Chương 12
Ở đời trước sau khi chia tay Cảnh Tú liền kéo đen Quý Hựu Ngôn, sau đó không lâu cái số WeChat kia cũng bị bỏ dùng. Từ đây, Quý Hựu Ngôn hoàn toàn mất đi một chút liên hệ cuối cùng với Cảnh Tú.
Cảnh Tú chỉ thoáng liếc liếc mắt một cái giao diện di động của Quý Hựu Ngôn, liền khán phá ý đồ của Quý Hựu Ngôn. Nàng bất động thanh sắc, ngữ điệu bình đạm nói: "Có thể. Sau đó tôi sẽ bảo Tiêu Tiêu chuyển cho cô, vừa lúc hai người không phải đã bỏ thêm bạn tốt sao?"
Quý Hựu Ngôn nháy mắt nản lòng, thu hồi di động, lại lần nữa sửa lời nói: "Không cần, thật sự không đáng giá tiền."
Cô vuốt ve di động tối sầm một chút, xả ra một mạt cười hào phóng, thuyết phục Cảnh Tú nói: "Nếu là chị thật sự không thích thiếu nhân tình nói, lễ thượng vãng lai, lần sau chị cũng đưa em chút cái gì liền tốt." Nói ra những lời này, mặt cô có chút đỏ, da mặt dày hướng Cảnh Tú thảo muốn lễ vật như vậy phỏng chừng cô - cũng là người thứ nhất .
Cảnh Tú gần như không thể nghe thấy mà cười một tiếng, ngoài ý muốn dễ nói chuyện: "Tốt."
Không đợi Quý Hựu Ngôn vui mừng, Cảnh Tú tiếp tục nói: "Kia kế tiếp mấy ngày tôi làm Tiêu Tiêu đưa trà, bánh kem cùng cà phê đen buổi chiều cho cô thế nào?"
"Tỉnh thần." Nàng lạnh lạnh nói.
Quý Hựu Ngôn chỉ là nghe liền cảm thấy đầu lưỡi phát khổ, phản xạ có điều kiện mà cự tuyệt nói: "A? Không cần lạp."
Cảnh Tú ngăn chặn muốn giơ lên môi, bộ dáng thực tốt thương lượng, đáp ứng nói: "Tốt, không quan hệ, kia cụ thể muốn cái gì cô nói với Tiêu Tiêu." Không chờ Quý Hựu Ngôn phản ứng lại, nàng liền gõ định việc này rồi, hỏi tiếp: "Còn có việc sao?"
Quý Hựu Ngôn ngơ ngẩn mà lắc đầu.
"Kia cảm ơn cô, đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon." Nói xong, nàng nhẹ nhàng mà khép cửa lại
Quý Hựu Ngôn nhìn cửa phòng, ngốc lăng một lát mới phản ứng lại đây, không nhịn được mà bật cười. Tuy rằng giống như lại bị dỗi, thảo tới cơ hội muốn WeChat cũng bị tùy ý đuổi rồi, nhưng cô cơ hồ có thể xác định, Cảnh Tú cho cô ăn bánh kem Black Forest đặc biệt đắng thật là cố ý.
Cảnh Tú ở sử tiểu tính tình với cô. Cái phát hiện này, làm tâm Quý Hựu Ngôn vẫn luôn trầm ở đáy cốc quả thực muốn bay lên tới.
Cô vuốt ve ván cửa lạnh lẽo một chút, ôn nhu mà nói một câu "Ngủ ngon", cảm thấy mỹ mãn về phòng.
Cô dựa ngồi ở trên giường, lấy sách điện tử đọc, lại luôn là tâm thần không yên. Cắt một quyển sách, lại đổi một quyển sách, rốt cuộc cô đối chính mình thỏa hiệp.
Khép lại sách điện tử đổi laptop, đăng nhập WeChat. Đầu ngón tay Quý Hựu Ngôn điểm mở video Nguyễn Ninh Vi gửi tới cho cô.
Video truyền phát tin lượng so cô tưởng tượng muốn lớn, mở đầu làn đạn nhiều đến cô đều phải thấy không rõ hình ảnh. Cô đóng làn đạn, một người trầm tĩnh mà xem xét.
