Chương 71. Đây là ai?!
Có lẽ do nụ hôn nồng nhiệt tối hôm qua, Lâu Mịch cả ngày hôm nay tinh thần sảng khoái đến mức như thể đã uống thuốc bổ.
Hội nghị hết vòng này đến vòng khác, luyện tập hết lượt này đến lượt khác, chiến thuật thay đổi mấy lần, đến cả người tính tình tốt như Phù Đồ cũng có chút ngồi không yên, chỉ có Lâu tỷ tỷ vẫn như cũ cảnh xuân đầy mặt, hòa ái dễ gần đến mức làm người ta phát sợ.
"Nhìn ra rồi chứ?" Tạ Bất Ngư lặng lẽ ghé bên tai Phù Đồ nói, "Trạng thái tinh thần của Lâu tỷ tỷ hôm nay, tối hôm qua nhất định hút tinh khí của ai rồi, đây mới là dấu hiệu chính thức thoát ế đó."
"Không chừng là vì muốn giảm áp lực cho chúng ta thôi, ngươi sao cái gì cũng kéo về ba đường (*) thế?" Phù Đồ ghét bỏ nàng.
(*) Editor: "Ba đường" (三) mình hiểu "ba đường" ở đây là cách chơi chữ để chỉ phần thân dưới của cơ thể.
"Lần này ngươi thật sự oan uổng ta rồi."
Phù Đồ còn đang chờ Tạ Bất Ngư có lời giải thích gì, thì Tạ Bất Ngư tiếp tục nói:
"Ta thật không phải nghĩ lung tung, Mịch tỷ của chúng ta dù sao cũng là một chiến binh solo từ trong trứng có 25 năm kinh nghiệm, ngươi muốn nàng vừa mới bắt đầu đã một phát tới gôn? Cũng quá khó xử nàng rồi. Tình tiết dưới ba đường chắc chắn không có, từ cổ trở lên thì không thể nhiều hơn được."
Phù Đồ bị nàng nói đến hơi ngớ người: "Ý ngươi là Mịch tỷ hôm nay tâm tình nở rộ suốt cả ngày, chẳng qua là đã vượt một cửa? Dắt tay ôm eo gì đó mà cũng có tác dụng lớn đến thế sao?"
"Ngươi nghĩ sao? Hồi tưởng lại nụ hôn đầu tiên của ngươi xem, có phải cảm giác cũng như uống thuốc kích thích không? Có điều, Mịch tỷ dù là thỏ trắng non nớt trên tình trường, nhưng cũng hơn hai mươi rồi, chỉ sờ tay bóp eo thì làm sao mà đủ? Ít nhất cũng phải tới đây chứ."
Tạ Bất Ngư dùng đầu ngón tay chỉ chỉ môi mình.
Phù Đồ bị động tác kia kéo ánh mắt đi theo, cứ thế nhìn chăm chăm vào môi nàng.
Cái nhìn đó không khỏi có chút mờ ám, muốn dời mắt cũng chẳng dời nổi.
Tạ Bất Ngư vỗ nhẹ ót nàng, gọi linh hồn nhỏ bé của nàng quay về:
"Ngươi đang nghĩ gì đấy? Chúng ta đang nói chuyện Mịch tỷ nha, OK? Đừng nghĩ mấy thứ vớ vẩn khác. Ta đoán thêm vài lần nữa thôi, có khi gôn sắp tới rồi, lúc đó Mịch tỷ phải thay avatar, đổi màu son mới luôn ấy chứ."
Tạ Bất Ngư không chỉ tán gẫu với Phù Đồ thôi, mà còn chạy sang thì thầm với Hỗ Hỗ và Slay, hai tên tiểu nam sinh:
"Hôm nay Mịch tỷ tâm tình tốt muốn nổ tung luôn, các ngươi cứ làm loạn thoải mái, nàng tuyệt đối không nổi giận."
Hỗ Hỗ và Slay: "Thật không?"
"Ta lấy mạng của Phù Đồ ra đánh cược, tuyệt đối thật."
Phù Đồ: "??"
"Bất quá các ngươi phải trân trọng cơ hội, nhìn tốc độ này của Mịch tỷ lúc này thì lần vui vẻ tiếp theo là khi nào thì không biết."
Bởi vì Lâu Mịch tâm trạng tốt, có nàng dẫn đầu, hiệu suất của cả đội tăng lên gấp mấy lần.
