Chương 68. Những nếp gấp sứt mẻ của thời gian, đều được Lục Gia Hòa lấp đầy.
Kỷ Nhân chẳng hiểu cô nói gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng chăm chỉ chỉnh chu móng tay cô cho thật xinh đẹp.
"Thế nào?" Kỷ Nhân lộ ra ánh mắt lấp lánh cầu khen ngợi.
Lục Gia Hòa nhìn ngón tay của mình, thấy được cắt tỉa gọn gàng, ngay ngắn, rất vừa lòng: "Cắt đẹp quá ta."
Được khen một câu, Kỷ Nhân liền nở mũi tự đắc: "Đương nhiên rồi! Em còn biết làm nail nữa này, chị có muốn em làm luôn không?"
"Em còn biết cả nail à?" Lục Gia Hòa không khỏi ngạc nhiên.
"Đúng đó, trước đây em từng học qua một khóa làm nail. Ban đầu còn tính mở tiệm nữa. Nhưng mà, em thực sự không chịu nổi ngồi suốt cả ngày, khách thì lúc có lúc không, rảnh quá lại chán, thế là em bỏ luôn." Kỷ Nhân thành thật kể lại.
Lục Gia Hòa tưởng tượng cảnh nàng ngồi làm nail, bật cười: "Ừm, đúng là không hợp với em lắm."
"Nhưng mà em đã mấy năm không làm rồi, không biết tay nghề còn ổn không. Chị có sơn móng tay không? Để em thử xem?"
"Không có, công việc của chị không được phép làm những thứ đó."
"Ờ ha, cũng đúng." Kỷ Nhân đành từ bỏ ý định khoe tài, tiện tay lấy bấm móng cắt móng của mình luôn.
Lục Gia Hòa nhìn nhất cử nhất động của nàng với ánh mắt đầy ý vị: "Em đang làm gì đấy?"
"Cắt móng tay á, vừa hay em cũng mấy hôm không cắt rồi."
"Cắt xong rồi thì sao?"
"Thì sao?" Kỷ Nhân mê mang một lát, rồi lập tức phản ứng lại, cúi đầu nhìn mảnh móng rơi lả tả trên sàn nhà, "À, thì em sẽ quét nhà cho chị, yên tâm yên tâm."
"......" Lục Gia Hòa đỡ trán bật cười.
"À đúng rồi, hôm nay ở nhà ba mẹ chị, em thấy nhiều ảnh cũ của chị lắm. Chị cho em xin một tấm được không?"
"Được chứ, em muốn tấm nào?"
"Em muốn ảnh chị thời cao trung, nhưng mà hình như toàn ảnh chụp chung."
"Cũng có ảnh chụp riêng, chỉ là không trưng ra thôi. Lần sau về nhà chị tìm cho em."
"Okie!"
"Muộn rồi đấy, đi tắm đi."
"Dạaa~ đi liền!"
Tắm xong, Kỷ Nhân cầm điện thoại thấy tin nhắn của Yến Tử hỏi chuyện gặp ba mẹ Lục Gia Hòa thuận lợi không.
【Kỷ Nhân】: Mọi thứ đều thuận lợi!
【Yến Tử】: Nice! Em vừa nhìn mặt ba mẹ bác sĩ Lục là biết ngay người tốt rồi, quả nhiên không sai!
【Kỷ Nhân】: Siêu tốt luôn, bọn họ còn bảo chị thường xuyên qua nhà chơi nữa đó!
【Yến Tử】: Chúc mừng chúc mừng! À mà giám đốc hôm nay có vẻ thần trí bất minh, người như trên mây á.
【Kỷ Nhân】: Sao vậy?
【Yến Tử】: Lúc ăn cơm tối, anh ta cứ nhìn em chằm chằm mà chẳng nói câu nào. Không lẽ... anh ta thầm thương trộm nhớ em rồi?!
【Kỷ Nhân】: Người ta có con học mẫu giáo rồi đấy.
