Chương 42. Tôi phải thưởng cho em mới được.
Kỷ Nhân ngồi không yên trong phòng khách, rồi lại điên cuồng tìm việc để làm, cuối cùng bắt đầu tổng vệ sinh toàn diện.
Lục Gia Hòa tắm xong đi ra, vừa vặn thấy nàng đang kéo dọn trong phòng ngủ.
Kéo qua kéo lại một hồi, Kỷ Nhân đổ mồ hôi, theo bản năng đưa tay kéo tay áo lên vai.
"Sắp xong rồi." Kỷ Nhân vừa kéo vừa đi về phía cửa, chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên bị Lục Gia Hòa nắm lấy cánh tay.
"Em từ từ đã."
"Hử? Sao vậy?" Kỷ Nhân quay đầu, nghi hoặc nhìn cô.
"Cái này là gì?" Lục Gia Hòa chỉ vào cánh tay nàng hỏi.
Kỷ Nhân cúi đầu nhìn theo, thấy chỗ đó có một hình xăm màu đen: "À...... xăm mình đó."
Quen biết lâu như vậy, trước đây trời lạnh mặc nhiều áo, nếu không phải vừa rồi nàng nóng quá kéo tay áo lên, Lục Gia Hòa hoàn toàn không phát hiện nàng có hình xăm.
"Xăm khi nào vậy?"
Kỷ Nhân ngẫm nghĩ: "Chắc hồi mười sáu tuổi."
"Sớm vậy đã xăm rồi?"
"Ừm."
"Sao lại nghĩ đến chuyện xăm mình?"
"...... Làm màu." Kỷ Nhân nhỏ giọng, mặt hơi nóng lên.
"......"
Thấy cô không nói gì, Kỷ Nhân càng ngượng, nhìn vào mắt cô, lí nhí tiếp: "Lúc đó tôi làm ở tiệm bida, trong tiệm toàn mấy 'đại ca', ai nấy trên tay đều có hình xăm, trông hung dữ lắm, chẳng ai dám dây vào. Tôi liền nghĩ, nếu mình cũng xăm thì chắc trông cũng hung, không ai dám bắt nạt."
Lục Gia Hòa đưa tay khẽ chạm vào hình xăm, cong môi nói: "Ừm, em muốn trông hung dữ, cho nên xăm một con mèo thật to??"
"......"
Kỷ Nhân xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, cào cào đầu: "Ban đầu tôi tính xăm con hổ cơ! Trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, toàn thân rực rỡ oai phong! Ai ngờ đau quá chịu không nổi, mới nửa cái đầu hổ đã bỏ, đành đổi qua con mèo......"
Lục Gia Hòa nhịn không nổi, cười phá lên: "Em không phải không sợ đánh nhau sao? Vậy mà lại sợ kim xăm?"
"Có thể vì thuật nghiệp khác nhau nên mức độ đau cũng khác." Kỷ Nhân xấu hổ mà kéo tay áo xuống, yếu ớt hỏi: "Chị thấy...... hình xăm của tôi thế nào?"
"Đáng yêu." Lục Gia Hòa cười tủm tỉm, dùng hai ngón tay lại kéo tay áo nàng lên, nhìn chằm chằm con mèo đen kia mà cười khúc khích.
"?" Kỷ Nhân ngẩn người, "Chị không cảm thấy nó... không đứng đắn sao?"
"Sao có thể?"
"Tôi xăm xong về nhà chưa được mấy ngày, cả xóm đều nói tôi ra ngoài học hư, còn lấy tôi làm gương mặt phản diện điển hình để dạy con cái 'phải học hành chăm chỉ'." Kỷ Nhân nói.
"Thành kiến là lỗi của họ, không phải của em." Lục Gia Hòa khẽ vuốt qua con mèo nói.
Kỷ Nhân thần sắc hơi giật mình, sau một lúc lâu mới chậm rãi dịu xuống, trong mắt tràn lên ánh sáng nhu hòa.
"Trên đời này, giá như mọi người đều giống chị thì tốt biết mấy."
Năm đó, mười mấy tuổi đầu, nàng còn chẳng hiểu rõ "thành kiến" là gì.
Khi tất cả mọi người đều nói nàng sa đọa, chỉ trích nàng ngày ngày chạy đến những nơi chướng khí mù mịt, đoán trước đời này của nàng cũng chẳng có tương lai gì, khiến nàng cũng tự nghi ngờ bản thân —— liệu đời mình có phải cứ thế này mà kết thúc?
