Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Lâm Duyệt tự mình thu thập gian phòng một lần, dọn bình nước ấm cùng đồ dùng tắm rửa mang theo lên, còn không có thấy bóng dáng của Quý Hựu Ngôn, nghi hoặc mà mở cửa tới tìm.

"Quý tỷ?"

Quý Hựu Ngôn đang rửa ly chén ở nhà ăn, nghe tiếng ứng một câu, cẩn thận mà để cái ly cùng với cái đĩa đã rửa sạch sẽ vào đúng chỗ, mới chậm rãi bước về phòng ngủ của mình .

"Quý tỷ, đôi mắt của chị làm sao giống như đỏ một chút?" Lâm Duyệt liếc nhìn đánh giá Quý Hựu Ngôn một cái, quan tâm hỏi.

Động tác đóng cửa của Quý Hựu Ngôn hơi vô thức mà cứng một chút, ngay sau đó dạo bước nhìn hoàn cảnh chung quanh phòng ngủ, tự nhiên mà trả lời nàng nói: "Có thể là vừa mới có một cái lông mi rơi vào trong mắt, tôi xoa nhẹ vài cái, rất khó mới lấy ra tới."

"Ồ." Lâm Duyệt cũng không có nghĩ nhiều.

Nàng đi trở về dùng cửa kính cách ra phòng rửa tay, dùng nước nóng vừa nấu rửa sạch bồn rửa tay, tri kỷ nói: "Quý tỷ, lần này cần ở tương đối lâu, cho nên đồ dùng trên giường em đều thay của mình, nếu chị mệt nói, có thể yên tâm mà đi nằm một hồi."

Quý Hựu Ngôn cởi áo khoác, ngồi dựa ở mép giường, nhắm mắt cười nói: "Vất vả rồi."

Một đường bôn ba, miễn cưỡng cười vui, cô xác thật là mệt cực kỳ. Đáng tiếc, cô cũng chỉ có thể trốn ở chỗ này hít thở, thực mau, cô liền lại muốn mang mặt nạ lên ra cửa gặp người.

"Quý tỷ, Cảnh lão sư với chị ...... lúc trước cũng là cái dạng này sao?" Lâm Duyệt không phải là người có thể nghẹn trụ lời nói, nhịn không được liền mở miệng hỏi ra nghi hoặc bồi hồi trong lòng nàng từ lúc mới bắt đầu .

"Làm sao lại đột nhiên hỏi như vậy?" Quý Hựu Ngôn quay đầu đi không đáp hỏi lại.

Lâm Duyệt rửa sạch bồn rửa tay, bắt đầu rửa bồn cầu, thành thật nói: "Em cảm thấy lời nói của Diêu trợ lý giống như có một chút giả. Lần đầu Cảnh lão sư mở cửa cùng lần thứ hai mở cửa, mặc quần áo là giống nhau, trừ bỏ giày, mặt khác đều chỉnh chỉnh tề tề, nhìn bộ dáng không giống như là vừa mới rời giường ."

Nàng theo Quý Hựu Ngôn đã hơn một năm, thập phần rõ ràng Quý Hựu Ngôn ở trước khi bắt lấy ảnh hậu giải Bạch Tượng, chịu rất nhiều khinh mạn. Chuyện cùng loại giống như hôm nay, cũng không phải chưa từng có. Cảnh Tú với Diêu Tiêu kẻ xướng người hoạ, thoạt nhìn căn bản như là cố ý lấy tư thái ức hiếp người.

Nàng một lòng hướng về Quý Hựu Ngôn, tự nhiên có chút bất bình vì Quý Hựu Ngôn, nhắc nhở nói: "Quý tỷ, quan hệ của chị với Cảnh lão sư, có phải chị cần phải suy xét lại một lần nữa hay không."

Nụ cười nhạt Quý Hựu Ngôn nhất quán có, dần dần biến mất ở khóe môi. Mặc dù không muốn thừa nhận, cô cũng không thể không đối mặt, lời nói dối của cô, bị vô tình mà chọc thủng.

