Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Những khi có công tác, bởi vì chuẩn bị hoá trang cùng những yêu cầu khác Quý Hựu Ngôn nhất quán đều rời giường sớm hơn, dự lưu ra nửa giờ thời gian. Bởi vì nhớ ngày hôm sau dậy sớm có thể có cơ hội cùng nhau ăn bữa sáng với Cảnh Tú, cho nên buổi tối lúc đi vào giấc ngủ, Quý Hựu Ngôn càng là cố ý lại chỉnh đồng hồ báo thức sớm thêm nửa giờ.

Đồng hồ báo thức đúng hạn vang lên, Quý Hựu Ngôn còn ở trong mộng. Bởi vì ngủ muộn, lại ngủ đến không an ổn, khi bị đánh thức toàn bộ đầu óc cô đều là hôn mê. Cô lẩm bẩm một tiếng, toàn thân đều đang kháng cự chuyện rời giường này. Nhưng nhắm mắt lại, cái tên Cảnh Tú này, bỗng nhiên giống một viên đá rơi vào mặt hồ bình tĩnh, vô thanh vô tức, gợn ra một đợt lại một đợt gợn sóng.

Tinh thần Quý Hựu Ngôn lập tức thanh minh lên, tức khắc ngồi dậy thân mình, một lăn long lóc mà xoay người xuống giường.

Cô tùy tay khoác kiện áo khoác, đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, sau khi hơi làm chải vuốt chút, liền gấp không chờ nổi mà mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài phòng im ắng, trên sô pha, Lâm Duyệt đang ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần. Xuyên thấu qua cửa sổ kéo bức màn ra, có thể thấy sắc trời bên ngoài còn sớm, nắng sớm nhàn nhạt, thanh phong từ từ.

Nghe được động tĩnh, Lâm Duyệt nhìn về phía ngọn nguồn thanh âm, nhếch môi hô: "Quý tỷ, sớm như vậy a, ngủ đến không tốt sao?"

Quý Hựu Ngôn không tự giác mà nhíu mày một chút, đến gần chút hạ giọng nói: "Nhỏ giọng chút, đừng quấy rầy đến Cảnh lão sư."

Lâm Duyệt nghịch ngợm mà phun ra một chút đầu lưỡi, cười đáp: "Em biết đến, bất quá, Cảnh lão sư đã đi ra ngoài."

Thân mình Quý Hựu Ngôn tức khắc cứng đờ, theo bản năng mà hướng cửa phòng của Cảnh Tú nhìn lại —— cửa phòng gắt gao đóng chặt, nhìn không ra bên trong có người hay không. Ánh sáng trong ánh mắt của cô, dần dần ảm xuống dưới, lẩm bẩm nói: "Sớm như vậy a......"

"Ân, lúc em thức dậy vừa lúc Cảnh lão sư đi ra ngoài, lúc ấy em cũng kinh ngạc một chút. Cảnh lão sư nói nàng sai giờ không đảo lại, đi phòng tập thể thao chạy một hồi, coi như tập thể dục buổi sáng. Một hồi lâu." Lâm Duyệt nói xong, cầm quần áo đặt ở bên cạnh lên, xin chỉ thị Quý Hựu Ngôn nói: " Tối hôm qua Khải tỷ phối hợp làm cho em đưa lên tới, Quý tỷ chị xem một chút có thể chứ?"

Từ trước ở Đỉnh Phong, bên người Quý Hựu Ngôn chỉ có một trợ lý, còn lại đều là dùng chung cùng với nghệ sĩ khác. Sau khi ký hợp đồng với Nhiễm Văn, Đào Hành Nhược mạnh tay cho cô phối một cái đoàn đội, phục hóa đều toàn. Kiếp trước cô hợp tác với cái đoàn đội kia ba năm, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, trùng hợp chính là thời gian ký hợp đồng ở đời này trước một năm, nhân viên đoàn đội Đào Hành Nhược phối trí cho cô thế nhưng một người không đổi. Khải tỷ, trang phục sư kiêm nhà tạo mẫu tóc lúc này còn danh điều chưa biết, cũng không biết Đào Hành Nhược là từ đâu quật ra viên vàng này.

