Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Cứu mỹ nhân 5


Tiếng nhạc vui vẻ linh động, mặt mày Lục Quỳnh buông xuống, ngón tay nàng như tơ bông Hồ Điệp, uyển chuyển nhảy múa. Lâm Uẩn đứng ở cửa, chợt có tình khiếp, do dự không dám tiến thêm.

Ngoài cửa truyền vào thanh âm huyên náo, ào ào ào quỳ xuống, gần như đồng thanh hét lớn: “Tham kiến Thánh Nhân!”

Thân thể Lâm Uẩn dừng lại, bước nhanh hơn, mà lúc này tiếng nhạc cũng dừng lại, phát sinh tiếng vang xé vải bình thường.

Lục Quỳnh lẳng lặng nhìn dây đàn bị đứt, cụp mắt không lên tiếng.

Dây đàn sắc bén, cắt đứt ngón tay nàng, máu tươi nhỏ xuống, ướt một khoảng tỳ bà, nhưng Lục Quỳnh giống như vô tri vô giác, nhắm mắt lại, theo tiếng ồn bên ngoài mà lông mi rung động, dường như tâm tình nàng rất thấp thỏm.

Ngày hè gần qua, thu động đang đến, nếu không tại sao nàng lại thấy lạnh thế này? Từ hai năm trước tâm nàng liền giống như cây khô, vô tri vô giác, như vậy mới không đau lòng, không còn tuyệt vọng.

“Sao không cẩn thận?” Lâm Uẩn thấp giọng, nâng tay Lục Quỳnh, cẩn thận thổi thổi, cúi đầu lấy túi nhỏ trong lòng, móc ra bình thuốc trị thương.

“Ngươi nhịn đau một chút.” Lâm Uẩn nhỏ giọng nói chuyện, cẩn thận bôi thuốc cho Lục Quỳnh.

“Chúng thần tham kiến Thánh Nhân!”

Theo thanh âm trùng điệp là tiếng đầu gối va chạm ván gỗ vang lên bang bang vang vọng, chỉ nghe cũng có thể cảm nhận được người quỳ dùng bao nhiêu sức, đây chính là đám người phủ Kinh Triệu.

“Ngươi là người phương nào?” Vệ Nam Phong lên tiếng hỏi.

Nàng vừa mở miệng những người còn lại tự giác ngậm câm, thanh âm nàng không lớn những vẫn rõ ràng truyền vào tai tất cả, mang theo một luồng trào phúng hờ hững.

“Hồi Thánh Nhân, thần là Huệ Văn Vương - Trưởng tử Vệ Nguyên Gia… Từng hộ tống gia phụ tiến cung gặp Bệ Hạ.”

Huệ Văn Vương không phải người hoàng gia, mà tổ tiên đạt được chiến công nên ban cho họ. Tuy có danh nghĩa Vương tự nhưng thân phận không như chư Vương cũng không được tham gia Hoàng yến.

Giọng nam đáp lại không còn trong trẻo của thiếu niên, trái lại mang theo trầm thấp lấy lòng.

Mắt Lục Quỳnh run lên, nàng lập tức nắm chặt tay, đồng thời giữ luôn tay Lâm Uẩn đang xử lý vết thương cho nàng.

Mặt Lâm Uẩn đỏ lên nhưng khi nhìn thấy máu tràn ra khe ngón tay, sắc mặt theo đó trắng đi, nàng không muốn nói chuyện lớn tiếng nên đè thấp âm thanh, gần như là thì thầm: “Mau buông tay, ngươi lại chảy máu.”

Lục Quỳnh khẽ nâng mắt nhìn Lâm Uẩn, đột nhiên hỏi: “Là hắn?”

Lâm Uẩn biết Lục Quỳnh hỏi ai, trong miệng xuất hiện vị đắng. Nàng thấy Lục Quỳnh trầm mặc, không nhịn được trả lời: “Hắn cố ý muốn làm nhục ngươi… Ngươi…”

Ngươi hà tất vì người như vậy mà thương tâm khổ sở?

Lâm Uẩn nghĩ, nàng thấy rất oan ức.

“Cớ gì ồn ào?”

“Chuyện này…” Giọng nam dừng lại, hình như không cam lòng nhưng lập tức thay đổi ngữ khí thành nhu hòa, cười làm lành: “Chỉ là hiểu lầm… Mấy người bằng hữu của thần rất có tài học, nghe nói câu đố nơi này đã lâu không ai giải được nên nảy sinh hứng thú, hiện giờ đã hoàn thành, đạt được mục đích còn những chuyện khác chỉ là hiểu làm nho nhỏ.”

“Ồ?” Vệ Nam Phong nở nụ cười, ngón tay nàng gõ gõ mặt bàn, lại có hứng thú hỏi dò: “Hiếm khi Trẫm xuất cung, cũng không biết những chuyện lý thú thế này, có ai đứng ra nói chuyện hay không?”