Nhưng đôi khi nàng lại nghĩ, càng không được người khác coi trọng, nàng càng phải sống ra dáng người.
Chính trong những cảm xúc phức tạp lặp lại như vậy, nàng càng ngày càng muốn ra ngoài thế giới rộng lớn, rời xa những ánh mắt kia, tìm một nơi không ai quen biết để kiếm tiền sinh sống.
Chính vì thế mà nàng mới dễ dàng bị kẻ lừa đảo lợi dụng, thế giới bên ngoài cơ hội nhiều, nhưng nguy hiểm cũng nhiều.
"Nếu mọi người đều giống tôi, em còn muốn làm bạn với tôi không?" Lục Gia Hòa hỏi.
"Muốn chứ, đương nhiên là muốn rồi." Kỷ Nhân bật thốt, "Cho dù ai cũng giống chị, nhưng họ vẫn không phải là chị."
Lục Gia Hòa không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lên má nàng: "Cái miệng này càng ngày càng ngọt, tôi thấy phải thưởng cho em mới được."
"Thưởng gì?" Kỷ Nhân hai mắt lập tức sáng rỡ lên nhìn cô, sự mong đợi lộ rõ ra ngoài, còn có chút hồi hộp khó giải thích được, ngay cả nàng cũng không biết mình đang hồi hộp vì cái gì.
Lục Gia Hòa nhìn chằm chằm vào môi nàng, nhẹ giọng nói: "Kẹo hồ lô, chia cho em một cây."
"...... Ồ, cũng được."
Bên ngoài không biết khi nào mưa đã ngừng.
Hai người mỗi người nằm một bên, không hẹn mà cùng nhìn ra cửa sổ. Căn phòng yên ắng, lòng người cũng an tĩnh theo, rồi cứ thế, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.
***
Sáng hôm sau, trời mới lờ mờ sáng, Kỷ Nhân đã thức dậy.
Xuống lầu mua bữa sáng xong, vừa vặn đụng phải Yến Tử với Đổng Tường.
Bọn họ thuê phòng một trên một dưới, bình thường gặp nhau vốn là chuyện thường ngày. Nhưng gặp lúc này thì thật sự khó xử.
"Sao em dậy sớm vậy?" Kỷ Nhân hỏi.
"Nửa đêm đau răng, cả đêm không chợp mắt nổi." Yến Tử hai mắt vô hồn, "Chị mua bữa sáng rồi hả? Vừa hay chia cho em chút đi."
"Chị không mua nhiều đâu, tự em đi mua đi." Kỷ Nhân lập tức ôm khư khư túi đồ ăn.
"Chị lừa quỷ đấy à, nhiều như này một mình chị ăn hết sao?"
"Ai nói chị ăn một mình, bác sĩ Lục cũng có ở nhà."
"Hả? Sao cô ấy lại ở nhà chị?"
"Em nói chuyện kiểu gì đấy, Tết chị ở nhà cô ấy còn ở lâu hơn này." Kỷ Nhân nói xong, lập tức bước vào thang máy.
Yến Tử vừa che quai hàm vừa hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài nhổ răng.
Kỷ Nhân về đến nhà, phát hiện bác sĩ Lục vẫn chưa dậy.
Nàng nhìn đồng hồ, gõ gõ cửa: "Bác sĩ Lục, chị dậy chưa đó?"
Bên trong yên tĩnh như không người.
"Trễ rồi đó nha." Kỷ Nhân cẩn thận đẩy cửa, thấy Lục Gia Hòa vẫn đang ngủ, liền ngồi xổm xuống bên giường, nhặt lấy một sợi tóc rơi trên gối, bắt đầu quét qua quét lại trên mặt người ta.
"Ưmmmm......"
Kỷ Nhân nghe thấy cô phát ra tiếng rên nhẹ như mèo con, khóe miệng không tự giác cong lên, nàng lại nắm sợi tóc quét lên mi mắt cô, lông mi rung rung, Lục Gia Hòa mới từ từ mở mắt, ánh mắt đăm đăm thẳng tắp dừng lại trên mặt Kỷ Nhân.
Bốn mắt chạm nhau. Kỷ Nhân lại nghịch ngợm dùng tóc quét lên mũi cô: "Sớm ơi, mau dậy thôi, không là muộn đó."