Quý Hựu Ngôn thoáng thu hồi tâm thần, nhìn lướt qua, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Quý tỷ chị nếu tỉnh, em đây đi xuống xem đồ ăn phẩm một chút, rồi sau đó thông tri khách sạn đưa cơm lên đây." Lâm Duyệt đặt quần áo tới trên giường của Quý Hựu Ngôn, xem thấy ấm nước rỗng tuếch, tùy tay giúp Quý Hựu Ngôn đổ nước nấu lên, lầm bầm lầu bầu bổ sung nói: "Tiểu Hoa tỷ cũng có thể chuẩn bị." Tiểu Hoa là chuyên viên trang điểm.

Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng mà "Ân" một tiếng, ánh mắt dừng ở ấm nước đang nổi lên sương mù màu trắng, có chút xuất thần......

Phòng ở liền có phòng tập thể thao, hà tất cố ý đi ra ngoài? Là...... Sau chuyện tối hôm qua kia, không muốn lại nhiều chạm mặt với mình sao?

Ấm nước bắt đầu nóng đến điểm sôi, phát ra thanh âm bùm bùm nhảy nhót.

Quý Hựu Ngôn nhớ tới đêm qua một câu " Không thể " chém đinh chặt sắt kia của Cảnh Tú, trong lòng đang bùm sôi trào một chút liền lạnh đến băng điểm.

Cô có phải hẳn là có một chút làm tiền nhiệm tự mình hiểu lấy hay không a? Một người tiền nhiệm đủ tư cách, nên giống đã chết giống nhau.

Chính là, cô luôn sẽ nhớ tới cái kiếp trước giống như mộng ảo kia, Cảnh Tú ở linh đường cực kỳ bi ai quyến luyến, nụ hôn nhẹ dừng ở trên băng quan, phảng phất có thể bỏng rát đến linh hồn của cô......

Không phải, mình đã chết nàng giống như cũng không phải thực vui vẻ a. Quý Hựu Ngôn nhìn chính mình trong gương, cắn chặt môi dưới, miễn cưỡng xả ra một mạt cười cho mình cổ vũ.

Thẳng đến Quý Hựu Ngôn sắp ăn xong bữa sáng, Cảnh Tú mới mang theo Diêu Tiêu cùng nhau trở về.

Quý Hựu Ngôn nghe được tiếng mở cửa liền từ nhà ăn bước nhanh đuổi đi ra ngoài, lại như cũ chỉ nhìn đến bóng dáng Cảnh Tú lưu loát đóng sầm cửa phòng cùng Diêu Tiêu lược hiện mỉm cười xấu hổ .

Cô chờ rồi lại chờ, cũng không có chờ đến Cảnh Tú tắm rửa xong ra tới cùng đi phòng diễn tập. Lâm Duyệt nhắc nhở cô nên đi phòng hóa trang hoá trang, Quý Hựu Ngôn không thể không rời đi.

Lâm Duyệt trước tiên đi ra ngoài giúp cô ấn thang máy, Quý Hựu Ngôn đi ở phía sau nàng.

Trước khi đi, Quý Hựu Ngôn vẫn là quay đầu lại, không yên tâm mà lấy một tấm danh thiếp từ trong bao ra đưa cho Diêu Tiêu, bất đắc dĩ lại ôn nhu nói: "Cảnh lão sư có vết thương cũ, tôi có chút lo lắng. Lúc tập luyện vạn nhất có cái gì không ổn, phương tiện nói có thể nói một tiếng với tôi sao?"