Trong lúc nhất thời, bốn phía không còn tiếng động, những người còn lại đều đưa mắt nhìn Vệ Nguyên Gia, rồi len lén nhìn Vệ Nam Phong, không ai dám nói gì, chỉ cúi đầu làm chim cút, hoàn toàn không dám mở miệng.

Vệ Nam Phong cười lạnh: “Xem ra lời của Trẫm không dễ nghe?”

Doãn Kinh Triệu cả kinh lau mồ hôi, quan lớn quả thực khó làm, nhưng làm quan mười mấy năm cũng không phải chỉ làm cho vui, hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn mấy tử sĩ quỳ đó im lặng nên quát lớn: “Thánh Nhân hỏi, còn không mau trả lời.”

Sau đó mau mau hướng Vệ Nam Phong cười làm lành: “Chúng thần công vụ bề bộn, ngày đêm vất vả vì bách tính, xưa nay rất ít đến những nơi son phấn thế này, Thánh Nhân muốn biết gì thêm, chúng ta thực sự không biết.”

Thứ nhất không biết, thứ hai cho thấy nhóm người của hắn luôn lấy quốc gia làm trọng.

Những người còn lại đồng loạt phụ họa, ngoại trừ phủ Doãn thì tất cả đều là tứ phẩm trở xuống, ngay cả tư cách lên triều cũng không có, mấy khi được gặp Thánh Nhân, vì vậy ra sức nịnh nọt.

Nghe lời này, Quản Đồng cũng líu lưỡi, bọn hắn vì nước vì dân, e Tam Hoàng Ngũ Đế hay Khổng Mạnh Thánh Nhân chỉ xứng xách giày cho Vệ Nam Phong, nên lẳng lặng liếc mắt nhìn nàng.

Vẻ mặt Vệ Nam Phong bất biến, lãnh mạc vô tình, có điều khóe mắt hơi xụ xuống, Quản Đồng cười trộm, nhìn dáng dấp, Vệ Nam Phong không phải hoàn toàn không cảm, ngược lại đang tức giận a.

Mà tên sĩ tử bị chỉ mặt, nếu có thể đi với Vệ Nguyên Gia, tất nhiên không phải hạng xoàng xĩnh gì, hắn lập tức ý thức được nguy hiểm, há mồm muốn phản bác, nhưng cả phòng đều là đại nhân vật, một mình hắn làm sao dám đắc tội, đành cúi đầu nói: “Bẩm Bệ Hạ, tiểu dân thực sự không biết.”

Quản Đồng thấy sắc mặt Vệ Nam Phong thay đổi, vì vậy lên tiếng: “Nếu không biết, tại sao dám xông vào quấy nhiễu Thánh Nhân, tội chết được miễn nhưng tội sống khó tha, đi ra ngoại lĩnh trượng hình.”

Mặt Vệ Nam Phong đang tối sầm tức thì chuyển sang sáng lạn.

Còn tên sĩ tử kia vội vàng dập đầu nói: “Bệ Hạ tha mạng, tiểu dân chỉ là… Chỉ là nghe lời truyền miệng mà thôi!”

“Thế còn không mau nói ra!” Quản Đồng tiếp lời, lúc này nàng nói chuyện chính là đại diện cho Thánh ý, không ai dám lên tiếng phản bác.

Tên sĩ tử bày ra dáng vẻ đau khổ, căn bản không dám nhìn Huệ Văn Vương, hàm hồ nói: “Chúng thần nghe nói Lục đại nương là số một Ngoại phường, từ hai năm trước được đưa tới đây, đặt ra câu đố làm khó vô số danh sĩ phong lưu, chưa ai được làm khách quý của nàng, vì vậy đến thử vận may mà thôi.”

Thấy hắn nói mơ hồ, sắc mặt Vệ Nguyên Gia mới nguôi, lúc này lại nghe Vệ Nam Phong gõ bàn một cái, ngữ khí bình thản: “Đột nhiên Trẫm nhớ đến, Lục Đại nương từng là thê tử chưa xuất giá của ngươi.”

Vệ Nguyên Gia hoàn toàn biến sắc.

Lời nói có thể giết tâm, người từng là vị hôn thê giờ lại rơi vào phong trần, người từng là hôn phu giờ lại dẫn theo đám người tới đây, quả thật quá lúng túng.

Lâm Uẩn âm thầm nhìn Lục Quỳnh, sắc mặt nàng trắng bệch, không nói tiếng nào. Lâm Uẩn chỉ im lặng nắm chặt tay nàng, tay nàng rất lạnh, lửa giận trong lòng Lâm Uẩn bộc phát, cả người khô nóng nhưng không cách nào đem lại ấm áp cho nàng.

Nhưng rất nhanh, Vệ Nguyên Gia thay đổi dáng vẻ, lộ ra bộ mặt buồn rầu: “Tuy thần cùng nàng vô duyên phu thê nhưng thần không phải người không nghĩa, việc đến nước này, cũng chỉ muốn tận hết ân nghĩa, xem như che chở Lục Đại nương.”