Theo hình ảnh lưu chuyển, những cái đó quá vãng đã cách nhiều năm rõ ràng có thể thấy được mà tái diễn ở trước mắt cô.
Là khi lần đầu tiên cô gặp mặt Cảnh Tú, cách đám người lẫn nhau không quen biết; là lúc các cô nói chuyện với nhau lần đầu tiên trúc trắc xấu hổ ở ký túc xá; là lúc trước khi huấn luyện, cô tay mắt lanh lẹ mà ôm lấy Cảnh Tú bị cảm nắng mềm mại ngã xuống; là cô hết sức chuyên chú mà sửa đúng Cảnh Tú sai nhịp, là Cảnh Tú không nề này phiền mà dạy cô động tác vũa đạo; càng là hàng trăm ngày ngày đêm đêm cùng tiến cùng ra, là Cảnh Tú một lần lại một lần mà từ bên cạnh đào thải cứu chính mình.
Các cô chụp ảnh chung, cũng cười đến thoải mái, đối với màn ảnh, là không thêm che dấu chân thành cùng thân cận.
Hô hấp của Quý Hựu Ngôn bắt đầu trầm trọng, ở tiếp cận cuối cùng của video, hình ảnh Cảnh Tú hướng tới đào thải trên đài vươn tay với cô, cô chạy như bay qua đi ôm chặt Cảnh Tú tạm dừng xuống dưới, hốc mắt ướt át.
Cô click mở làn đạn, mãn bình chữ "Hỉ" màu đỏ chói mắt.
Tâm tình của Quý Hựu Ngôn rốt cuộc hoàn toàn mất khống chế, nước mắt theo gương mặt một giọt một giọt đánh rớt ở phía trên màn hình. Cô giơ tay chà lau nước mắt, cắn chặt hàm răng quan không chịu lậu ra nửa điểm thanh âm.
Đời trước sau khi chia tay, tận trong đáy lòng cô từng khảo vấn chính mình vô số lần, rõ ràng bắt đầu tốt đẹp như vậy, vui vẻ như vậy, vì sao cuối cùng sẽ đi đến vất vả như vậy, đến đường cùng không khoái hoạt như vậy. Chết qua một lần, sống lại một lần, cô càng thêm sáng tỏ đáp án.
Đều là cô làm, cũng là cô sai.
Ngày mai có thu muốn gặp người, hôm nay cô không có tư bản khóc rống. Cho nên sau khi Quý Hựu Ngôn tiến pha lê gian dùng khăn lông lạnh đắp mắt, không có dũng khí lại click mở video khác của Nguyễn Ninh Vi chia cô, mà là click mở nàng phát tới một thiên tiểu thuyết, coi như chuyện xưa trước khi ngủ.
Nguyễn Ninh Vi trước khi nhập vòng, là nữ thần của trường trọng điểm hệ tiếng Trung, Quý Hựu Ngôn thô sơ giản lược xem hai chương, trong lòng liền khẳng định bản lĩnh văn tự của nàng.
Bình dị, lại lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.
Chương 3 của tiểu thuyết, viết tới lúc các cô bắt đầu hai tháng huấn luyện —— ba ngày quân huấn hỗn hợp tố thác. Thời tiết giữa hè tháng bảy tháng tám, tổ tiết mục lo lắng phơi đen mọi người, nơi sân nhân tính hóa mà tuyển ở trong nhà. Cứ việc không có điều hòa, nhưng đã không có ánh mặt trời nướng nướng, độ thoải mái của huấn luyện đã đề cao hơn phân nửa. Làm một đường chịu học lên quân huấn lại đây người tới nói, ba ngày đối Quý Hựu Ngôn tới giảng tính không được cái gì, đối tuyệt đại bộ phận người tới nói, đều tính không được cái gì.
Nhưng đối Cảnh Tú nhất quán được nuông chiều từ bé, vẫn là bị cảm nắng té xỉu.
Lúc ấy chính trực đại giữa trưa nhất nhiệt thời điểm, toàn viên đều ở trong quán luyện tập trạm tư, sửa đúng hình thể. Quý Hựu Ngôn đứng ở phía sau Cảnh Tú, mắt thấy Cảnh Tú không quá thích hợp, lung lay sắp đổ, nhất thời mau tay nhanh mắt tiến lên, vừa vặn ôm chặt Cảnh Tú đang ngã xuống.
