Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Buổi tối, lúc Quý Hựu Ngôn ăn cơm không có nhìn đến Cảnh Tú cùng Diêu Tiêu, hỏi Trần Đức Sinh mới biết được, hai ngày này Cảnh Tú có mặt khác hành trình, bay đi Bắc thành chụp bìa mặt đỉnh cấp tạp chí thời trang Vivi đầy năm.

Một bữa cơm, Quý Hựu Ngôn ăn đến đần độn vô vị. Mấy ngày nay cô với Cảnh Tú tuy rằng là ở tại cùng căn hộ, chính là, cô có thể có thời gian dài nhất, không kiêng nể gì nhất mà cùng Cảnh Tú ở chung, cũng liền ở lúc bữa cơm chiều này. Vì thế, cô thậm chí từ bỏ thân là nữ diễn viên tự mình tu dưỡng —— không màng dáng người, mỗi đốn bữa tối đều ăn được uống tốt.

Nếu cũng nhìn không tới Cảnh Tú, lúc ngày thứ hai huấn luyện tới gần kết thúc, Quý Hựu Ngôn liền phân phó Lâm Duyệt buổi tối cũng kêu bữa cơm giảm béo đến phòng, không cùng đạo diễn bọn họ cùng nhau ăn bữa ăn chính ở nhà ăn lầu hai.

Lâm Duyệt do dự một lát, đau lòng Quý Hựu Ngôn nói: "Quý tỷ buổi sáng cùng giữa trưa chị cũng đều ăn thật sự quá ít, buổi tối cũng ăn như vậy đến nói, sẽ đói. Kỳ thật thể trọng của chị mấy ngày nay, không có béo a, Quý tỷ chị khống chế được thực tốt." Trong phòng của Quý Hựu Ngôn có thả một cái cân điện tử, mỗi ngày đều sẽ tự kiểm tra thể trọng. Năm trước Quý Hựu Ngôn liền bởi vì ăn kiêng quá độ mà vẫn luôn dinh dưỡng không tốt, sau lại tuột huyết áp té xỉu mới có đối xử tử tế chính mình một chút.

"Thịt cũng sẽ không hôm nay tôi ăn ngày mai liền trường ra tới nha." Quý Hựu Ngôn không cho là đúng cười nói.

Lâm Duyệt khó xử, bỗng nhiên nhớ tới nói: "Ngày hôm qua giữa trưa lúc cùng ăn cơm với Cảnh lão sư, nàng hỏi em có phải chị đang ở giảm béo hay không."

"Ân?" Quý Hựu Ngôn nghe được tên Cảnh Tú liền không tự giác dựng lỗ tai lên, chờ đợi Lâm Duyệt bên dưới.

"Kỳ thật Cảnh lão sư cũng chưa nói cái gì, bất quá nàng nói một câu, nói Quý tỷ chị dạ dày không tốt."

Quý Hựu Ngôn sờ sờ cằm, kết hợp suy đoán Cảnh Tú phía trước cố ý đưa thuốc dạ dày cho cô, cánh môi lập tức muốn dương đến trên lỗ tai.

"Em cảm thấy Cảnh lão sư nói những lời này có ý tứ gì?" Cô ra vẻ bình tĩnh mà truy vấn Lâm Duyệt, muốn hưởng thụ một chút song trọng vui sướng.

Lâm Duyệt nhẫn cười, giả ngu nói: "Em không hiểu lắm a, Quý tỷ chị hiểu không?"

Quý Hựu Ngôn liếc Lâm Duyệt liếc mắt một cái, xem thấu biểu tình nhẫn cười của nàng, đạn ót nàng nói: "Tốt a Duyệt Duyệt, học được nói giỡn với Quý tỷ của em có phải hay không?"

Lâm Duyệt che đầu lại, ủy khuất ba ba biện giải nói: "Em không có, không phải em học được nói giỡn, là học được thông suốt. Không phải Quý tỷ làm em cùng Diêu Tiêu tỷ học tập sao?"

Quý Hựu Ngôn cười nhạo ra tiếng, đứng lên gọi điện thoại cho Trần Đức Sinh báo bị cùng nhau ăn cơm, rồi sau đó hồi Lâm Duyệt nói: "Được rồi đi, chấm cho em tám mươi điểm. Đi thôi, đi ăn cơm."

Quý tỷ thật sự bởi vậy thay đổi chủ ý! Lâm Duyệt nhìn Quý Hựu Ngôn rõ mị cười, báo cho chính mình, không được, mình phải có chức nghiệp hành vi thường ngày, mình không thể trạm CP!

