Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Từ khi gặp mặt, từ trà nóng, bánh kem, đến mở miệng phối hợp ở trên bàn tiệc, lại đến bây giờ thuốc dạ dày, hôm nay phát sinh giao thoa với Cảnh Tú giống như đèn kéo quân ở trong đầu của Quý Hựu Ngôn chạy qua một lần. Có lẽ là cô suy nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là Cảnh Tú thiện lương thừa hành nhất quán. Nhưng Quý Hựu Ngôn vẫn là cảm thấy, dường như có một cổ nhiệt lưu, từ ngực tràn ra, chảy biến khắp người.

Trên mặt cô nở rộ ra cười không ức chế được, hốc mắt lại có chút nóng lên. Trong đầu xúc động cùng cảm động cuồn cuộn, thúc giục cô nắm hộp một bên lên, sải bước mà chạy ra khỏi cửa phòng.

Chờ thật sự đứng ở cửa phòng của Cảnh Tú, nâng tay lên muốn gõ cửa, Quý Hựu Ngôn mới tỉnh táo lại.

Chính là lúc này đây, khát vọng quá thịnh, cô lại vô pháp dùng lý trí áp lực.

Cô cắn chặt răng, không hề cho mình thời gian lo trước lo sau, nâng tay lên thật cẩn thận mà, khinh khinh nhu nhu mà gõ hai hạ.

Ngoài dự đoán, Cảnh Tú hưởng ứng đến muốn so với cô đoán trước mau rất nhiều. Cơ hồ liền ở một giây sau, cửa phòng bị chủ nhân kéo ra khe hở rộng nửa người, dung nhan của Cảnh Tú xuất hiện ở lờ mờ quang ảnh trên vách tường trắng.

"Có việc?" Cảnh Tú nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt nói.

Quý Hựu Ngôn từ trước hiếm khi thấy thần sắc của Cảnh Tú đối mình toát ra không kiên nhẫn như vậy, hôm nay vài lần bị thái độ của nàng chập đến, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao. Trước mặt người khác, cô đã có thể giả dạng làm một vị đại diễn thuyết gia xảo lưỡi như hoàng, nhưng đứng ở trước mặt Cảnh Tú, chỉ cần một ánh mắt của nàng, cô liền bị đánh hồi nguyên hình —— biến trở về cái người câm vụng về chất phác kia.

Tay cô vô ý thức mà lắc lư một chút, cảm nhận được cái hộp nắm chặt giữa năm ngón tay, rốt cuộc nhớ tới mục đích chuyến này của mình.

"Vừa mới gặp mặt quá vội vàng, cho nên chưa kịp đưa quà gặp mặt đã chuẩn bị tốt cho chị ." Quý Hựu Ngôn xả ra cười, không có chọc thủng thiện ý đưa thuốc vừa rồi của Cảnh Tú .

Cô mở hộp ra, lộ ra lắc tay bên trong, đưa cho Cảnh Tú, ngữ điệu mềm ấm nói: "Giữa mày một chút hồng là em kiên trì muốn như vậy, Slyvia thực không hiểu, tranh luận với em đã lâu, nhưng em cảm thấy, hẳn là chị sẽ thích." Slyvia chính là vị thiết kế sư người Pháp mà Cảnh Tú thích, trước kia khi cùng đi nước Pháp du lịch, Cảnh Tú từng mang cô bái phỏng qua, rất có giao tình.

Cảnh Tú đang xem thanh hộp lắc tay trong nháy mắt, năm ngón tay nắm chặt ở then cửa trở nên căng thẳng, trong ánh mắt có kinh ngạc không kịp che dấu, có mê mang cùng đau đớn hiện lên.

Quý Hựu Ngôn xem đến rõ ràng, cho rằng Cảnh Tú không thích, không khỏi tâm huyền tới cổ họng rồi.

Thời gian giằng co giống như là chỉ có vài giây, lại dài lâu giống như đến mấy cái thế kỷ như vậy.

"Tôi thực thích." Cuối cùng Cảnh Tú mở cửa phòng lớn một chút, duỗi tay tiếp nhận cái hộp.

