Chương 63. Người thành phố các chị khả năng tiếp thu mạnh thật đó!
"Mấy người mau lên xe đi, chỗ này không thể đứng lâu được." Kỷ Nhân thúc giục.
"Được được, lên xe rồi nói." Lý Thần Dao kéo Lục Gia Hòa lên xe.
Lục Gia Hòa nhìn về phía Trình Tĩnh Văn, mời nói: "Cậu có muốn đi ăn cơm cùng không?"
"Thôi, tôi không đi đâu, hẹn gặp lại." Trình Tĩnh Văn nói.
"Được, hẹn gặp lại."
Kỷ Nhân thấy Trình Tĩnh Văn đi xa, lập tức thở phào, chui vào xe như trút được gánh nặng: "Giờ mình đi đâu ăn đây?"
"Tôi đã gửi định vị cho cô rồi, hôm nay tôi mời khách." Lý Thần Dao ngồi ở ghế sau nói.
Xe khởi động, Lý Thần Dao sờ sờ đệm ghế sau, lại nằm xuống cảm nhận một phen: "Hắc hắc, không nói nữa, xe xịn đúng là khác bọt ghê. Sớm, lần sau chúng ta đi chơi, mình cũng thuê một chiếc siêu xe trải nghiệm đi. Mua không nổi thôi chứ thuê thì tôi dư sức?"
"Được thôi." Lục Gia Hòa cười đáp.
"Còn thuê chi nữa, mọi người thích chiếc xe này thì lần sau lái đi chơi luôn cũng được." Kỷ Nhân hào phóng nói.
"Kỷ Nhân, thôi cô đừng diễn nữa, Trình Tĩnh Văn đi rồi." Lý Thần Dao bật cười ngồi dậy, ló đầu lên hỏi: "Nói thật đi, xe này tiền thuê bao nhiêu một ngày?"
"......"
Báo ứng tới rồi, Kỷ Nhân cảm giác giờ mình nói gì ra cũng không ai tin.
Nàng thử thăm dò, thốt ra một câu: "Kỳ thật tôi là lão bản siêu thị."
"Còn khoác lác nữa hả?! Cô mà cứ vậy, tôi sắp trừ sạch điểm ấn tượng cô rồi đó." Lý Thần Dao nghiêm giọng phê bình, "Nghèo không sao, đáng sợ là nghèo mà còn thích làm màu nha!"
"Cô nói cũng đúng, nhưng tôi thật sự không có làm màu mà!" Kỷ Nhân khổ sở có miệng mà khó biện, liếc nhanh về phía Lục Gia Hòa cầu cứu, "Gia Hòa, chị nói xem?"
"Không sao đâu, chị hiểu em mà. Có phải mấy hôm nay phải gặp bạn bè với người nhà của chị nên muốn giữ chút thể diện?" Lục Gia Hòa tri kỷ nói.
Giữ thể diện là thật, nhưng xe cũng là thật mà!
Kỷ Nhân rên lên một tiếng. Chuyện này thực sự khó giải thích, hơn nữa giờ hai tay trắng, cũng không cách nào đưa ra bằng chứng được.
"Cô sao còn lo lắng dữ vậy?" Lý Thần Dao bực mình, "Sớm, cậu mau quản cô ấy đi, bỏ cái thói thích làm màu này đi, không là xấu lắm đó."
Lục Gia Hòa gật đầu, giọng nhẹ nhàng: "Em yên tâm đi, Dao Dao và ba mẹ chị đều biết hoàn cảnh của em rồi, em không cần phải để ý, cứ là chính mình là được."
Tuy vẫn không được tin tưởng, nhưng nghe những lời này, Kỷ Nhân vẫn thấy vui vẻ không nói nên lời.
Bởi vì bạn bè và người nhà của Lục Gia Hòa đều đã chấp nhận một "phiên bản tệ nhất" của nàng rồi, còn gì đáng mừng hơn đâu!
Tới nhà hàng, Lý Thần Dao hô mưa gọi gió, kêu một hơi bảy tám món, còn quay sang hỏi hai người: "Có muốn thêm gì không?"
"Có phải nhiều quá không? Cô đừng khách sao thế, gọi ít thôi, ăn không hết lãng phí lắm." Kỷ Nhân nói.