Cô rũ mắt trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi ngay ngắn thân thể, nhìn về phía Lâm Duyệt, ít có trịnh trọng chuyện lạ nói: "Duyệt Duyệt, Cảnh lão sư cùng những người khác không giống nhau."

"Nếu nàng đối với tôi có cái gì thất lễ, kia nhất định cũng đều là bởi vì tôi ở quá khứ, hoặc là hiện tại, có chỗ làm không tốt. Em nhất định phải nhớ kỹ điểm này. Tôi không hy vọng bởi vì tôi, mang đến cho nàng bất luận chút ảnh hưởng không tốt gì."

Động tác của Lâm Duyệt cứng lại rồi, bị biểu tình nghiêm túc hiếm thấy của Quý Hựu Ngôn dọa đến. Nàng nhấp môi một chút, có chút ủy khuất, lại có chút ảm đạm đáp ứng nói: "Em biết đến, Quý tỷ, em sẽ không nói lung tung ở bên ngoài. Em chưa từng có......"

Lời của nàng còn không có nói xong, đã bị động tác sờ tóc nàng của Quý Hựu Ngôn đánh gãy.

"Tôi đương nhiên biết Duyệt Duyệt của chúng ta miệng kín như bưng, cho nên tôi mới có cái gì đều yên tâm nói với em a."

Quý Hựu Ngôn ngồi xuống ở bên cạnh nàng, tự nhiên mà cầm lấy khăn lông trong tay của nàng, giúp đỡ lau khô vệt nước trên bồn cầu, ôn hòa nói: "Hơn nữa a, kỳ thật Cảnh lão sư chỉ là mặt lãnh tâm nhiệt, em tiếp xúc với nàng lâu rồi sẽ biết."

Như là vì có tin phục lực một chút, Quý Hựu Ngôn bổ sung nói: "Em xem, em khẳng định đoán không được, kỳ thật lúc vừa rồi khi em còn ở trong phòng, Cảnh lão sư còn chuẩn bị trà sữa nóng cùng với bánh kem cho tôi ăn nha." Cô chắp tay trước ngực, lộ ra ý cười nghịch ngợm, xin lỗi nói: "Thực xin lỗi Duyệt Duyệt, tôi ăn mảnh."

Lâm Duyệt bị cô ôn nhu mà trấn an như vậy, nơi nào còn có cái ủy khuất gì không bỏ xuống được. Nàng nhấp môi cười cười, theo Quý Hựu Ngôn cho hạ bậc thang: "Cái bánh kem gì, ăn ngon sao?"

"Bánh kem Black Forest, không phải...... Ăn rất ngon đi." Quý Hựu Ngôn dư vị khởi vừa mới đầy miệng cay đắng kia, không tự giác mà ninh mày đẹp.

Lâm Duyệt "Xì" ra tiếng, ngay thẳng nói: "Cảnh lão sư không biết khẩu vị của Quý tỷ chị sao?"

Quý Hựu Ngôn không khỏi sửng sốt, hậu tri hậu giác nổi lên lòng nghi ngờ: Đúng nha, chuyện liền Diêu Tiêu đều nhớ rõ, Cảnh Tú thật sự là không phải cố ý sao?

Nhưng cô không kịp nhiều làm tự hỏi, di động trong túi xách đặt trên đầu giường liền vang lên.

Quý Hựu Ngôn đứng dậy đi ra ngoài tiếp điện thoại, sau khi nói vài câu, liền một bên đáp ứng, một bên mở tủ quần áo ra.

Lâm Duyệt thấy thế, ăn ý mà giúp cô kéo tốt cửa kính mành, thối lui đến ngoài toilet .

Quả nhiên, treo điện thoại, Quý Hựu Ngôn lấy ra một cái váy dài cùng với áo gió tạo hình sư đã sớm giúp cô phối tốt, vào toilet. Cô một bên thay quần áo một bên cùng Lâm Duyệt trao đổi: "Duyệt Duyệt, tôi đi xuống cùng Ngụy tỷ bọn họ nói tiếp chuyện vừa mới chưa nói xong, buổi tối cùng đạo diễn, người đầu tư bọn họ cùng nhau ăn cơm. Em vội xong rồi, buổi tối có thể ăn một bữa cơm ngon, đi ra ngoài dạo một chút, tôi nơi này không có chuyện gì ."