Không biết có phải ảo giác hay không, Quý Hựu Ngôn cảm thấy Cảnh Tú rũ mắt nhìn chăm chú lắc tay một lát, lại ngước mắt nhìn phía mình, trong ánh mắt phảng phất nhiễm một chút ấm áp.

"Tôi không có chuẩn bị gì cho cô." Nàng bình tĩnh mà nói.

Quý Hựu Ngôn nhất thời ôn nhu mặt mày nói: "Không có sao. Chị thích cái món quà này, với em mà nói chính là lễ vật tốt nhất." Dừng một chút, cô lại nửa mang tự giễu cười nói: "Huống hồ, đêm nay còn muốn cảm ơn chị, dính quang của chị, em mới có thể còn nguyên vẹn mà đứng ở chỗ này đây."

Gia giáo cho phép, cảm ơn hai chữ đối Quý Hựu Ngôn mà nói bất quá là tầm thường, bất luận đối người một nhà vẫn là đối người ngoài, cô đều là thói quen biểu đạt. Nhưng Cảnh Tú lại là không biết từ những lời này nghĩ tới cái gì, bất quá trong phút chốc, Quý Hựu Ngôn trơ mắt mà thấy thần sắc của nàng lạnh xuống dưới, trong ánh mắt lạnh lẽo so chi lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.

"Cho nên, có phải hẳn là còn có tạ lễ hay không?" Cảnh Tú nắm chặt cái hộp trong tay, rũ cái cổ tuyết trắng xuống, lạnh lùng nói.

Quý Hựu Ngôn ngẩn ra, lúng ta lúng túng nói: "Không có......"

"A." Thanh âm nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, như là ở cười lạnh, lại là rầu rĩ. Cảnh Tú ngẩng đầu, tay cầm hộp hướng Quý Hựu Ngôn phương hướng giật mình, lại bỗng nhiên dừng lại thu hồi.

Sau một lúc lâu, nàng dịch mở mắt, ánh mắt dừng ở bóng tối phía sau Quý Hựu Ngôn, không mang theo cảm xúc nói: "Kia cảm ơn quà gặp mặt của cô, còn có chuyện gì sao?"

Lệnh đuổi khách không khách khí như vậy Quý Hựu Ngôn sao có thể nghe không hiểu. Quý Hựu Ngôn trực giác, cô dẫm lôi, nhưng tâm hoảng hốt, cô càng không biết giờ phút này cô phải nói chút cái gì mới tốt.

"Từ từ......" Nhìn đến Cảnh Tú sau này lui một bước chuẩn bị đóng cửa, Quý Hựu Ngôn theo bản năng ngăn trở nói.

Cảnh Tú như cô mong muốn mà dừng bước chân lại.

Nàng chống đỡ quang, ở dưới ánh sáng tối tăm không rõ, Quý Hựu Ngôn cảm thấy khuôn mặt của Cảnh Tú ái muội không rõ, phảng phất thực lãnh đạm, lại phảng phất mang theo một chút nói không rõ ràng cái gì.

Sau khi Quý Hựu Ngôn tắm rửa xong thanh minh đầu óc một lát, lại một lần cảm giác say phía trên một mảnh hỗn độn. Thật vất vả cô nhớ tới cái gì, lẫm lẫm con ngươi, nghiêm mặt nói: "Vừa rồi em xem qua kịch bản, tổ đạo diễn an bài mở màn đạo sư tú đoạn ngắn, chị yêu cầu biểu diễn một đoạn động tác diễn trong 《 Bá Nghiệp 》 . Chính là, thân thể của chị làm sao có thể lại làm động tác lớn như vậy, quá mạo hiểm."

Hai năm trước, lúc Cảnh Tú quay chụp điện ảnh 《 Cách Xa 》 bởi vì sai lầm của tổ công tác phát sinh ngoài ý muốn, treo dây thép từ trên cao rơi xuống, may mắn nhặt về một cái mệnh, lại té ngã gãy tay trái cùng vai trái, bộ phận thân thể còn lại cũng có nứt xương cùng bầm tím. Bác sĩ tiếc nuối mà nói thẳng qua, Cảnh Tú là Đại tân sinh hiếm những năm gần đây, có được hình tượng vai đào võ lệnh người kinh diễm, từ đây vô duyên với phim hành động.

