Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Cảnh Tú nói xong câu nói kia, liền thong thả ung dung mà xoay người rời đi, để lại một cái bóng dáng cao ngạo cho Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn ngóng nhìn cửa, giữa mày có ưu thương dần dần hiển lộ. Cô máy móc mà rửa tay, ở trong đầu không ngừng hồi phóng những lời Cảnh Tú vừa mới nói.

Những lời này của A Tú là có ý tứ gì?

Nàng là chán ghét tư thái gặp dịp thì chơi trên bàn tiệc của mình sao? Quý Hựu Ngôn nhìn chằm chằm gương, thử cong cong môi, đột nhiên cũng cảm thấy cái mặt cười đầy giả tạo của mình trong gương xa lạ đến đáng sợ.

Là rất xấu xí, cô cũng chán ghét chính mình như vậy. Môi mỏng của Quý Hựu Ngôn nhấp thành một đường, ở trong gương vẽ một cái đại đại ×.

Chỉ là...... Đời trước sau khi thoát ly sự che chở bất động thanh sắc của Cảnh Tú, cô liền minh bạch, cái vòng luẩn quẩn này, có bao nhiêu tàn khốc.

Ở trong cái vòng này, trường hợp này, có thể chỉ uống vài chén rượu xã giao một chút, đã xem như may mắn. Ngụy Di Chân cái người đại diện này đã tính thực lỗi lạc, thực chiếu cố cô, lại cũng chỉ có thể giúp cô làm được, tận lực giảm bớt xã giao không cần thiết, cũng tuyệt không sẽ làm cô giống như hai người nam nữ tuổi trẻ kia, ở sau bữa tiệc, vẫn cười làm lành như cũ, tiếp tục "Xã giao".

Rốt cuộc, hiện tại cô còn không có thể tự tin đứng ngoài cuộc giống Cảnh Tú như vậy a.

Ánh mắt của Quý Hựu Ngôn ảm đạm, suy nghĩ cuồn cuộn, trong lúc nhất thời hồi tưởng nổi lên rất nhiều chuyện cũ không vui trước kia. Nhưng thực mau, cô ngăn lại suy nghĩ sắp đi hướng hối hận của mình, xoay ý niệm trấn an chính mình: Bất luận thế nào, này cũng coi như là Cảnh Tú chủ động phản ứng cô a.

Cô bổ tốt trang, đứng ở nơi vừa rồi Cảnh Tú đã đứng, nhắm mắt lại, cảm thụ mùi hương thoang thoảng như có như không trong không khí mà Cảnh Tú lưu lại, duỗi tay làm một cái tư thế ôm ấp, lộ ra một nụ cười lược hiện ngây thơ .

"Khụ......" Ở cửa đột nhiên truyền đến một tiếng giọng nói mang chút khó xử .

Cả người của Quý Hựu Ngôn run một chút, không kịp che dấu kinh sắc mà mở mắt ra, liền thấy vẻ mặt không nín được ý cười của Diêu Tiêu, vừa đi tiến vào một bên vô tội hỏi cô: "Quý tỷ, chị...... Đang làm cái gì?"

Tuy là Quý Hựu Ngôn quen che dấu, cũng nhịn không được cảm thấy mặt đỏ tai hồng. Cô hắng giọng giảm bớt xấu hổ, rồi sau đó liền thả lỏng cánh tay đang nắm chặt, từ trên xuống dưới nâng nâng, giả vờ thản nhiên nói: "Nga, không có gì, tôi chính là hoạt động một chút, tỉnh tỉnh rượu."

Diêu Tiêu bĩu môi, trong ánh mắt rõ ràng là buồn cười cùng hoài nghi. Hoạt động khớp xương cô cười đến nhộn nhạo như vậy ?

Quý Hựu Ngôn không dấu vết mà giận Diêu Tiêu liếc mắt một cái, mặt càng thêm nóng bỏng. Chỉ đương nhìn không ra Diêu Tiêu chế nhạo, cô cầm bao lên ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi đây hãy đi trước a."

Cô đi hai bước rồi, như là nghĩ tới cái gì, lại thay đổi chủ ý, bổ sung nói: "Không chuẩn nói lên chuyện này với người khác."

Diêu Tiêu "Xì" cười ra tiếng, nghiêm túc đáp ứng nói: "Tốt, ai tôi đều không nói."

Diêu Tiêu đáp ứng đến chân thành như vậy, Quý Hựu Ngôn ngược lại có chút tiếc nuối. Cô quay người lại đi hướng ghế lô, ai oán mắng thầm: Diêu Tiêu chính là điểm này không tốt, quá thành thật ! Giấu đầu lòi đuôi cũng đều không hiểu sao?! Cảnh tỷ của cô là người khác sao? Ngu ngốc!