Mặt trời vừa lặn sau núi, cả nhóm lập tức tan. Lâu Mịch vừa ngâm nga hát vừa ngồi xe về nhà.
Sắp đến cổng nhà mới nhận ra đôi tay trống trơn, cảm thấy có hơi không yên lòng.
Trì Lẫm ở nhà đợi ta cả ngày, ta không mang theo quà cáp mà về như vậy, có khi bị nàng ghét bỏ là không có tình thú?
Lâu Mịch toát mồ hôi lạnh, may mắn nàng nhanh trí, trước khi vào cửa nhà đã nghĩ đến điều quan trọng nhất.
Dù không phải người có kinh nghiệm yêu đương, nhưng về kỹ thuật thì có thể học hỏi, còn về tình cảm thì vẫn có thiếu sót.
Trình độ tưởng tượng lãng mạn hoàn toàn quyết định bởi các bộ phim truyền hình phù hoa mà ngày thường xem.
Ngoài khu nhà chưa đến 1 km có một nhà ga, bên ngoài nhà ga là một dãy cửa hàng bán hoa, ngay gần trạm còn có vài tiệm đồ ngọt nhỏ.
Lâu Mịch nhớ Trì Lẫm hình như không quá mê đồ ngọt, liền cố tình chọn một chiếc bánh đặc biệt nhiều dâu tây, mứt dâu cũng hợp vị, nhìn qua không quá ngọt, nhờ nhân viên cửa hàng gói thật đẹp lại giúp nàng.
Sau đó lại mua một bó hoa hồng đen phối vào, tối mà vẫn tươi, nàng cảm thấy rất hợp với cá tính độc đáo của Trì Lẫm.
Tay ôm hoa, tay xách bánh, nàng lại hướng về khu Trường Tuấn Hoa Viên, bật ngay bảng xếp hạng những ca khúc tình yêu hot nhất hiện nay, vừa đi vừa hát theo, hát càng lúc càng ngọt, cảm thấy mỗi một ca từ đều như viết riêng cho nàng vậy.
Đang hát đến mức gần như lấn át giọng hát gốc thì video call của Lâu Lực Hành đến.
Lâu Mịch lập tức chỉnh đốn tâm tình, bày ra bộ mặt nghiêm túc, nhận cuộc gọi của ba.
"Mịch Mịch à, tối nay ba với Bành a di của ngươi đều có việc, chắc đến khuya mới về được......"
Lâu Lực Hành hơi lo Lâu Mịch sẽ không vui, dù gì dạo này là thời điểm thi đấu quan trọng của nàng, với tư cách người nhà, hắn và Bành Tử Viện lẽ ra nên ở bên cạnh cổ vũ, làm hậu thuẫn vững chắc nhất cho nàng.
Chỉ là, đúng lúc này hắn lại vướng phải hạng mục quan trọng nhất trong ba năm trở lại đây, bản thân không tự mình trông chừng thì không yên tâm được.
Bên phía Bành Tử Viện, dòng sản phẩm mới kia đều đã tiến vào giai đoạn dự bán, lại đột nhiên kiểm tra phát hiện ra một cái lỗ hổng lớn, cả đội ngũ không ai trốn thoát, bắt buộc phải tăng ca thêm giờ để xử lý.
Lâu Lực Hành kinh hồn táng đảm mà gọi video cho Lâu Mịch, sợ núi lửa sẽ nổ tung.
Không ngờ Lâu Mịch một chút dấu hiệu tức giận cũng không có, Lâu Lực Hành còn chưa nói xong đã bị nàng tha thứ trước:
"Các ngươi bận việc của các ngươi đi, sự nghiệp là quan trọng, ta lại không phải tiểu hài tử, đừng lo cho ta."
Lâu Mịch không dám nói thêm nhiều, sợ nói tiếp sẽ thốt ra những lời kiểu như: "Các ngươi ngủ luôn ở công ty cũng được, ta với Trì Lẫm ở nhà hai người với nhau cũng rất tốt."
Lâu Lực Hành vui mừng lặp đi lặp lại dặn dò mấy câu, cúp video, rồi lại nhắn tin WeChat cho Bành Tử Viện.
"Viện Viện à, ngươi nói đúng rồi, Mịch Mịch căn bản không quan tâm chúng ta có về nhà hay không."
"Đấy, ngươi còn không tin ta. Mịch Mịch với Tiểu Lẫm hiện tại mới vừa mới bắt đầu nóng lên, chúng ta đừng có cứ ở nhà quấy rầy. Nên để cho người trẻ tuổi có thời gian riêng để bồi dưỡng tình cảm, ta chọn ngày lành tháng tốt, nói không chừng sớm thôi là có kết quả."
Tối nay ba mẹ không có ở nhà, nói cách khác chỉ còn nàng và Trì Lẫm hai người, chung sống dưới một mái nhà, cùng trải qua đêm xuân tươi đẹp.
Tim Lâu Mịch không ngừng đập thình thịch.
Nếu Trì Lẫm vẫn ngoan ngoãn như vậy, màn lửa nóng tối hôm qua sẽ tái hiện, thậm chí có thể mở khóa nhiều hơn nữa không biết bao nhiêu tình tiết?
Lâu Mịch ôm hoa và bánh kem, làm sao từ trên xe vào thang máy cũng không nhớ, trong đầu không ngừng tự truyền phát phim ngắn do nàng và Trì Lẫm đóng vai chính, cho đến khi điện thoại reo lên làm nàng giật mình nhảy dựng.
Lại ai nữa.
Khó khăn mà đưa tay ra, lấy điện thoại lên xem, hóa ra là WeChat của Lam tỷ.
Trác Cảnh Lam nghe Tạ Bất Ngư và Phù Đồ tám chuyện về chuyện Lâu Mịch, đoán nàng hôm nay thần thái rạng rỡ nhất định là có liên quan đến muội muội, không chừng đã tóm được muội muội hoặc là bị muội muội tóm rồi.
Trác Cảnh Lam âm thầm quan sát Lâu Mịch hơn nửa ngày, cảm thấy lời nói của hai người không đáng tin tưởng kia hôm nay lại rất đáng tin.
Lại kết hợp với lần trước đầu trận đánh, Lâu Mịch chơi tới mức thở hổn hển, suýt nữa làm nàng bị bệnh tim, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định đưa ra chút nhắc nhở về đời sống cá nhân của Lâu Mịch:
"Lâu tổng, sinh hoạt cá nhân của ngươi ta không quản được, cũng lười quản, nhưng hiện tại chúng ta vẫn còn đang trong kỳ thi đấu World Cup, ngàn vạn lần phải nhớ —— tập trung tinh lực đánh giải cho tốt! Sau giải đấu ngươi muốn thế nào ta chiều thế ấy, ta còn nâng kiệu tiễn ngươi ra ngoài cũng được. Mấy ngày nay nhất định phải ổn định. Chúng ta là đội hạt giống, World Cup dù có vào tới chung kết thì cũng chỉ còn tám trận nữa, đã hoàn thành một phần tám rồi, nhịn một chút, sớm sẽ qua thôi."
Lâu Mịch nghe xong WeChat của Lam tỷ, liền "chậc" một tiếng trợn trắng mắt.
Tại sao lại gửi loại WeChat này để nhắc nhở ta?
Tuy rằng chuyện lần trước vẫn còn rõ rành rành trước mắt, nhưng ta cũng đâu phải người dễ bị phân tâm, lần đó không tập trung chẳng phải là vì có tình huống đặc biệt sao?
Hiện tại tình huống đặc biệt đã cơ bản được giải trừ. Nếu tối nay hai người bọn ta có thể tiến thêm một bước nữa, thì ngọn lửa hạnh phúc sẽ bùng cháy như pháo hoa trên đỉnh cao chọc trời. Từ nay về sau, chỉ còn nàng đứng trên cao rực rỡ mà giương oai, còn Trì Lẫm thì dâng vũ khí, phất cờ cổ vũ cho nàng, sẽ không còn những tình huống căng thẳng như trước nữa.
Vốn dĩ nếu Trác Cảnh Lam không nói, Lâu Mịch còn có thể giữ một chút, nhịn một chút, giờ bị Trác Cảnh Lam nói vậy lại khơi dậy tâm lý phản nghịch của nàng.
Tại sao phải nhịn!
Bạn gái đã tới miệng, lỡ đâu phịch một cái vỗ cánh bay mất thì sao? Trác Cảnh Lam có thể đền ta cái lão bà không!
