Chương 59. Làm sao bây giờ, em thích chị quá đi mất...
Hai người đều là lần đầu tiên hôn môi, tâm trạng giống hệt nhau, vừa hồi hộp vừa kích động, tim đập như trống mà vẫn thấy thỏa mãn.
Tầm mắt giống như điểm kíp nổ pháo hoa, chỉ cần đối diện là không thể khống chế mà bùng cháy lên, như thể sẽ không bao giờ dừng lại được.
Mãi cho đến khi bụng Kỷ Nhân "rột rột" kêu hai tiếng, Lục Gia Hòa mới bật cười nói: "Em chưa ăn cơm hả?"
"Ưm."
"Thật sự chưa ăn hả?" Lục Gia Hòa ngạc nhiên đẩy nàng ra, "Em còn chưa ăn tối sao?"
"Em vốn định đưa đồ xong thì về ngay, ai ngờ vừa dính giường một cái là ngủ quên luôn." Kỷ Nhân lúng túng nói.
"Đi thôi, chị dẫn em đi ăn."
Lục Gia Hòa kéo nàng xuống lầu, đến một quán ăn gần nhất dưới tòa nhà. Nhìn Kỷ Nhân ăn ngon lành thỏa thích, cô cười nói: "Đừng ăn vội vậy, cẩn thận khó tiêu đó."
"Rõ." Kỷ Nhân liền giảm tốc độ nhai, thi thoảng lại lén liếc nhìn cô một cái, hậu tri hậu giác mặt dần đỏ bừng lên.
Trời đất ơi, vừa rồi mình hôn lưỡi Lục Gia Hòa!
Còn hôn lâu như vậy nữa chứ!
Lục Gia Hòa thấy nàng càng lúc càng im lặng, mặt thì đỏ bừng bừng, liền bật cười: "Em đang nghĩ gì đó?"
Kỷ Nhân lén lút nhìn xung quanh, chắc chắn không ai chú ý tới hai người, mới đỏ mặt lí nhí hỏi: "Sao miệng chị lại ngọt vậy?"
Lục Gia Hòa cười khẽ ra tiếng: "Là vì nãy lúc tan tiệc, cháu gái bảo bối nhà chị một hai bắt chị phải ăn kẹo."
"Hèn chi, em cứ thấy...... ngon...... à không, ngọt ghê."
Lục Gia Hòa chống cằm, khóe môi nở nụ cười, cứ nhìn nàng ăn đến khi xong mới hỏi: "No chưa?"
"No muốn bể bụng luôn rồi." Kỷ Nhân xoa xoa cái bụng, liếc đồng hồ, đã khá muộn, "Em không lên nữa đâu, ngày mai chị còn phải đi làm, về nghỉ sớm đi."
"Ừm, vậy chị đưa em về."
"Không cần không cần, em gọi xe rồi."
Lục Gia Hòa vẫn đưa nàng ra đến ven đường. Xe vừa đến, cô mở cửa xe, dặn: "Về đến nhà nhớ nhắn tin cho chị."
"Em biết rồi." Khi cúi người xuống xe, nàng bất ngờ quay đầu lại, nhanh như chớp hôn lên má Lục Gia Hòa một cái, rồi chui tọt vào xe, dán mặt lên cửa sổ vẫy vẫy tay.
Gương mặt Lục Gia Hòa nhiễm đầy ý cười.
Giờ chắc ba mẹ cũng đã rửa mặt xong chuẩn bị ngủ rồi, nên cô đợi đến hôm sau tan ca, mới mang chậu ngâm chân cùng hộp trà về nhà.
"Cái gì thế kia?" Giáo sư Lục mở cửa, thấy con gái ôm cái thùng to, có chút kinh ngạc hỏi.
"Kỷ Nhân tặng quà sinh nhật cho ba, hôm qua muộn quá nên con để hôm nay mới mang về cho ba." Lục Gia Hòa nói.
"Ơ, còn tặng quà nữa hả? Là con nói với con bé sinh nhật ba hả?" Giáo sư Lục nhận đồ, đặt sang một bên xem.