"Không muốn dậy." Lục Gia Hòa hất tóc ra.
"Không muốn dậy cũng phải dậy, ba mươi tuổi là độ tuổi đỉnh cao sự nghiệp đó, dậy mau đi!" Kỷ Nhân kéo tay cô lôi dậy. Thấy người kia mơ mơ màng màng ngồi ngủ gà ngủ gật trên giường, đầu gục xuống, một bộ dáng chưa tỉnh hẳn, nàng liền giơ tay gãi gãi vào lòng bàn tay cô.
Lục Gia Hòa lập tức bật cười, rụt tay lại: "Nhột quá, đừng chọc mà......"
"Ra khỏi giường nào." Kỷ Nhân thấy chiêu này hiệu quả, càng xuống tay ác hơn, thẳng tay chọc luôn vào nách cô.
Lục Gia Hòa cười khúc khích khúc khích, không ngừng chui rúc vào trong chăn. Kỷ Nhân liền xốc chăn lên, quỳ ngay trên giường, hai tay đè lấy eo cô, rồi tiếp tục công kích!
Lục Gia Hòa cười đến nước mắt cũng trào ra, không ngừng cựa quậy thân thể trốn tránh: "Được được được, tôi dậy ngay ha ha ha ha~!"
Kỷ Nhân lúc này mới chịu dừng tay, hai người đều thở hổn hển.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, hơi thở ngừng lại, áo Lục Gia Hòa bị xốc lên một đoạn, để lộ vòng eo thon mảnh trắng nõn, trên bụng còn thấp thoáng cơ bụng...
Nàng ngẩng mắt lên, nhìn Lục Gia Hòa vẫn đang hồi sức, trên mặt còn phủ một lớp hồng nhạt, môi hơi hé mở, ngực phập phồng hít thở.
Kỷ Nhân ngơ ngác nhìn cô.
Lục Gia Hòa mi mắt rung rung, má lúm đồng tiền hiện ra, đưa một tay ra: "Kéo tôi dậy đi."
Kỷ Nhân kéo cô lên, hai người đối diện nhau, suýt chạm mặt.
Kỷ Nhân hoảng hốt quay sang bên, lưu loát nhảy xuống giường, nhìn đồng hồ: "Trời ơi, nhanh lên nhanh lên, không dậy thật sự muộn thiệt đó!"
"Ừm, em ra ngoài trước đi, tôi thay quần áo."
Đợi Kỷ Nhân đóng cửa lại, Lục Gia Hòa mới chớp chớp mắt, tắt đồng hồ báo thức đã đặt từ nửa giờ trước, rồi thong thả thay đồ, vẻ mặt rạng rỡ tươi tắn.
Vội vàng ăn xong bữa sáng, Kỷ Nhân liền hối thúc muốn đưa cô đi làm.
"Khoan đã." Trước khi ra cửa, Kỷ Nhân tiện tay ôm bó hoa hồng trên bàn, nhét luôn vào xe của Lục Gia Hòa.
"Đưa chìa khóa cho tôi, tôi lái cho, chị ngủ thêm một tí đi."
"Ừm, nè."
***
Buổi tối tan tầm, Lục Gia Hòa đến nhà ba mẹ ăn cơm.
"Con tối hôm qua ở đâu vậy?" Liễu Gia đột nhiên hỏi.
Lục Gia Hòa suýt sặc, ngẩng đầu nhìn biểu tình của hai vợ chồng già, biết ngay họ đã phát hiện cô không về nhà ngủ đêm qua.
"Nhà bạn ạ."
"Bạn nào?"
"Ba mẹ không quen đâu."
"Là người con đang theo đuổi kia hả?"
Lục Gia Hòa im lặng, giả vờ tập trung ăn canh.
"Hai đứa tiến triển tới đâu rồi?"
"Còn một bước nữa là nói rõ với nhau."
"Nghĩa là vẫn chưa nói?" Liễu Gia không vui nhìn cô, "Quan hệ còn chưa xác định, con đã qua nhà người ta ở?"
"Không phải ở hẳn, hôm qua trời mưa to, nên con chỉ ngủ lại một đêm."
"Vậy hai đứa......"
"Không có gì đâu mà! Con ngủ giường, cô ấy ngủ sofa."
