Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Phổ Nhĩ hồi đáp

Khả Di là một ca sĩ tuyệt vời, giọng hát mạnh mẽ, cho dù là ca khúc thế nào thì vào tay nàng cũng mang một bộ mặt khác biệt. Giống như trà vậy, pha với phương pháp khác nhau thì hương vị cũng sẽ khác nhau.

Nàng hát qua rất nhiều dòng nhạc, ví dụ như ca khúc "I Can' t Stop Loving You" của dòng nhạc đồng quê, hay tình cảm chân thành, sâu sắc như "I Still Believe", hoặc rock and roll mãnh liệt giống như "Fighter", thậm chí còn có ca khúc "Cô gái Đạt Phản Thành"*, một bản tình ca dân gian nơi trà sơn làm cho những người ngoại quốc phải ao ước. Tôi cũng đã không còn ngồi khuất một góc mà đã ra chỗ gần sân khấu nhất. Bây giờ là một nàng Jane vui vẻ.

*[Nguyên văn là "Đại Phản Thành đích cô nương", sau một hồi Google và Baike thì mình được biết nguyên gốc bài hát này tên là "Đạt Phản Thành đích cô nương". Link nhạc: ]


Mùi hương của hoa nhài có thể khiến người khác thư thái, nàng bắt đầu nói với tôi về chuyện học, cuộc sống, bạn bè, sở thích, ước mơ tương lai, nhưng vẫn không nói đến quá khứ. Nàng không nói thì tôi cũng không hỏi.

Có lẽ những thứ tốt đẹp luôn khiến người khác chờ mong, tôi chưa từng phát hiện rằng hóa ra thời gian cũng có thể trôi qua nhanh như thế.

Bộ trà cụ tử sa* trên bàn chính là bộ "ngự dụng" của tôi, cái ấm trà chính là tác phẩm của người nghệ sĩ tài hoa Tưởng Dung, là quà tặng vào lễ trưởng thành năm 18 tuổi của cha dành cho tôi. Ấm trà tuy đã lâu năm, nhưng được bao dưỡng cẩn thận tỉ mỉ cho nên thân ấm vẫn sáng bóng như ngọc. Lúc còn nhỏ, mỗi khi thấy cha dốc lòng thưởng thức thì lòng tôi không ngừng hâm mộ và mong ước mình cũng được một món như vậy. Khi biết phụ thân tặng nó làm quà sinh nhật thì tôi đã hưng phấn cả nửa năm trời.

*[một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà]


"Ấm tử sa tốt như vậy thì chỉ có trà ngon mới xứng đáng." Nàng nói.

"Không sai! Trần Phổ mười năm của Mãnh Hải chắc cũng không ủy khuất ấm trà." Tôi đáp.

"Tôi không trả nổi mức giá như thế đâu!" Nàng cười nhìn tôi.

"Miễn phí!" Tôi cũng nhìn nàng cười.

"For what?"

(Vì sao?)

"This time you give me a reason."

(Lần này cô cho tôi một lý do đi.)


Nàng không nói tiếp, tựa hồ nàng đang tìm kiếm một lý do thích hợp.

Tôi bắt đầu pha trà. "Mạnh Thần làm mưa", đầu tiên, chế nước sôi quanh ấm một vòng để làm nóng. Sau đó lấy trà Phổ Nhĩ ra, bỏ một lượng theo quán tính vào ấm. Kế tiếp "tẩy sạch trần duyên", rót nước nóng vào, nhanh chóng rửa sạch trà, loại đi tro bụi trong trà Phổ Nhĩ, đồng thời cân bằng lại lượng trà, đây là bước đầu. "Trà thơm tại không", dùng nước "đánh" trà, khiến cho hương trà phát huy, đây là bước thứ hai. "Bóng nước tìm vui"***, cầm nắp ấm trà gạt đi lớp bọt trà. "Thanh tẩy vẻ trời", dùng nước nóng tưới vào mặt ấm, như vậy có thể duy trì nhiệt độ, đồng thời tăng thêm trà tính. Chờ khi nước trên mặt ngoài của ấm khô dần thì đã có thể uống được. [*]