Nguyễn Ninh Vi miêu tả, đó là Cảnh Tú lần đầu tiên đối Quý Hựu Ngôn cảm thấy động tâm.
Khóe môi của Quý Hựu Ngôn ý thức dương lên, dưới đáy lòng phủ nhận nói: Không phải như thế.
Tuy rằng, hình như là có liên hệ.
Sau lại nị oai thời điểm cô hỏi qua Cảnh Tú, là khi nào phát hiện đối mình có điểm tâm động. Cảnh Tú gối lên trên cánh tay cô, thừa nước đục thả câu nói làm cô đoán một chút.
Cô nói giỡn hỏi có phải nhất kiến chung tình hay không, Cảnh Tú khẽ cắn bả vai cô, giận nói: "Em tưởng đến rất mỹ."
Vì thế cô liền tiếp tục đoán, có phải lúc chính mình tiếp được nàng hay không. Cô ra vẻ khoa trương nói: "Lúc ấy có phải em giống một vị đại anh hùng hay không, xuất hiện ở lúc chị trời đất quay cuồng, cứu vớt chị lúc thế giới của chị sắp khuynh đảo, trong phút chốc làm cho tim chị đập thình thịch."
Cảnh Tú xì cười ra tiếng, nói thẳng nói: "Mau đừng khoe khoang, lúc ấy tôi choáng đến thất điên bát đảo, nơi nào có tâm tư suy nghĩ cái này."
Quý Hựu Ngôn một cân nhắc, cũng là nga, đều khó chịu đã chết, như thế nào còn sẽ đến này đó phong hoa tuyết nguyệt.
Nhưng Cảnh Tú lại nói: "Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có quan hệ."
Cảnh Tú nói, lúc nàng tỉnh lại sau khi bị cảm nắng, ở trong phòng tối tăm nhìn thấy cô dựa bàn ở đèn bàn đồ đồ vẽ tranh lúc đó, đột nhiên liền bị ma quỷ ám ảnh.
Có thể là lúc khó chịu tâm thần quá yếu ớt, cũng có thể là bộ dáng Quý Hựu Ngôn chuyên chú quá mê người, còn có thể là, ngay lúc đó thanh phong minh nguyệt quá tốt đẹp.
Quý Hựu Ngôn lại có chút khó có thể tin: "Khi đó chị lại thử em một lần có phải hiểu tiếng Pháp hay không, bị chị phát hiện phía trước em lừa chị, em còn tưởng rằng đó là bị trừ điểm đâu."
Khi đó cô phát hiện Cảnh Tú tỉnh, quan tâm nàng muốn uống nước hay không, Cảnh Tú lại hỏi lại cô như thế nào không có đi huấn luyện. Rốt cuộc, ở cái giai đoạn này, từ bỏ huấn luyện liền đồng nghĩa với từ bỏ màn ảnh.
Quý Hựu Ngôn đưa nước cho nàng, nói giỡn nói, tưởng trộm cái lười.
Cảnh Tú đoán được dụng ý của cô, nói cảm ơn với cô, lúc sau lại hỏi cô vừa mới đang làm cái gì. Sau khi hiểu biết đến Quý Hựu Ngôn đang ở viết ca, nàng tò mò hỏi có thể nghe một chút hay không.
Quý Hựu Ngôn ôm đàn ghi-ta hát cho nàng nghe một đoạn ngắn, liền nghe thấy Cảnh Tú đột nhiên hỏi cô: "Đây là dân dao sao?"
Sau khi cô theo bản năng trả lời nàng "Xem như đi" , mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại đây: vừa mới Cảnh Tú là dùng tiếng Pháp hỏi.
Quả nhiên, người đối diện giảo hoạt mà cong cong môi, nhướng mày chất vấn cô: "Cô không phải nói mình sẽ không tiếng Pháp sao?" Phía trước sau khi Cảnh Tú nửa đêm đi cách vách ký túc xá dùng tiếng Pháp dỗi người trở về, liền mạc danh hỏi qua cô "Cô sẽ tiếng Pháp sao?", lúc ấy cô phủ nhận.