Trong quá trình thang máy đi lên, Lâu Mịch đã bắt đầu cởi nút áo khoác.
Nàng có niềm tin tuyệt đối vào dáng người của mình, hôm nay trang điểm cũng vô cùng hoàn mỹ, làn da đẹp tới mức có thể trượt băng trên đó.
Lâu Mịch cởi áo khoác rồi cởi sơ mi, hận không thể vừa vào cửa nhìn thấy Trì Lẫm là lập tức bộc lộ tinh quang.
Quá chủ động ư? Hoàn toàn không, loại người như Trì Lẫm miệng thì chê nhưng thân thể lại thành thật, chính là ăn nàng cái kiểu này!
Thang máy "Đinh" một tiếng, nhắc nhở đã tới phòng khách.
Lâu Mịch xõa tóc dài lộn xộn, hai mắt mơ màng, đã chuẩn bị xong tư thế câu dẫn.
Đang lúc nghe thấy tiếng bước chân đến gần, tim Lâu Mịch lại nhảy dựng lên, lập tức xỏ giày cao gót vào đôi chân dài khó có được bước ra ngoài.
Đến đây bảo bối, tỷ tỷ tối nay cho ngươi thấy tỷ tỷ lợi hại không chỉ công phu ngoài miệng đâu.
"Tỷ tỷ?"
Trì Lẫm nghe thấy tiếng thang máy, muốn lên đón nàng, chưa kịp nói gì đã bị Lâu Mịch nhào tới ôm chầm lấy.
Trì Lẫm: "?!"
"Nói cho ngươi một tin tốt." Lâu Mịch nghiêm trang, đẩy nàng vào tường bên thang máy, nói vào tai nàng, "Tối nay chỉ có hai ta thôi."
Không ngờ Trì Lẫm nói: "Chưa chắc..."
Lâu Mịch: "??"
Còn nghi ngờ gì nữa, thì thấy một đôi mắt tròn xoe từ phía sau Trì Lẫm thò ra nhìn.
"Đây là ai?!"
Lâu Mịch thi triển "thuật nhấc cổ đại pháp" tuyệt kỹ, một tay xách chủ nhân của cặp mắt tròn xoe ấy lên.
Trước mắt là một tiểu nữ hài tầm sáu, bảy tuổi, buộc tóc đuôi ngựa nhỏ, mặc váy xanh lục nhỏ xinh, trong tay cầm một cây bút lông dính mực nước. Bị Lâu Mịch xách lên như xách chuột, con bé tức đến muốn nổ tung, hai chân cách mặt đất vùng vẫy loạn xạ, liều mạng giãy giụa.
"Tên này từ đâu ra vậy?" Lâu Mịch lúc đầu không để ý đến cây bút lông, đặc biệt bực bội. Thầm nghĩ chẳng phải chỉ hôn môi một cái thôi sao, không đến nỗi mới một ngày về nhà đã có thêm đứa con gái lớn như vậy, coi thường người ta chưa từng hôn hay gì?
Trì Lẫm nhìn quần áo xộc xệch, tóc tai rối tung của Lâu Mịch, thắc mắc hỏi:
"Ngoài kia gió to lắm sao, thổi tung lên thế này?"
Tưởng tượng không ra được, Lâu Mịch tức đến muốn xù lông, hung hăng trừng Trì Lẫm một cái.
Trì Lẫm: "?"
"Cái gì mà từ đâu ra!" Tiểu nữ hài vẫn còn không phục, giơ tay định vẽ lên mặt Lâu Mịch một nét, 'Ta có tên có họ! Ta tên Diêm Trà Trà!'
Chiêu đánh lén đó đối với Lâu Mịch mà nói hoàn toàn không có tác dụng. Lâu Mịch chỉ hơi nghiêng một chút là tránh được, thuận tay nhét bó hoa và bánh kem vào lòng ngực Trì Lẫm, giật lấy cây bút lông, không hề lưu tình, trực tiếp vẽ một dấu đen to tướng lên mặt tiểu hài tử.
Tiểu hài tử sửng sốt, từ gương phản chiếu của thang máy nhìn thấy mình biến thành con quỷ xấu xí, lập tức òa khóc om sòm.
Lâu Mịch tai gần như bị nàng xé toạc, đem nàng ấn xuống sofa:
"Tiểu hài tử xui xẻo nhà ai thế này?"