"Đúng rồi, đây mới là Kỷ Nhân nè. Cô cứ yên tâm đi, những món này đều là món tôi đặc biệt thích ăn. Ngày thường một mình thì chẳng bao giờ ăn được hết, vừa lúc đông người thì gọi nhiều một chút." Lý Thần Dao thỏa mãn mà buông thực đơn xuống.
Kỷ Nhân thường xuyên lướt nhìn vòng bạn bè của cô ấy. Ngoài đi làm ra, cuối tuần thường xuyên đi chơi, ăn uống tụ tập, cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Tuy đã quen với cuộc sống hai điểm một đường của mình, nhưng mỗi ngày thấy Lý Thần Dao sống phong phú như vậy, cũng không khỏi ngưỡng mộ.
"Xin hỏi, cuộc đời cô còn có phiền não gì không?" Nàng hỏi từ đáy lòng.
"Có chứ. Học sinh không nghe lời thì phiền, hở một chút là họp phụ huynh thì phiền, sáng sớm dậy không nổi đi dạy học thì phiền."
"Ngoài phiền não công việc ra thì sao?"
"Không có." Lý Thần Dao sảng khoái cười cười, "Công việc là để phục vụ cho cuộc sống mà. Đi làm đã nhiều phiền não rồi, thì trong cuộc sống tôi nhất định phải đối xử tốt gấp bội với bản thân mình."
"Đã thụ giáo."
Yến Tử cũng hay nói với nàng về chuyện hưởng thụ cuộc sống, nhưng nàng chưa bao giờ thực sự hiểu được, vì có lẽ cách Yến Tử đối tốt với bản thân chính là mua đồ xa xỉ. Còn nàng thì chẳng hứng thú gì với mấy thứ xa xỉ đó.
Nhưng nếu như Lý Thần Dao và Lục Gia Hòa, trong thời gian rảnh rỗi đi giải tỏa căng thẳng, ngắm cảnh đẹp, ăn đồ ngon, trải nghiệm nhiều thứ khác nhau, thì quả thật là một kiểu hạnh phúc khác.
"Nhưng mà bạn bè của tôi phần lớn đều đã thành gia lập nghiệp. Chỉ còn tôi tuy chưa kết hôn, nhưng cũng khá bận rộn. Muốn tìm người đi ăn cùng cũng khó lắm, thường là tôi một mình đi ăn ngon, còn gọi không hết mấy món." Lý Thần Dao thở dài.
"Cô có thể tìm tôi nè. Nếu có thời gian thì tôi có thể làm bạn đồng hành của cô." Kỷ Nhân nói.
"Thật không?"
"Ừm, không phải khách sáo đâu. Tôi thật lòng muốn giống cô, thử nhiều món ngon hơn, tìm chút niềm vui trong cuộc sống."
"Tuyệt quá đi!" Lý Thần Dao vô cùng hào hứng, phấn khích mà kể cho nàng nghe về các món ăn đặc sản khắp nơi.
Hai người nói chuyện rôm rả như pháo hoa đêm Tết, căn bản không cần Lục Gia Hòa xen vào làm "chất xúc tác" không khí.
Kỷ Nhân thực đúng là cao thủ xã giao. Sự chân thành thi thoảng tự nhiên phát ra khiến người ta cảm động, tự nhiên mà coi Lý Thần Dao như người một nhà. Chẳng mấy chốc Lý Thần Dao bắt đầu kể chuyện "tình sử thời thanh xuân" của mình như nước chảy mây trôi.
Xong bữa cơm, Lý Thần Dao mới tỉnh ngộ: "Ủa ủa, tôi rõ ràng là chuẩn bị vừa ăn cơm vừa nghe hai người kể chuyện, sao lại thành tôi kể chuyện bát quái của mình cho các người nghe thế này?"
Kỷ Nhân cười nói: "Thực sự ngưỡng mộ cô, thời học sinh sống xuất sắc như vậy."
Lý Thần Dao hơi khựng lại, nghe ra lời nói chân thành ngưỡng mộ của nàng, cuối cùng không nhịn được mà hỏi câu đã muốn hỏi từ lâu: "Sao cô lại bỏ học vậy?"
"Bác sĩ Lục không nói cho cô biết sao?"
"Chưa nói cụ thể nguyên nhân."
"Mẹ kế bị ung thư vú, em gái còn nhỏ, trong nhà lại thiếu tiền."
Ngắn gọn một câu, dùng giọng điệu bình thường nói ra. Cay đắng trong đó không cần nói cũng biết. Lý Thần Dao thương cảm hung hăng ôm nàng, nói: "Aida, thật là một cô bé đáng thương, từ nay cứ theo tỷ tỷ đi ăn cơm miễn phí."
"Thế sao được."
"Sao lại không được, tôi ăn một mình cũng không hết, có người đi cùng càng vui chứ sao."
"Nhưng tôi thực sự không nghèo như mọi người tưởng đâu." Kỷ Nhân lúng túng nói.
"Đúng đúng đúng, cô không nghèo, cô có ý chí kiên cường, quý hơn cả ngàn ngàn vạn vạn tiền tài của cải!"
"......"
Lục Gia Hòa cúi đầu nhịn cười.
Mấy người đi ra khỏi nhà hàng, Lý Thần Dao vẫn nói chưa đã thèm, hẹn với Kỷ Nhân lần sau đi ăn tiếp.
"Được rồi, tôi còn phải về viết giáo án nữa. Không quấy rầy hai người hẹn hò đâu, bái bai nha." Lý Thần Dao vẫy vẫy tay, chặn một chiếc xe ở ven đường, nhanh chóng rời đi trước.
"Em còn tính nói đưa cô ấy, đi nhanh thật đấy." Kỷ Nhân mở cửa xe của mình, chờ Lục Gia Hòa lên xe.
"Đi trả chiếc xe này đi. Em thuê mấy ngày vậy?" Lục Gia Hòa sau khi ngồi vào ghế hỏi.
"...... Em có quyền sử dụng vĩnh viễn."
Lục Gia Hòa bất đắc dĩ cười, nhìn mái tóc đen của nàng: "Hôm nay đi nhuộm tóc hả?"
"Đúng rồi, em định để lại ấn tượng tốt với ba mẹ chị. Chị nói xem, em có nên mua thêm cái kính cận cho ra dáng người văn nhã không?" Kỷ Nhân cười hì hì hỏi.
"Che đậy kiểu nào cũng được, chỉ cần em kiểm soát tần suất cái miệng thô bạo là được rồi."
"Được được, cẩn tuân thánh chỉ!" Kỷ Nhân khiêm cung nói.
"Sáng ngày mai em cứ đến đây luôn nha." Lục Gia Hòa bàn bạc với nàng về chuyện ngày mai đi nhà ba mẹ ăn cơm, rồi phát hiện phong cảnh ven đường bên ngoài xe không đúng lắm, "Em đang đi đâu vậy?"
"Đợi lát nữa chị sẽ biết."
Lục Gia Hòa chưa hiểu chuyện gì, mãi đến khi xe dừng trước siêu thị, cô mới nghi hoặc theo Kỷ Nhân xuống xe: "Tới đây làm gì? Mua đồ hay tăng ca?"
"Đến xem người khác tăng ca."
"Hả?"
Lục Gia Hòa vẫn chưa hiểu làm sao đã bị nàng nắm tay dắt đi vào. Trên đường gặp mấy nhân viên, đều chào hỏi Kỷ Nhân.
"Nhân tỷ!"
"Nhân tỷ tới rồi!"
"Nhân tỷ, em muốn xin đổi ca!"
"Đổi ca thì tìm quản lý đi." Kỷ Nhân trả lời.
Lục Gia Hòa vẻ mặt mơ hồ nhìn các nhân viên, còn các nhân viên cũng tò mò đánh giá cô.
Tiếp theo cô bị dẫn vào một văn phòng không lớn không nhỏ, trên bàn đặt một khung ảnh, ảnh chụp là ba người phụ nữ.
Một phụ nữ trung niên đứng giữa, hai bên mỗi bên nắm tay một bé gái. Bên trái là Kỷ Nhân thời trẻ.
Mặc quần áo rộng thùng thình, buộc tóc đuôi ngựa cao cao, biểu tình nhút nhát sợ hãi, trong ánh mắt tràn ngập tò mò và lo lắng.
Lục Gia Hòa cười sờ sờ người trong ảnh: "Tấm này là lúc em bao nhiêu tuổi vậy?"
"Sinh nhật năm em 16 tuổi thì phải. Mẹ em dẫn em cùng Yến Tử đi chụp bức ảnh này. Đó là lần đầu tiên em chụp ảnh gia đình." Kỷ Nhân nói.
Lục Gia Hòa đau lòng nhìn nàng, chỉ vào Yến Tử trong ảnh nói: "Đúng là con gái mười tám thay da đổi thịt. Chị liếc qua cũng không nhận ra đây là Yến Tử."
"Hồi đó nó còn bé, chưa phát triển đâu, lại đen sì sì nữa." Kỷ Nhân vô tình phun tào nói.
"Đứng tuốt ở xa xa đã nghe thấy chị nói xấu sau lưng em rồi!"
Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Yến Tử sải bước đi vào, cười tủm tỉm tiến về phía Lục Gia Hòa: "Nghe người ta nói chị của em dẫn một mỹ nhân đến chơi, em đoán ngay là chị đây. Chị rể!"
Kỷ Nhân: "Nói gì kỳ vậy?"
Yến Tử: "Thế em phải gọi sao đây?"
"Chị cũng đâu biết......" Kỷ Nhân quay sang hỏi Lục Gia Hòa, "Nó nên gọi chị là gì bây giờ?"
Lục Gia Hòa bật cười: "Mấy cách gọi kia nghe cứ lạ lạ, cứ gọi tôi là bác sĩ Lục đi."
"Gọi vậy mới lạ đó, hay em gọi Gia Hòa tỷ nha?" Yến Tử cười nói.
"Cũng được đi."
"Thích chết mất, Gia Hòa tỷ~~ Trời ơi, bác sĩ Lục tự nhiên thành Gia Hòa tỷ!" Yến Tử không nhịn được nhảy chân sáo hò hét. Thấy tay cô còn cầm khung ảnh, liền lại gần nhìn thoáng qua: "Haizz, nhìn ảnh này lại nhớ đến mẹ em quá."
Lục Gia Hòa buông khung ảnh xuống, vô tình phát hiện mặt sau còn viết một hàng chữ.
Chúc con gái sinh nhật vui vẻ —— Trần Duyên Hoa.
Trần Duyên Hoa...... Siêu thị Duyên Hoa?
Lục Gia Hòa không thể tưởng tượng được ngẩng đầu: "Mẹ em tên là Trần Duyên Hoa?"
"Đúng vậy đó." Yến Tử gật đầu cái rụp.
"Vậy siêu thị này...... Thật sự là nhà các em mở?"
"Không phải nhà tụi em, mà là của chị em. Em chỉ là nhân viên làm công cho chị ấy thôi." Yến Tử nói.
Lục Gia Hòa thật lâu rồi mới lại thấy mình bị sốc như vậy, suýt nữa không kiểm soát được biểu cảm, quay đầu nhìn Kỷ Nhân với ánh mắt không thể tin nổi?
"Giờ thì chị tin chưa?" Kỷ Nhân thở phào một hơi nhẹ nhõm, "Em thật không phải thuê xe đâu."
Lục Gia Hòa chầm chậm ngồi xuống, nhìn quanh một vòng, tỉ mỉ quan sát văn phòng, rồi lại nhìn lại Kỷ Nhân. Thực sự rất khó tưởng tượng nàng "làm công" ở đây.
"Tụi chị có chuyện muốn nói riêng, em ra ngoài chơi đi." Kỷ Nhân xách Yến Tử đẩy ra khỏi phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Lục Gia Hòa, mở điện thoại ra, đưa tin nhắn ngân hàng cho cô xem: "Nè, đây là số dư hiện tại của em. Có một ít còn mắc kẹt trong quỹ chứng khoán. Sớm biết vậy thì không nên nghe bạn bè mua đâu, rớt đến đau dạ dày luôn."
Lục Gia Hòa nhìn chằm chằm vào dãy số đó, đếm đi đếm lại mấy lần, khó hiểu hỏi: "Em đã có nhiều tiền như vậy, sao vẫn sống keo kiệt bủn xỉn thế?"
Không trách Lục Gia Hòa không tin. Thực sự là hành vi hàng ngày của Kỷ Nhân quá không giống người có tiền. Nhà ai có tiền còn đi tích cóp chai nhựa chứ?