Cho nên trong nháy mắt bị Cảnh Tú vạch trần nói dối, trong lòng Quý Hựu Ngôn đột nhiên thấy hoảng loạn, chỉ cảm thấy xong đời, mới vừa nhận thức không mấy ngày đã bị phát hiện nói dối. Nữ sinh cao ngạo giống Cảnh Tú như vậy, sợ là trong mắt không chấp nhận được một chút hạt cát đi.
Nhưng ngoài dự đoán, khi Cảnh Tú nghe được mấy từ " bị trừ điểm" này lại là nhoẻn miệng cười, bẹp hôn cô một ngụm, ôn nhu nói: "Là thêm điểm nga."
Quý Hựu Ngôn lại truy vấn nàng vì sao, Cảnh Tú lại không chịu nói, chỉ ngọt ngào nói: "Chờ về sau có cơ hội lại nói cho em."
Đồng hồ báo thức của di động đúng lúc mà vang lên, nhắc nhở Quý Hựu Ngôn nên nắm chặt thời gian ngủ dưỡng sinh mỹ dung giác. Ngày mai còn có công tác, không dung có sai. Quý Hựu Ngôn lý trí mà tắt đi giao diện, nằm xuống nghỉ ngơi.
Trước khi đi vào giấc ngủ, trong đầu cô lặp lại quanh quẩn Cảnh Tú nói một câu "Về sau" kia.
Về sau...... Hiện tại cô còn có thể chờ đến cái về sau này đi?
***
Ngày thứ hai, là bận rộn nhật trình.
Sáng sớm Quý Hựu Ngôn cùng Cảnh Tú đều dậy thật sớm, vội vàng ăn qua cơm sáng, liền ở phòng luyện tập trong khách sạn vội vàng mà tập luyện một lần diễn mở màn. Lúc sau toàn bộ nhân viên tổ tiết mục liền đều chuyển dời đến trung tâm Lăng Châu quốc tế điện ảnh, tiến hành công tác diễn tập trước khi thu chính thức vào buổi chiều.
Dựa theo lưu trình, Quý Hựu Ngôn cùng Dương An Nhiên tiếp ở Lương Trấn mặt sau diễn tập, Cảnh Tú ở sau Tô Lập Hàng, áp trục lên sân khấu. Diễn tập xong, Quý Hựu Ngôn cố ý lưu lại xem xong Cảnh Tú diễn tập.
Đối lập động tác trong điện ảnh 《 Bá Nghiệp 》 , mở màn tú Cảnh Tú cùng Chu Thành đối diễn, tự nhiên là đơn giản hoá rất nhiều, thiếu rất nhiều có thể xem tính, nhưng động tác của Cảnh Tú nước chảy mây trôi lưu sướng, khí thế cùng kỹ thuật diễn càng là chống được chỉnh tràng diễn, kích động nhân tâm.
Quý Hựu Ngôn tán thưởng rất nhiều, lại lo lắng với than thể Cảnh Tú .
Lâm Duyệt nói Khải tỷ thúc giục cô trở về làm kiểu tóc, Quý Hựu Ngôn đứng dậy, nhấc chân đi đến phòng nghỉ . Đi ngang qua Cảnh Tú với Chu Thành đang ở uống nước dưới đài sau khi cùng đạo diễn câu thông xong, cô cố ý dừng bước, hợp khen nói: "Vất vả hai vị lão sư, phi thường xuất sắc, diễn tập đều xem đến tôi đều luyến tiếc nháy mắt."
Khi nói chuyện, cô gần gũi mà đánh giá thần thái của Cảnh Tú với Diêu Tiêu. Thần sắc Cảnh Tú tự nhiên, biểu tình của Diêu Tiêu cũng thực thả lỏng.
Chu Thành khiêm tốn nói: "Quý lão sư quá khen, tôi chỉ là phối hợp, chủ yếu là Cảnh lão sư suy diễn đến tốt." Nói xong, hắn nhìn về phía Cảnh Tú, cho rằng Cảnh Tú sẽ phối hợp mà nói chút cái gì.
