Chương 4: Thâm viện cao môn
A Y Nỗ biết A Y Mộ gây họa, chạy nhanh kéo A Y Mộ lần nữa quỳ xuống, cầu xin nói: "Thỉnh Quận chúa bỏ qua cho A Y Mộ lần này, có trách phạt cái gì, ta nhận thay nàng."
"Như vậy a?" Tiêu Doanh làm như là sẽ phạt thật mà nghĩ nghĩ, "Ta lúc này chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ kĩ rồi lại phạt các ngươi."
A Y Nỗ cho rằng chính mình nghe nhầm.
Tiêu Doanh tiếp tục nói: "Người tới, thu thập một phòng cho các nàng lưu lại."
A Y Nỗ hoảng loạn nói: "Quận chúa, như này không được, Hoài nói, hôm nay sự việc xong xuôi liền sẽ rời đi."
"Hoài?" Tiêu Doanh âm thanh nghi hoặc hỏi.
A Y Mộ gật đật đầu, "Hắn là a phụ ta."
"Cũng chính là khách nhân hôm nay của phụ thân?" Tiêu Doanh nở nụ cười, "Kia là chuyện dễ." Nói, nàng lại nhìn A Y Mộ, "Ngươi muốn chạy a? Khi nào làm ta vừa lòng, ta liền thả người."
"A...", A Y Mộ gãi gãi đầu, thực không biết đáp lời sao cho phải.
Tiêu Doanh nhìn về phía tỳ nữ, "Nghe lời ta phân phó, đi thu thập phòng." Nói đoạn, nàng lại nâng tay, lắc lắc cái chuông bạc "Ta đi cầu phụ thân lưu a phụ A Y Mộ lại."
"Quận......" A Y Mộ cảm thấy bất an, nàng vừa mới mở miệng, Tiêu Doanh đã giương mắt nhìn về phía này, làm A Y Mộ vội vàng thu thanh.
Không biết vì sao, Tiêu Doanh chỉ cần nhìn nàng, A Y Mộ liền sẽ ngoan ngoãn.
Tiêu Doanh hơi hơi ngẩng đầu, ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Làm sai chính là ngươi, giờ lại muốn chạy sao?"
"Không chạy, ta sẽ nhận phạt." A Y Mộ nghiêm túc mà trả lời, điều duy nhất nàng lo lắng chính là sẽ liên lụy nương cùng a phụ, "Ngươi phạt ta là được, đừng lụy đến nương cùng a phụ."
"Nga."
Tiêu Doanh chậm rì rì mà "nga" một tiếng, nàng nhìn vẻ mặc lo âu của A Y Nỗ, nhịn xuống lời nói, liền xoay người đi, khoanh tay đắc ý mà dần dần đi xa.
Bộ dáng kia, thực như là thương lang đại mạc đang thắng lợi.
A Y Mộ tự trách mà cúi đầu xuống, đột nhiên nước mắt có chút khó kìm.
A Y Nỗ đem A Y Mộ ôm chặt vào trong lòng ngực, đem những lời trách cứ chôn nơi đáy lòng, ôn thanh nói: "A Y Mộ, nếu mà khóc, buối tối bò cạp sẽ đến cắn bàn chân ngươi a."
"Ta không sợ!" A Y Mộ cố nén nước mắt, nàng ôm thật chặt a nương, "Nương, ta biết sai rồi, về sau ta sẽ cẩn trọng, không hồ nháo nói bậy."
A Y Nỗ nở nụ cười, vỗ nhẹ một cái lên gáy A Y Mộ, "Biết sai là tốt, A Y Mộ, không có việc gì, có nương ở đây, nương sẽ bảo hộ ngươi."
"Ta sẽ múa thật tốt, lần sau nhất định sẽ khiến Quận chúa hài lòng, cho chúng ta rời đi." A Y Mộ hít hít cái mũi, âm thanh rẽ run "Ta cũng sẽ bảo hộ ngươi và a phụ!"