"Không đâu, con chỉ thuận miệng nói qua thôi à, ai ngờ em ấy còn cất công đi chọn quà." Lục Gia Hòa vừa nói vừa rót nước uống.
Liễu Gia thò đầu lại xem quà, ngạc nhiên nhìn: "Ồ quào, cái này cũng không rẻ đâu nha, làm con bé tốn kém quá rồi."
"Thật hả mẹ? Cái này mắc lắm sao?" Lục Gia Hòa vốn chưa bao giờ dùng chậu ngâm chân, nên không biết giá thị trường ra sao.
"Đương nhiên rồi, thương hiệu này nổi tiếng lắm, không rẻ đâu, cỡ mấy ngàn đó." Liễu Gia lo lắng nói, "Cái này có phải tốn hơn nửa tháng lương của con bé rồi không?"
Giáo sư Lục nghe xong cũng không dám nhận: "Thôi thôi, con bé có lòng như vậy là quý lắm rồi, con mang về trả lại đi."
"Đã tặng rồi thì ba nhận đi, giờ đem trả, em ấy còn tưởng ba không hài lòng với em ấy nữa." Lục Gia Hòa cười nói.
"Ơ còn có cả trà nữa kìa." Liễu Gia nhìn lên bàn, "Cũng là con bé tặng cho ổng hả?"
"Đúng rồi mẹ."
"Ra tay rất hào phóng nha, lần sau con nói với con bé, đừng tốn kém thế nữa, chỉ sinh nhật thôi mà, đừng hao tiền uổng phí cho mấy người già, phải biết lượng sức mà mua." Liễu Gia cười nói.
"Tôi già chỗ nào hả?" Giáo sư Lục không phục phản đối, cầm hai hộp trà xem qua xem lại, gật gù hài lòng, rồi cất vào tủ: "Trà thì ba nhận, còn chậu ngâm chân con mang trả lại đi."
"Nhưng mà không còn tem nhãn, trả không được đâu." Lục Gia Hòa cẩn thận kiểm tra kỹ, hèn chi cô quên cả nhìn giá tiền, thì ra nàng đã cố tình cắt tem đi rồi.
Lúc ăn cơm, Lục Gia Hòa liếc nhìn cái chậu ngâm chân trong phòng khách, cười nói: "Trước kia khi con còn độc thân, hai người suốt ngày giục con dẫn người yêu về ăn cơm. Giờ con có rồi lại không thấy ai đề cập tới nữa?"
"Con gấp cái gì." Liễu Gia bật cười, "Tuy ba mẹ không ngăn cản con, nhưng vẫn khó tin hai đứa con có thể đi được lâu dài, nên ba mẹ cần phải quan sát thêm đã."
"Quan sát cái gì nữa mẹ?"
"Xem hai đứa có thể kiên trì được một hai năm không."
"Ba mẹ xem thường tụi con quá đi!"
"Con có thể nghĩ ba mẹ rảnh rỗi buồn lo vô cớ đi." Liễu Gia cười híp mắt nói.
Lục Gia Hòa bĩu môi: "Ba mẹ bây giờ thiếu chính là một cơ hội hiểu thêm về em ấy, nên phải tự gặp mặt nói chuyện với em ấy mới biết được chứ."
"Nếu con bé đối xử tốt với con, ba mẹ tự nhiên cũng sẽ hiểu được phần nào. Con bé rốt cuộc là người thế nào chỉ cần nhìn vào con là biết kết quả rồi." Liễu Gia nói.
Giáo sư Lục ngồi bên cạnh gật gù đồng ý, rồi đột nhiên hắt hơi một cái rung cả bàn.
Đề tài liền chuyển sang tình trạng sức khỏe của ông.
"Mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, ba phải chú ý sức khỏe nhiều một chút, ra ngoài nhớ mặc thêm áo." Lục Gia Hòa nói.
"Yên tâm đi, ba quanh năm hiếm khi bị bệnh lắm." Giáo sư Lục tự tin phẩy tay.
"Mỗi năm qua đi lại già thêm một tuổi, đừng có sĩ nữa. Gần đây có virus cảm nhiễm đang hoành hành, nghe nói nguy hiểm lắm. Ngày mai ra đường nhớ đeo khẩu trang, kẻo lây bệnh về là chết cả nhà luôn đó." Liễu Gia nghiêm giọng nói.
"Được được được, nghe lời hai mẹ con."
Giáo sư Lục vì một nhà khoẻ mạnh, không thể không đeo khẩu trang mỗi khi ra ngoài.
Hai ngày đầu còn ổn, không có gì bất thường, chỉ thỉnh thoảng hắt hơi một cái.
Đến ngày thứ ba thì bắt đầu chóng mặt, đi dạy mà đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ, vất vả lắm mới giảng xong tiết học, lúc ra về đi mà hai chân đều run bần bật.
Tình trạng này ông cũng không dám lái xe, ông chậm rì rì lê thân đi ra khỏi cổng trường, đứng ở giao lộ chuẩn bị bắt xe đi bệnh viện, thì phía sau vang lên tiếng còi.
Ông quay lại thấy một người đi xe máy, phát hiện ra mình chắn đường, theo bản năng lùi lại hai bước, không ngờ có bậc thềm, loạng choạng vài cái, lúc này đầu lại chóng mặt dữ dội, chỉ có thể bất lực ngồi xổm xuống đất.
"?"
Kỷ Nhân đang cưỡi xe máy, thoáng nhìn còn tưởng gặp người ăn vạ, nhưng quan sát kỹ thì phát hiện ông bác này hình như thật sự không khỏe, nói chuyện cũng không có sức, chắc không phải muốn ăn vạ.
"Bác ơi, bác có sao không?" Kỷ Nhân dừng xe bên cạnh, vội bước lại hỏi thăm.
Giáo sư Lục yếu ớt lắc đầu, rồi lại hắt xì vang trời một cái.
"Bác có muốn đi bệnh viện không?"
"Muốn......" Giáo sư Lục loạng choạng lắc lư định đứng lên.
"Để con đưa bác đi." Kỷ Nhân nhanh tay đỡ ông dậy. Thấy tình trạng ông thế này mà ngồi xe máy thì không ổn lắm, nàng liền gọi taxi, dìu ông lên xe, chỉ đường đến bệnh viện nơi Lục Gia Hòa làm việc.
"Bác gọi điện thoại cho người nhà đi." Nàng gỡ mũ bảo hiểm xuống, đặt trên đầu gối.
Giáo sư Lục gọi cho Liễu Gia xong, rồi mệt mỏi nhìn về phía nàng, sững sờ vài giây, như không chắc chắn, lại đánh giá nàng cẩn thận: "Cảm ơn cô, cô tên gì vậy?"
"Không có gì đâu, con là Kỷ Nhân. Bác đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi trước đi, tới bệnh viện con gọi bác dậy."
"Được rồi, cảm ơn cô." Giáo sư Lục đau đầu muốn chết, nhắm mắt lại nghỉ.
Đến bệnh viện, Kỷ Nhân đỡ ông xuống xe, dẫn ông đi khám cấp cứu.
"Bác có mang chứng minh thư theo không?" Kỷ Nhân hỏi.
"Có mang theo." Giáo sư Lục lấy chứng minh thư từ trong ví ra, đặt trên bàn.
Kỷ Nhân vô tình thoáng nhìn, vui vẻ nói: "A, bác cũng họ Lục nè?"
"Ừm." Giáo sư Lục gật đầu, "Cô cũng có bạn họ Lục sao?"
"Dạ đúng rồi, chị ấy là bạn gái con." Kỷ Nhân nở nụ cười toe.
Giáo sư Lục mỉm cười nhẹ, qua khẩu trang, Kỷ Nhân không để ý đến nụ cười của ông.
"Thế cô ấy là người thế nào?" Giáo sư Lục hỏi.
"Gần như hoàn hảo luôn, chỉ là......" Kỷ Nhân ngạc nhiên nhìn ông, "Ủa sao bác không thấy ngạc nhiên vậy?"
"Thích ai là quyền của mỗi người thôi."
"Trời ơi, người thành phố đúng là thoáng thật! Ngay cả bác lớn tuổi rồi mà vẫn văn minh như vậy." Kỷ Nhân cảm khái khen thật lòng, ngay cả ông bác lớn tuổi cũng coi như chuyện bình thường.