Trì Lẫm một lời khó nói hết nói: "Đây là tiểu tôn nữ nhà Diêm gia gia."
Lâu Mịch: "Cái gì kỳ vậy? Nhà hắn không phải là tôn tử sao?"
"Lúc nãy tôn tử cũng có đến, nhưng Diêm gia gia bắt hắn luyện thư pháp mà hắn ngồi không yên, quấy phá đòi về, Diêm gia gia đành phải đưa hắn về, để lại tiểu tôn nữ ở đây tiếp tục luyện."
"Diêm gia gia cũng có đến?"
Trì Lẫm hai mắt thâm quầng, hữu khí vô lực nói: "Có đến, may mắn giờ đã về rồi."
Trì Lẫm mấy hôm nay sống như không có ngày tháng.
Vốn dĩ vẫn luôn trong trạng thái tìm kiếm và lo lắng, thần kinh chưa bao giờ được thả lỏng, Trì Lẫm vừa mới thu thập xong tình hình phức tạp bên phía Đàm Lạc, trên đường về nhà vẫn đang suy nghĩ kế tiếp nên đối mặt với Lâu Mịch như thế nào, vừa đến cổng lớn đã thấy Diêm gia gia đang lôi kéo bảo an chơi cờ, cùng với tôn tử, tôn nữ của ông.
"Ai nha, Tiểu Trì sư phụ, ngươi cuối cùng cũng về rồi." Diêm gia gia vừa đi nước cờ chiếu tướng, vừa nói khiến bảo an chết đứng tại chỗ.
Bảo an còn đang bối rối, Diêm gia gia đã ôm hai đứa nhỏ tiến đến, bắt bọn chúng gọi sư phụ.
Tiểu nam hài cầm máy game trong tay, đầu cũng không ngẩng, tùy tiện ậm ừ có lệ một câu.
Tiểu nữ hài thì nhìn chăm chăm mặt Trì Lẫm hơn nửa ngày, xác định nàng đúng là tiên nữ tỷ tỷ múa kiếm trong truyền thuyết mới lanh lảnh gọi một tiếng.
"Chờ một chút, Diêm gia gia, ta cũng không có ý muốn tiếp tục nhận đồ đệ."
Trì Lẫm hiện tại nghe thấy "nhận đồ đệ" mấy từ này là thấy buồn nôn rồi, Đàm Lạc kia bị hạ độc đến mặt mũi biến dạng, vậy mà còn quấn lấy nàng nửa ngày đòi bái sư.
Thời đại này người ta đối với việc bái sư rốt cuộc chấp nhất cái gì vậy?
May mắn Trì Lẫm thân thủ lợi hại, trong tình huống cấp bách từ cầu vượt nhảy xuống biến mất không thấy tăm hơi, lúc này mới không để kẻ đồ đệ tiện nghi kia theo kịp.
Không ngờ cửa nhà chưa vào, lại đến một đợt nữa?
Diêm gia gia ha ha cười: "Không sao, ngươi không muốn nhận cũng không sao, chỉ cần dạy bọn chúng viết vài nét chữ thôi. Không lẽ cái mặt mũi này cũng không cho đi? Trình độ thư pháp của ngươi còn giỏi hơn khối người ngoài kia chuyên khoe danh hiệu giải thưởng, cả ngày khoe cúp khoe huy chương, đúng kiểu bịp bợm giang hồ. Giao hài tử cho ngươi ta yên tâm."
Lâu Mịch: "Vậy mà ngươi cũng cho người ta vào nhà được?"
Trì Lẫm thật ra muốn bắt Diêm gia gia hỏi kỹ về chuyện Đan Châu kịch.
Là diễn viên nghiệp dư có thâm niên, ông ít nhiều chắc chắn cũng biết một chút.
Vừa lúc Lâu Mịch không có ở nhà, nàng hỏi thế nào cũng sẽ không gây hoài nghi, cho nên liền để Diêm gia gia vào nhà.
Trên thực tế, việc để Diêm gia gia vào nhà là quyết định đúng đắn, lần này nàng xác thực từ miệng Lão Diêm nhận được manh mối cực kỳ quan trọng.
Hai đứa trẻ bị bắt viết chữ, Lão Diêm pha trà, bày ra dáng vẻ cổ giả, cùng Trì Lẫm "phổ cập khoa học" kiến thức liên quan đến Đan Châu kịch.