Diêu Tiêu không nghĩ tới Quý Hựu Ngôn sẽ đến này vừa ra, kinh ngạc nhìn cô, ngẩn ra. Đãi thấy rõ đáy mắt Quý Hựu Ngôn toàn bộ là quan tâm cùng nhu tình, Diêu Tiêu đỡ mắt kính một chút, dưới đáy lòng thở dài, tiếp nhận danh thiếp của Quý Hựu Ngôn.

Bất luận mấy năm nay Quý Hựu Ngôn thay đổi nhiều ít, nàng vẫn là tin tưởng, Quý Hựu Ngôn cùng người khác chung quy là không giống nhau —— cô đối Cảnh Tú quan tâm cùng nhu tình đều không phải giả. Chỉ là, trong cuộc đời có quá nhiều trời xui đất khiến cùng không thể nề hà.

"Đừng lo lắng, em sẽ chú ý." Diêu Tiêu cẩn thận trả lời nói. Không có nói sẽ thông tri, cũng không có nói không thông tri.

Quý Hựu Ngôn minh bạch Diêu Tiêu khó xử, nhận lấy Diêu Tiêu cho một chút thiện ý, hồi lấy nàng cười: "Tôi biết, kỳ thật......" Cô cười nhiễm chút cô đơn, lời nói lại là hào phóng thành khẩn: "Kỳ thật, ở phương diện chiếu cố nàng này, em vẫn luôn làm được tốt hơn so với tôi. Tôi chỉ là, không nói không thể sử chính mình an tâm."

"Có phải này đây đều là làm điều thừa thải hay không a." Cô tự giễu nói.

Quý Hựu Ngôn nói được tự nhiên hào phóng, Diêu Tiêu vuốt ve danh thiếp giữa mấy ngón tay, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới tính đắc thể. Nàng nhìn thấy Quý Hựu Ngôn che dấu ảm đạm dưới ngôn ngữ nói cười, liếm liếm môi, nhịn không được hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Quý tỷ ngày hôm qua chị đã khuya mới ngủ đi? Cảnh tỷ cố ý đi ra ngoài tập thể hình, là bởi vì sợ đánh thức chị."

Quý Hựu Ngôn vốn muốn xoay người nhất thời dừng lại.

"Như vậy a......" Trầm mặc hai giây, thanh âm của cô gần như nỉ non nhẹ nhàng vang lên.

Ngữ điệu gợn sóng bất kinh, Diêu Tiêu lại thấy, trên sườn mặt của Quý Hựu Ngôn đối diện với nàng kia, khóe môi đã là ức chế không được mà cao cao nhếch lên.

Mặc cho ai đều nhìn ra được trước sau hai nụ cười của cô, cái nào là thật sự vui vẻ.

"Quý tỷ, không có chờ đến chị, thang máy lại đi xuống......." Lâm Duyệt thật lâu không có chờ đến Quý Hựu Ngôn xuất hiện, lại đi vòng vèo trở về. Nhìn đến Quý Hựu Ngôn hiếm thấy, rõ ràng chính xác sáng lạn miệng cười, Lâm Duyệt nói lắp một chút.

"Làm sao vậy? Quý tỷ...... Chị cao hứng như vậy?"

Quý Hựu Ngôn liêu một chút tóc quăn bên tai, cúi đầu dấu cười, câu ra điểm điểm kiều mị. Thực mau, cô quay đầu lại nhìn Diêu Tiêu, nhẹ nhàng nói: "Duyệt Duyệt a, về sau muốn nhiều cùng Diêu tỷ của em học học."

"A?" Lâm Duyệt không rõ nguyên do.

Quý Hựu Ngôn đối với Diêu Tiêu gật đầu nói: "Tiêu Tiêu, cảm ơn em a. Tôi đây đi trước."

Diêu Tiêu ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, gật gật đầu.