Lâm Duyệt không yên tâm nói: "Không cần em đi đón chị sao?" Nàng nghĩ đến bộ dáng của Quý Hựu Ngôn lúc trước khi tham gia bữa tiệc bị chuốc rượu, như lâm đại địch.

"Không cần, có Ngụy tỷ ở, em yên tâm đi." Quý Hựu Ngôn tín nhiệm nói. Huống hồ, mặt mày cô càng thêm nhu hòa: "Cảnh lão sư cũng ở."

Lâm Duyệt không có băn khoăn, gật đầu tiếp nhận an bài rồi. Chờ Quý Hựu Ngôn rời đi hồi lâu, nàng mới nhớ tới, quên dặn dò Quý tỷ đừng uống rượu quá gấp, trước ăn chút đồ vật lót bụng.

Nàng cầm di động phải gửi tin tức cho Quý Hựu Ngôn, đột nhiên linh quang chợt lóe: Cảnh lão sư, giống như đã giúp Quý tỷ lót bụng rồi a?

Là trùng hợp sao?

Lâm Duyệt sờ sờ cái mũi, bán tín bán nghi mà buông di động xuống.

Quý Hựu Ngôn ra phòng ngủ, nhìn nhìn cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt như cũ, do dự một lát, lập tức ra cửa.

Làm A Tú nghỉ ngơi nhiều chút đi, lúc ăn cơm xã giao liền đủ phiền.

Lại trở lại phòng hội nghị lần nữa, hai vị đạo sư khác —— Tô Lập Hàng với Lương Trấn đều đã tới rồi. Quý Hựu Ngôn thấy tình huống không tiện, sợ giúp Cảnh Tú càng bôi càng đen, liền không có lại cố ý hướng Trần Đức Sinh giải thích, vài người chuyển vào nghiên cứu và thảo luận kịch bản mở màn của đạo sư cùng mặt khác quy trình tương quan .

Không bao lâu, bên ngoài cửa sổ thủy tinh rộng thoáng, sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống dưới. Trần Đức Sinh tiếp cái điện thoại, lão luyện mà hô: "Mọi người xem, một vội lên liền thiếu chút nữa đã quên thời gian. Lão Chu bên kia đều an bài tốt, tới tới, này đó đều không vội, cho mấy vị lão sư đón gió tẩy trần quan trọng, chúng ta đi trước ăn cơm đi."

Vì thế đại gia trong lòng hiểu rõ mà không nói ra khách sáo vài câu liền dời đi trận địa.

Bữa tiệc thiết lập tại trong vòng có chút danh tiếng tư gia quán cơm, ly khách sạn ước chừng mười phút xe trình, rất là lịch sự tao nhã yên tĩnh. Khi đoàn người Quý Hựu Ngôn tới, ghế lô đã ngồi mấy nam nhân tây trang giày da cùng hai người nam nữ trẻ tuổi ở bên cạnh nam nhân cười nói ái muội .

Quý Hựu Ngôn nhìn lướt qua, nhận ra hai người kia là hai trong sáu người ở đời trước lưu lại đến cuối cùng .

Khó trách hai người này có thể đỉnh đàn trào lưu đến cuối cùng. Trong lòng Quý Hựu Ngôn cười nhạo .

Nhập vòng nhiều năm, cô đã sớm không phải cô gái nhỏ mới ra khỏi tháp ngà trước kia, đối với những chuyện dơ bẩn trong giới này, cô đã bắt đầu không cảm thấy kinh ngạc .

Hiển nhiên, tất cả mọi người ở đây đều là chết lặng như thế này. Mọi người giả mô giả dạng mà hàn huyên vài câu, nhất nhất ngồi xuống.

Quý Hựu Ngôn không thấy Cảnh Tú.

Liền ở lúc Quý Hựu Ngôn suy đoán Cảnh Tú có phải là không tới tham gia cái tiệc tối này hay không, Cảnh Tú rốt cuộc mang theo Diêu Tiêu khoan thai đến chậm.