Quý Hựu Ngôn lén liên hệ quá Diêu Tiêu, dò hỏi Diêu Tiêu Cảnh Tú khi nào trở về, Diêu Tiêu giở giọng quan, nói là không thể tùy ý lộ hành tung Cảnh lão sư ra. Bởi vậy, Quý Hựu Ngôn đành phải xen lẫn trong trong fan club nhìn trộm các nàng truyền lưu hành trình biểu của Cảnh Tú, cho rằng chính mình muốn phải phòng không gối chiếc vài ngày.

Không nghĩ tới, chạng vạng ngày tiếp theo, Quý Hựu Ngôn thu xong báo trước phải dùng phỏng vấn hồi khách sạn ăn cơm chiều, liền kinh hỉ mà nhìn đến Cảnh Tú thình lình cũng ở bên bàn ăn.

"Cảnh lão sư, chị đã về rồi." Quý Hựu Ngôn kéo động ghế dựa ngồi xuống, trong thanh âm là ý mừng che dấu không được .

"Ân." Cảnh Tú tích tự như kim.

"Quay chụp còn thuận lợi sao? Là cái tập san kỳ tháng mười hai kia sao?" Quý Hựu Ngôn không có bị Cảnh Tú lãnh đạm dọa lui, tiếp tục nhiệt tình quan tâm nói. Cô lấy nước nóng tẩy chén đũa của mình, thấy Cảnh Tú cũng còn không có làm, liền thuận tay giúp nàng cùng nhau.

Cảnh Tú không kịp cự tuyệt, Quý Hựu Ngôn liền nhiệt tốt giúp nàng thả lại tới, hơi hơi mỉm cười.

Duỗi tay không đánh người gương mặt tươi cười. Đôi tay của Cảnh Tú đặt ở bên chén còn mang theo nhiệt độ, không khỏi mà thỏa hiệp, thanh âm cũng ấm áp chút: "Rất thuận lợi, là một kỳ tháng mười hai kia."

Tô Lập Hàng ngồi ở bên tay phải Quý Hựu Ngôn, chống cằm nhìn Quý Hựu Ngôn ý cười tươi đẹp, bỗng nhiên nửa mang làm nũng mà gõ chén nói: "Quý tỷ, tôi cũng còn không có tẩy úc." Hai ngày này hắn cùng Quý Hựu Ngôn ở chung, đối Quý Hựu Ngôn còn rất có hảo cảm, cảm thấy cô thực hiền hoà ôn nhu, phóng đến khai nhưng lại có chừng mực. Cho nên có đôi khi hắn liền nhịn không được thích đậu cô, cùng cô nói giỡn.

Quý Hựu Ngôn liếc hắn liếc mắt một cái, làm bộ nghe không hiểu mà hỏi ngược lại: "Cho nên đâu? Tô lão sư?"

Tô Lập Hàng không nói lời nào, một đôi mắt đào hoa hướng tới Quý Hựu Ngôn chớp chớp mà phóng điện, trên bàn những người khác đều vẻ mặt ái muội xem náo nhiệt.

Cảnh Tú thình lình mà duỗi dài tay qua, lấy chén của Tô Lập Hàng qua, múc một chút nước ấm quơ quơ. Rồi sau đó, nàng đưa trả chén đã nóng tốt cho Tô Lập Hàng, bình đạm nói: "Quý lão sư giúp tôi, tôi đây giúp Tô lão sư đi." Nàng nhìn chằm chằm Tô Lập Hàng, nhướng mày, vui đùa nói: "Tình yêu truyền lại?"

Tô Lập Hàng cùng nàng nhìn nhau, mạc danh da đầu tê rần, chính mình nóng chiếc đũa giới cười nói: "Ha ha ha, tôi nói giỡn lạp, kia muốn cảm ơn tình yêu của Cảnh lão sư ." Hắn lả lướt mà lấy chén của Lương Trấn ra, cười hì hì nói: "Tới tới tới, tôi phải đưa tình yêu của tôi truyền đi."

Lương Trấn đoạt chén lại, run lên một thân da gà cười mắng: "Ai muốn tình yêu của cậu, tự mình tốt tốt thu đi."

Toàn bàn người đều cười khai.

Trên mặt Quý Hựu Ngôn đi theo cười, trong lòng phiếm quá một chút ngọt ý. Cô ghé mắt đánh giá Cảnh Tú, lại thấy sắc mặt Cảnh Tú như thường, cũng không có bất luận cái bằng chứng gì có thể chứng minh bởi vậy mà trong lòng mình ngọt ngào .

Quý Hựu Ngôn lại có điểm mất mát.

Chủ đồ ăn cá nướng cùng ăn sáng lên trước, một bàn người động đũa, vừa ăn vừa nói chuyện thú vị vụn vặt gần nhất khi quay tiết mục cùng bát quái mới truyền lưu trong vòng.

