Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21:

Tiết mục kỳ thứ hai được xếp thu vào ngày mai, cho nên lúc chạng vạng, vị đạo sư khách mời kỳ này là Cố Linh Phong đến Lăng Châu.

Trước mắt ở quốc nội Cố Linh Phong là đạo diễn số một số hai, ở giới điện ảnh quốc tế cũng được hưởng danh dự không tầm thường, từng hai lần đạt được giải đạo diễn tốt nhất của giải thưởng Kim Thước, ngoài ra còn thu hoạch một số giải thưởng cho đạo diễn hoặc giám chế điện ảnh ở các liên hoan phim lớn. Tổ tiết mục có thể mời đến hắn, có thể nói là hao tổn tâm huyết.

Bởi vậy, buổi tối Trần Đức Sinh cố ý mở tiệc đón gió tẩy trần cho Cố Linh Phong ở khách sạn năm sao xa hoa cách nơi này 30 km, nơi Cố Linh Phong dừng chân.

Xe trình có chút xa, mất gần 30 phút . Quý Hựu Ngôn ở lúc nghỉ ngơi giữa giờ giảng diễn thu được tin tức, hơi cân nhắc một chút, liền ngoắc ngón tay an bài Lâm Duyệt nói: "Duyệt Duyệt a, buổi tối cho em nghỉ phép được không?"

Ánh mắt Lâm Duyệt sáng lên, đương nhiên được a! Nhưng là, nàng dừng một chút, không yên tâm nói: "Nhưng mà Quý tỷ, không phải buổi tối chị đi dự tiệc với mấy vị đạo sư khác sao? Không cần em ở dưới chờ chị sao?"

Quý Hựu Ngôn lắc lắc ngón tay nói: "Không cần, mọi người đều quen thuộc như vậy, sẽ không có việc gì. Huống hồ, Cảnh lão sư cũng ở."

Lần trước lúc Quý Hựu Ngôn nói với nàng những lời này, Lâm Duyệt còn bán tín bán nghi. Lần này, lại nghe Quý Hựu Ngôn nói "Cảnh lão sư cũng ở", tâm của nàng thế nhưng mạc danh mà thật sự an hơn phân nửa.

"Bất quá, có cái điều kiện nga." Quý Hựu Ngôn thanh thanh giọng nói, có chút mất tự nhiên.

"Điều kiện gì nha?" Lâm Duyệt kỳ quái.

Quý Hựu Ngôn giảo hoạt nói: "Nếu là có người hỏi em buổi tối làm cái gì, em liền nói em ăn sai đồ vật, đột nhiên dạ dày vô cùng đau đớn, tôi bảo tài xế đưa em đi bệnh viện khám gấp."

Lâm Duyệt: ".................."

"Khụ khụ......" Quý Hựu Ngôn ra vẻ bình tĩnh nói: "Em nhớ kỹ sao?"

Lâm Duyệt nhìn Quý Hựu Ngôn, theo bản năng mà sờ sờ dạ dày, gian nan gật đầu nói: "Vâng, em nhớ kỹ." Nói xong, nàng do dự vài giây, vẫn là nhịn không được nghi hoặc nói: "Quý tỷ, em có thể hỏi một chút là vì sao không?"

Quý Hựu Ngôn liếm liếm môi, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Đặc biệt là lúc Cảnh lão sư với Diêu Tiêu hỏi em, em nhớ đừng nói lỡ miệng." Cô vô tâm dấu diếm Lâm Duyệt, sớm muộn gì Lâm Duyệt cũng có thể đoán được tâm ý của cô đối với Cảnh Tú.

Úc ~ trong nháy mắt Lâm Duyệt liền hiểu rõ. Nàng ái muội mà liếc mắt nhìn Quý Hựu Ngôn một cái, hiểu chuyện nói: "Vâng, em đã biết, Quý tỷ chị cứ yên tâm đi." Nói xong, nàng săn sóc nói: "Kia Quý tỷ đợi chút em đi trước, em tìm người hỗ trợ lưu ý một chút, miễn cho chị bỏ lỡ thời gian xuất phát của Cảnh lão sư."