(*Chú thích:

1. Mạnh Thần làm mưa: Nguyên văn "mạnh thần lâm lâm"

2. Tẩy sạch trần duyên: Nguyên văn "tịnh tẩy trần duyên"

3. Bóng nước tìm vui: Nguyên văn là "thôi phao xuất mi"

4. Thanh tẩy vẻ trời: Nguyên văn là "huân tẩy tiên nhan")

Màu đỏ trong chén trà ngày càng đậm, nàng khẽ nhấp một ngụm.

"Nói thử xem" Tôi nhìn nàng.

"Trà Phổ Nhĩ khi lên men và cất giữ trong một thời gian dài sẽ có mùi vị lâu năm, những người mới bắt đầu phẩm Phổ Nhĩ thường sẽ không quen với hương vị thế này. Uống Phổ Nhĩ thì phải nhấp vào mới có thể cảm nhận được hương vị. Khi vừa vào miệng trà sẽ có chút đắng và chát nhưng sau đó sẽ qua rất nhanh, tiếp đến miệng lưỡi sẽ sinh ra vị ngọt, thật lâu cũng không hết, hương thơm lấp đầy khoang miệng, đây là cảm thụ "hồi đáp" tốt nhất khi phẩm trà."

Nàng dừng lại, lại nhấp một lần.

"Phổ Nhĩ chia ra làm hai loại, là Thục Phổ và Sinh Phổ. Sinh Phổ không trải qua quá trình lên men của con người, khi uống sẽ cảm nhận được nguyên vị. Sinh Phổ tính hàn, người có sức khỏe kém sẽ không thể uống nhiều. Nhưng khi Sinh Phổ được cất giữ lâu năm, trải qua bề dày tháng ngày thì có thể chuyển hàn thành ôn, thông thường cần bảy đến tám năm, giá cả cũng khá cao, cho nên thích hợp để sưu tập; còn Thục Phổ thì được người ta lên men cấp tốc, tuy hương thơm và vị ngọt không thể sánh bằng Sinh Phổ nhưng tính ôn hòa lại có ích cho dạ dày, đồng thời khả năng giảm lượng mỡ máu còn tốt hơn Sinh Phổ. Cho nên mới nói uống Phổ Nhĩ là thưởng thức và giữ gìn sức khỏe, thật sự là một sự kết hợp hoàn mỹ." Nàng nhìn chằm chằm tách trà trong tay, nói với một thanh âm êm tai.

Không thể không thừa nhận đây chính là nguyên nhân tại sao tôi hết mực yêu thích Phổ Nhĩ.

"For my story." Nàng đột nhiên mở miệng.

(Vì câu chuyện của tôi)


Tôi thoáng sững sờ, nâng tách trà lên.

"Xin rửa tai lắng nghe."

Nàng bình ổn tâm tình, hơi cúi đầu, bắt đầu kể rõ câu chuyện năm xưa.

"Kỳ thật, những kỹ thuật về trà này đều là bạn tôi dạy cho tôi."

"Bạn trai?" Tôi hỏi.

"Không, bạn gái." Nàng nói.

Có chút bất ngờ nhưng tôi không biểu lộ.

"Tôi gặp cô ấy ở quán rượu, khi đó chúng tôi đều là ca sĩ đầu quân cho quầy bar đó. Bởi vì ba tôi qua đời, sức khỏe của mẹ tôi lại không được tốt, trong nhà không có nguồn thu, cho nên tôi đành phải ban ngày đi học ở trường, đến tối lại vào quán rượu hát để kiếm tiền, những ngày tháng đó đối với tôi mà nói đều là những ngày tháng đen tối. Nhưng sự xuất hiện của cô ấy đã mang đến ánh mặt trời cho cuộc đời tôi."