Nàng kéo váy dài chầm chậm mà đến, nhân viên tạp vụ liền giúp nàng kéo ghế dựa ra, ngồi xuống vị trí trống ở bên cạnh Quý Hựu Ngôn .

"Ngượng ngùng, tôi đã tới chậm." Cảnh Tú liêu tóc mái bên tai một chút, lộ ra khuyên tai thon dài, ưu nhã lại thong dong.

Chỉ là, nàng nói lời xin lỗi, trên mặt lại không có gì chân thành xin lỗi. Rõ ràng còn chưa cười, liền đã làm lục cung phấn đại sấn đến không hề nhan sắc. Quý Hựu Ngôn mạc danh mà đối Cảnh Tú thong dong kiêu căng có chút thoải mái, nhịn không được trộm nhìn thoáng qua, lại liếc mắt một cái.

"Hiện tại giờ cao điểm buổi chiều, kẹt xe là chuyện thường, có phải Tiểu Tú cô từ cầu vượt bên kia đi qua hay không." Giữa không khí đình trệ, Trần Phi ngồi ở chủ vị, người đại biểu chủ đầu tư Tân Hỗ khoa học kỹ thuật lên tiếng, tự giác mà giúp Cảnh Tú bổ tốt lý do đến trễ .

Cảnh Tú cười nhạt. Diêu Tiêu ngồi ở bên cạnh nàng, hiểu chuyện mà giúp nàng nịnh hót nói: "Trần tổng liệu sự như thần, chúng tôi sớm liền xuất phát, không nghĩ tới ở bên kia bị đổ hồi lâu."

Nàng dừng một chút, đứng lên giúp từng người trên bàn rót rượu, rồi sau đó cười nói: "Trách tôi chọn sai lộ tuyến làm mọi người đợi lâu, dạ dày của Cảnh tỷ không tốt, không tiện uống rượu, khiến cho tôi thay mặt Cảnh tỷ hướng mọi người tự phạt một ly, cho mọi người nhận lỗi." Dứt lời, cô nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Có hai người đầu tư hơi trẻ tuổi một chút, cùng cái vòng luẩn quẩn này giao thiệp còn không lâu, chỉ biết Cảnh Tú là ảnh hậu trẻ tuổi mấy năm nay thanh danh truyền xa. Bọn họ vốn tưởng rằng Cảnh Tú khoan thai tới muộn cũng bất quá là con hát làm bộ làm tịch, cố nâng giá trị bản thân, nhưng xem thái độ của Trần Phi Tân Hỗ, lại lặng lẽ xoay ý tưởng —— xem ra nữ nhân này không thể dễ dàng đùa giỡn được.

Cũng may mặt ngoài Cảnh Tú cũng cho bọn hắn mặt mũi. Bọn họ sờ không rõ Cảnh Tú hư thật, lại muốn bán Trần Phi mặt mũi, liền không dám yêu cầu chính chủ Cảnh Tú nhận lỗi. Thấy Diêu Tiêu tự phạt một ly, một người đầu tư liền thuận sườn núi hạ lừa mà kêu một tiếng "tốt", khéo đưa đẩy khó xử nhân đạo: "Tiểu cô nương này hào sảng, bất quá, mọi người nói, một ly có đủ hay không nha?"

"Không đủ a, làm sao cũng muốn ba ly đi?" Một nam nhân bụng phệ bên cạnh khác phụ họa nói.

"Phan tổng ngài đây là khi dễ tiểu cô nương a, người đều còn không có ăn cái gì, thương hương tiếc ngọc một chút nha." Ngụy Di Chân tự mình giúp Quý Hựu Ngôn điều chỉnh chén đũa một chút, rồi sau đó vui đùa mà giúp Diêu Tiêu giải vây.

"Là sao, lão Phan ông đây là khi dễ người nha. Như vậy đi, ông muốn nhìn tiểu cô nương uống rượu, một hồi tôi làm tiểu Liễu nhiều kính ông mấy chén được rồi." Nam nhân kia tới gần lão Phan lại vỗ vỗ cô gái trẻ bên cạnh mình, cô gái lập tức phối hợp mà bài trừ tươi cười kiều mềm quyến rũ.