Quý Hựu Ngôn vừa lòng mà vỗ vỗ bả vai của Lâm Duyệt, tán thưởng nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy." Cô nhìn nhìn đồng hồ, nhắc nhở nói: "Không còn sớm, em đi đi."
Lâm Duyệt vô cùng cao hứng mà thu thập đồ vật, bảo đảm nói: "Quý tỷ chị chờ tin tức của em."

Vì thế, sau khi kết thúc công việc lúc chạng vạng, Quý Hựu Ngôn mới vừa bổ cái trang trong phòng nghỉ, liền thu được tin tức của Lâm Duyệt: "Quý tỷ, tài xế của Cảnh lão sư đang khởi động xe, Cảnh lão sư hẳn là sắp xuất phát rồi."

Quý Hựu Ngôn xách bao lên, vội vàng đi ra ngoài.

Quả nhiên, cô gặp Cảnh Tú cùng với Diêu Tiêu từ một thang máy ở đại sảnh trung tâm điện ảnh chuyên cung nhân viên công tác xuất nhập ra tới.

"Cảnh lão sư......" Quý Hựu Ngôn đi nhanh hai bước, đuổi kịp bước chân Cảnh Tú.

"Đang muốn đi khách sạn Duy Tư Nhĩ sao?" Cô biết rõ cố hỏi nói.

Cảnh Tú nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt ứng : "Ân." Lâm Duyệt đâu?

Quý Hựu Ngôn lộ ra một mạt cười thấp thỏm lại chờ mong, ngượng ngùng nói: "Cảnh lão sư, Duyệt Duyệt vừa mới không thoải mái, em bảo tài xế đưa nàng đi bệnh viện, hiện tại còn không có trở về. Cho nên......"

"Cho nên?" Cảnh Tú không tiếp cô lời nói tra.

"Cho nên hiện tại em không có xe qua đi, Cảnh lão sư có tiện cho em đi cùng với chị sao?" Quý Hựu Ngôn nhu nhược đáng thương mà nhìn Cảnh Tú.

Cảnh Tú buồn cười, bán tín bán nghi.

Khi nói chuyện, các nàng đã tới cửa rồi, tài xế của Cảnh Tú nhìn đến nàng liền xuống xe. Phía sau cách đó không xa, thang máy vang lên một tiếng, đoàn người Tô Lập Hàng cùng với Lương Trấn cũng ra tới, nói nói cười cười, bộ dáng thật náo nhiệt.

"Tôi xem Tô lão sư nhất định thực phương tiện." Cảnh Tú bỗng nhiên cười như không cười nói. Nói xong, nàng liền theo tài xế giúp nàng mở cửa xe ra lên xe. Tài xế liếc mắt nhìn Quý Hựu Ngôn một cái, lại liếc mắt nhìn Cảnh Tú một cái, thức thời mà khép cửa xe lại.

Diêu Tiêu khó xử mà cười cười với Quý Hựu Ngôn, cũng lên ghế lái phụ.

Quý Hựu Ngôn xấu hổ mà đứng ở tại chỗ, hàng mi dài rũ xuống thở dài một hơi. Xem ra là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Phía sau tiếng nói chuyện của Tô Lập Hàng cùng với Lương Trấn càng thêm rõ ràng, cách nửa cái đại sảnh, Tô Lập Hàng liền nhiệt tình mà chế nhạo Quý Hựu Ngôn nói: "Quý lão sư đang đợi xe sao? Tài xế trễ nải như vậy nên thay đổi đi?"

Quý Hựu Ngôn đang chuẩn bị khách sáo một chút, thanh âm thanh lãnh của Cảnh Tú bỗng nhiên lại vang lên lần nữa: "Không ngồi sao?" Nàng hạ cửa sổ xe xuống, thần sắc nhàn nhạt mà nhìn cô.

Tức khắc Quý Hựu Ngôn tươi cười rạng rỡ. Cô quay đầu lại tùy ý mà ứng Tô Lập Hàng một tiếng "Tô lão sư tôi đi trước", liền cảm thấy mỹ mãn mà kéo cửa xe ra, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Tú.

Diêu Tiêu ngồi ở ghế lái phụ, nhìn hai người trong gương xếp sau cảnh đẹp ý vui, trong mắt có hoài niệm hiện lên.

Trên tiệc tối, Cố Linh Phong là vai chính việc nhân đức không nhường ai. Người trong vòng đều biết Cố Linh Phong thích rượu, lại là hảo bạch không hảo hồng.