Giáo sư Lục lại khẽ cười.
Làm xong thủ tục, y tá treo chai nước truyền cho Giáo sư Lục.
Kỷ Nhân rót ly nước ấm, đặt trong tầm tay ông.
"Cảm ơn cô, tôi phải cảm ơn cô thế nào đây?" Giáo sư Lục hỏi.
"Không cần khách sáo đâu bác, ai gặp cũng sẽ giúp thôi." Kỷ Nhân tùy tiện ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, lấy điện thoại ra gọi cho Đổng Tường.
"Chị đây, bên này có chút tình huống, chắc chị tới trễ một chút...... Không, không có chuyện gì đâu, chỉ là gặp một ông bác bị mệt nên đưa ông ấy đến bệnh viện thôi...... Ừa đúng rồi, chị tính hôm nay dẫn Yến Tử đi mua nhẫn cưới, mà chắc không kịp rồi. Đợi chút chị chuyển tiền qua, hai đứa tự đi chọn nhé."
Cúp điện thoại xong, Kỷ Nhân phát hiện ông bác vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cảnh giác nói: "Bác cứ nhìn con lom lom làm gì vậy? Con có quay video rồi nha, bác đừng có tính ăn vạ với con!"
Giáo sư Lục cười đến não lại bắt đầu đau: "Tôi đâu có ăn vạ đâu, tôi chỉ tò mò, cô định mua nhẫn cho ai vậy?"
"Em gái con đó."
"Em cô sắp kết hôn hả?"
"Dạ, gần rồi."
"Thế sao lại là cô mua? Không phải mấy thứ đó ba mẹ chồng bên kia phải chuẩn bị sao?"
"A, thật hả?" Kỷ Nhân tròn mắt ngạc nhiên hỏi, "Ủa, nhẫn cưới không phải hồi môn của nhà gái hả bác?"
"Không phải đâu."
"Trời ơi, suýt nữa con thành đứa ngốc me...no...rồi" Kỷ Nhân hoàn toàn không có tí kinh nghiệm chuẩn bị hôn sự, vội gọi lại cho Đổng Tường, "Tiền nhẫn cưới chị đây không đưa nữa, chú về bảo mẹ chú lo đi."
Giáo sư Lục dở khóc dở cười, lại hỏi: "Em gái cô cưới, sao của hồi môn lại do cô lo vậy?"
"Dạ ừm, trong nhà chỉ có hai chị em con thôi, dù sao cũng phải cho em ấy được xuất giá thật vẻ vang chứ." Kỷ Nhân vốn không định kể chuyện với một ông bác xa lạ, nhưng lại muốn học hỏi vài vấn đề mình không biết, "Mà bác ơi, về chuyện cưới xin, nhà gái cần chuẩn bị những gì vậy bác?"
"Mỗi địa phương phong tục không giống nhau, cô có thể hỏi người địa phương, còn nếu không tìm được người hỏi, có thể —— Khụ khụ khụ!" Giáo sư Lục ho dữ dội.
"Thôi thôi, con không quấy rầy bác, bác nghỉ ngơi cho khoẻ đi." Kỷ Nhân mới vừa nói xong, điện thoại lại vang lên.
Không biết bên kia nói gì, sắc mặt nàng hơi thay đổi: "Cái gì? Xe bị kéo rồi hả?"
Giáo sư Lục ho xong, áy náy nói: "Xin lỗi cô nha, gây phiền phức cô rồi."
"Cũng không thể trách bác được, đợi tí con đi đóng tiền phạt là xong."
"Chúng ta thêm cái WeChat đi, tiền phạt tôi trả cho cô."
"WeChat thì không cần thêm đâu bác, người nhà bác sắp đến rồi phải không? Vậy con về đi lấy xe đây."
"Đi đi, vợ tôi chắc sắp đến rồi."
"Vậy con đi trước, bác giữ sức khỏe nha." Kỷ Nhân nói xong đứng dậy rời đi.
Giáo sư Lục nhắm mắt lại nghỉ, ai ngờ chưa tới hai phút đã nghe tiếng Kỷ Nhân quay lại.