Quý Hựu Ngôn xoay người, một tay cắm túi, một tay vỗ vỗ Lâm Duyệt bả vai, một bên đi ra ngoài một bên trêu ghẹo Lâm Duyệt: "Hướng Diêu tỷ của em học học, làm sao dùng bất đồng góc độ, chu toàn mà đối đãi vấn đề."

Lâm Duyệt nhìn nhìn Quý Hựu Ngôn, lúc cửa đóng lại lại nhìn nhìn Diêu Tiêu, trên cái mặt nhỏ là đại đại nghi hoặc: "???" Đánh cái bí hiểm gì a.

Diêu Tiêu nhìn bóng dáng các nàng, thở dài một tiếng, cũng không biết chính mình có phải quá lắm miệng hay không.

*

Phòng tập luyện của bốn vị đạo sư là tách ra, mỗi người một gian, theo cửa thang máy theo thứ tự sắp hàng đi xuống. Chỉnh tầng lầu ngăn thành rất nhiều gian, mỗi gian không gian đều không phải rất lớn, phương tiện hậu kỳ dùng làm phòng luyện tập cho học viên, cấp cho một ít học viên luyện tập thêm sau khi hồi ký túc xá .

Lúc Quý Hựu Ngôn đến, trong phòng diễn tập chờ một vị lão sư chỉ đạo cùng mấy nhân viên công tác, còn có một vị nữ tinh đáp diễn với cô—— mới vừa vào vòng hai ba năm lưu lượng tiểu hoa, Dương An Nhiên.

Đạo diễn cho cô an bài mở màn đạo sư tú diễn, là nhân vật nhiều năm trước khi cô lần đầu tiên tham dự quay chụp điện ảnh. Bối cảnh là giới giải trí, cốt truyện bối cảnh là, làm nữ chính thân thế thanh bần, xinh đẹp như hoa, kỹ thuật diễn siêu quần, ở nhập vòng lúc đầu, đối nữ nhị làm ra vẻ làm khó dễ khinh thường nhìn lại, trả lời lại một cách mỉa mai, bảo vệ mộng tưởng tô sảng.

Cứ việc đã qua đi đã nhiều năm, ngày hôm qua lúc Quý Hựu Ngôn thấy kịch bản, nhớ tới chính mình đã từng suy diễn, vẫn là nhịn không được quanh thân phát lạnh, nổi da gà rớt đầy đất.

Một năm kia, nhân vật chủ yếu của bộ phim này toàn bộ bắt đầu dùng người mới dưới trướng Đỉnh Phong, tuấn nam mỹ nữ, trong cốt truyện lôi người mang theo tô sảng, tam quan còn tính chính, bá ra sau ngoài ý muốn vận đỏ, cũng làm cô chính thức đi hướng lưu lượng lộ tuyến. Nhưng nhiều năm sau một ngày nào đó, trong cuộc phỏng vấn nào đó người chủ trì cùng cô nhìn lại lịch trình một đường đi tới, thả trong đó một cái đoạn ngắn, Quý Hựu Ngôn nhìn chính mình trên màn hình trừng mắt giới khóc, quả thực mặt đỏ tai hồng, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Cũng không biết có phải nên cảm tạ đạo diễn hay không, cho cô một cái cơ hội chứng minh chính mình hôm nay bất đồng với ngày xưa. Lấy kỹ thuật diễn hiện tại của cô, lại đến suy diễn cái đoạn ngắn này, tự nhiên là hạ bút thành văn, không hề khó khăn.

Cho nên đối với tập luyện, Quý Hựu Ngôn thành thạo, trừ bỏ cân nhắc chính mình biểu diễn ở ngoài, cô còn săn sóc mà thu đi khí tràng của mình, đối Dương An Nhiên không có kỹ thuật diễn gì cũng thỉnh thoảng đề điểm một vài.

So với suất diễn nhẹ nhàng của cô, kịch bản của Cảnh Tú liền phải khó hơn rất nhiều.