Rất kỳ quái, đời trước trong đoạn diễn của đạo sư, Cảnh Tú suy diễn không phải cái đoạn ngắn này. Cái này làm cho Quý Hựu Ngôn thực bất an, luôn lo lắng có phải trong quá trình tập luyện đã xảy ra cái gì hay không nên mới phải sửa đổi.

Tiếng nói của Quý Hựu Ngôn quan tâm lại ôn nhu như vậy, uất ở Cảnh Tú trong lòng, là ấm, nhưng là mang theo đau, áp không được .

Nàng nhắm mắt lại, những cái ngày thống khổ sợ hãi đó phảng phất liền ở hôm qua. Nơi nào đều rất đau, thân thể rất đau, trong lòng, cũng rất đau. Một khắc ngã xuống kia, nàng cho rằng mình sắp chết, muốn gặp Quý Hựu Ngôn; sống sót sau tai nạn, một khắc tỉnh lại kia, nàng lại đau lại sợ hãi, muốn gặp Quý Hựu Ngôn.

Nàng bức thiết mà cần Quý Hựu Ngôn như vậy, chính là, Quý Hựu Ngôn ở nơi nào.

Quan tâm đến trễ, giống như chăn bông ngày mùa hè, quạt gió mùa đông —— dư thừa lại buồn cười.

Cảnh Tú khoanh tay trước ngực, hướng bên cạnh bước một bước, nửa dựa ở bên cạnh cửa. Ánh sáng theo động tác của nàng đổ xuống ra tới, Quý Hựu Ngôn thấy rõ khuôn mặt của Cảnh Tú .

Mắt tựa băng đao, mi mang sương lạnh.

"Có liên quan gì với cô ?" Bên môi của Cảnh Tú thậm chí gợi lên một chút độ cong.

Một câu hỏi chuyện ngắn gọn không có cảm xúc phập phồng, lại giống như là mũi tên nhọn, mang theo khốc hàn, thẳng tắp chọc tiến vào trong tim Quý Hựu Ngôn.

Sắc mặt của Quý Hựu Ngôn trắng bệch, há miệng muốn nói, muốn nói lại thôi. Trong mắt cô đôi đầy khổ sở, chật vật giải thích nói: "A Tú, em...... em chỉ là lo lắng chị. Cùng Trần đạo câu thông một chút, hắn sẽ lý giải, chúng ta không cần phải mạo hiểm không phải sao?"

"Chúng ta?" Cảnh Tú lặp lại cái từ này một lần, cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, đáy mắt cảm xúc càng phai nhạt: "Cô bây giờ là đang dùng cái thân phận gì nói những lời này? Đồng sự ? Bạn bè ?"

"Vẫn là...... A, tiền nhiệm tốt bụng ?"

Lời nói đến kết thúc, mang theo ẩn ẩn sáp ách cùng run rẩy, bị che dấu ở dưới khí thế hùng hổ doạ người của nàng. Quý Hựu Ngôn không có phát giác, trong lòng cô tràn đầy kêu gào, không phải, đều không phải......

Cô không nghĩ làm đồng sự của nàng, không nghĩ làm bạn bè của nàng, càng không nghĩ làm tiền nhiệm của nàng.

Nhưng mở miệng ra, cô lại phát không ra thanh âm. Cô bây giờ, thật sự cái gì đều không phải......

Cảnh Tú như là không muốn lại cùng cô dây dưa đi xuống. Nàng đứng thẳng thân mình, bộ dáng rõ ràng chính là chuẩn bị đóng cửa.

Trong lúc hoảng loạn, Quý Hựu Ngôn theo bản năng lựa chọn nói: "Bạn, A Tú, chúng ta còn có thể là bạn sao?" Cô an ủi chính mình, trước hòa hoãn quan hệ xuống dưới, trước muốn tới một cái thân phận có thể danh chính ngôn thuận quan tâm nàng, mặt khác, có thể tuần tự tiệm tiến, cô còn có thời gian.