【Yến Tử】: Khi đàn ông nổi hứng lên muốn đu đưa thì hôn nhân cũng đâu ngăn được, huống chi em còn trẻ đẹp thế này [cool]
【Kỷ Nhân】: Có khi anh ta chỉ muốn hỏi chuyện chị với bác sĩ Lục thôi.
【Yến Tử】: Anh ta biết rồi à? Biết bằng cách nào?
【Kỷ Nhân】: Chuyện đó thì em không cần quan tâm, em cũng đừng để lộ quá nhiều chuyện của tụi chị.
【Yến Tử】: Biết rồi biết rồi~
Kỷ Nhân cất điện thoại, thấy Lục Gia Hòa đã vào phòng tắm, bèn một mình lang thang qua thư phòng dạo một vòng.
Hôm nay ở nhà họ Lục thấy nhiều sách vậy, lại lần nữa châm ngòi cho ý chí chiến đấu muốn đọc nhiều sách của nàng.
Được rồi, cho dù đường xa ngàn dặm cũng phải đọc vạn quyển sách, nàng tự nhủ, phải noi gương người nhà họ Lục mới được!
Nàng đứng trước giá sách ngẩn ngơ một lúc lâu, bỗng nhiên phát hiện ở tầng dưới cùng có sách giáo khoa thời cao trung của Lục Gia Hòa. Hiếu kỳ trỗi dậy, nàng rút quyển ngữ văn ra, mở từng trang ra xem.
Trước giờ nàng chưa từng sờ tới sách giáo khoa cao trung, cuốn sách tuy nhẹ, nhưng từng chữ trên đó lại đặc biệt mang theo sức nặng tri thức.
Nàng đọc những bài văn ngôn bên trong, cố gắng dựa vào phần chú thích để hiểu nội dung, nhưng tiếc là chẳng được bao lâu đã thấy hoa mắt, đành phải lật nhanh hơn.
Trong sách có ghi chú viết tay của Lục Gia Hòa, chữ cô viết rõ ràng, thanh thoát, nhìn cảnh đẹp ý vui.
"Vũ Lăng Xuân, Liễu Vĩnh......" Nàng đọc tên từng tiêu đề, rồi khi lật đến một bài nọ thì phát hiện bên trong có kẹp một tấm ảnh.
Trên ảnh là hai nữ sinh mặc đồng phục, đang bàn luận điều gì đó, trên mặt đều lộ nụ cười rạng rỡ.
Một trong hai người là Lục Gia Hòa, gió từ ngoài cửa sổ thổi tung tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trong trẻo khiến người ta không thể rời mắt, ai nhìn thấy cũng sẽ thích.
Không chỉ nàng thích, người còn lại trong ảnh hẳn cũng rất thích.
Mặt sau tấm ảnh còn viết một dòng chữ.
"Thực xin lỗi, Gia Hòa. Hãy tha thứ cho tôi vì đã dùng cách trốn tránh để che giấu sự nhút nhát và tự ti của mình. Đợi đến khi tôi đủ dũng khí đứng trước mặt cậu, tôi nhất định sẽ đến gặp cậu. —— Tĩnh Văn."
Kỷ Nhân xem đi xem lại tấm ảnh cùng dòng chữ sau lưng, rồi cẩn thận tiếp tục đọc bài thơ Tống kia.
"Kỷ Nhân?" Lục Gia Hòa tắm xong bước ra, không thấy người trong phòng khách, đành lần mò đến thư phòng.
Kỷ Nhân quay đầu nhìn cô một cái, không nói gì.
"Tự đi tìm sách đọc sao?" Lục Gia Hòa vừa cười vừa tiến lại, liếc thấy quyển sách trong tay nàng, "Sao lại đọc sách ngữ văn?"
"Em tùy tiện nhìn một chút, rồi vô tình thấy cái này, xin lỗi." Kỷ Nhân đưa tấm ảnh cho cô.