"Cái Đan Châu kịch này à, khởi nguồn từ Đan Châu, vì vậy mới được gọi như vậy. Đan Châu là nơi nào thì không thể khảo được nữa, nhưng ta nghe Lão Lâu bọn họ nói qua, Đan Châu kịch còn có một cái tên cũ, gọi là Vũ Khang."
Trì Lẫm nghe thấy "Vũ Khang" quen thuộc, dùng sức gật gật đầu, tập trung tinh thần nghe Lão Diêm tiếp tục nói.
"Vũ, hẳn là cũng là tên một địa danh, chắc là phạm vi còn lớn hơn cả Đan Châu. Từ những cảnh tượng mô tả trong Đan Châu kịch có thể biết được, quốc gia tên Vũ kia đã từng cực kỳ hưng thịnh, sau này không biết vì lý do gì mà suy tàn, thậm chí sách sử cũng gần như không ghi chép gì, khiến Lão Lâu bọn họ muốn tra thêm tài liệu cũng rất vất vả."
Trì Lẫm nhíu mày thành một cục: "Đúng vậy, vì sao lại suy tàn..."
Lão Diêm bỗng nhiên nói: "Ta có một suy đoán. Cái nơi gọi là Vũ kia, chưa chắc đã là quốc gia hiện tại của chúng ta."
Trì Lẫm "A?" một tiếng, nàng đã từng cũng có ý tưởng tương tự, bị Lão Diêm nói như vậy trong lòng rất kích động:
"Ngài là nói..."
"Có khả năng là quốc gia khác à. Nơi của họ, trên sử sách của chúng ta ghi lại ít ỏi, cũng có thể lý giải được."
"Nhưng mà, Đại Nguyên...... Khụ, nơi gọi là Vũ kia từ phương diện văn hóa ngôn ngữ, cho đến các loại thói quen sinh hoạt mà xem, đều vô cùng giống với hiện đại của chúng ta, nhìn thế nào cũng giống như cùng một mạch truyền thừa."
"Quốc gia chúng ta hơn 5000 năm lịch sử, nếu truy ngược thêm nữa thì có khi còn nhiều triều đại không được ghi lại. Ngần ấy năm, trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến tranh, bao nhiêu lần đại dung hợp văn hóa, thật sự không đếm xuể. Dân tộc chúng ta có một đặc điểm rất lớn, đó chính là khả năng hòa nhập. Không quan tâm là quốc gia nào, tôn giáo gì, người có thói quen sống thế nào mà đến đất của chúng ta, không cần đến mấy trăm năm, rất nhanh sẽ bị đồng hóa. Dù có không bị đồng hóa đến hoàn toàn giống hệt, thì cũng gần tám chín phần, ít nhất ở cùng một khu thì không quá thành vấn đề. Rất nhiều văn hóa và tập quán ở quốc gia tên Vũ ấy, có thể là do buôn bán hay chiến tranh mà hòa nhập vào văn hóa Trung Quốc, truyền lại đến nay, cũng không phải không có khả năng. Ngươi nhìn xem mấy nước nhỏ xung quanh Trung Quốc chúng ta, đến nay vẫn chịu ảnh hưởng sâu sắc từ văn hóa Trung Quốc thời cổ. Nói không chừng cái thời kỳ không được sách sử ghi chép nhiều ấy, đã từng cực kỳ cường thịnh, sản sinh ra không ít văn hóa. Đan Châu kịch có thể chính là như vậy mà truyền đến Trung Quốc."
Trì Lẫm hỏi: "Quốc gia đã từng vô cùng cường thịnh, có khả năng không bị nước láng giềng ghi chép lại sao?"
"Có khả năng chứ. Không ít triều đại trong truyền thuyết đều chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của hậu nhân dựng lên, không có bất cứ đồ cổ nào đào được để có thể chứng minh đã từng tồn tại. Nhưng mà quốc gia tên Vũ này cũng không phải là hoàn toàn không có ghi chép, nếu không thì giờ chúng ta cũng không thể nói đến nó."
Lão Diêm khà khà cười vài tiếng: "Nếu cẩn thận khai quật, biết đâu sẽ tìm được thêm nhiều tư liệu lịch sử, chỉ là ở quốc gia chúng ta thì ghi chép hơi ít thôi."