Không dự đoán được, Cảnh Tú chỉ hứng thú thiếu thiếu mà trở về hắn một câu: "Chu lão sư khiêm tốn."
Quý Hựu Ngôn bị lạnh nhạt cũng không để ý. Cô xác nhận Cảnh Tú không có ở miễn cưỡng chính mình, liền thức thời cáo từ: "Hai vị lão sư đều quá khiêm nhượng. Tôi đây đi trước hậu trường."
Trên đường trở về phòng nghỉ, Lâm Duyệt lặng lẽ đánh giá Quý Hựu Ngôn, thấy cô lại một lần bị Cảnh Tú chậm trễ lại không giận phản cười, lời muốn nói đến bên miệng lại nuốt đi xuống.
Quý tỷ sợ không phải là cái đẩu M đi?
Trở về phòng nghỉ, Quý Hựu Ngôn một bên từ Khải tỷ lăn lộn tóc, một bên xem tuyển thủ ngày hôm qua báo đi lên kịch bản, ở trong lòng làm bút ký. Ăn qua cơm trưa, hóa trang xong chưa kịp nghỉ ngơi, lại bị đạo diễn kéo đi họp khai đạo sư. Đối xong lưu trình thi đấu, một khắc không ngừng, liền bắt đầu chính thức thu.
Một mở màn chính là đạo sư tú, diễn viên từ hậu đài thông đạo theo thứ tự lên sân khấu, các đạo sư cùng trợ lý đều ở thông đạo bên chờ chỉ thị. Lương Trấn cùng một nữ diễn viên khác thu được chỉ thị lên đài, còn lại đạo sư cùng diễn viên đều lãnh đạm mà dựa vào góc, phối hợp với nhau ôn tập kịch bản.
Năm phút đồng hồ sau, Lương Trấn biểu diễn xong, trước đài vang lên chỉnh tề vỗ tay, người phụ trách chỉ thị Quý Hựu Ngôn với Dương An Nhiên nên chuẩn bị lên sân khấu.
Lâm Duyệt tiếp nhận áo khoác giữ ấm Quý Hựu Ngôn cởi ra, đi theo bước chân Quý Hựu Ngôn lên đài, lên đến bên cạnh nghiêng trên đài. Nơi này có thể nhìn đến trước đài biểu diễn, cũng sẽ không nhập kính.
Trước đài ánh đèn tối sầm xuống dưới, biểu thị biểu diễn lập tức liền phải bắt đầu rồi, mọi nơi giống như trong khoảnh khắc đều an tĩnh xuống dưới.
Lâm Duyệt cảm giác phía sau giống như có người ở đi lại, tiếp cận nàng, dư quang trông được thấy bóng dáng dưới chân nàng ở đong đưa biến hóa.
Nàng theo bản năng mà tưởng xoay người xem một cái, mới vừa nghiêng đầu, liền phát hiện Cảnh Tú không biết khi nào, cũng lên tới rồi trên đài.
Tiếp theo trong nháy mắt, ánh đèn trước đài sáng lên, tiếp theo là một trận tiếng chuông, rồi sau đó, trong thanh âm trầm ổn của Quý Hựu Ngôn mang theo chút vui sướng vang lên: "Tốt, tôi đã biết, cảm ơn Tần tỷ, tôi sẽ nỗ lực."
Lâm Duyệt bởi vì kinh ngạc cùng nghi hoặc, thậm chí không có tâm tư xem Quý Hựu Ngôn diễn, ngăn không được mà dùng dư quang trộm liếc Cảnh Tú bên cạnh.
Một tay Cảnh Tú cầm kịch bản, dáng người đĩnh bạt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào trên đài biểu diễn. Bộ dáng rất là chuyên chú .
Trên đài ánh đèn như ngày, ở dưới nó chiếu rọi, hết thảy phảng phất không chỗ nào che giấu.
Lâm Duyệt lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai, biểu tình của Cảnh Tú cũng có thể ôn nhu như vậy a.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Tú cười: Đừng cho là tôi không biết em với Tiêu Tiêu chi gian thông đồng.
Luận kịch bản cùng phản kịch bản.
Quý tỷ mang thù: Bình luận quét mã, thu hiện đều là ma quỷ sao? ¬_¬`
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com