Quả thật vô liêm sỉ đến cực điểm, mang theo người đến vũ nhục hôn thê cũ, ngược lại còn nói muốn chăm sóc nàng, tự xem đây là ban ân huệ.

Quản Đồng đặc biệt bất mãn, nhìn về phía Vệ Nguyên Gia, nàng muốn phun ra lửa.

Mà Lâm Uẩn càng căm tức hơn, lo lắng nhìn Lục Quỳnh, không dám nói lời nào, Lục gia từng phồn vinh, nàng cũng biết về hôn sự này. Người người đều nói nhà Huệ Văn Vương suy sụp, cuộc hôn nhân không tương xứng nhưng Lục Quỳnh vẫn kiên trì, cũng khuyên nhủ phụ thân: “Đây là việc hai nhà định từ trước, bây giờ nhà hắn suy sụp, nhà chúng ta hưng thịnh, lại không thực hiện, há để người đời nói chúng ta vô tình vô nghĩa sao? Nếu không may nhà gặp nạn, còn ai dang tay giúp đỡ đây?”

Ai mà ngờ, người nàng một lòng tin tưởng lại là thuộc vô đức cũng vô năng.

Lòng Lâm Uẩn nhói đau, lúc này Lục Quỳnh đến gần nàng, vì sợ bên ngoài nghe thấy nên đành phải nói nhỏ bên tai nàng.

Lâm Uẩn cảm nhận một luồng nhiệt khí rót vào tai, kích thích thần kinh khiến cả người nổi một lớp da gà, trái tim ầm ầm đập loạn, hệt như con chuột nhỏ chạy trốn con mèo, ngay cả thanh âm của Lục Quỳnh cũng trở nên mờ mịt.

Mãi một lúc sau mới hiểu ý tứ Lục Quỳnh, sợ đến mức lập tức nhảy dựng, nhìn nàng.

Còn Lục Quỳnh nửa dựa bàn, một tay chống hông , đây không giống tiểu thư đoan trang, ngược lại mang chút vị phong trần nhưng không hề dung tục, mà quyến rũ chết người.

“Nếu lúc trước Lâm Quốc sư cho ta đề mục, che chở ta hai năm, nhưng hiện nay câu đố đã được giải không bằng làm người tốt thì làm đến cùng, tiếp tục che chở ta.”

Lâm Uẩn mân môi, lát sau mới bình tĩnh nhìn Lục Quỳnh, hỏi lại: “Ngươi không hối hận?”

“Tất nhiên không hối hận.”

“Dù bên ngoài là hôn phu của ngươi?”

“Ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu.” Lục Quỳnh thay đổi tư thế, trả lời.

Lâm Uẩn trầm mặt chốc lát, nói: “Được.”

Thanh âm Vệ Nguyên Gia lại truyền đến: “Thần cùng nàng đã từng… Nhưng bây giờ chỉ tán gẫu làm an ủi thôi.”

Vải mành ngăn lại được vén lên, Lâm Uẩn ngang nhiên bước ra: “Không cần! Tiểu Vương gia, người giải được đề mục còn có ta, nên để ta tự mình che chở nàng!”

“Lâm Quốc sư, ngươi!” Vệ Nguyên Gia nâng chân muốn đứng dậy nhưng liếc nhìn Vệ Nam Phong nên miễn cưỡng nhịn xuống, cứ như vậy, hắn quỳ còn Lâm Uẩn đứng, rõ ràng thấp hơn nàng. Vệ Nguyên Gia nghiến răng nghiến lợi: “Phía bên ta cũng có người giải được đề mục.”

“Mọi việc đều phân biệt trước sau.” Lâm Uẩn nhìn Vệ Nguyên Gia: “Là ta tới trước, tất nhiên phải do ta quyết định.”

“Huống chi…” Nàng ngoắc ngoắc khóe môi: “Ngươi và nàng ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu, bây giờ nói thế, không sợ người trong thiên hạ chế nhạo sao?”

Làm sao Vệ Nguyên Gia chịu được khiêu khích trắng trợn như vậy, lúc này nhảy lên, cao giọng: “Nhà nàng mưu phản, bị tra phong xét xử, có thể lưu  lại hai người là do Bệ Hạ nhân từ. Bây giờ nàng làm kỹ nữ, còn mong tiểu Vương tiếp tục hôn sự? Tiểu Vương vẫn nhớ phần ân tình xưa, đưa nàng tới đây, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi!”

“Vô liêm sỉ!” Quản Đồng thấp giọng nói.

Lục Quỳnh ở bên trong nghe rõ lời hắn, nàng nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tỳ bà, đầu ngón tay bị thương truyền đến nhức nhói, đau đến cả người khẽ run.

Còn Lâm Uẩn thì tức giận không thể kìm chế, liều mạng, vung quyền đánh về phía Vệ Nguyên Gia.

------------------------

Tác giả có lời muốn nói: A, thật thích chương này a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com