Trần Phi cử đũa, hô: "Được rồi, chúng ta vừa nói vừa ăn nào, đồ ăn đều nói lạnh. Mau thử xem tay nghề của ông chủ nơi này, hắn nhưng không dễ dàng xuống bếp, tôi chính là phí sức chín trâu hai hổ mới thỉnh động."

"Nga? Tôi đây nhưng đến thật tốt nếm thử đi." Có người đón ý nói hùa nói.

Nói nói cười cười, ăn ăn uống uống gian, Cảnh Tú đến trễ chuyện này liền qua đi như vậy. Trong bữa tiệc, Trần Phi kính rượu, Cảnh Tú lấy trà thay rượu, những người khác đều là nhân tinh, thấy Trần Phi không có cưỡng cầu, lúc sau liền ai cũng không dám yêu cầu Cảnh Tú uống rượu.

Một tịch tiệc tối xuống dưới, tiết mục tương quan, không tương quan đề tài nhiều là vòng ở trên người Quý Hựu Ngôn cùng với hai vị đạo sư khác, toàn bàn liền một mình Cảnh Tú đứng ngoài cuộc, ăn đến tự tại nhất.

Quý Hựu Ngôn lại uống rượu đắng vào trong miệng lần nữa, cảm giác có chút nhiệt ý phía trên.

Ngụy Di Chân tuy là giúp cô chắn không ít, nhưng Quý Hựu Ngôn nhớ giao tình với Ngụy Di Chân ở đời trước, ngượng ngùng nhìn một mình nàng vất vả xã giao, cũng vẫn là tự mình tiếp không ít.

Dạ dày giống như có chút không thoải mái. Quý Hựu Ngôn tìm cớ, trốn đi ra ngoài thấu khẩu khí.

Đứng ở cách gian trong toilet, cô nhịn không được cảm khái, may mắn Cảnh Tú đủ ưu tú, cũng có đủ nắm chắc, có thể không cần chịu đựng những tật xấu cô chịu đủ .

Đời trước, vì sao cô liền không hiểu đến đổi cái góc độ tự hỏi vấn đề? Lại hoặc là, đã từng đổi quá, chỉ là, sau đó đã quên?

Quý Hựu Ngôn ở tại chỗ xuất thần một lát, thở dài một hơi, đẩy ra tấm ngăn.

Không nghĩ tới, sau khi rời khỏi đây vừa ngẩng đầu lên, cô liền thấy bên cạnh bồn rửa tay, Cảnh Tú đang đưa lưng về phía cô, thong thả ung dung mà rửa tay.

Nghe được thanh âm phía sau truyền đến, Cảnh Tú dừng động tác, hơi hơi ngước mắt, xuyên thấu qua gương, đạm mạc mà đối diện với Quý Hựu Ngôn .

Quý Hựu Ngôn không khỏi mà lộ ra rõ ràng ôn nhu, tiến lên đứng yên ở bên cạnh Cảnh Tú, ôn nhu nói: "Chị cũng đi ra hít thở sao?"

Trong gương, Cảnh Tú dời đi tầm mắt, thu tay từ dưới vòi nước về. Nàng lấy khăn giấy lau tay, rồi sau đó giơ lên bên cạnh hông khô, trước sau không nói lời nào.

Liền ở Quý Hựu Ngôn xấu hổ mà cho rằng Cảnh Tú sẽ không trả lời, Cảnh Tú lại đột nhiên nghiêng đầu đi, khóe môi gợi lên vài phần độ cong trào phúng.

"Thường nghe nói Quý lão sư trường tụ thiện vũ, ngàn ly không say, hôm nay vừa thấy thật đúng là danh bất hư truyền." Cảnh Tú nói không nóng không lạnh .

Nụ cười của Quý Hựu Ngôn, nhất thời liền cứng lại rồi.

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đời trước đầu óc của Quý tỷ bị nước vào, đều phải biến thành đời này rơi nước mắt truy thê.

Quý Hựu Ngôn ở tuyến cầu cứu: Ai tới giúp tôi phiên dịch một chút lời này của A Tú là có ý tứ gì ? o(╥﹏╥)o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #tag