"Cái gì đây?" Lục Gia Hòa nhận lấy ảnh, vừa nhìn liền cau mày, "Em lấy ở đâu ra tấm ảnh này?"
"Nằm kẹp trong sách đó, chị không biết sao?"
"Chị không biết, chưa từng thấy." Lục Gia Hòa ngạc nhiên lật mặt sau ảnh, thấy dòng chữ, một lúc sau mới ngẩng đầu, "Chị thật sự chưa từng thấy bức ảnh này, càng không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây. Có thể là lúc tốt nghiệp cậu ấy lén nhét vào?"
"Vậy giờ chị thấy rồi, có cảm nghĩ gì không?" Kỷ Nhân dè dặt hỏi.
"Cảm nghĩ gì là gì?" Lục Gia Hòa nhướng mày hỏi lại.
"Em đâu biết, nên mới hỏi chị đó."
"Chắc có lẽ là cảm thấy tiếc." Lục Gia Hòa thở dài.
Hai mắt Kỷ Nhân khẽ run nhẹ: "Đáng tiếc vì hai người đã bỏ lỡ nhau sao?"
"Hả?" Lục Gia Hòa nhìn vào mắt nàng, dường như lại thấy ánh mắt mất mát con mèo hoang đáng thương kia, hiểu được nỗi lo lắng của nàng, lắc đầu nói, "Chị nói chính là tình bạn, không phải tình yêu. Nếu lúc đó cậu ấy sẵn sàng nói chuyện rõ ràng với chị, biết đâu bây giờ bọn chị vẫn sẽ là bạn tốt của nhau."
"Thế có khả năng nào từ bạn tốt...... trở thành cái khác không?"
"Không thể." Lục Gia Hòa cắt ngang lời nàng, "Trước khi cậu ấy tỏ tình, bọn chị đã là bạn tốt thật sự rồi. Nếu có khả năng thì đã ở bên nhau từ sớm."
Kỷ Nhân đôi mắt sáng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
"Em có phải không muốn thấy tấm ảnh này không?" Lục Gia Hòa chuẩn bị vứt đi, nhưng Kỷ Nhân nhanh tay giữ lại.
"Giữ lại đi, đây là kỷ niệm thanh xuân của chị mà." Kỷ Nhân lấy lại tấm ảnh từ tay cô, kẹp vào bài văn cuối cùng, "Hai người trước kia là bạn tốt, vẫn nên giữ lại làm kỷ niệm."
Lục Gia Hòa vòng tay qua cổ nàng, cười trêu: "Em không ghen?"
"Em ngưỡng mộ, với cả hơi ghen một chút xíu thôi." Kỷ Nhân rũ mắt xuống, "Em ngưỡng mộ cô ấy được cùng chị đi học, lại cũng ghen vì cô ấy thích chị từ sớm như vậy."
"Tình cảm không có sớm muộn, em xuất hiện đúng lúc, đó chính là thời điểm tốt nhất."
Kỷ Nhân thần sắc xúc động, ghì chặt ôm lấy cô, hít sâu mùi hương dịu nhẹ nơi cổ, như lạc vào khu rừng yên tĩnh mê người.
Kỷ Nhân quay đầu, cọ cọ vào cổ chị, ngửi hương thơm trên người cô, liên tưởng đến đủ thứ chuyện đã xảy ra trước đây, cuối cùng hiểu ra ý nghĩa câu nói nghĩ một số thủ thuật quyến rũ nàng trước đây của Lục Gia Hòa.
Lục Gia Hòa tin tưởng nàng đã hiểu ám chỉ của cô, nhưng lại chậm chạp không có động tĩnh gì, chỉ liên tục cọ tới cọ lui ở chỗ cổ, cọ đến khiến cô càng thêm tâm viên ý mã.
Con mèo này tuyệt đối là cố ý.
Kỷ Nhân khả năng học hỏi rất mạnh, giờ cũng biết bắt chước mấy chiêu nhỏ đó của cô, giờ ngược lại đi trêu chọc cô.