"Đứa nhỏ ngốc."
A Y Nỗ có chút vui mừng, kinh sợ là một chuyện, chung quy A Y Mộ cũng đã trưởng thành hơn một chút.
Có lẽ, đây cũng là một chuyện tốt đi.
Không bao lâu, Tạ Hoài đi đến thiên viện.
"Ta nghe nói A Y Mộ khiêu vũ?"
"A phụ, thực xin lỗi."
A Y Mộ nghe được thanh âm Tạ Hoài, từ bên đình nhỏ một hơi chạy tới, gắt gao mà ôm lấy, "Ta hại a phụ lẫn nương đều không rời đi được."
Tạ Hoài trên mặt dần xuất hiện ý cười, hắn ôn nhu mà vuốt ve đầu A Y Mộ, "Là có chuyện gì? Ta nghe Quận chúa nói, ngươi là múa rất khá, nên Quận chúa mới muốn lưu ngươi lại vài hôm, vừa hay sinh thần nàng lại múa một khúc."
"A?" A Y Mộ thực không ngờ khi trở về Quận chúa lại sẽ nói như vậy.
Tạ Hoài nhìn sắc mặt của hai người không mấy tốt, bối rối bỗng chốc dâng lên, "Các ngươi đây là làm sao vậy?"
"Không có việc gì. Ta chỉ không ngờ Quận chúa lại thích A Y Mộ của chúng ta múa." A Y Nỗ không đem sự thật nói ra cho Tạ Hoài, chỉ thấy nàng đi tới, nắm tay Tạ Hoài, cuối cùng là một tia bình yên.
Tạ Hoài cũng không nghĩ gì, liền nói: "Hôm nay cùng Từ lão gặp qua, thật sự là có chút việc khó làm. Lưu lại mấy ngày cũng tốt, nơi này ta vẫn còn chút chuyện quan trọng cần làm."
"Chính là đại thúc bên ngoài vẫn đang chờ chúng ta." A Y Nỗ nhắc nhở.
Tạ Hoài cười nói: "Ta vừa rồi mới bảo hắn vào thành tìm khách điếm nghỉ ngơi, chờ sinh thần Quận chúa qua đi, chúng ta liền vào thành tìm thúc, cùng nhau trở về Tây Vực."
A Y Nỗ ít nhiều mà thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
"A phụ." A Y Mộ nhẹ nhàng kéo lấy tay áo a phụ.
"Ân" Tạ Hoài nhìn về phía nàng.
A Y Mộ mở to con ngươi thủy linh, "Sinh thần Quận chúa còn bao lâu?"
"Bảy ngày sau." Tạ Hoài mỉm cười đáp xong, liền ngồi xuống nhìn A Y Mộ, "Ngươi a, lúc này đang luyện múa cho thật tốt, đến lúc đó sẽ có rất nhiều các vị đại nhân đến xem, cũng không thể để bản thân bị chê cười, rõ?"
"Ân! Lần này ta nhất định múa thật tốt!" A Y Mộ thẳng tấp tấm lưng, thật mạnh gật đầu.
Tuy rằng chỉ có bảy ngày, nhưng A Y Mộ thầm quyết tâm, nhất định sẽ làm Quận chúa cực kì cao hứng.
Chỉ cần tiểu tiên nữ kia vui vẻ, kỳ thật nàng cũng sẽ vui vẻ.
"Tạ công tử, khách phòng đã chuẩn bị tốt, thỉnh lối này." Tỳ nữ bên cửa thiên viện cất lên tiếng gọi.
Tạ Hoài đứng lên, "Làm phiền cô nương."
Vốn dĩ A Y Mộ đối với tòa biệt viện này là không có hứng thú, nhưng một đường đi tới, nàng rốt cuộc phát hiện, nơi này thật sự vô cùng lớn.