"Thói quen của em rồi. Tiền tất nhiên là tiết kiệm được thì tiết kiệm. Hơn nữa chị đừng nhìn giờ trong thẻ có chút tiền. Mỗi tháng đều phải chi ra không ít, còn ứng tiền trước cho các nhà cung ứng nữa. Tiền cứ ra vào liên tục như vậy, em không yên tâm được, luôn lo sợ chuỗi tài chính đứt gãy, nên rất dễ lo âu." Kỷ Nhân nói, "Chủ yếu là em cũng không có gì sở thích gì đặc biệt, với hàng xa xỉ cũng không cảm mạo, thực sự không có chỗ nào để tiêu tiền. Chị xem, em còn nhà cũng không nghĩ mua."
"Vậy sao em lại mua xe đắt tiền như vậy?"
"Là để làm ăn thôi. Mấy người đó thực tế lắm, toàn nhìn mặt bắt hình dong, thấy em không có bối cảnh chống lưng, lại còn là phụ nữ trẻ, ai dám ký đơn hàng lớn với em đâu, tại sợ em bỏ chạy." Kỷ Nhân nói.
"Được rồi." Lục Gia Hòa nghe xong cũng thấy hợp lý. Kỷ Nhân đúng là kiểu người như vậy, chắc chắn không cố ý muốn lừa dối cô.
"Trước đây sao em không nói cho chị biết?"
"Trước đây chị cứ nghĩ em là nhân viên, mà vẫn đối tốt với em như vậy. Em cảm động lắm, nên cứ không nói. Luôn cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát, với lại cũng không tìm được cơ hội thích hợp để thẳng thắn, rồi sau đó... quên mất luôn..." Kỷ Nhân nhéo ngón trỏ của cô, đáng thương hỏi: "Chị giận em sao?"
"Chắc chị cần một chút thời gian tiêu hóa." Lục Gia Hòa thở dài.
"Khoảng bao lâu?" Kỷ Nhân dè dặt hỏi.
Một phút sau, Lục Gia Hòa nói: "Được rồi, chị tiêu hóa xong rồi."
Kỷ Nhân kinh ngạc cảm thán nói: "Người thành phố các chị khả năng tiếp thu mạnh thật đó!"
Lục Gia Hòa bật cười: "Bạn gái hóa ra là phú bà, tin tức này chị hoàn toàn có thể tiếp nhận ngon lành."
Trái tim bị treo lơ lửng của Kỷ Nhân cuối cùng cũng rơi xuống đất. Nhìn má lúm đồng tiền ở khóe miệng cô, nàng liền không nhịn được, cúi đầu hôn lên. Sau đó hai tay vịn lên mặt cô, vừa mới ngậm lấy môi đã bị đẩy ra.
"Cẩn thận, có người đó." Lục Gia Hòa nhỏ giọng nhắc.
Kỷ Nhân ủy khuất muốn chết nhìn cô: "Em đóng cửa rồi mà."
Lục Gia Hòa mỉm cười, cúi người hôn lấy môi nàng. Kỷ Nhân vừa chạm vào đầu lưỡi của cô, đối phương liền linh hoạt lui ra ngoài.
"Vẫn là nên về nhà đi." Lục Gia Hòa đứng dậy, quay lại cười với nàng một cái, "Về nhà hôn tiếp."
"Được!!!" Kỷ Nhân lập tức lái xe đưa cô về nhà.
***
Lục Gia Hòa vừa mới mở cửa, Kỷ Nhân liền gấp gáp ôm lấy cô. Một cái xoay người, thuận tay đóng cửa lại, đặt cô vào sau cửa hôn môi. Hơi ấm từ lòng bàn tay nàng truyền qua da thịt, khiến Lục Gia Hòa bất giác khẽ bật ra vài tiếng thở dốc ái muội.
Lục Gia Hòa vòng tay qua cổ nàng, hai người hôn càng lúc càng sâu.
Kỷ Nhân đáy lòng bốc lên một cổ dục vọng chưa từng có. Bức thiết muốn tìm một lối thoát, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, không biết làm thế nào mới có thể thỏa mãn. Chỉ có thể mù quáng mà liếm cắn đầu lưỡi cô, động tác tay cũng không nhẹ không nặng.
Lục Gia Hòa rên nhẹ một tiếng, khiến Kỷ Nhân càng thêm kích động. Nhưng ngay sau đó tai nàng đã bị cô nắm lấy.
"Đứa ngốc này, nhẹ thôi!"
"Á á, xin lỗi, xin lỗi!" Kỷ Nhân luống cuống nhận lỗi, không dám manh động nữa.