Lục Gia Hòa không nhịn được nữa, lôi kéo nàng về phòng, một tay đẩy người ngã xuống giường.
Kỷ Nhân cười rạng rỡ ngã vào trong ổ chăn mềm mại, cười nhìn người đang tiến lại gần: "Thì ra cảm giác là như này."
"Cảm giác gì?"
"Không biết hình dung thế nào, nhưng dù sao chính là rất sướng." Kỷ Nhân đắc ý nói.
Lục Gia Hòa cười hiểu ý: "Còn có cảm giác sướng hơn nữa đấy."
"Thật hả?"
Lục Gia Hòa cúi xuống hôn môi nàng, ngón tay kéo xuống dây thắt lưng áo, lộ ra một vùng cảnh xuân rộng lớn.
Kỷ Nhân mặt hơi nóng, co hai chân lại, theo bản năng muốn tắt đèn, lại bị Lục Gia Hòa ấn xuống.
"Nhìn chị." Lục Gia Hòa giọng nhẹ nhàng nói.
Kỷ Nhân nghe lời nhìn cô, đôi mắt ôn nhu kia gợn sóng, sau thời gian dài ẩn nhẫn lại khắc chế, cuối cùng tạo thành sóng biển, gần như sắp nuốt chửng nàng.
"Sợ không?" Lục Gia Hòa khẽ hỏi.
Kỷ Nhân lắc đầu, chống nửa người trên ngồi dậy, kiêu ngạo nói: "Em Kỷ Nhân đời này chưa bao giờ nói chữ 'sợ'."
"Vậy hôm nay là ai nhát gan ở trước cửa nhà ba mẹ chị nói 'em sợ quá em sợ quá' hửm?"
"Không biết, không quen, chưa từng gặp, dù sao cũng không phải em." Kỷ Nhân phủi tay thẳng thừng.
"Nhưng chị thì biết rất rõ." Lục Gia Hòa bật cười, ngón tay khẽ chạm vào mũi nàng, "Chính em, cái đồ nhát gan."
"Em mới không nhát!" Kỷ Nhân hất hàm dưới, vẻ mặt ngạo kiều.
"Không nhát là tốt rồi." Lục Gia Hòa cúi xuống chậm rãi, như đứa trẻ vui mừng nghênh đón mùa xuân, khẽ cắn lấy viên anh đào đầu tiên, rồi lại tham lam tìm đến viên thứ hai đang giấu trong lòng bàn tay.
Cơ thể Kỷ Nhân mềm nhũn, ngả ra sau, gương mặt hồng rực như ráng chiều rơi xuống, mây đỏ phủ khắp người, đẹp đến ngẩn ngơ.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, trong phòng lại là một mảnh cảnh tượng xuân ý dạt dào.
Kỷ Nhân nghinh phong trương buồm, giãn ra, đón nhận tình yêu thuộc về Lục Gia Hòa.
Từ trước đến nay, Kỷ Nhân đã quen với việc chỉ có một mình, cô độc xây thành, lẻ loi độc hành.
Nhưng khi dâng hiến vùng đất bí ẩn nhất của mình cho Lục Gia Hòa, Kỷ Nhân đột nhiên nảy ra một ý niệm rõ ràng.
Nàng, không còn là một người đơn độc nữa.
Từ nay về sau, trong sinh mệnh của nàng có thêm một phần, đó là phần mềm mại, ngọt ngào mà nàng chưa từng có, cũng chưa từng xuất hiện trên người nàng, vết thương thiếu hụt của nàng đang dần dần được khép lại.
Những khoảng trống, những nếp gấp sứt mẻ của thời gian, đều được Lục Gia Hòa nhẹ nhàng lấp đầy.
Lục Gia Hòa cúi xuống, hôn khẽ lên vành tai nàng: "Thích không?"
Kỷ Nhân đột nhiên cảm thấy lại trống rỗng một khoảng, vội nắm lấy tay cô: "Đừng...... đừng rút ra......"