Lương Trấn cùng với Tô Lập Hàng gãi đúng chỗ ngứa, cũng đều cố tình thay cốc có chân dài, ân cần mà phối hợp Cố Linh Phong uống nổi lên rượu trắng. Bọn họ hy vọng có thể được đến Cố Linh Phong coi trọng, về sau có nhân vật thích hợp có thể nghĩ đến chính mình. Nhưng thái độ Cố Linh Phong rõ ràng mà càng thân cận hiền lành đối với Cảnh Tú đang uống rượu vang đỏ, cũng càng nguyện ý chủ động vứt đề tài cho Cảnh Tú tiếp.

Quý Hựu Ngôn nhìn đến dáng dấp quen thuộc của Cố Linh Phong với Cảnh Tú, mới chậm nửa nhịp mà nhớ tới đời trước Cố Linh Phong từng hợp tác với Cảnh Tú một bộ điện ảnh 《Hoa hướng dương trong bóng đêm 》, sẽ khởi động máy ở sáu tháng cuối năm ngay sau khi tổng nghệ này kết thúc.

Thời trẻ Cố Linh Phong thiên hảo phim văn nghệ, năm gần đây không thiếu có thử hướng phim thương mại bên này chuyển hình. Nghiệp giới nội đều nói, 《Hoa hướng dương trong bóng đêm 》 là hắn ba năm ma nhất kiếm, kịch bản được mài giũa tỉ mỉ, là kiệt tác đắc ý cân bằng xảo diệu tinh thần nhân văn cùng thương nghiệp tính toán.

Lúc này, 《 Hoa hướng dương trong bóng đêm 》 vừa mới đối ngoại lộ ra tin tức lập hồ sơ, về tuyển diễn viên, còn che dấu rất kín kẽ. Nhưng Quý Hựu Ngôn biết, kỳ thật sở hữu diễn viên trọng yếu Cố Linh Phong đều đã quyết định rồi.

Cô nhìn biên kịch cùng quay phim kính rượu Cố Linh Phong, năm ngón tay cô vuốt nhẹ nhàng trên mặt cốc chân dài, trong lòng có chủ ý.

Cô nâng cái ly lên, một hơi uống sạch đồ uống trong ly.

Cảnh Tú ngồi ở bên cạnh cô nhíu nhíu mày.

Ngay sau đó, Quý Hựu Ngôn cầm bình rượu, rót rượu trắng vào cốc có chân dài, đưa tới một hàng nam nhân trên bàn chú mục. Cô thản nhiên tự nhiên mà đổ hơn nửa ly, rồi sau đó giơ tay đối với Cố Linh Phong, nói cười yến yến nói: "Tôi kính Cố đạo một ly."

"Oa!", "Nha!", Có nam nhân bắt đầu ồn ào: "Cố đạo, vẫn là ngài mặt mũi đại a, Quý lão sư của chúng ta gần nhất trên bàn đã kiêng rượu thật lâu."

Cố Linh Phong nhìn Quý Hựu Ngôn, rất có hứng thú.

Quý Hựu Ngôn oán trách mà lườm bọn họ một chút, mang theo vài phần cười xinh đẹp nói: "Các người có phải sợ tôi nâng cốc thì mọi lời chúc mừng đều bị tôi nói hết hay không, nói nhiều như vậy."

Lập tức cười vang. Tô Lập Hàng sang sảng nói: "Quý lão sư, tôi đang chăm chú lắng nghe, tôi ngược lại muốn nghe nghe Quý lão sư của chúng ta có thể nói nhiều ít lời nói dễ nghe."

Cố Linh Phong cũng cười, nâng chén rượu lên đối Quý Hựu Ngôn ý bảo một chút.

Cảnh Tú nhìn rượu trắng trong ly của Quý Hựu Ngôn, sắc mặt trầm trầm. Nàng đảo qua các nam nhân hứng thú bừng bừng trên bàn, bỗng nhiên duỗi tay cầm tay của Quý Hựu Ngôn, dùng thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn tất cả mọi người nghe thấy, trong sáng nói: "Quý lão sư, cô không phải bị cảm sao? Uống thuốc trị cảm lại uống rượu cũng không có sao sao?"