Nàng biểu diễn chính là một đoạn động tác diễn bên trong《 Bá Nghiệp 》, muốn sử trường thương cùng diễn viên đáp diễn đánh nhau một hồi, rồi sau đó bễ nghễ xuống tay hạ bại tướng, nói ra một câu năm đó bị tôn sùng là kinh điển " Thiên hạ này, ai nói chỉ có nam nhi tranh đến? Nếu chư vị không còn dị nghị, kia ngày sau liền thỉnh ghi khắc, cái chuyện nam nhân làm được, nữ nhân cũng làm được đến!"

Tuy nói hiện trường biểu diễn, càng nhiều chú trọng chính là chỉnh thể suy diễn, đối động tác đánh võ yêu cầu sẽ không quá khắc nghiệt. Nhưng mà so chi mặt khác, khó khăn là rõ ràng.

Huống chi, eo lưng cùng tay của Cảnh Tú đều có vết thương cũ......

Thời gian nghỉ ngơi vài phút, suy nghĩ của Quý Hựu Ngôn vẫn luôn quay chung quanh ở trên người Cảnh Tú, lo lắng sốt ruột.

Cô lo lắng Cảnh Tú quá mức quật cường, mặc dù ở trong quá trình tập luyện có cái gì không thoải mái cũng sẽ chỉ cắn răng ngạnh căng xuống dưới, càng lo lắng vạn nhất có cái gì miễn cưỡng địa phương, võ chỉ lão sư cùng Diêu Tiêu không thể đúng lúc phát hiện được kêu dừng.

Chính hạt lo lắng, gian ngoài bỗng nhiên truyền đến liên thanh tiếng vang ghế dựa phiên đảo thật lớn.

Trong lòng Quý Hựu Ngôn tức khắc "Lộp bộp" một chút.

Giây tiếp theo, thanh âm cô sợ hãi nhất vẫn là vang lên: "Cảnh tỷ!" Là hết đợt này đến đợt khác tiếng kinh hô.

Dương An Nhiên cũng nghe đến tiếng vang. Nàng buông nước khoáng bên miệng, muốn hỏi Quý Hựu Ngôn một chút muốn qua đi nhìn xem phát sinh chuyện gì hay không, quay đầu mới phát hiện —— bên cạnh nơi nào còn có thân ảnh của Quý Hựu Ngôn.

"Quý...... Tỷ?" Âm cuối của nàng, bị tiếng bước chân hỗn độn của Quý Hựu Ngôn cùng tiếng mở cửa thô lỗ nặng nề áp xuống.

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Hựu Ngôn: A Tú có phải không nghĩ thấy em mới đi ra ngoài hay không ? Ô ô ô

Diêu Tiêu: Quý tỷ, chị có phải ngốc hay không a, đau lòng chị chị cũng không biết sao?

Cảnh Tú thẹn quá thành giận: Tiêu Tiêu không chuẩn em nói chuyện!

Ngày hôm qua crystal_nqy tiểu khả ái bình luận nói một câu nói, ta cảm thấy nói được rất tuyệt. Cùng đại gia chia sẻ một chút:

Hai người đã từng thực để ý cuối cùng sẽ đường ai nấy đi, truy nguyên, là trước đây ở mỗi lần cãi nhau rùng mình lại hòa hảo, khúc mắc cùng oán khí đều chưa từng nói mở, cứ thế mãi, liền càng lăn càng nhiều. Liền tính hòa hảo, cũng chỉ là tường an không có việc gì một đoạn thời gian, rồi sau đó không lâu, lại sẽ bởi vì đồng dạng vấn đề lại cãi nhau, lại rùng mình, vòng đi vòng lại.

Làm sao có thể trông cậy vào vĩnh viễn bảo trì tâm tình mất mà tìm lại đâu.

Thật là tràn đầy đồng cảm.

Tiểu khả ái nhóm, đêm Bình An vui sướng (*^▽^*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #tag