Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Người quen

Một ngày mới lại bắt đầu, cũng là ngày rất bận rộn. Quản Đồng gần như khỏe hẳn, là một cung nhân lâu năm ở trong cung, nàng cũng phải bắt đầu gánh vác trách nhiệm của bản thân. Mặc dù có những thói quen của cơ bắp cùng với những đoạn ký ức đứt quãng vẫn tồn tại trong cơ thể hỗ trợ nàng rất nhiều trong công việc, nhưng một ngày qua đi, Quản Đồng bận tối mày tối mặt, không ngừng kêu khổ.

Đến chạng vạng tối, A Miêu gõ cửa phòng bước vào, vẫn theo thói quen thường ngày đưa cho Quản Đồng một cái bánh hấp, thấy nàng nằm dài giống như xác chết, có chút lo lắng: "A Giáng tỷ tỷ, sức khỏe chưa khôi phục hoàn toàn... Những ngày này phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Quản Đồng lười biếng biểu diện động tác xoay người, bẻ bánh hấp nhét vào miệng: "Không có việc gì, chỉ mệt một chút, nghỉ ngơi là khỏe." Nàng biết vì mình vẫn chưa quen hoạt động tay chân, dù có làm 996 hoạt động tình nguyện cũng chỉ là những công việc văn phòng nhẹ nhàng, gộp tất cả lại không bằng một ngày đổ mồ hôi sôi nước mắt này.

Nhưng nếu không thích ứng, làm sao đối mặt sinh hoạt ngoài cung đây?

Cuộc sống ở cổ đại hoàn toàn khác với hiện đại, nhưng tóm lại chỉ quy về hai chữ mệt mỏi!

A Miêu nhíu mày: "Nếu không A Giáng tỷ tỷ đừng đi tranh danh ngạch nữa, nếu không sợ tới Ngày Xuân Yến càng mệt mỏi hơn. A Giáng tỷ tỷ, sức khỏe quan trọng hơn."

Quản Đồng nhìn nét mặt nghiêm túc của A Miêu, không nhịn được đến gần nhéo nhéo, rồi vò vò tóc nàng. Đã lâu không có tiểu cô nương để chọc phá, nàng rất nhớ dáng vẻ ngoan ngoãn của tiểu Nam Phong, may mắn tiểu cô nương A Miêu này cũng đáng yêu như thế! Ánh mắt Quản Đồng nhu hòa hơn, vừa vuốt đầu A Miêu vừa nói: "Đứa ngốc, quen dần là ổn thôi. Thả ngươi một mình, vạn nhất bị Vương Kiều Hoa ức hiếp thì sao? Ta không yên lòng."

Chuyện Vương Kiều Hoa được đến Ngày Xuân Yến là ván đã đóng thuyền. Nàng là người không giấu được chuyện gì, trắng trợn tuyên bố từ sớm, hệt như thời khắc tiếp theo sẽ được Quý nhân nào đó ưu ái, một bước lên mây. Cho nên gần đây mỗi khi nhìn thấy Quản Đồng đều cười cười, nhưng đó là nụ cười trào phúng muốn nói ngươi không được đi nhưng ta thì được, sau đó hất mặt lên trời, không coi ai ra gì, đôi lúc còn buông lời cười nhạo Quản Đồng: "Có vài người, dù sống một đời nhưng không có chút tiến thủ. Cũng may không được tham gia Ngày Xuân Yến, nên biết Thánh Nhân ghét nhất là người chỉ biết cầm bổng lộc lại không biết làm. Mà được đi cũng chỉ khiến người cười nhạo, không biết chừng còn bị chém đầu."

Trước giờ Quản Đồng không thèm để tâm, mắt cứ nhìn thẳng đi tới, tuy A Miêu cũng tức giận bất bình nhưng trong lòng nàng biết nội tình, lại bị Quản Đồng âm thầm ngăn cấm, đành phải kìm nén nhìn Vương Kiều Hoa đắc ý. Chuyện liên quan tới thân thể của Quản Đồng, A Miêu cảm thấy nghe Vương Kiều Hoa nói bậy cũng không sao, sức khỏe của A Giáng tỷ tỷ là quan trọng nhất.

A Miêu vỗ vỗ ngực: "Không sao, ta không sợ nàng. Nếu thật sự nàng nhắm vào ta, ta sẽ đi tìm Tư kế hoặc nữ quan."

Quản Đồng cười cười, nếu sự tình đơn giản như những gì A Miêu nói, thì hiện tại các nàng không cần lo lắng vì Vương Kiều Hoa. Nhưng Quản Đồng không nói như vậy, nàng cố ý bày ra gương mặt nghiêm nghị: "A Miêu không tin A Giáng tỷ tỷ của ngươi?"