Từ thiên viện đi một đường đến sương phòng phía tây, A Y Mộ không nhớ đã đi qua bao nhiêu cái hành lang dài, bao nhiêu cái hồ nhỏ.
Nàng chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay A Y Nỗ, sợ rằng nếu không nắm, liền sẽ bị lạc trong tòa trạch.
Đêm đó, Tạ Hoài lại bị Thái tử gọi đi dự yến tiệc.
A Y Nỗ cũng A Y Mộ ăn cơm được đưa tới lúc sau chiều, sớm một chút quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Dù sao nơi này vẫn là biệt viện của Thái tử, A Y Nỗ biết đây là nơi ở của vị đại nhân vật, tuyệt không thể hồ nháo mà chạy lung tung. Cho nên, ở trong phòng mà đóng chặt cửa, chung quy là biện pháp thỏa đáng nhất.
"Thùng thùng."
A Y Mộ đã có không gian để thư thả tâm tình, chuẩn bị ngã lưng lên giường nghỉ ngơi thì liền bị tỳ nữ gõ cửa.
A Y Nỗ đem cửa phòng mở ra, vâng vâng dạ dạ mà đối tỳ nữ kia gật đầu.
Tỳ nữ mang ánh mắt lạnh lùng nhìn A Y Nỗ, lại thực mau chuyển dời tầm nhìn sang A Y Mộ bên giường, "Tiểu nha đầu, Quận chúa cho gọi ngươi qua."
"Này......" A Y Nỗ không yên tâm khi để nữ nhi một mình rời đi.
Tỳ nữ không cho nàng cơ hội, rất nhanh đánh gãy lời mà nàng định nói, "Quận chúa cảm thấy tiểu nha đầu này thú vị thôi, không hiếm lạ gì khi Quận chúa thấy một tiểu nha đầu người Thạch quốc."
A Y Nỗ làm gì có nơi mà cầu, đành vẫy vẫy tay, ý bảo A Y Mộ đi lại cho nàng dặn dò, "Ngoan ngoãn đi, phải nghe lời, Quận chúa muốn ngươi làm cái gì thì liền làm cái đó, có biết không?"
"Ân!"
Nói A Y Mộ không sợ là không có khả năng.
Nhưng A Y Mộ biết, tiểu Quận chúa thực giống như ánh trăng kia, đều rất xinh đẹp, hẵn sẽ không làm khó nàng. Cho nên, A Y Mộ thuyết phục mình can đảm, lần đầu tiên rời a nương, một mình làm việc.
A Y Nỗ xa xa nhìn theo bóng dáng A Y Mộ, một lòng lo lắng nữ nhi.
Chỉ cầu Trường Sinh Thiên phù hộ, cho A Y Mộ bình an trở về, chớ có gặp trắc trở.
Ban ngày trông thấy tòa biệt viện to lớn, đêm đến lại sợ chính mình sẽ lạc, A Y Mộ đem đoạn đường đi khắc sâu vào trí nhớ, xem là mình đi từ đâu, phòng hờ bất trắc.
Đi một lúc, A Y Mộ cảm thấy nhà ở Trung Nguyên này sao nơi nào cũng điều giống như nhau?
Xong rồi, xong rồi, nàng rốt cuộc là xuất phát từ đâu?
"Khụ khụ!"
Tỳ nữ nhìn nàng ngó đông ngó tây, lên giọng nhắc nhở, "Biệt viện của điện hạ, ngươi xem đông xem tây như vậy, là tội lớn."
"Ta......Ta sợ không tìm được đường về." A Y Mộ chạy nhanh theo giải thích.
Tỳ nữ dừng lại bước chân, nhìn bộ dáng ngốc nhếch đáng thương của A Y Mộ, không khỏi có chút buồn cười, dâng lên một tràn ý tứ trêu đùa, "Ở biệt viện của điện hạ mà chạy loạn như vậy, cũng là tội lớn, hộ vệ bắt được, sẽ là chém đầu."