Lục Gia Hòa khẽ cười, giọng trầm thấp: "Được."
Bông tuyết bay lả tả rơi đậu trên cành cây, trên mặt đất cũng phủ một lớp tuyết dày.
Còn nhiệt độ cơ thể Kỷ Nhân vẫn đang dần dần nóng lên, nàng nhìn chằm chằm vào Lục Gia Hòa cũng động tình giống nàng, câu nói tỏ tình ngượng ngùng đó tự nhiên như vậy bị đẩy ra khỏi cổ họng.
"Em yêu chị, Lục Gia Hòa...... Em thực sự rất yêu chị......"
"Chị cũng yêu em, em nghe được không?" Lục Gia Hòa giọng trầm hỏi.
"Nghe được...... Chị có thể nói lại lần nữa không?"
"Chị yêu em, Kỷ Nhân."
Kỷ Nhân cảm xúc tràn gập đạt đến đỉnh điểm, thân thể nàng không kìm được run rẩy lên, trong khoảnh khắc thất thần kia, đầu óc toàn là khuôn mặt Lục Gia Hòa, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
Tuyết bên ngoài chẳng biết từ khi nào đã ngừng rơi, phản chiếu ánh sáng mờ mờ.
Lục Gia Hòa tắt đèn, kéo chăn đắp lên cả hai người, ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
"Lục Gia Hòa, chị xong rồi?" Kỷ Nhân tay chân quấn chặt lấy cô, chôn ở trong chăn nói.
"Sao thế?"
"Em đời này định chị rồi, hy vọng chị cũng không cần sợ."
Lục Gia Hòa khẽ cười: "Chị Lục Gia Hòa đời này chưa bao giờ nói chữ 'sợ'."
Kỷ Nhân nghĩ nghĩ, thấy hình như thật sự chưa từng nghe Lục Gia Hòa nói "sợ" bao giờ, bèn cười cong khóe môi, an tâm đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hiếm khi Lục Gia Hòa được ngủ nướng. Tỉnh dậy, thấy Kỷ Nhân chống đầu nhìn mình chằm chằm, cũng không biết nàng đã tỉnh từ khi nào.
"Mấy giờ rồi?"
"10 giờ rưỡi."
Lục Gia Hòa ngáp một cái: "Chị hơi đói bụng."
"Cháo đã nấu xong rồi, em đi múc ra." Kỷ Nhân xốc chăn xuống giường.
"Em nấu cháo?" Lục Gia Hòa ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy, còn có trứng luộc nữa, chị có thích trứng chiên không?" Kỷ Nhân hỏi.
"Chị sao cũng được." Lục Gia Hòa nhìn nàng lưu loát mặc quần áo, trong lòng không khỏi thắc mắc, "Em dậy lúc mấy giờ vậy?"
"Hơn 7 giờ tí."
"Không phải chứ...... Tối qua đi ngủ muộn vậy, thế mà em hơn 7 giờ đã tỉnh rồi?" Lục Gia Hòa khó tin.
"Ừm, có chút hứng phấn nên ngủ không được." Kỷ Nhân khà khà cười hai tiếng, thấy ánh mắt cô còn hơi mơ màng, thần thái sáng láng nói, "Nếu chị không muốn dậy thì cứ nằm đó đi, em đem cháo vào đây, chị ăn xong còn có thể ngủ thêm một lát nữa."
Nghe vậy, Lục Gia Hòa ngoan ngoãn đổ người ra nằm lại, mơ màng thêm hai phút. Rồi nghe thấy tiếng bước chân nàng, tiếp theo là Kỷ Nhân đỡ cô ngồi dậy, thậm chí còn cẩn thận bưng cháo đến, đút tận miệng.
Lục Gia Hòa: "......"
Lục Gia Hòa: "???"
Lục Gia Hòa vừa ăn cháo vừa buồn bực —— sao lại khác với hình ảnh trong tưởng tượng thế này?
Tối qua rốt cuộc ai mới là công chúa gối đầu?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com