"Ai nha!" A Miêu vội vàng nhích tới gần, kéo cánh tay Quản Đồng lắc lắc, dáng vẻ vô cùng khả ái, rất phù hợp với tuổi nàng. Mà dáng dấp thế này, Vệ Nam Phong cũng từng bày trước mặt nàng, chính vì vậy nàng luôn dung túng A Miêu. Hơn nữa A Miêu cũng rất thông minh nhận biết được điểm ấy, ở trước mặt nàng luôn luôn thể hiện tính tình trẻ con.

Hai người thấp giọng hàn huyên một hồi, thì nghe tiếng trống gõ lên bang bang, đây là có chuyện cần tuyên bố. A Miêu và Quản Đồng đồng thời đứng lên, nhưng A Miêu ngăn lại: "A Giáng tỷ tỷ vẫn chưa ăn, ngươi mau ăn đi, ta ra ngoài tìm hiểu trước."

Quản Đồng thuận miệng đáp ứng, hai ba ngụm liền nuốt hồ bính xuống: "Chúng ta cùng đi."

Các cung nữ đều vội vã, Dịch Đình rất lớn, Thái Cực Cung thì càng to hơn, có người nói thời kì phồn hoa cường thịnh nhất, số lượng cung nữ lên tới vạn người, thuế má hàng năm của toàn quốc đều tiêu hao hết phân nửa cho việc chi tiêu ở hậu cung. Dẫn đến khắp nơi nổi lên kêu ca, trong ngoài bất ổn, tất cả những thứ này chính là cơ hội cho Nhiếp Chính Vương tạo phản. Nhiếp Chính Vương lấy danh nghĩa thanh quân, phế truất Thánh Thượng thời ấy, Thánh Thượng chưa kịp truyền ngôi cho con nối dõi, hơn nữa dòng dõi của Thánh Thượng không quá sung túc, có mấy người chết trẻ, không thì điên điên khùng khùng, thế là Nhiếp Chính Vương để Vệ Nam Phong kế thừa Vương vị.

Vật đổi sao dời, bây giờ trong cung không nhiều người như trước kia, mặc dù là thế nhưng đối với toàn bộ Thái Cực cung vẫn tương đối khả quan.

Dưới cách nhìn của Quản Đồng, thời còn học Đại Học, mỗi khi có đại hội gì đó, tuy cũng có ngàn người tham dự nhưng vẫn không đẹp đẽ lộng lẫy thế này. A Miêu kinh ngạc nắm cánh tay Quản Đồng, nhưng biểu tình vững vàng của nàng, khiến A Miêu phải cảm khái một tiếng: "Không hổ là A Giáng tỷ tỷ, gặp cảnh tượng hoành tráng mà sắc mặt không thay đổi."

Quản Đồng: "..." Nàng có chút bất đắc dĩ, xoa nhẹ đầu nhỏ A Miêu: "Ngươi thất kinh như vậy, tới Ngày Xuân Yến đông đúc hơn thế này, thì còn kinh ngạc như thế nào nữa? Không chừng sẽ phạm sai lầm, ngươi phải nhớ kỹ, ổn định, học cách kìm chế bản thân, coi tất cả như cây cải lớn là được."

A Miêu xì xì bật cười.

Lúc này, Cung Chính cũng lên đài, nàng ho nhẹ một tiếng, vì thế thanh âm xung quanh cũng dần dần nhỏ lại. Quản Đồng thấy Cung Chính trang dung nghiêm chỉnh, khoảng bốn mươi tuổi, biểu tình chững chạc, đầu đeo kim thoa, đây là lần đầu tiên Quản Đồng nhìn thấy Cung Chính, bình thường, cung nữ cấp thấp sẽ không thấy được.

Ánh mắt Cung Chính đảo qua các cung nhân, khi tới chỗ nàng thì dừng lại. Trong lòng Quản Đồng như bị gõ một cái, cảm giác chua xót bao trùm trái tim. Nàng nhíu mày, đây không phải cảm tình thuộc về nàng, mà cảm thụ của chính thân thể này, là... Cảm thụ của nguyên thân.

Quản Đồng nhịn không được hít sâu một cái, hình như thân thể này ai cũng quen biết. Rốt cuộc nàng và Cung Chính có quan hệ gì? Ngay thời điểm Quản Đồng đang lo sợ bất an, thì ánh mắt Cung Chính dời đi chỗ khác, giống như vừa rồi chỉ nhìn một người xa lạ.

Vì thế Quản Đồng lặng lẽ thở ra, bản thân phải kiên định cụp đuôi sống, cho đến khi ra cung, nơi này quá nhiều người quen nàng, luôn cảm thấy sắp có chuyện rắc rối xảy ra, Quản Đồng rất bất an.

Cung Chính nghiêng người, mời một người dưới đài đi lên. Người này không mặc trang phục, trang điểm như cung nữ mà là một thân quan phục nghiêm chỉnh, là người của Nội Học Văn.

Quản Đồng liền biết vì sao các nàng phải tập trung ở đây.