Bởi vì cân nhắc không ra một câu vừa rồi của Cảnh Tú cất dấu cái ý vị gì, Quý Hựu Ngôn trở lại trên bàn tiệc, đối với người khác kính rượu liền không dám lại dung túng như lúc trước .

Sau vài lần chối từ xuống dưới, cô giống như lơ đãng mà trộm liếc mắt ngắm Cảnh Tú một cái, ngoài ý muốn phát hiện đường nét trên mặt Cảnh Tú hôm nay từ gặp mặt đến giờ liền vẫn luôn căng chặt dường như hòa hoãn rất nhiều, khí tràng quanh thân lạnh như băng, cũng nhu hòa thật nhiều.

Quý Hựu Ngôn nhìn nhìn cua lớn trong chén của Cảnh Tú, nhìn nhìn lại sườn mặt như ngọc trác khắc băng của nàng, trong mắt hiện lên ôn nhu cùng sủng nịch .

Ăn đến thật vui vẻ a.

"Tiểu Ngôn a, một chén rượu này của Vương ca, cô cũng không thể lại đẩy nga." Đánh một cái rượu cách, giọng nam giống như ruồi bọ đáng ghét lại một lần gọi tới Quý Hựu Ngôn rồi.

Nam nhân dường như thật sự có chút muốn say rồi, thậm chí chuẩn bị đứng lên vòng đến bên cạnh Quý Hựu Ngôn, bị Ngụy Di Chân một bên bất động thanh sắc mà kéo lại.

"Vương tổng, rượu ngon muốn phẩm, đồ ăn ngon cũng muốn phẩm nha. Rượu hoãn một chút, tới thử xem tương tôi vừa mới đặc biệt điều chế cho ngài thế nào nha." Ngụy Di Chân cười dùng công đũa giúp hắn gắp một mảnh thịt dê, chấm tương, tự mình đưa đến trong chén của hắn.

Nam nhân quả nhiên dừng động tác đứng dậy, hưởng thụ mà gắp thịt dê Ngụy Di Chân đưa tới, vừa nói :"Tôi đây nhưng đến thật tốt nếm thử", một bên ánh mắt còn đảo quanh ở trên người Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn bất kham này nhiễu, dưới đáy lòng không kiên nhẫn mà phiên vài cái xem thường.

Cô nghiêng đầu né tránh tầm mắt, ngoài ý muốn vừa vặn đụng phải tầm mắt của Cảnh Tú.

Còn không kịp phân biệt cảm xúc trong mắt của Cảnh Tú, Cảnh Tú liền khí định thần nhàn mà cúi đầu, tiếp tục nhấm nháp mỹ thực trên bàn.

Nàng có phải đang nhìn mình hay không ? Quý Hựu Ngôn do dự. Cô quay đầu lại, liền thấy cái tên họ Vương kia ăn xong thịt dê rồi, giơ lên chén rượu, lại muốn tới.

Ngụy Di Chân hướng Quý Hựu Ngôn đưa tới một cái ánh mắt bất đắc dĩ, tỏ vẻ thương mà không giúp được gì. Quý Hựu Ngôn nhíu mày, dư quang lại lần nữa quét đến Cảnh Tú đang thờ ơ bên cạnh, cắn cắn môi, trong lòng đột nhiên có chủ ý.

Cô đuổi ở trước khi Vương Vịnh lại mời rượu, lộ ra nhu uyển cười, nửa là bất đắc dĩ nửa là vui đùa thoái thác nói: "Vương tổng, tôi thật sự không thể uống nữa, uống nữa liền phải ngã xuống. Ai, tôi uống say nhưng thật ra không quan trọng, chính là rượu phẩm của tôi không được tốt, vạn nhất nửa đêm làm ầm ĩ đi lên, làm phiền tới Cảnh lão sư rồi liền không tốt."

Dứt lời, cô nhìn về phía Cảnh Tú bị đề cập mà hướng cô đầu tới nhìn chăm chú, dưới mặt nạ nói cười yến yến, là một viên tâm thấp thỏm bất an. Cô liếc nhìn Cảnh Tú, sau khi xác nhận trong đó không có phiền chán cùng phản cảm, mới tiếp tục thử tính mà vui đùa nói: "mọi người không biết, trước kia tham gia tiết mục với Cảnh lão sư ở cùng một cái ký túc xá, Cảnh lão sư ngủ không ngon nói, liền đặc biệt......" Cô cố ý bán cái nút.

Cái người đầu tư trẻ tuổi kia thiếu kiên nhẫn tiếp tra: "Đặc biệt cái gì nha?" Hắn đối vị đại mỹ nhân lạnh như băng này cảm thấy vô cùng hứng thú.