Cửa ghế lô mở, một người nữ phục vụ trẻ tuổi bưng canh nóng chầm chậm mà đi đến.

Quý Hựu Ngôn đang ở dịch xương cá, cảm thấy quang ảnh trên chiếc đũa giống như quơ quơ, kỳ quái mà ngẩng đầu, liền thấy đối diện tổng sản xuất ngửa đầu kinh hoảng mà hô to: "Cẩn thận! Cẩn thận!"

Cô theo bản năng mà đi theo ngẩng đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt chính là đèn thủy tinh trên trần nhà giống như ở lung lay sắp đổ. Cô không kịp tự hỏi, mà động tác thân thể so đầu óc càng mau, xoay người liền ôm chặt Cảnh Tú đang ở bên cạnh.

Cảnh Tú bị Quý Hựu Ngôn kéo vào trong lòng ngực, còn không có phản ứng lại đây, bên tai liền vang lên xôn xao một tiếng vang lớn, ngay sau đó là thanh âm bàn ăn bị đổ, kẹp ghế dựa thúc đẩy thanh, tiếng kinh hô, tiếng chửi rủa cùng tiếng người nói "Thực xin lỗi" .

"Con mẹ nó! Này cái quỷ gì a." Trần Đức Sinh không kịp tránh khai, bị rượu vang đỏ ngã xuống tưới một thân.

Những người khác cũng đều phản ứng lại đây, nương hai bên đèn tường tối tăm nhìn đèn thủy tinh vỡ nát ngã vào phía trên thức ăn, kinh hồn chưa định.

"Không có việc gì đi?" Quý Hựu Ngôn nhìn một mảnh hỗn độn trên bàn, xác định an toàn mới buông lỏng Cảnh Tú ra, quan tâm dò hỏi.

Cảnh Tú như là bị dọa tới rồi, có chút ngơ ngác. Ánh mắt của nàng thật sâu mà nhìn Quý Hựu Ngôn, ngạnh một chút yết hầu, mới có chút sáp mà trả lời nói: "Tôi không có việc gì."

Quý Hựu Ngôn lộ ra nụ cười an tâm, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phó đạo diễn Chu Khang Thành nghe được Quý Hựu Ngôn hỏi ý, vội vàng hỏi ý những người khác nói: "Không có việc gì đi? Tất cả mọi người đều không có việc gì đi?"

"Dựa!", "Tôi X!", Đầu tiên là một trận tiếng mắng hết đợt này đến đợt khác, rồi sau đó mới là tiếng mọi người báo bình an: "Không có việc gì, không có việc gì, chính là dọa tới rồi."

"Thực xin lỗi thực xin lỗi!" Cảnh Tú lại nghe thấy được cái giọng nữ mang theo khóc nức nở này. Nàng cúi đầu, liền thấy một nữ nhân nửa ngồi xổm, kinh hoảng thất thố mà ở dùng tay áo của mình chà lau trên đùi của Quý Hựu Ngôn, trên mặt đất, là cơm canh đổ cùng mảnh nhỏ chén vỡ.

Sắc mặt Cảnh Tú khẽ biến. Nàng nhớ tới, trước khi đèn rơi xuống vài giây, nữ phục vụ này đứng ở bên cạnh Quý Hựu Ngôn, bưng canh nóng, đang chuẩn bị lên đồ ăn.

Lúc này Quý Hựu Ngôn mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy đau. Cô đẩy đôi tay thất thố của nữ phục vụ ra, kéo quần lên một chút, hít hà một hơi.

Những người khác cũng phát hiện trạng huống bên này của cô, hoảng loạn mà quan tâm nói: "Quý lão sư cô làm sao vậy? Có khỏe không?"

Tô Lập Hàng liền ở bên cạnh cô, lập tức minh bạch đã xảy ra cái gì, giúp cô trả lời nói: "Quý lão sư bị canh nóng phục vụ viên đưa tới làm cho phỏng rồi."

Mặt mày Cảnh Tú phát trầm, duỗi tay đi sờ lên đùi bị ướt của Quý Hựu Ngôn, thử nghiệm nhiệt độ.

Quý Hựu Ngôn bắt tay phúc ở trên mu bàn tay của nàng, vỗ nhẹ hai hạ, bạch mặt trấn an nói: "Em không có việc gì."

Cảnh Tú xem cô ra vẻ nhẹ nhàng cười, môi mỏng nhấp mà càng thêm khẩn.