Nàng dừng lại một chút, ngữ điệu đã nhanh lên thấy rõ.

"Cô ấy không giống tôi, gia cảnh cô ấy rất tốt, đến hát ở quán bar cũng là cho vui mà thôi. Cô ấy săn sóc tôi nhiều lắm, ngăn chặn những yêu cầu vô lễ của khách, mỗi ngày sau khi hết giờ làm thì đều kiên trì đưa tôi về nhà, cho dù trễ như thế nào đi nữa. Bất luận tôi gặp phải khó khăn gì thì cô ấy cũng xuất hiện ngay tức khắc, lúc đó tôi mới biết được thứ gì gọi là chỗ dựa. Một buổi tối nọ trên đường trở về, cô ấy đã hôn tôi, nói rằng muốn ở bên cạnh tôi mãi mãi, muốn che mưa chắn gió cho tôi. Cô có biết cảm giác lúc đó của tôi như thế nào không?"

Tôi kinh ngạc nhìn nàng, nàng nhìn tôi rồi lại tiếp tục nói.

"Tôi rất hạnh phúc! Là hạnh phúc trước nay tôi chưa từng cảm thụ qua."

Đôi mắt nàng sáng lên vài điểm.

"Sau đó, cô ấy thuê một căn nhà ở gần quán bar, chúng tôi bắt đầu sống chung với nhau. Từ nhỏ cô ấy đã thích uống trà, lúc rảnh rỗi sẽ pha một ấm để thưởng thức, cũng từ lúc ấy mà tôi tiếp xúc với phẩm trà. Nhưng hạnh phúc thường rất ngắn ngủi, chúng tôi ở cùng với nhau được hai năm thì người trong nhà phát hiện. Cô ấy bị ba mẹ bắt về, không cho phép bước chân ra khỏi phòng nửa bước, khi đó chúng tôi rất đau khổ. Cô ấy là một người rất linh hoạt và thông minh, khi có cơ hội lập tức chạy trốn, cô ấy chạy đến trước mặt tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ đây chính là tình yêu."

Nàng lại nhấp một ít trà, tôi cũng làm theo.

"Ba mẹ cô ấy cực kỳ tức giận, vì muốn chúng tôi đoạn tuyệt quan hệ cho nên đã đưa cô ấy sang New Zealand, một lần đi là mất ba năm, không một chút tin tức. Tôi rất nhớ cô ấy, mỗi ngày đều nhớ. Tôi không tin cô ấy đã quên tôi, cho nên tôi liều mạng kiếm tiền, cuối cùng có thể dùng con đường du học để đến đây, tôi muốn đến trước mặt cô ta hỏi cho rõ, hỏi rằng có còn hình bóng tôi trong trái tim hay không."

"Vậy cô tìm được cô ấy chưa? Có phải cô ấy đã thay lòng rồi hay không?" Tôi vội vàng hỏi.

Nàng gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Sau khi bị cha mẹ đưa đến New Zealand, cô ấy đã nghĩ trăm phương nghìn kế trở về gặp tôi. Một buổi tối nọ, cô ấy đeo balô leo ra ngoài cửa sổ muốn đào tẩu. Nào ngờ trời quá tối, nên không cẩn thận đã ngã xuống đất, bị thương rất nhiều nơi, đầu bị chấn thương nặng. Từ đó về sau không hề nhớ rằng từng có một người tên là Chu Khả Di tồn tại trong thế giới của cô ấy."

Tôi khẩn trương, nhìn chằm chằm vào nàng.

"Cô ấy vì tôi mà bị như thế. Cho nên tôi đã rất do dự, không biết có nên xuất hiện trong cuộc sống yên bình ấy lần nữa hay không. Những ngày gần đây của cô ấy đều rất giản dị, vui vẻ, cô ấy đã mở một quán trà nhỏ ở một chốn yên tĩnh."

(Kết văn)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: