Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Giấc mộng


Quản Đồng mở mắt, hai con ngươi vô thần nhìn đỉnh mộc lương, đột nhiên che mặt: “A… Ta không còn thuần khiết, ta bẩn rồi.”

Đó là đứa nhỏ nàng nhìn lớn lên từng ngày a! Tuy không phải tay bồng tay bế nhưng nàng cũng dốc hết tâm huyết.

Thế nào, thế nào lại mơ như thế?

Hai mắt Quản Đồng vô thần, lần đầu tiên ý thức rõ ràng, đứa nhỏ lớn rồi… Nói đến lớn rồi, tức thì trong đầu nàng xuất hiện một mảnh trắng toát, gò núi nhô cao.

Thật lớn a… Lần trước từng cảm nhận một lần, nhưng… Nhưng lúc đó cách lớp y phục, không quá rõ ràng… Không không, tuy vừa rồi là nhìn thấy nhưng ở trong mộng lại hóa thành xúc cảm chân thật….

“Đùng!” Một tiếng vang giòn, Quản Đồng tự đánh tỉnh bản thân: “Không phải đang suy nghĩ đứa nhỏ lớn rồi, thế nào lại… Thật đáng sợ a!”

“Cầm thú!!!”

Hung hăng tự mắng bản thân, rốt cuộc Quản Đồng cảm thấy lòng buông lỏng chút ít, hít sâu một hơi, vô thần ngồi dậy, ôm chặt đờ đẫn.

Chăn là chăn mỏng, chất liệu rất tốt, ôm vào vô cùng thoải mái, nàng giật giật chân, chỗ bí ẩn kia hơi dính dính, quá khó chịu a.

Quản Đồng trầm mặc đứng dậy, thay quần áo khác, sau đó khom người, hệt như ăn trộm rời khỏi phòng mình, đi ra sau giếng.

Ám vệ ở đằng xa phát hiện, vội vàng thông báo cho Quảng Chi Tiên.

Quảng Chi Tiên vẫn đoan chính đứng gác đêm trước cửa điện của Vệ Nam Phong, cười lạnh một tiếng: “Cuối cùng cũng lộ đuôi cáo. Giờ này lại ra ngoài, chắc chắn có vấn đề!”

Hắn tự tin gõ cửa thông báo với Vệ Nam Phong, mà Quản Đồng ở bên này đang khó khăn lấy nước giếng.
Trước đây khi xem phim, cảm thấy gánh nước giếng vô cùng thú vị, nhưng khi chân chính thao tác, mới phát hiện không hề dễ dàng, Quản Đồng phải mất rất nhiều công sức mới đổ đầy được một thùng.

Nước giếng mát lạnh, dù là giữa ngày hè, mang theo cảm giác mát mẻ đánh úp vào người.

Quản Đồng cau mày, run lập cập đem quần áo ngâm vào nước, hai tay vừa đụng vào lập tức đỏ lên, vừa không có nước nóng, xà phòng giặt quần áo cũng rất hiếm nên phải dùng chút ít nên không thể giặt sạch a, cũng không có máy giặt thay hai tay…

Thời đại này, tất cả, tất cả đều không tiện lợi…

Quản Đồng khịt khịt mũi: “Thật sự muốn trở về a…”

“Muốn trở về đâu?”

Giọng nói quen thuộc đột ngột truyền đến, nhưng lại lạnh như băng còn mang theo tức giận.

Quản Đồng giật mình, đặt mông ngồi xuống đất, thanh âm này quá quen thuộc, vì nàng bị nó quấy nhiễu cả một đêm, mãi đến hiện tại.

“Sao lại tới nơi này?”

Quản Đồng thất thanh nói, nhưng rất nhanh nhớ thân phận mình, vội vội vàng vàng đứng dậy hành lễ: “Thánh Nhân.”

Nhưng Vệ Nam Phong trực tiếp ngồi xổm trước mặt Quản Đồng, đè vai nàng lại, không cho nàng đứng dậy.

Quản Đồng không dễ chịu giật giật, cũng không phản kháng quá mức… Chủ yếu là cảm thấy cả người hư nhược.

Mà Vệ Nam Phong tập trung nhìn Quản Đồng: “Ngươi muốn về đâu?”

Quản Đồng bị ánh mắt Vệ Nam Phong khóa chặt, nhưng không phải hảo cảm gì, trong mắt nàng lộ  ra cảm giác ngột ngạt, tựa hồ chỉ cần Quản Đồng nói sai một câu, nàng sẽ làm ra hành động gì đó rất đáng sợ.