Nữ phục vụ chân tay luống cuống, khóc lóc không ngừng mà nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Chu Khang Thành đã ở gọi điện thoại tìm tổng giám đốc khách sạn truy cứu trách nhiệm chuyện đèn thủy tinh rơi. Trần Đức Sinh chính đang bực, một khang tà hỏa không địa phương phát. Hắn bước nhanh lại đây, một phen đẩy nữ phục vụ ra, giận dữ hét: "Có thể làm việc hay không, đi kêu giám đốc của các người lại đây."

Hắn không có phương tiện quá cẩn thận mà tra xét vết phỏng của Quý Hựu Ngôn, hoãn thanh âm đối Quý Hựu Ngôn nói: "Quý lão sư, tôi lập tức gọi người đưa cô đi bệnh viện. Còn có thể đi sao?"

Quý Hựu Ngôn kéo ống quần còn có chút nóng lên tách khỏi làn da, giảm bớt đau đớn, lắc đầu nói: "Không quan hệ, không nghiêm trọng như vậy. Canh không phải đặc biệt nóng." Đau đớn vẫn là có thể chịu đựng, cho nên cô phỏng chừng hẳn là không phải quá nghiêm trọng.

Cô nhìn nữ phục vụ một bên khóc như hoa lê dính hạt mưa, ngốc lăng còn không dám đi, có chút mềm lòng. Thoạt nhìn bộ dáng nhiều nhất cũng liền hai mươi mấy tuổi a. Quý Hựu Ngôn xả ra điểm cười, trấn an Trần Đức Sinh nói: "Trần đạo, làm tiểu cô nương đi thôi, phỏng chừng nàng vừa mới cũng là bị đèn rơi xuống dọa tới rồi mới trượt tay. Tôi không có chuyện gì, vấn đề nhỏ lạp."

Trần Đức Sinh còn đang tức giận, có chút không cam lòng, giận nhìn chằm chằm phục vụ viên, thoái nhượng nói: "Để lại họ tên cùng số hiệu đi."

Quý Hựu Ngôn đứng lên run run ống quần, lại nói lần nữa với Trần Đức Sinh : "Thôi bỏ đi, Trần đạo." Cô vỗ vỗ bả vai nữ phục vụ còn đang khụt khịt, ôn hòa nói: "Lần sau chú ý chút, không có việc gì, em đi đi."

Đương sự cũng chưa ý kiến, Trần Đức Sinh cũng không dám nói cái gì.

Quý Hựu Ngôn cầm túi xách, đối mọi người nói: "Muốn vất vả mọi người giải quyết tốt hậu quả, tôi liền về phòng trước đổi thân quần áo."

Trần Đức Sinh không yên tâm nói: "Quý lão sư vẫn là đi bệnh viện nhìn xem đi." Tất cả mọi người đều phụ họa.

Quý Hựu Ngôn cười cười nói: "Tôi lên lầu nhìn xem trước đi, nếu là nghiêm trọng nói, tôi lại đi đi. Đừng lo lắng." Cô chỉ chỉ hai cái đùi, vui đùa nói: "Tôi là vẫn còn muốn mặc váy, tôi biết nặng nhẹ."

Ra cửa, cô liền gọi điện thoại cho Lâm Duyệt, hỏi Lâm Duyệt lúc tới có mang theo thuốc trị phỏng sao? Lâm Duyệt đang ăn cơm ở phòng sát vách, nói là không có, vì thế Quý Hựu Ngôn khiến cho Lâm Duyệt tìm y tế của tổ tiết mục muốn, nếu cũng không có chuẩn bị nói, liền đi ra ngoài mua.

Cô lôi kéo quần không dán làn da, một hồi đến phòng, liền cởi quần xem xét tình hình vết thương. Quả nhiên, trên đùi bộ đỏ một tảng lớn, may mà không có khởi phao, tróc da, thoạt nhìn không phải quá nghiêm trọng.

Bên ngoài vang lên tiếng chốt mở cửa phòng, rồi sau đó là tiếng giày cao gót càng đi càng gần, ngay sau đó tiếng đập cửa liền vang lên.

Quý Hựu Ngôn không nghĩ nhiều, tưởng Lâm Duyệt cầm thuốc lên đây. Cô quang hai cái đùi liền mở cửa, hô: "Nhanh như vậy a?"

Kết quả tập trung nhìn vào, ngoài cửa đứng nơi nào là Lâm Duyệt, rõ ràng là Cảnh Tú mặt trầm như nước .

Quý Hựu Ngôn trợn tròn mắt.

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh lão sư: Mỹ nhân kế ??

Quý tỷ: Em không phải! Em không có! Em phơi!

Được rồi, chị muốn xem cũng đúng......(*/ω\*)

Hôm nay có phải có điểm ngọt hay không nha (*/ω\*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #tag