"Thế thì cũng... gần rồi đó." Liễu Gia nhẹ nhõm thở phào, "Mẹ là muốn con chủ động một chút, nhưng con cũng phải biết chừng mực."
"Con biết mà."
Giáo sư Lục ngược lại chú ý điểm khác: "Nhà người ta chỉ có một cái giường hả?"
"Dạ."
"Vậy nhà cũng không rộng lắm."
"Nhà thuê thôi ạ."
Hai vợ chồng già lại liếc nhau, rồi Giáo sư Lục hỏi tiếp: "Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Có việc làm ổn định không?"
"Có ạ, cô ấy còn là nhân viên nòng cốt, chuyện lớn nhỏ trong đơn vị đều do cô ấy phụ trách." Lục Gia Hòa nói.
"Vậy thì được." Giáo sư Lục gỡ mắt kính xuống, rồi chợt nhớ ra việc chính: "À, con có quen bác sĩ nào bên khoa phụ sản không?"
"Sao ạ?"
"Con còn nhớ con bé cháu họ con không, nó có thai rồi."
"Cái gì?! Con bé đó chẳng phải mới tốt nghiệp cao trung sao?!" Lục Gia Hòa trợn mắt kinh ngạc.
Cô với anh họ cách nhau mấy tuổi, hai nhà lại xa xôi, ba bốn năm mới có dịp gặp một lần, ấn tượng về cháu gái họ ấy cũng chẳng sâu sắc lắm, chỉ nhớ mang máng là một cô gái trầm lặng, ít nói.
"Yêu sớm, lại dính vào một gã không nghề không nghiệp." Giáo sư Lục dùng từ tính ra còn rất uyển chuyển, chứ nói thẳng ra chính là một tên lưu manh.
"Mỗi ngày chẳng làm việc gì đàng hoàng, tóc thì nhuộm vàng, trên cổ còn xăm hoa hồng. Suốt ngày phóng xe máy ầm ầm khắp phố. Con bé cháu họ con ngây ngô, tưởng tên đó không giống người khác, thế là... haizz..." Giáo sư Lục thở dài một hơi não nề.
"Đứa nhỏ đó giờ tính làm sao?" Lục Gia Hòa hỏi.
"Mẹ nó thấy mất mặt, không dám đến bệnh viện gần nhà. Nghĩ con làm trong bệnh viện, tính đưa nó qua chỗ con kiểm tra, xem tình trạng sức khỏe có thể... xử lý được không."
Lục Gia Hòa cũng chỉ biết thở dài. Nghĩ đến chuyện ấy, lòng cô cũng nặng trĩu.
Bầu không khí trên bàn cơm liền lạnh ngắt. Liễu Gia lắc đầu nói: "Cũng tại Song Song còn trẻ quá, chưa va vấp mấy, nên mới dễ bị cái gọi là 'cảm xúc mới mẻ nhất thời' lừa gạt."
"Cũng không hẳn." Giáo sư Lục bất đắc dĩ nói, "Trong trường bọn tôi cũng có mấy gã xã hội rảnh rỗi mò đến tán sinh viên, chỉ vì thấy các cô gái đơn thuần, dễ dụ thôi."
"Thế mọi người tính khi nào đến?" Lục Gia Hòa hỏi.
"Tuần sau. Lúc đó cho hai mẹ con họ ở nhà con, con thì về ở chỗ ba mẹ."
"Được ạ."
***
Thứ bảy, Lục Gia Hòa ở nhà tổng vệ sinh, đành phải từ chối lời rủ rê ra ngoài chơi của Kỷ Nhân.
Kỷ Nhân có hơi mất mát, nhưng lát sau lại nghe cô gọi điện nói: "Thế ngày mai đi đi, ngày mai đi xem phim thế nào? Tôi thấy có bộ phim hay đang chiếu, rất muốn đi xem."
"Được chứ, vậy ngày mai tôi tới đón chị!"
"OK."
Kỷ Nhân vui vẻ huýt sáo, cúp máy, rồi cúi đầu rà soát bảng lương nhân viên, hoàn thành xong dữ liệu liền gửi cho phòng tài vụ.
Tan ca, Yến Tử kéo tay nàng đi: "Em muốn đi nhuộm tóc, chị đi với em đi."
"Đổng Tường đâu?"
"Ở tiệm bida. Chị đi với em đi mà, tiện thể giúp em chọn màu tóc mới." Yến Tử cười hì hì túm nàng lên xe.