Nàng mím mím miệng, thanh âm nho nhỏ: “Chính là, chính là… Lạnh quá nên muốn trở về phòng.”

Vệ Nam Phong không nói lời nào, tỷ tỷ nói dói, nàng biết, nàng biết nơi Quản Đồng muốn về là chỗ nào.

Quản Đồng từng rất khiêu ngạo nói với Vệ Nam Phong về thế giới của nàng, là một nơi nàng không thể tưởng tượng được.

Giống tiên cảnh của tiên nhân….

Vệ Nam Phong từng rất hâm mộ và mơ ước.

Nghĩ tới tỷ tỷ muốn bỏ nơi này trở về, một luồng lệ khí từ tận đáy lòng bay lên, bao lấy cả người nàng.

Trong nháy mắt, nàng thật sự muốn trực tiếp vạch trần đối phương, giam cầm nàng lại, nhốt bên cạnh mình, chỗ nào cũng không được đi, miễn là Quản Đồng ở lại, cái gì nàng cũng có thể cho tỷ tỷ!

Loại ý nghĩ này mê hoặc Vệ Nam Phong, nàng phải dùng tất cả khí lực trong người mới khống chế được ý nghĩ âm u trong lòng.

Đây là tỷ tỷ của nàng, không phải đóa hoa, không phải con chim. Nàng không thể…

“Ngươi đang suy nghĩ gì? Sắc mặt không tốt lắm.” Quản Đồng lên tiếng hỏi, nàng lo lắng nhìn Vệ Nam Phong, giơ tay lên, muốn thăm dò nhiệt độ trán đối phương nhưng lại do dự thả lỏng tay xuống.

Vệ Nam Phong nắm chặt tay Quản Đồng, sau đó nhíu mày: “Thế nào lại lạnh như thế?”

Nói xong, nàng cầm tay Quản Đồng đưa lên môi nhẹ nhàng hà hơi, rất nóng, hơi thở chạm vào da thịt lạnh lẽo, làm cả người nàng nổi lớp da gà.

Theo bản năng, Quản Đồng co rút người lại, Vệ Nam Phong cũng từ từ nới lỏng, nhưng Quản Đồng vẫn không nhân cơ hội thu về.

“Nước giếng lạnh quá, ta…” Quản Đồng trả lời, nàng không biết tại sao mình không thu tay về, có lẽ vì tay Vệ Nam Phong quá ấm áp.

Nghĩ như thế, ánh mắt Quản Đồng rối loạn, không dám nhìn thẳng Vệ Nam Phong.

“Nước giếng…” Vệ Nam Phong quay đầu, thấy những thứ bên trong chậu nước: “Đây là…”

Lời chưa dứt, Quản Đồng lập tức rút tay về, luống cuống bưng chậu gỗ lên: “Không có gì, không có gì…” Sau đó nàng gào lên, chạy mất.

Vệ Nam Phong sửng sốt một lúc, sau đó trầm thấp cười lên.

Đây là lần đầu tiên, Quản Đồng phản ứng khác lạ như thế, không giống như trước oán giận nàng, cũng không trào phúng, hơn nữa cũng khác với ban đầu, đối xử với nàng như đối với hài tử.

Vệ Nam Phong cúi đầu, ngón tay tinh tế ma sát một hồi, sau đó đặt lên chóp mũi tinh tế ngửi ngửi, mùi thanh xà phòng nhàn nhạt.

Vệ Nam Phong nghiêng đầu qua chỗ khác, nhẹ như mây gió, rõ ràng là thời tiết giữa hè, nhưng nàng lại cảm nhận một luồng ý xuân, lắc lắc đầu đứng lên, chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi về trước, Quảng Chi Tiên đứng cách đó không xa.

Vệ Nam Phong đi tới bên cạnh Quảng Chi Tiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vài hắn: “Chi Tiên, việc lần này vô cùng tốt. Trẫm sẽ ban thưởng.”

Quảng Chi Tiên cười ngượng cảm tạ, dùng sức nắm chặt tay, hắn không muốn Thánh Nhân ban thưởng a! Thứ hắn muốn là Thánh Nhân nhìn rõ bộ mặt thật của hồ ly tinh kia, ai ngờ nàng quá cao ta, mê hoặc Thánh Nhân muốn quên luôn lối về!

