Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2: Cổ đại ngược văn( Đệ 16 chương)

"..." Lê Thanh hít sâu duy trì ngữ khí bình tĩnh:" Không cần!"

" Thuộc hạ...."

Không chờ ảnh vệ kia nói xong, Lê Thanh đóng mạnh cửa lại.

Dùng động tác OTZ quỳ trên giường. Lê Thanh thật muốn vứt bỏ hình tượng mà khóc rống.

Mợ nó, Trữ Quyết vì cái gì lại có thủ hạ quái dị như vậy, vì cái gì a!!!!

Ngày thứ hai,Lê Thanh cật lực cự tuyệt nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm qua. Tóm lại ngày hôm qua trở thành lịch sử đen tối trong cuộc đời cô.

Trở lại khoảng sân trước phòng Đông Phương Tuyết, Lê Thanh giải trừ dịch dung, dùng thân phận nữ chính đi lấy độ hảo cảm của nữ xứng đại nhân.

Đem ảnh vệ xung quanh đuổi đi, Lê Thanh bưng bữa sáng vào phòng.

Có cảm giác toàn bộ nội dung vở kịch rất ngược luyến tình thâm, một tướng quân quỷ dị  vừa thích ngược đãi  người khác vừa thích bị ngược đãi và một công chúa kiêu ngạo....aiz...

Vừa vào cửa, trong nháy mắt cô tháo mặt nạ xuống. Một tướng quân cao to anh tuấn biến mất thay vào đó là Lê Thập Nhất  bộ dáng mềm mại nhỏ nhắn, xinh đẹp.

 Trong phòng một mảnh hỗn loạn, bình hoa, đồ đạc không thứ nào nguyên vẹn. Tấm chăn cưới đỏ thẫm bị đạp rớt xuống đất. Hình như đem qua lúc đóng cửa, cô nghe thấy tiếng công chúa đạp đổ thứ gì.

Lê Thanh hướng giường nhìn qua, ánh sáng mặt trời mờ nhạt chiếu vào phòng giúp cô nhìn sơ qua tình huống đối phương. Đông Phương Tuyết tư thế tuỳ ý nằm trên giường, tóc rũ xuống tuỳ tiện, trông vô cùng sa sút.

Vượt qua đống mảnh vỡ hỗn độn trên mặt đất, Lê Thanh đặt thức ăn trên bàn, thật cẩn thận đi về phía công chúa :" Công chúa, người không sao chứ?"

Đông Phương Tuyết  nhẹ nhàng mở mắt nhìn, đôi mắt kiều diễm mơ hồ ẩn chứa hơi nước ẩm ướt hướng về Lê Thanh.  Nàng cố sức cử động ngồi dậy, đối với cô cười lạnh:" Bản cung còn nghĩ tướng quân giam lỏng bản cung trong này tự sinh tự diệt. Không ngờ hắn lại cấp một nha hoàn đến hầu hạ?"

 Lê Thanh liền bước nhanh đến, đỡ thân hình lung lay sắp ngã của cô chúa dậy:" Ta gạt tướng quân tới, bởi vì ta thật sự lo lắng cho tình huống của người."

Chuyện tới nước này, làm sao Lê Thanh làm cho công chúa thấy Trữ Quyết tốt được. Vất vả lắm cô mới đạp đổ hình tượng của hắn trong lòng nàng.

" Vậy sao?" Đông Phương Tuyết nhíu mày:" Ngươi là ai? Nếu lời ngươi nói là thật, ngươi không sợ tên nam nhân xấu xa kia phát hiện đem ngươi sử dụng tư hình?"

" Ta.." Lê Thanh thở dài cười khổ:" Ta là con gái Thừa Tướng, Lê Thập Nhất. Tư hình hay gì đó ta không để ý, hiện tại ta chỉ hi vọng nữ nhân bị Trữ Quyết hành hạ có thể được giải thoát."

Đông Phương Tuyết ngẩn người:" Ngươi chính là người kia , chính thê cam tâm làm thiếp, Lê Thập Nhất? Bản cung nghĩ ngươi nên hận bản cung mới đúng..." Công chúa tự mình bổ não một chút, nếu nàng thật có một ngày như vậy, nàng sẽ đem nam nhân đê tiện kia chặt thành ba trăm sáu mươi lăm khúc vứt cho chó ăn.

" Làm sao có thể." Lê Thanh nói:" Ta làm sao có thể hận xinh đẹp như tiên nữ - công chúa điện hạ người.  Mỹ mạo của công chúa thật khiến nữ nhân như ta cũng cảm thật khát khao a."

Đều như vậy vô nghĩa, Lê Thanh vì mong muốn tăng độ hảo cảm bất chấp tất cả thủ đoạn. Dù sao công chúa lớn lên không sai biệt lắm, rất xinh đẹp nga~

Đông Phương Tuyết cau mày:" Giống như ngươi nói, nếu bản cung lớn lên nhục nhã , ngươi sẽ rất hận bản cung?"

" Ha ha~ Ta nói đùa chút thôi!" Vừa thấy nịnh hót không kết quả, Lê Thanh đều kiên quyết lấy cớ khác:" Thật ra ta và công chúa đều lâm vào hoàn cảnh tương tự , nên ta hiểu được nỗi thống khổ trong lòng người."