Hiện tại cô không có tin tưởng, không có tin tưởng nói "Em nghĩ cùng chị bắt đầu lại một lần nữa" những lời này, cô phụ Cảnh Tú rất nhiều, tiền nhiệm hai năm không có liên hệ —— chính từ trong miệng mình nói ra, sẽ không chọc đến Cảnh Tú càng thêm chán ghét sao.

Nhưng mà, cái đáp án này hiển nhiên cũng không có tốt hơn bao nhiêu.

Cảnh Tú gợi lên môi mỏng, như là nghe được một cái chuyện thập phần buồn cười, cười đến đôi mắt đều có chút đã ươn ướt. Cười qua đi, nàng thở dài một hơi, cảm khái nói: "Quý lão sư quả nhiên nhất quán dễ quên, chính mình đã từng nói qua nói, đều có thể quay đầu toàn quên. Lại hoặc là......" Lời nói đến nơi đây, nàng dừng một chút, không có tiếp tục đi xuống, chuyển khẩu nói: "Không thể."

"Cô đừng vũ nhục tôi, cũng đừng vũ nhục chính cô." Nàng nhíu mày trịnh trọng chuyện lạ mà nói rõ.

Lúc này đây, nàng nói xong liền không chút do dự đóng cửa phòng lại, ném Quý Hựu Ngôn một người ở bên trong hắc ám cùng yên lặng.

Vũ nhục? Quý Hựu Ngôn nhìn ván cửa vô tình, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.

Cô đã nói qua cái gì? Quý Hựu Ngôn dẫm trôi nổi nện bước, thất hồn lạc phách mà trở lại phòng mình .

Phòng ngủ u ám, di động ở đầu giường lập loè đèn nhắc nhở màu lam hết sức rõ ràng. Quý Hựu Ngôn xoa xoa huyệt Thái Dương, áp xuống trong lòng ngàn tư trăm tự, bước nhanh đi đến mép giường.

Là WeChat tin tức nhắc nhở —— Nguyễn Ninh Vi thêm cô.

Quý Hựu Ngôn tùy tay thông qua, rồi sau đó nhấc chăn mỏng lên nửa nằm tiến giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Di động nắm ở trong tay đột nhiên chấn động một chút, Quý Hựu Ngôn giơ tay click mở, là Nguyễn Ninh Vi đã phát một cái biểu tình chào hỏi cô, hơn nữa giải thích nói: "Quý tỷ buổi tối tốt, quấy rầy chị. Là Đào tổng làm em nhất định phải thêm chị."

Thêm cô làm cái gì? Không cần nói cũng biết.

Hôm nay cô bắt được kịch bản, hiện tại mỗi cái học viên cũng đều bắt được tay, bắt đầu làm chuẩn bị.

Tiết mục kỳ đầu tiên, là 99 tên học viên tiến hành 1-3 phút độc diễn, đạo sư sẽ căn cứ các nàng biểu diễn, đối với các nàng tiến hành lần đầu tiên bình xét cấp bậc. Hậu kỳ bình xét cấp bậc, là căn cứ bên ngoài fans đầu phiếu nhân khí định. Hậu kỳ thi đấu đều là cộng diễn, lúc học viên chọn lựa người cộng diễn, dựa theo cấp bậc cùng nhân khí từ cao đến thấp theo thứ tự chọn lựa. Hiển nhiên, nhân khí càng cao quyền tự chủ càng cao, mà cường cường liên hợp càng dễ dàng xuất sắc, tuyển thủ nhân khí cao tự nhiên cũng càng nguyện ý cùng tuyển thủ nhân khí cao cộng diễn sáng tạo đề tài độ. Cấp bậc thấp giả muốn phiên bàn, khó khăn rõ ràng.

Tốt bắt đầu, chính là thành công một nửa. Lần đầu tiên định cấp bậc, tầm quan trọng rõ ràng.