Ý cười của Quý Hựu Ngôn càng sâu, lấy lòng hỏi Cảnh Tú nói: "Cảnh lão sư, có phải quá phá hư hình tượng của chị hay không nha?"

Cảnh Tú biết Quý Hựu Ngôn là người có chừng mực, có thể nói ra tới cũng bất quá là chuyện vặt không ảnh hưởng toàn cục mà thôi. Nàng chỉ là kinh ngạc, kinh ngạc Quý Hựu Ngôn cư nhiên sẽ chủ động nhắc tới chính mình, lấy mượn này tới giải vây.

Nàng thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú vào Quý Hựu Ngôn, quơ quơ cái ly trong tay, bên môi ngậm cười như có như không, rất có hứng thú trả lời nói: "Cô nói đi, tôi cũng khá tò mò, lúc tôi ngủ không ngon ở trong mắt cô là cái dạng gì." Xem như cho Quý Hựu Ngôn mặt mũi.

Quý Hựu Ngôn thấy nàng phối hợp chính mình, bỗng dưng cảm thấy lòng có chút nóng lên.

Sẽ đặc biệt đáng yêu a, sẽ giống như con mèo nhỏ xù lông, làm người tưởng liếm một liếm vuốt lông. Dưới đáy lòng cô trả lời Cảnh Tú, ngoài miệng lại trả lời: "Sẽ đặc biệt...... Bưu hãn."

Cô miêu tả sinh động như thật nói: "Không biết Cảnh lão sư còn nhớ hay không, lúc vừa mới bắt đầu thu tiết mục, tất cả mọi người đều còn không thân. Hơn phân nửa đêm ký túc xá sát vách không ngủ, toàn bộ ký túc xá chúng ta đều bị đánh thức. Tất cả mọi người ngượng ngùng đi nhắc nhở, chỉ có Cảnh lão sư ngồi dậy, hùng hổ đi gõ cửa ký túc xá sát vách, bô bô nói một chuỗi tiếng Pháp dài, làm ký túc xá sát vách sợ tới mức lại không có tiếng vang."

Vãng tích rõ ràng trước mắt, đáy mắt Quý Hựu Ngôn rõ ràng hiện lên hoài niệm.

"Ha ha ha ha, tức đến nói tiếng mẹ đẻ sao?" .Cái người đầu tư họ Phan kia bật cười.

Tầm mắt của Vương Vịnh rốt cuộc dời đi, tới trên người của Cảnh Tú rồi: "Nhìn không ra tới Cảnh lão sư còn có thời điểm như vậy a."

Cảnh Tú không tỏ ý kiến. Nàng nhìn Quý Hựu Ngôn liếc mắt một cái, trên mặt có ý cười thanh thiển nở rộ, như phù dung chớm nở, làm người kinh diễm.

Nàng chống cằm, đạm thanh trêu ghẹo nói: "Kia nàng có thể không biết, hiện tại tôi càng bưu hãn, hiện tại nàng nếu là nháo tỉnh tôi, có thể tôi còn sẽ dùng gối đầu đánh nàng."

Phảng phất nhìn thấy đông tuyết tan rã, Quý Hựu Ngôn bị bề ngoài lạnh như băng lại cất dấu ôn nhu cùng khoan dung của Cảnh Tú làm ướt nội tâm.

Cô áp xuống chua xót cùng cảm động trong đáy lòng, bài trừ miệng cười, khoa trương mà chắp tay trước ngực xin khoan dung nói: "Tất cả mọi người đều nghe được đi, Vương tổng, Cảnh lão sư đều đánh dự phòng châm cho tôi, tôi cũng thật không thể uống lên, mọi người thủ hạ lưu tình, lưu tôi một cái mạng nhỏ đi."

Kiều nhan mềm giọng, nại ai đều tiêu thụ không được, trên bàn tiệc tức khắc cười thành một mảnh.

Cảnh Tú phối hợp mà tiếp tra Quý Hựu Ngôn nói, thái độ muốn giúp Quý Hựu Ngôn chắn rượu có thể thấy được đốm. Không phải không thể trêu vào, chỉ là không cần thiết.

Mấy nam nhân biết bối cảnh của Cảnh Tú, trong lòng trấn an chính mình, tính tính, dù sao không phải còn có khác chơi nổi. Trong lòng bọn họ có so đo, lúc sau quả nhiên liền không có người lại không biết điều mà mời rượu Quý Hựu Ngôn.

Kim đồng hồ chỉ hướng 10 giờ, sau khi ngồi đầy đều tẫn hoan, bữa tiệc rốt cuộc tan.