"A!", A Y Mộ bị dọa đến trắng mặt, "Ta......Ta......Đại tỷ tỷ...chốc lát sẽ đưa ta về mà đúng không?"
Tỳ nữ lạnh lùng cười, "Ta còn cần phải hầu hạ Quận chúa, nào có thời gian rỗi a!"
"Ta......làm sao bây giờ?" A Y Mộ lo lắng gãi đầu, càng nghĩ càng sợ hãi.
Tỳ nữ nghĩ chỉ trêu đùa nàng một hồi, làm sao biết phía trước vẫn còn một tỳ nữ khác.
"Ngươi mới đến nơi này a? Quận chúa cho ta đến thúc giục các ngươi nhanh lên."
Tỳ nữ đi cùng A Y Mộ liếc nàng một cái, "Còn phải giáo huấn nàng, xem đông xem tây, bị thủ vệ nhìn thấy, còn tưởng rằng ta mang thích khách vào phủ."
"Cũng không biết Quận chúa thích điểm gì ở nha đầu này." Một tỳ nữ khác cũng góp một câu, nhưng ý Quận chúa thúc giục vô cùng, liền mang A Y Mộ bước nhanh đi đến tiểu viện của Quận chúa.
A Y Mộ trong lòng cảm thấy chua xót, một lần rồi lại một lần bị lạnh lẽo, nhưng còn như thế nào được đây? Nàng không thể gặp rắc rối, càng không thể liên lụy đến a phụ a nương, nàng nhận ra bản thân càng cần phải học cách bảo hộ một người.
Một đường đi theo hai tỳ nữ im lặng, nàng không hề cố nhớ đoạn đường đi như thế nào? Trong lòng đã nghĩ kĩ, nếu chốc lát muốn nàng tự mình trở về, nàng liền tìm một tiểu đình mà ngoan ngoãn ở đó đợi.
A phụ trở lại, chắc chắn sẽ biết chuyện của nàng, hiển nhiên đi tìm.
A phụ là người thông minh, nhất định có thể tìm được nàng.
Mà nàng ngoan ngoãn mà, sẽ không chạy loạn, không có đi đông ngó tây, liền xem như không phải vấn đề lớn.
Nghĩ như vậy, A Y Mộ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nương thường hay nói với nàng, cô nương đại mạc đều là những người dũng cảm.
Cho nên A Y Mộ mới nói cho chính mình biết, Trường Sinh Thiên sẽ nhìn nàng, nàng cần phải dũng cảm, cho dù đối phương có là một người thì nàng cũng phải dũng cảm đối mặt.
Chỉ vì, nàng là A Y Mộ, là cô nương đại mạc.
Khóe miệng hơi hơi giương lên, trên mặt A Y Mộ cuối cùng cũng có ý cười nhàn nhạt.
Đi trên hành lang dài, ánh trăng xuyên qua từng tàn lá, để lại vô số cái bóng mang hình thù khác nhau, nhưng đối với A Y Mộ mà nói, những cái bóng kia đều không đáng sợ.
Ra khỏi hành lang, lại xuyên qua rừng trúc, hai tỳ nữ mang nàng vào bên trong tiểu viện.
Lúc này tiểu Quận chúa đã đổi qua một bộ y phục mới, là một kiện áo choàng màu vàng nhạt, bên trên điểm vài bông hoa mai. Nàng rốt cuộc cũng chờ được A Y Mộ đến, ý cười trên mặt lại tăng thêm.
"A Y Mộ! Ngươi tới!"
Nghe thấy thanh âm tiểu Quận chúa, A Y Mộ chỉ cảm thấy một cảm giác kiên định.
Nàng gật gật đầu, liền theo như Quận chúa nói, đi qua chỗ nàng.
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói: =. = tiểu A Y Mộ kỳ thật đáng yêu~ liền viết tiếp mấy chương loli ở chung đi~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com