Lời Lão Diêm nói khiến Trì Lẫm trước nay luôn cảm thấy bản thân như đang trôi nổi không chốn dựa tìm được một điểm tựa và phương hướng rõ ràng.
Nàng đã từng cũng suy đoán như vậy, nhưng vì bản thân thiếu quá nhiều hiểu biết về lịch sử Trung Quốc, không thể tìm được căn cứ lý luận.
Lão Diêm đôi khi đúng là da mặt dày đến mức không ai chịu nổi, nhưng thời điểm mấu chốt lại là ngọn đèn sáng, chiếu sáng con đường phía trước cho Trì Lẫm.
Đại Nguyên thật sự tồn tại.
Bệ Hạ đánh hạ giang sơn, một tay dựng nên thịnh thế không phải là giấc mộng.
Nó phồn thịnh, nó tuyệt mỹ, tất cả đều là thật sự tồn tại.
Nghĩ đến đây, Trì Lẫm tim đập nhanh không thề nào bình tĩnh.
Để báo đáp Lão Diêm, nàng cũng nhẫn nại dạy tiểu hài tử thư pháp.
Tiểu tôn tử của Lão Diêm quấy phá một hai đòi về, tôn nữ thì hoàn toàn trái ngược, Lão Diêm muốn dẫn bọn họ về thì đứa nhỏ này lại quấy muốn ở lại.
Lão Diêm đau cả đầu, quát thế nào cũng không có tác dụng, Diêm Trà Trà nhất quyết không chịu đi.
Lão Diêm bực bội: "Buổi sáng kêu ngươi đến, chẳng phải ngươi còn sống chết không chịu tới sao? Giờ lại không chịu về, ở đây làm gì?"
Ai có thể nghĩ một tiểu nữ hài tám tuổi sẽ buột miệng: "Ở lại đây để làm tức phụ tiên nữ tỷ tỷ."
Trì Lẫm: "............"
Lão Diêm suýt ngất: "Ngươi nói cái gì!"
Lâu Mịch sau khi nghe Trì Lẫm kể lại đoạn này, cũng rống lên với nhịp điệu y hệt Lão Diêm:
"Ngươi nói cái gì! Làm tức phụ ai?!"
Không đợi Trì Lẫm mở miệng, Diêm Trà Trà mặt mày vẫn còn vết đen đã dựng thẳng bụng nhỏ lên, hai tay chống hông, hất cằm tới trước mặt Lâu Mịch:
"Trì tỷ tỷ là của ta. Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy Trì tỷ tỷ, ta liền hạ quyết tâm phải gả cho nàng."
Trì Lẫm nghi hoặc: "Chúng ta hôm nay không phải mới gặp nhau lần đầu sao?"
Diêm Trà Trà nói: "Ta từ 35 ngày trước đã xem video của tỷ tỷ rồi!"
Trì Lẫm: "......"
Nhà họ Diêm rốt cuộc có gen gì, sao cái nào cũng khó chơi thế này?
Lâu Mịch nhìn chằm chằm nàng, nhất thời nửa ngày không nói ra lời.
Cũng đúng, Lâu Mịch là người từng trải qua bao nhiêu tình huống lớn nhỏ, năm 25 tuổi đã là người thành công, trong lòng fan là ngự tỷ nữ thần hoàn mỹ, là đội trưởng đáng tin cậy mà các đồng đội đều dựa vào, làm sao có thể so đo với một tiểu hài tử tám tuổi?
Trì Lẫm đang muốn an ủi, Lâu Mịch cúi xuống cong lưng chỉ vào Diêm Trà Trà:
"Ngươi muốn gả cho ai, không phải do một mình ngươi nói là được. Bây giờ nếu cái mông nhỏ của ngươi không mau lăn về nhà cho ta, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là bóng ma thời thơ ấu."
Diêm Trà Trà: "Ta sợ ngươi chắc?"
Lâu Mịch: "Tốt lắm. Đêm nay ngươi không khóc lóc chạy về nhà, ta theo họ Diêm với ngươi luôn."
Lâu Mịch đang giằng co với tiểu hài tử, còn đâu là uy nghiêm của thiên tử...
Trì Lẫm đỡ trán, cảm thấy quầng thâm mắt của mình nửa khắc cũng tiêu không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com