Quý Hựu Ngôn ngẩn người, vọng tiến hai tròng mắt màu hổ phách của Cảnh Tú. Bên trong, tịch mịch, cũng có lo lắng Quý Hựu Ngôn nhìn thấu ra tới đằng sau sự lãnh đạm của Cảnh Tú.

Lòng cô có chút bủn rủn, nhưng không có cách nào, vẫn là uyển chuyển từ chối Cảnh Tú nói: "Không có sao, Cảnh lão sư, thuốc buổi tối em còn chưa có uống."

Cảnh Tú yên lặng nhìn cô một giây, đôi mắt lạnh xuống dưới. Ngay sau đó, nàng cười cười, dường như không có việc gì mà buông lỏng tay Quý Hựu Ngôn ra.

Lòng Quý Hựu Ngôn có chút phát trầm, nhưng vẫn là áp cảm xúc xuống, tiếp tục treo lên cười nâng cốc chúc mừng Cố Linh Phong.

Cô chủ động trước mở cái điều cấm uống rượu này, mặt sau những người khác mời rượu, cô liền không thể chối từ.

Một tịch tiệc tối, hỏa lực của Quý Hựu Ngôn toàn bộ khai hỏa, đầy đủ triển lãm ra cái gì kêu trường tụ thiện vũ, cùng mọi người trên bàn trò chuyện với nhau thật vui, hoà thuận vui vẻ, đặc biệt là với Cố Linh Phong.

Vai chính trong tân tác 《Hoa hướng dương trong bóng đêm 》của Cố Linh Phong từ nhỏ là học âm nhạc, đối âm nhạc truy đuổi, cũng là manh mối mấu chốt của nguyên bộ điện ảnh, toàn bộ chuyện xưa. Địa vị của âm nhạc thật rõ ràng trong bộ điện ảnh này, cho nên yêu cầu của Cố Linh Phong đối phối nhạc cùng với nhạc đệm của điện ảnh đều rất cao.

Vài chén rượu xuống bụng, bầu không khí trên bàn ăn tăng vọt, mọi người nói chuyện phiếm dần dần đều tùy ý nhiều, Cố Linh Phong cũng không kín kẽ giống ngay từ đầu như vậy.

Trong lúc nói chuyện phiếm, hắn lộ ra gần nhất đang liên hệ đại sư phối nhạc người Nhật Bản, nhưng chuyện không phải thực thuận lợi. Đôi mắt Quý Hựu Ngôn xoay chuyển, liền tiếp lên cái đề tài này. Cô đàm luận với hắn điện ảnh mấy năm gần đây xuất hiện qua người phối nhạc cùng với người dần dần bộc lộ tài năng âm nhạc làm người kinh diễm, vuốt khẩu phong của Cố Linh Phong, cùng đứng ở lập trường của hắn, tán đồng hắn thưởng thức những tác phẩm kết hợp hoàn mỹ âm nhạc cùng với hình ảnh, rồi sau đó, lại không dấu vết mà dẫn dắt hắn có thể đi tìm kiếm những vị đại sư phối nhạc người Singapore cuối cùng hắn sẽ dùng mà cô biết đến ở đời trước.

Một tịch cơm xuống dưới, Cố Linh Phong rất là thưởng thức Quý Hựu Ngôn, cái nhìn của hắn với cô thay đổi rất nhiều. Phía trước hắn chỉ đương Quý Hựu Ngôn cũng là lưu lượng bình hoa chỉ vì cái trước mắt, đạt được ảnh hậu giải Bạch Tượng cũng bất quá là bằng vào vận khí cùng nhân khí. Không nghĩ tới sau khi nói chuyện với nhau mới phát hiện, Quý Hựu Ngôn làm người sảng khoái chân thành, giải thích độc đáo, cách nói năng bất phàm, rõ ràng cùng mấy người Lương Trấn, Tô Lập Hàng này không giống nhau, là người thực sự bụng có mực nước, thực sự có tài hoa.

Sau khi tàn tiệc ra cửa, Cố Linh Phong cùng với Trần Đức Sinh, Cảnh Tú mấy người đi ở đằng trước, lúc đi ngang qua Quý Hựu Ngôn, hắn còn cố ý gật gật đầu với cô, thưởng thức nói: "Tiểu Quý cô thật là để tôi nhìn với cặp mắt khác xưa a."