Quả nhiên, Học sĩ Nội Học Văn lên tiếng tuyên việc tuyển chọn mà Lục Ngũ Nương đã từng nói với các nàng.

Đề mục của khảo thí bao gồm: "Cung quy Lễ nghi, Lễ ký, Hiếu kinh, Tính kinh. Ba ngày sau bắt đầu khảo thí."

Học sĩ nói xong, Cung Chính thuận miệng cỗ vũ vài câu, sau đó cho phép mọi người trở về nghỉ ngơi.

Lúc này mọi người bắt đầu sôi trào, ai cũng biết đây là cơ hội tốt nhất. Được đến Ngày xuân yến, danh ngạch từ trên xuống dưới đều bị chia cắt một lần, khi đến lượt cung nữ bình thường thì phần lớn thuộc về những người có phe phái hoặc chỗ dựa. Nhưng lần này không giống, phải trải qua khảo hạch, mà công việc là phụ trợ cho các học sĩ Nội Học Văn, so với công việc tay chân thường ngày hiển nhiên cao cấp hơn nhiều, cũng nhẹ nhàng hơn.

Trong các cung nhân có rất nhiều người âm thầm nói: "Lúc trước đi học, ba ngày thì lười biếng hết hai ngày, không ngờ bây giờ lại có cơ hội tốt như vậy, đáng tiếc, quá đáng tiếc!"

A Miêu lập tức phấn khởi, nàng biết trước tin tức, đâu như mọi người, hôm nay tuyên bố mới biết. Nàng nắm chặt cánh tay Quản Đồng, quơ quơ: "A Giáng tỷ tỷ, nhất định ngươi sẽ đạt được giải nhất!"

Quản Đồng cười cười, đột nhiên có một giọng nữ chói tai hướng về phía các nàng nói: "A Giáng tỷ tỷ, thời điểm ngươi ở Nội Học Văn có thành tích đếm ngược từ dưới lên, ngươi có thể thông qua khảo thí sao? Đừng khiến người khác cười rớt quai hàm!"

"Vương Kiều Hoa!" A Miêu tức giận quay đầu, chống eo: "A Giáng tỷ tỷ có tài cao! Lục Ngũ Nương phải cúi đầu công nhận."

Vương Kiều Hoa cười nhỏ một tiếng: "Lục Ngũ Nương có bao lớn, thật sự cho rằng mình là tiểu thần đồng cái gì cũng biết sao? Người khác thuận miệng nói hai câu thì dễ dàng bị lừa. Ta và A Giáng tỷ tỷ của ngươi cùng tiến vào Nội Học Văn, chẳng lẽ không biết nàng ta có mấy cân mấy lượng?"

A Miêu tức giận đến run cả người, nhưng một tay Quản Đồng bắt được nàng, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta không có gì nói với người này, mau đi thôi."

Gần đây Vương Kiều Hoa không có tới làm phiền Quản Đồng, không thể nghĩ lúc này lại giống như con nhím. Tuy A Miêu tức giận nhưng thấy Quản Đồng nhìn nàng lắc đầu, chỉ đành vung tay đi về trước.

Quản Đồng biết tính tình trẻ con của A Miêu, vì thế lắc đầu, theo ở phía sau. Vương Kiều Hoa hừ lạnh một tiếng, bước đến bên cạnh Quản Đồng, cố ý dùng đầu vai đụng nàng một cái, tiếp theo hung tợn trầm thấp: "Nghe nói tiểu cô nương thường đi theo sau ngươi cũng đi Ngày Xuân Yến? Chắc chắn ta sẽ tiếp đón nàng thật tốt."

Ánh mắt Quản Đồng hung dữ, yên lặng liếc mắt nhìn Vương Kiều Hoa.

Trong lúc nhất thời Vương Kiều Hoa bị ánh mắt này dọa sợ, không dám nói lời nào, Quản Đồng phát ra tiếng cười nhạo: "Sao? Thấy Cung Chính, trong lòng bất mãn nên giận cá chém thớt?"

Mặt Vương Kiều Hoa thay đổi, nhìn chằm chằm Quản Đồng: "Ngươi, ngươi..."

Quản Đồng đè nén kinh hoàng trong lòng, cười lạnh ung dung lướt qua người Vương Kiều Hoa. Lúc này Vương Kiều Hoa mới phục hồi tinh thần, tức giận ở phía sau dậm chân mắng chửi.

-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quản - muội khống - Đồng: "Hôm nay xoa nhẹ tiểu cô nương, hài lòng!

Vệ - tỷ khống - Nam Phong: ... Ta không vui!

Ta biết đại gia sốt ruột, thế nhưng chúng ta không cần quá sốt ruột, bởi vì phải từ cấp thấp cung nữ nhìn thấy Hoàng đế, ngoại trừ hậu cung thăng chức nhớ, cũng cần thời cơ! Chúng ta phải tin tưởng trợ công môn nỗ lực!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com