Độc thân ba mươi năm, nàng vốn tưởng mình là vô tính. Lãnh đạm, chẳng hiểu gì về cái gọi là dục vọng và nhu cầu mà mọi người hay nói. Một mình sống cũng tùy tâm sở dục.
Ai ngờ gần đây nàng mới phát hiện thì ra chính mình sai mười phần mười.
Nàng cực kỳ thích được hôn môi với Lục Gia Hòa, rất thích vuốt ve làn da mịn màng tinh tế của cô, càng thích có nhiều tiếp xúc thân thể với cô.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc người kia là Lục Gia Hòa thôi, nàng liền thích đến phát điên.
Mà khi Lục Gia Hòa đáp lại, nàng càng thích hơn nữa, mỗi một cái đáp lại, mỗi một hơi thở, đều như đang nói với nàng: "Chị cũng rất thích em."
Ngay lúc nàng đang chuẩn bị cúi xuống hôn thêm cái nữa, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
"Sớm ơi, con có nhà không?"
Kỷ Nhân nghi hoặc nhìn về phía Lục Gia Hòa, Lục Gia Hòa nhỏ giọng nói: "Mẹ chị."
Kỷ Nhân: "!!!"
Lục Gia Hòa làm dấu im lặng, Kỷ Nhân lập tức rón rén áp tai sát cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Nhìn nàng dáng vẻ lén lút như mèo ăn vụng bị phát hiện, Lục Gia Hòa thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, khẽ nhéo cằm nàng, cúi đầu hôn nhẹ một cái.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng tra chìa khóa vào ổ, hai người lập tức giật mình hoảng sợ!
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Lục Gia Hòa quay người về phía cửa hỏi.
"Hoá ra con ở nhà hả, mẹ định tìm con bàn chuyện ngày mai đây. Mở cửa đi." Giọng Liễu Gia vang lên.
"Dạ, chờ con chút."
Lục Gia Hòa quay đầu lại thì phát hiện Kỷ Nhân đã biến mất không thấy tăm hơi, đành phải ra mở cửa: "Sao tối rồi mẹ còn đến đây? Có chuyện gì sao?"
"Mẹ mới ăn cơm với bạn xong về, đi ngang qua đây nên ghé chút, tiện thể xem nhà con có cần dọn dẹp không, vừa đi bộ vừa tiêu hóa." Liễu Gia nói.
"Không cần dọn đâu mẹ, mẹ cứ nói thẳng vào chuyện chính đi ạ." Lục Gia Hòa đứng chắn trước mặt bà nói.
"Con chắn như thế làm gì? Không cho mẹ vào sao?" Liễu Gia nhướng mày nghi hoặc.
"Không...... không có, mẹ vào đi." Lục Gia Hòa nghiêng người tránh sang bên.
Nhưng Liễu Gia lại không động, quét mắt nhìn phòng khách, nói: "Thôi, mẹ không vào đâu, hỏi xong việc mẹ về liền."
"Chuyện gì ạ?"
"Con chưa nói cho mẹ biết Kỷ Nhân thích ăn món gì, có kiêng cái gì không?"
"Quên mất, em ấy thích ăn cay, hiện giờ chưa thấy kiêng gì."
"Được rồi, hai đứa nghỉ sớm đi, mẹ về đây." Liễu Gia nói xong xoay người rời đi.
"...... Mẹ ngủ ngon."
Lục Gia Hòa đỡ trán, đóng cửa lại, rồi nói: "Ra đây đi."
Kỷ Nhân ló đầu ra từ sau rèm, mắt tròn xoe, lén lút hỏi: "Liễu lão sư không phát hiện em chứ?"
Lục Gia Hòa dở khóc dở cười: "Lúc mẹ đi, chỉ nói một câu."
"Nói gì dợ?" Kỷ Nhân tò mò từ sau rèm bước hẳn ra.
"—— 'Chân Kỷ Nhân to thật đấy.'"
"????"
Kỷ Nhân đứng khựng lại, cúi xuống nhìn chân mình, rồi quay đầu nhìn tấm rèm vừa nấp: "Ôi con mẹ nó!! Lại ngu nữa rồi!!"
Lục Gia Hòa khẽ nheo mắt lại, Kỷ Nhân biết ngay đại sự không ổn rồi, vội quay người chạy về phía nhà vệ sinh.
"Em chạy đi đâu?" Lục Gia Hòa hỏi.
Kỷ Nhân: "Tìm ván giặt đồ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com