Quý Hựu Ngôn lộ ra nụ cười gãi đúng chỗ ngứa khiêm tốn lại tự tin.

Cố Linh Phong liền ở tại tầng trên khách sạn, sau khi nhìn theo hắn tiến vào thang máy, mọi người phân tán mở ra, muốn đi nhạc tiếp theo nhạc, phải đi về chính mình trở về.

Quý Hựu Ngôn cùng Cảnh Tú thừa một bộ thang máy xuống lầu trở về.

Sau khi ra thang máy, Cảnh Tú liền dẫm giày cao gót tách tách vang động, đi được bay nhanh.

Quý Hựu Ngôn uống hơi nhiều, chân có chút mềm. Cô duỗi tay lôi kéo tay áo của Cảnh Tú, ngữ khí mềm mại mang theo chút mỏi mệt nói: "A Tú, chậm một chút được không, em có chút choáng."

Cảnh Tú nghiêng người liếc mắt nhìn cô một cái, phát ra một tiếng cười lạnh từ xoang mũi: "A, vừa rồi Quý lão sư không phải còn là ngàn ly không say hay sao?"

Lời tuy là nói như vậy, nhưng bước chân nàng rốt cuộc vẫn là hoãn xuống dưới.

Quý Hựu Ngôn nhìn bóng dáng nhìn như lạnh như băng của nàng, nở nụ cười bất đắc dĩ lại ôn nhu.

Sau khi lên xe, Cảnh Tú ứng Diêu Tiêu hai câu ngắn gọn liền khép đôi mắt lại, dáng dấp có chút mệt mỏi. Diêu Tiêu thấy thế cũng thức thời mà không lên tiếng nữa.

Phía bên ngoài xe là xa hoa truỵ lạc, là náo nhiệt ngựa xe như nước, bên trong xe lại là im ắng.

Quý Hựu Ngôn ngồi ở bên cạnh Cảnh Tú, ánh mắt quyến luyến mà nhìn dung nhan của Cảnh Tú. Ánh mắt của cô dừng ở tay của Cảnh Tú đặt ở giữa ghế da, hơi hơi thu nắm năm ngón tay của mình.

Gió thổi từ cửa sổ vào làm cho tỉnh rượu, giống như có chút lãnh. Cô thật muốn...... dắt dắt tay của Cảnh Tú, chạm một chạm vào nàng chân thật ấm áp.

Quý Hựu Ngôn nuốt cổ họng một chút, thật cẩn thận mà hoạt động tay của mình ...... Xê dịch một chút...... Lại một chút......

Ngay lúc sắp đụng phải! Cảnh Tú bỗng nhiên nâng cánh tay lên, hai tay tự nhiên mà giao nắm đặt ở phía trên đầu gối của nàng.

Quý Hựu Ngôn có tật giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn xem có phải Cảnh Tú mở mắt ra hay không.

Dáng dấp Cảnh Tú vẫn là không hề có cảm giác nhắm mắt dưỡng thần.

Quý Hựu Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, có chút mất mát, lại có chút an tâm. Tay là không dám lại vói qua, cô tựa lưng vào ghế ngồi, si ngốc mà nhìn Cảnh Tú hồi lâu, cũng nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, cô cảm nhận được có một trận thanh hương phất qua chóp mũi, hé mắt một chút, thấy Cảnh Tú nghiêng nửa người ở phía trên cô, đang giúp cô kéo cửa sổ xe lên.

Dưới sự chiếu rọi của đèn nê ông sáng tắt, mặt nghiêng của Cảnh Tú hết sức ôn nhu. Quý Hựu Ngôn lén lút nhắm hai mắt lại.

Cô ngửi được hương khí xa chút, thanh âm Cảnh Tú thấp thấp, phân phó tài xế hàng phía trước nói: "Chạy vững vàng một chút."

Quý Hựu Ngôn cắn môi, liều mạng mà khắc chế khóe môi điên cuồng muốn giơ lên của mình.

-----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quý lão sư: Không được, tôi phải nhịn xuống, tôi không thể cười.
Điên cuồng véo đùi.
Một lát sau, Quý lão sư: Không được, tôi nhịn không được.
Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô
Đau quá a..................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #tag