"Bác ơi, ngoài cửa có hàng khoai nướng thơm lắm, con lỡ mua nhiều quá, chia bác một củ nhé. Nếu bác thấy đói thì ăn tạm lót dạ trước." Kỷ Nhân đặt củ khoai đỏ nóng hổi cạnh ly nước của ông, nói xong liền đi mất.
Một lát sau, Liễu Gia hớt hải chạy tới, hỏi thăm tình trạng của ông thế nào, rồi thấy củ khoai liền tò mò hỏi: "Ủa, cái này ở đâu ra vậy?"
"Kỷ Nhân cho." Giáo sư Lục lắc đầu bật cười.
"Ai? Kỷ Nhân?" Liễu Gia ngạc nhiên, "Đừng nói là Kỷ Nhân mà tôi đang nghĩ nha?"
"Ừm." Giáo sư Lục nghĩ một chút, nói tiếp, "Cuối tuần rủ con bé tới nhà ăn cơm đi, con bé thú vị lắm."
***
Họp xong, Kỷ Nhân vừa định nhắn tin cho Lục Gia Hòa thì điện thoại đã reo trước.
"Em đang ở đâu đó?"
"Em ở siêu thị."
"Chị đang ở ngoài cửa siêu thị nè, cùng nhau đi ăn đi."
"Thật hả?!" Kỷ Nhân mừng rỡ lập tức chạy vọt ra, vừa thấy bóng dáng quen thuộc liền nhào lên người cô như tên lửa.
Lục Gia Hòa bật cười, ôm nàng: "Sao em lúc nào cũng phi nhanh vậy, cẩn thận trượt ngã đó."
"Vừa thấy chị là vui quá đó!" Kỷ Nhân nắm tay cô, vui vẻ đi tiếp, "Chị muốn ăn gì nè?"
"Đi quán kia đi, chị đặt món rồi." Lục Gia Hòa chỉ sang nhà hàng đối diện.
Ăn xong, Lục Gia Hòa lái xe đưa nàng về nhà.
Kỷ Nhân mở cửa, thấy cô trên tay cầm theo cái túi, ngạc nhiên hỏi: "Ủa, cái đó chị lấy ở đâu ra vậy?"
"Để trên xe." Lục Gia Hòa theo nàng vào nhà, lấy từ trong túi ra một chiếc áo khoác, "Trời lạnh rồi, mua áo cho em."
"Ô quao!" Kỷ Nhân kinh hỉ nhìn cô, rồi sờ sờ vào vải áo, mắt sáng rỡ, "Vải mịn quá, mà có đắt lắm không?"
"Không đắt đâu, thử xem đi."
Đó là một chiếc áo khoác màu nâu, kiểu dáng cổ điển, mặc trên người Kỷ Nhân, cao gầy lại thanh thoát, toát lên khí chất, đặc biệt đẹp.
Lục Gia Hòa nhìn nàng từ đầu đến chân, cực kỳ hài lòng, chỉnh lại dây lưng cho nàng: "Kỷ Nhân, em đẹp thật đó."
Tim Kỷ Nhân lại bắt đầu tăng tốc đập loạn, nàng không phải người quen nghe lời khen, nhưng mỗi lần Lục Gia Hòa khen, đều khiến nàng đỏ mặt tim đập, nhảy nhót liên hồi.
"Chết rồi, làm sao bây giờ, em thích chị quá đi mất......" Kỷ Nhân ôm lấy cô, cúi đầu hôn xuống.
Trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng hai người, bọn họ tĩnh lặng ôm nhau, mà lại nhiệt liệt hôn môi.
Thật lâu sau, hai người mới chậm rãi tách ra, tay Lục Gia Hòa giữ hai bên má nàng, ngẩng đầu hôn lên chóp mũi nàng: "Cuối tuần về nhà chị ăn cơm nha."
"Tuân lệnh chị."
"Ý chị nói là nhà ba mẹ chị đó."
"Cái gì?!" Kỷ Nhân chân mềm nhũn, sợ đến mức trượt chân ngồi bẹp xuống sofa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com