thể lĩnh ngộ, thật cũng không phải nó có bao nhiêu lợi hại, đơn giản là nó rất khó lĩnh ngộ, khi luyện kiếm pháp này yêu cầu người và kiếm hợp nhất cảnh giới, người cầm kiếm cùng kiếm sinh ra cộng minh mới có khả năng lĩnh ngộ ra một kích này.
Mà toàn bộ mân Bắc Vực, người chân chính lĩnh ngộ đến Hiểu Ý Nhất Kiếm kiếm tu, người đó hẳn cũng là lông phượng sừng lân mà tồn tại.
"Lúc trước ta từng may mắn gặp qua một vị tiền bối dùng qua Hiểu Ý Nhất Kiếm cho nên mới có chút hiểu biết về kiếm pháp này, tin tưởng Tử Lan tông hẳn là cũng có người hiểu biết về nó, Hứa trưởng lão nếu không tin lời ta nói có thể trở về dò hỏi một phen, liền sẽ biết." Bạch Nguyệt Ly chậm rãi giải thích.
Nói xong Bạch Nguyệt Ly vừa chuẩn bị thu hồi thần sắc, lại đột nhiên chú ý tới Phục Nhan sau khi nghe thấy Hiểu Ý Nhất Kiếm, ánh mắt có dại ra rồi lại phục hồi thần sắc.
Nàng cũng hơi sửng sốt một chút.
Bởi vì mọi người đều chú ý ở Hiểu Ý Nhất Kiếm cho nên cũng không ai chú ý tới thần sắc của hai người.
Hứa Đàm Châu vốn dĩ cho rằng hôm nay nếu không thể hủy diệt Bạch Nguyệt Ly thành công thì cũng có thể mượn cơ hội lột một tầng da mặt Thủy Linh Tông, không nghĩ tới lại làm người khác một phen chê cười hắn.
Bạch Nguyệt Ly chưa lĩnh ngộ đến Hiểu Ý Nhất Kiếm, điểm này mọi người rất rõ ràng, người đang ở Khai Quang kỳ tu vi nếu có thể lĩnh ngộ Hiểu Ý Nhất Kiếm, kia thanh danh Bạch Nguyệt Ly đã sớm truyền khắp toàn bộ Bắc Vực, bởi vậy chuyện này cũng gián tiếp chứng minh nàng cùng việc giết đệ tử Tử Lan tông không có nửa phần quan hệ.
Tuy rằng Hứa Đàm Châu rất sinh khí, sắc mặt từ lúc bắt đầu đã không tốt, nhưng là nhìn cục diện hiện giờ, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể mang theo hai cổ thi thể, vội vàng đi ra chính phong Thủy Linh Tông.
Chu Võ Nam vốn định mượn cơ hội đem Phục Nhan đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, tuy rằng hắn cũng khinh thường đi đối phó một nha đầu khai quang lúc đầu tu vi, nhưng sự tình Chu Trấn Liệt cũng không thể bỏ qua.
Hành động vừa rồi của hắn đã khiến cho Lâm trưởng lão bất mãn, vì tránh mang lại tai tiếng cuối cùng Chu Võ Nam chỉ có thể xoay người rời đi.
Phục Nhan thấy vậy rốt cuộc cũng chậm rãi phục hồi tinh thần lại, lúc này trong lòng nàng cũng cả kinh, không nghĩ tới ngày ấy nàng may mắn dùng ra Hiểu Ý Nhất Kiếm, khó trách mấy ngày nay mặc kệ nàng nỗ lực như thế nào cũng không dùng ra.
Lâm trưởng lão cùng Bạch Nguyệt Ly cũng không nán lại đây, thực mau hai người họ cũng xoay người rời đi.
"Ta đã nói là Tử Lan tông bọn họ bôi nhọ Bạch sư tỷ của chúng ta, hùng hổ đi đòi công đạo cuối cùng không phải là mặt mũi xám xịt rời đi sao."
"Ha ha ha, ta thấy Tử Lan tông bọn họ ăn mệt, ta liền vui vẻ!"
"Ai, Hiểu Ý Nhất Kiếm là gì a?"
"Nói ngươi ngu xuẩn, thật đúng là xuẩn thật......"
Theo mấy người Bạch Nguyệt Ly rời đi, đệ tử vây tụ ở trên quảng trường cũng một bên nghị luận sự tình phát sinh hôm nay, một bên sôi nổi rời đi.
Quảng trường to như vậy chỉ còn lại Phục Nhan đang sững sờ đứng ngốc ngốc ở nơi đó, trong đầu lại lần nữa vang lên thanh âm Bạch Nguyệt Ly rời đi đã truyền âm cho nàng.
"Tối nay giờ Tý, tới sân của ta."
Phục Nhan: "???"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com