"Có tin bị ăn đấm không?"
"Đấm đi, đấm đi." Yến Tử nổ máy, vừa lái vừa lải nhải không ngừng, "Em học mấy buổi trang điểm, mới thấy em quê dễ sợ! Các học viên khác tóc tai thời thượng hết, em đang tính nhuộm quả đầu màu hồng phấn nè!"
Kỷ Nhân vừa miễn cưỡng "ừ à" cho qua, vừa nhắn tin tám chuyện nhiệt tình với Lục Gia Hòa.
Đến tiệm tóc, chủ tiệm thấy hai người đi cùng liền nói: "Hai người cùng làm có thể giảm 15% nha."
Yến Tử lập tức nổi máu tính toán, quay sang hỏi: "Chị có muốn làm không?"
"Không làm đâu."
"Chị làm một cái đi, để mái tóc đen suốt bao năm như vậy, chị không chán à? Đổi màu tóc, biết đâu có thể khiến chị lột xác?"
"Vậy để chị đây đi phẫu thuật thẩm mỹ luôn cho nhanh?"
"Chị đành lòng bỏ ra số tiền đó không?"
"Không đành lòng."
"Thì đó! Nhuộm tóc cũng không tốn bao nhiêu tiền, chị chẳng lẽ không muốn làm cho mình đẹp hơn sao?"
Chủ tiệm lập tức phụ họa nói: "Đúng rồi đó, mỹ nữ, chất tóc cô tốt như này, nếu nhuộm lên chắc chắn khiến cô nhìn trắng hơn nhiều ~"
Hai người một xúi một phụ hoạ, Kỷ Nhân ngẫm nghĩ một lúc, cúi đầu nhìn cánh tay mình, so với Lục Gia Hòa, quả thật đen hơn một tông.
"Vậy...... Thử xem?"
Chủ tiệm lại hỏi muốn màu gì và kiểu dáng ra sao, Kỷ Nhân hoàn toàn không nghĩ ra, liền nói: "Anh làm tùy ý đi, miễn đẹp là được."
Yến Tử thì thực sự nhiệt tình mười phần, trước đây kiểu tóc của Kỷ Nhân đều do cô ấy đưa đi cắt, lần trước cắt kiểu "đuôi sói" gì đó, lần này lại nói muốn cho nàng thử kiểu "đuôi cá".
Kỷ Nhân trợn mắt hỏi: "Rốt cuộc chị mi không thể có cái đầu nào tử tế kiểu con người sao? Sao toàn tên động vật vậy?"
"Chị không hiểu rồi, đây đều là xu hướng hiện tại, rất phù hợp với khí chất của chị." Yến Tử nói.
"Chị đây cảm thấy khí chất nổi cáu của chị hợp với kiểu đầu Lưu Diệc Phi hơn."
"Thôi đi bà ơi."
Chủ tiệm nói: "Thật ra kiểu tóc hiện tại của cô cũng rất ổn, lát nữa tôi cắt tỉa lại chút cho gọn là được rồi."
Kỷ Nhân vừa nghe đến cắt tóc, lập tức như gặp đại địch: "Đừng cắt."
"Sao thế, chị muốn để dài hả?" Yến Tử hỏi.
"Không được sao?"
"Được thì được, nhưng chẳng phải chị vẫn kêu tóc dài phiền chết người à?"
"Bây giờ cảm thấy tóc dài cũng khá xinh, đợi dài quá thì uốn nhẹ một chút, giống như bác sĩ Lục ấy."
"Được rồi được rồi, không cắt thì không cắt, Tony, nhuộm cho chị ấy là được."
"Tôi tên David." Chủ tiệm nói.
Ra khỏi tiệm làm tóc, Kỷ Nhân vẫn cầm gương soi mãi không dừng: "Cái này... đẹp không?"
"Đẹp chết đi được! Giờ chị chính là đại mỹ nhân toàn thân!" Yến Tử nhìn mà hâm mộ không thôi.
"Chị vẫn cảm thấy kỳ kỳ."
"Đó là do chị chưa quen thôi! Màu cây đay cây cọ này hợp với chị lắm luôn, Tony còn nói dưới ánh mặt trời tóc sẽ sáng lên rất đẹp."