Cái tiết mục này, muốn ưu thế tay dựa đầu tư thu hoạch tài nguyên, Nguyễn Ninh Vi hiển nhiên không phải người đầu tiên, càng không phải người duy nhất. Mà có thể bị tuyển tiến cái tiết mục này, càng là không mấy người là không có trên dưới chuẩn bị quan hệ qua. Chuẩn bị nhiều hay ít, quan hệ gần cùng không gần mà thôi.

Mọi chuyện đều có nhân tình lui tới, nơi chốn đều có tiềm tàng quy tắc.

Cũng may Quý Hựu Ngôn cũng không chán ghét Nguyễn Ninh Vi, thậm chí, đời trước sau khi Nguyễn Ninh Vi tự sát, cô còn phi thường khâm phục, thương tiếc vị "Không Động tỷ" này. Cái này làm cho cô cảm thấy chuyện khai tiểu táo chỉ điểm Nguyễn Ninh Vi này, trở nên tương đối không có làm người phiền chán như vậy.

Huống hồ, hậu kỳ đạo sư cũng là muốn từng người chọn lựa chính mình muốn mang học viên tiến hành chỉ đạo, Nguyễn Ninh Vi tự nhiên là sẽ từ cô đến mang, coi như là trước tiên chỉ đạo đi. Quý Hựu Ngôn lừa mình dối người mà an ủi mình.

Cô làm không được giống đồng hành nào đó có thể ở điểm mấu chốt trên lời bình trợn mắt nói nói dối giúp người, cho nên Nguyễn Ninh Vi chủ yếu vẫn là muốn dựa chính nàng. Mấy phen suy nghĩ xuống dưới, Quý Hựu Ngôn giúp Nguyễn Ninh Vi lựa chọn cũng hơi làm sửa chữa một cái kịch bản trục lợi, dễ khống chế.

Không mong lập công, chỉ cầu không phạm lỗi.

Sau khi Nguyễn Ninh Vi nghe được lựa chọn, có vài phần ngoài ý muốn, nhưng vẫn là không có dị nghị mà tiếp nhận rồi.

Vốn đã kinh muốn kết thúc nói chuyện, Quý Hựu Ngôn dư quang quét đến gối ôm gấu trúc mình đang gối đầu, đột nhiên quyết định phiền toái Nguyễn Ninh Vi nói: "Ninh Vi, có thể phiền toái cô ngày mai lúc lại đây, đi đường vòng qua nhà tôi một chuyến, giúp tôi mang chút đồ vật lại đây sao?"

Nguyễn Ninh Vi tính tình tốt mà nhất nhất đồng ý.

Công đạo xong, đêm đã khuya. Quý Hựu Ngôn tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi. Rõ ràng là sau một ngày bôn ba mệt nhọc, thân thể buồn ngủ đến muốn chết, suy nghĩ lại như con ngựa hoang tinh lực tràn đầy, lao nhanh đến cô làm sao đều ngủ không được.

Trằn trọc, mơ mơ màng màng, sắp ngủ hết sức, Quý Hựu Ngôn bỗng dưng ngồi bật dậy thân mình, từ mênh mông vô bờ sông biển vớt tới một cây vĩ thảo trân quý rồi .

Cô nghe hiểu Cảnh Tú đang nói cái gì.

Năm đó, lúc các nàng nói chuyện phiếm về cảm tình quan, cô từng nói qua: "Người từng kết giao qua, chia tay là không thể làm bạn bè. Trừ phi, không có từng chân chính yêu", lúc ấy, Cảnh Tú thâm chấp nhận.

Quý Hựu Ngôn nằm liệt dựa vào trên giường, tỉnh lại tự mình, là cô nói lỡ.

Chính là, nếu có thể làm người yêu nói, ai lại muốn làm bạn bè a.

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nội tâm của Cảnh lão sư : Tôi tức giận! Lắc tay cũng trả lại em!

Tiêu sái mà vươn ra, không được, có chút luyến tiếc o(╥﹏╥)o

Quý tỷ: Cạc cạc cạc! Đáng yêu! (*?▽?*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #tag