Quảng Chi Tiên khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy ý cười bên môi Vệ Nam Phong cùng với hai má ửng hồng…

Đây còn là Thánh Nhân quả quyết anh minh sao??? Không… Người này là thiếu nữ hoài xuân!!!

Trong lòng Quảng Chi Tiên tích tụ, chờ Vệ Nam Phong đi xa, một tên ám vệ xuất hiện.

“Thiếu giám, còn theo dõi chặt chẽ không?”

Hắn nhìn thấy rõ, Thánh Nhân có ý với Quản nương tử, nếu cứ nhìn chằm chằm như thế, sợ Người sẽ tức giận.

Ám vệ cũng nhìn được, sao Quảng Chi Tiên không hiểu, không thấy? Hắn vô lực phất phất tay, nói: “Ngươi cứ xem đó mà làm.”

Ám vệ: “…”

Cấp trên nói không biết, thử hỏi thuộc hạ như hắn phải làm sao? Cái gì gọi là hắn cứ xem?

Tuy trải qua một phen đau khổ, nhưng Quản Đồng cũng coi như tạm thời giặt sạch quần áo, nàng cẩn thận đem nội y treo sau bức bình phòng trong phòng.

Nếu phơi bên ngoài, những người khác nhìn thấy không sao nhưng nếu để Vệ Nam Phong nhìn thấy…

Rõ ràng Vệ Nam Phong cũng là nữ nhân, rõ ràng nhìn thấy cũng không có gì, nhưng đột nhiên Quản Đồng thấy ngượng ngùng, những đồ vật thiếp thân này không nên để Vệ Nam Phong nhìn thấy mới tốt.

“Ai…”

Quản Đồng ngồi bên cạnh bàn, rót cho mình chung trà đã sớm lạnh thấu, rót vào dạ dày mang đến cảm giác mát mẻ. Nàng nhíu mày, sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, sau khi uống hết, nên hơi khó chịu.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Quản Đồng bất đắc dĩ, nhưng bên trong thâm cung này, tất nhiên không thể giống như ở hiện đại không muốn làm gì thì không cần làm, vì vậy, nàng đứng lên, mở cửa.

Bên ngoài là một tiểu canh cửa, tuổi tác không lớn, dáng dấp khoảng chừng mười tuổi.

“Quản nương tử mạnh khỏe.”

Quản Đồng quét mắt nhìn tiểu hoàng môn, đáp lễ lại, hắn lập tức cười thật tươi, càng chân thành hơn đưa mâm thức ăn cho nàng: “Quản nương tử vẫn chưa ăn gì phải không? Đây là cho lão nhân gia ngươi.”

Lão nhân gia Quản Đồng bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, trầm mặc tiếp nhận đồ ăn, và nói lời cảm tạ, lúc này mới đóng cửa lại.

Nàng ở trong cung cũng mấy tháng, lần đầu tiên bỏ ăn, không biết người giữ chức cao lại được đãi ngộ tới mức này.

Nàng nhìn thức ăn là mì vằn thắn thịt tươi, nóng hổi, mùi thơm ngát, hiển nhiên vừa nấu không lâu.

Vì thời đại này, kỹ thuật luyện thép còn hạn chế nên chưa có nồi sắt, đại đa số thức ăn đều dùng phương thức rán nấu, mà món mì vằn thắn là món nàng thích ăn nhất.

Lẽ nào nhà bếp cố ý làm cho nàng?

Tất nhiên không. Nếu vậy là ai sắp xếp thì không cần nói cũng biết.

Quản Đồng nghĩ như thế, chậm rãi cầm muôi lên ăn, từng viên vằn thắn béo mập, nước thì trong ngọt, hầm từ xương gà, hơn nữa bên trong còn có tôm, vừa nhìn liền biết bỏ không ít tâm tư, phí nhiều công phu a.

Với thân phận của nàng làm sao được ăn đây?

Cả ngày lẫn đêm Quản Đồng đều ở bên cạnh Vệ Nam Phong, nàng ăn cái gì, mặc cái gì, thưởng thức cái gì, nàng biết rõ vô cùng.

Thân phận nàng không thể có quyền thế này.

Quản Đồng ăn một cục vằn thắn, sau đó hớp một muôi canh, rất ngon, lại rất nóng, chạy xuống bụng, đè áp chung trà lạnh khi nãy.

“Khá nóng…”

Quản Đồng hơi bất mãn nói, sau đó bất đắc dĩ gõ gõ bát: “Quá nóng.”

Nhưng cũng rất thoải mái, toàn thân khoan khoái.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com