[ Nữ xứng Đông Phương Tuyết độ hảo cảm +10 điểm , hiện tại là 45 điểm]

" Hừ." Đông Phương Tuyết hừ lạnh:" Uổng công bản cung cười ngươi ngu ngốc. Hiện tại xem ra, đều bị nam nhân xấu xa kia lừa gạt. Ngay cả hoàng huynh cũng không nhìn ra bản chất thật của hắn."

Lê Thanh:"..Đó là do hắn dụng tâm quá sâu!" Chỉ số thông minh của Hoàng thượng thật chỉ dừng ở mức nam thứ . Hắn mà nhìn ra được mới là có quỷ a, không bị soán vị là phúc đức ba đời nhà hắn có được hay không!!!

" Buồn cười cho Đông Phương Tuyết ta cũng có ngày rơi vào bộ dáng như bây giờ." Công chúa đại nhân che trán oán hận:" Nếu một ngày kia bản cung rời khỏi tướng quân phủ, việc đầu tiên là nói hoàng huynh đem người bắt tên tướng quân vô sỉ kia ném vào thanh lâu ! Làm cho hắn hằng ngày cảm thụ thế nào là hảo hảo hưởng thụ, sống không bằng chết."

Lê Thanh:"..." Công chúa , không cần đánh mất tiết tháo như vậy được không!!! Hơn nữa vì cái gì nhìn công chúa rất giống nam chính, đặc biệt toàn thân toả ra khí tức khiến cho người ta lạnh đến thấu xương, thậm chí không rét mà run.

 Bất quá hiện giờ xem ra, nỗi oán hận sâu đậm của nữ xứng dành cho nữ chính tất cả đã đổ lên đầu nam chính tội nghiệp.

" Công chúa, vẫn nên dùng điểm tâm trước đã." Lê Thanh xoay người đi lấy thức ăn một chút, công chúa như mất chỗ dựa, nhướng mày, cả người vô lực muốn từ  trên giường té xuống đất.

"!!" Lê Thanh quay đầu thấy một màn này, cả người tràn đầy mồ hôi lạnh, phát ra tiềm lực kinh người, nhanh chóng bay tới , đỡ lấy thân hình công chúa.

Tóm lại nhiệm vụ bắt phải bảo vệ nữ xứng, nên vô luận thế nào cô cũng phải hoàn thành tốt nhiệm vụ a !

 Cảm nhận thân thể kiều diễm của công chúa ngã lên người mình, Lê Thanh nhẹ nhàng thở ra. Nguy hiểm thật, công chúa tuy rằng ngày thường tính tình không tốt, nhưng dù sao cũng là cô gái bình thường, thân thể  mềm mại , thon gọn, nằm lên người cũng không gây sức nặng gì lớn, ngược lại còn làm người ta thoải mái.

Nếu đối phương đổi thành một nam tử cao lớn thô kệch, chỉ sợ cô sớm bị đè chết đi.

[ Bởi vì người chơi phát triển nội dung vở kịch không thoả đáng, làm nữ xứng sinh bệnh, khấu trừ thế giới này 30% tích phân, nếu người chơi muốn xoá bỏ hình phạt thì mau mau chăm sóc nữ xứng đi nga.]

" Tôi mới vừa liều mạng cứu công chúa, vì sao không cộng thêm mà lại trừ đi!" Lê Thanh khó hiểu, bi thống nói.

Xoay người đem công chúa ôm vào ngực, Lê Thanh lấy tay sờ trán nàng. quả nhiên nóng bỏng đến doạ người. Mặc dù hai mắt nàng nhắm chặt nhưng đôi lông mày vẫn gắt gao nhăn lại một chỗ.

Trong lòng không hiểu vì sao dâng lên cảm giác khó chịu. Lê Thanh nhanh chóng đem Đông Phương Tuyết đặt trên giường, đem chăn rơi xuống đất đắp cho nàng.

[ Sức khoẻ nữ xứng  +1 điểm, hiện tại là 44 điểm. Còn thiếu 16 điểm nữa không phục lại trạng thái bình thường.]

Lê Thanh:''...'' Dùng cách tính tích phân để đo sức khoẻ, xem ra chữa bệnh bằng cách đếm tích phân dễ dàng hơn nhiều nha.

Lê thanh làm xong mọi thứ , sau đó mở cửa sổ cho thoáng khí. Cô nhanh chóng dịch dung thành bộ dáng nam chính, vội vàng ra cửa, sai nhà bếp chuẩn bị ít đồ ăn có lợi khi bị bệnh, rồi cầm theo một tấm khăn tẩm nước lạnh đắp lên trán Đông Phương Tuyết.

Sau đó lại lấy một cái khăn khác thay Đông Phương Tuyết lau mồ hôi,tính toán thời gian chuẩn, đến nhà bếp lấy đồ ăn.

Cứ như vậy đi đi lại lại, ảnh vệ đều nhất trí tướng quân động kinh. Tối hôm qua còn doạ công chúa sinh bệnh, sáng nay lại tất bật chăm sóc công chúa, so với hành vi bình thường của hắn thì sự thay đổi thất thường này không khỏi khiến người ta nghĩ hắn thích bị ngược.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com