"Một, cậu ta tên David, không phải Tony; hai, bây giờ không có nắng, chị thấy bình thường thôi." Kỷ Nhân soi tới soi lui vẫn không vừa mắt, cuối cùng dẹp luôn gương: "Thôi, mai hỏi bác sĩ Lục, nếu cô ấy nói xấu thì chị đi nhuộm lại."
"Sao chị tiêu chuẩn kép vậy hả! Em nói đẹp mà chị không xem ra gì sao?"
"Chính em là người xúi chị nhuộm, em dám nói xấu chắc? Chị phải tìm trọng tài cho ý kiến khách quan hơn."
***
Ngày hôm sau, trời nắng chang chang.
Kỷ Nhân rất sợ nóng, nơi nào có thể tiết kiệm tiền thì tiết kiệm, nhưng riêng tiền điện thì chi không tiếc, dựa vào điều hòa để sống.
Nàng mặc áo ba lỗ rộng thùng thình, thấy hình xăm trên cánh tay thì chà chà mấy cái, nhớ tới Lục Gia Hòa không những không để ý mà còn khen "đáng yêu", nên nàng cũng không thèm để ý nó nữa.
Phim chiếu buổi chiều, nàng gọi điện cho Lục Gia Hòa trước, hẹn cùng ăn trưa rồi đi xem.
Lục Gia Hòa tất nhiên không có ý kiến.
Vì thế Kỷ Nhân liền lên đường đi đón người.
Lục Gia Hòa nhìn đồng hồ, đoán chắc người sắp tới, liền xịt thêm chút nước hoa rồi cầm túi ra khỏi nhà.
Vừa bước vào thang máy, liền nhận được điện thoại của lão ba.
"Nhà con chuẩn bị tới đâu rồi? Có cần hỗ trợ gì không?"
"Dọn gần xong rồi, mọi người có thể qua ở luôn cũng được." Lục Gia Hòa nói.
"Thế thì tốt, bọn họ nói tối nay sẽ đến, con bây giờ qua đây đi, vừa lúc ba về đón con." Giáo sư Lục nói.
"Không cần đâu ba, con có việc ra ngoài một chuyến, tối về nhà sau. Con cũng không mang hành lý gì đâu, bên ba mẹ có đủ hết rồi."
Lục Gia Hòa đi tới cổng tiểu khu, liền thấy Kỷ Nhân đang chờ, lập tức cúp máy, bước nhanh lại: "Đến lâu chưa?"
"Vừa đến à." Kỷ Nhân tháo mũ bảo hiểm xuống.
Lục Gia Hòa khựng lại mấy giây, ngạc nhiên nhìn nàng từ đầu đến chân: "Nhuộm tóc?"
"Ừm...." Kỷ Nhân gãi gãi đầu, có hơi ngượng ngùng, hỏi khẽ: "Nhìn có ổn không?"
"Rất đẹp nha." Lục Gia Hòa đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, ánh lên dưới nắng, trông vừa sáng vừa mềm, "Đặc biệt hợp với em."
"Thật hả?" Kỷ Nhân bất ngờ vui vẻ, khóe miệng cầm không được mà cong lên, "Thế thì tốt rồi."
"Đúng vậy, thật sự rất đẹp."
Lục Gia Hòa không rời mắt khỏi nàng, ánh nhìn có chút ngẩn ngơ khiến Kỷ Nhân xấu hổ đỏ mặt, vội đưa mũ bảo hiểm cho cô: "Lên xe đi, đi ăn cơm thôi."
"Đi thôi." Lục Gia Hòa đội mũ, thuần thục ngồi lên ghế sau, hai tay ôm lấy eo nàng.
Chiếc xe lao vút đi trên đường.
"Sớm!" Phía sau vang lên một tiếng gọi lớn ầm ĩ. Tiếc là hai người đã sớm biến mất không thấy nữa.
Giáo sư Lục đứng sững tại chỗ, mắt tròn xoe khiếp sợ nhìn theo hướng hai người rời đi.
Vừa rồi ông đang trên đường, nhớ ra gọi điện cho Lục Gia Hòa, kết quả khi vừa tới cổng lớn, liền thấy cảnh con gái đang thân mật vuốt tóc một người phụ nữ khác.
Ông đoán đó chính là người con gái thích, nên đứng cách đó không xa âm thầm quan sát.
Ai ngờ kết quả quan sát là —— tóc vàng, xăm mình, xe máy.
Giáo sư Lục hai mắt tối thui, trong lòng chỉ có hai chữ thật to: Toi rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com