Cảnh Tú ở cả bữa cơm giọt rượu chưa thấm, là tỉnh táo nhất. Yến hội một tán, Quý Hựu Ngôn còn ở cửa bồi theo Ngụy Di Chân cùng mấy vị người đầu tư tỉnh táo đưa tiễn, chưa kịp thăm hỏi Cảnh Tú muốn đi nhờ xe hay không, Cảnh Tú liền đỡ Diêu Tiêu có chút men say đi trước một bước.

Ngoài miệng Quý Hựu Ngôn đón ý nói hùa cười đùa với Ngụy Di Chân bên cạnh, ánh mắt lại không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm bóng dáng Cảnh Tú đi xa, có chút thất thần.

Chờ tới trong xe rồi, Ngụy Di Chân tháo mắt kính xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương, muốn nói mấy câu với Quý Hựu Ngôn, mới phát hiện cô giống như từ vừa mới Cảnh Tú đi rồi liền thất thần.

"Suy nghĩ cái gì đâu? Mất hồn mất vía." Ngụy Di Chân lấy vải lau mắt kính từ trong bao ra, tùy ý hỏi.

Quý Hựu Ngôn thu liễm tâm thần, lắc lắc đầu, có lệ nói: "Không có gì, có thể là uống rượu nhiều, có chút đau đầu, đầu óc trống rỗng một hồi."

Ngụy Di Chân thấy cô không muốn nhiều lời, cũng không bắt buộc, thuận miệng trêu ghẹo nói: "Vậy em còn phải cảm ơn Cảnh Tú, nếu không hiện tại đầu em có thể sẽ càng đau."

Nói xong, nàng nhớ tới tin đồn đã từng nghe qua, cảm giác chính mình có thể nói sai lời nói, xấu hổ mà ho khan hai tiếng, bổ cứu nói: "Buổi chiều tôi với Trần Đức Sinh câu thông qua, lần này an bài ký túc xá chỉ là hoàn cảnh có hạn, bất đắc dĩ mà thôi. Chúng ta tam phương đều không có ý tứ muốn xào lãnh cơm của em với Cảnh Tú, em cũng thấy rồi, truyền thông bên kia vẫn luôn gió êm sóng lặng. Sau khi tiết mục bắt đầu, cũng sẽ không có tương quan thông bản thảo xuất hiện, chỉ là khả năng không tránh được sẽ tự phát mà xuất hiện một ít nghe đồn, nhưng em đừng lo lắng, chúng ta bên này đều sẽ áp đi xuống."

Quý Hựu Ngôn nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ bay nhanh lùi lại, mím môi, trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: "Không có sao, chúng ta không chủ động xào, còn lại cũng không cần quá mức cố tình."

Ngụy Di Chân sửng sốt một chút, dừng động tác lau mắt kính lại, hơi mang kinh ngạc mà nhìn về phía Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn từ cửa kính ảnh ngược thấy ánh mắt của Ngụy Di Chân, nghiêng đầu cười nhạt nói: "Làm sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn em?"

Ngụy Di Chân cong cong môi, trả lời nói: "Nếu em không ngại nói, tự nhiên là đổ không bằng sơ. Dù sao xốc không dậy nổi sóng to gió lớn, nếu phương hướng dẫn đường chính xác nói, còn có thể mang đi chút nhiệt độ cho em. Chẳng qua...... "

Nàng thản ngôn nói: "Lúc tôi tiếp nhận em, đối với em đã làm tương đối sâu điều tra cùng hiểu biết, theo tôi được biết, từ sau khi em chính thức xuất đạo, liền vẫn luôn hết sức mà ở phủi sạch quan hệ của em với nàng, cũng thực để ý tin đồn ngoại giới đối với việc em ôm đùi, cọ nhiệt độ. Mấy năm nay hai người thật sự không liên hệ, em lại cùng nam minh tinh truyền đi tai tiếng, cơ hồ đã làm chuyện năm đó triệt để phai nhạt trong ký ức của mọi người. Hiện tại em, không lo lắng một vô ý, chuyện trước kia lại bị lật ra tới lần nữa sao?"

Quý Hựu Ngôn quay mặt đi, ngơ ngẩn mà nhìn ngoài cửa sổ, trong ánh đèn rã rời, cô phảng phất lại thấy khuôn mặt lần lượt miễn cưỡng cười vui của Cảnh Tú khi đó.

Tâm, lại bắt đầu độn độn mà đau lên.

Sau một lúc lâu, Ngụy Di Chân nghe thấy cô cười khổ một tiếng, trong ý tứ tràn đầy tự giễu cùng bi ai: "Trước kia đó là em ngu ngốc a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #tag