Chương 14
Văn Lạc đến trường lúc 7 giờ 40, đúng như dự đoán, trên bàn cô đã có một túi giấy màu vàng úa. Văn Lạc có chút tiếc nuối, vì tối qua cô ngủ muộn nên sáng nay thực sự không muốn dậy sớm.
Cô từ tốn mở túi giấy, Hứa Giai Thuần liền ghé qua nhìn thử – bên trong là một chiếc bánh mì nhân kem vị dâu được đóng gói tinh xảo, cùng với một ly sữa đậu nành đã nguội.
Văn Lạc nhướng mày: xem ra hội trưởng đến rất sớm.
"Wow~~" Hứa Giai Thuần khoa trương kêu lên, giọng đầy ghen tị, "Mình tận mắt thấy cậu ấy đặt ở đó."
"Mấy giờ vậy?"
Hứa Giai Thuần đáp: "Tầm 6 giờ rưỡi thì phải."
Văn Lạc có chút bất ngờ: "Cậu đến sớm vậy sao?"
Hứa Giai Thuần mặt mày chán chường: "Tối qua để quên bài thi trong ngăn bàn, sáng nay phải đến sớm làm bù thôi."
"Khi đó mình còn ngái ngủ, thấy cậu ấy bước vào lớp mình, mình còn ngơ ngác cơ. Cậu ấy đi đến chỗ cậu, mình cứ tưởng cậu ấy tìm mình chứ! Không thể không nói, cậu ấy thực sự rất đẹp, mà còn không có chút biểu cảm nào. Quan trọng là làm mình mê mẩn kiểu mỹ nhân cao ngạo ấy, thông minh này, đến mức nhìn đờ cả người. Mình suýt nữa đã đứng lên hỏi cậu ấy có việc gì, ai ngờ cậu ấy chỉ đặt đồ lên bàn cậu rồi quay lưng đi luôn. Trời ơi, mình xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu, may mà kịp thời kiềm chế! Nhưng sau đó lại ghen tị phát điên! Aaa, Văn Lạc! Tại sao cậu lại hạnh phúc thế hả?"
Văn Lạc bị giọng điệu của cô nàng chọc cười: "Thế mà gọi là hạnh phúc sao? Cậu dễ thỏa mãn quá đấy."
"Đây chính là hạnh phúc mà!" Hứa Giai Thuần tức giận hét lên, "Cậu có biết bao nhiêu chị em xung quanh rồi, giờ lại còn thêm một Kiều Sơn Ôn nữa. Văn Lạc, món nợ tình cảm cậu mắc ở Nam Hoài này, kiếp sau chắc chắn trả không nổi!"
Nợ tình? Văn Lạc bật cười.
Cô nợ tình Kiều Sơn Ôn ư?
Từ "nợ tình" đặt lên người Kiều Sơn Ôn quả thật sai quá sai. Dù thế nào cô cũng thấy không hợp. Văn Lạc lại không khỏi tò mò, một người như Kiều Sơn Ôn liệu có chủ động thích ai không? Nếu thích một người, cô ấy sẽ thế nào? Sau này yêu đương, cô ấy sẽ nắm tay hay hôn ai không? Đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Văn Lạc đính chính: "Mình chẳng nợ tình nợ tèo gì cậu ấy cả, có khi cậu ấy nợ mình thì đúng hơn."
Hứa Giai Thuần "hừ" một tiếng: "Dù không có Kiều Sơn Ôn, thì nợ tình của cậu vẫn là kiếp sau cũng trả không hết."
Văn Lạc nhếch môi, nụ cười phớt lờ nhưng đầy cảm giác "tra đến không thể tra hơn", "Cậu đang nói cái gì thế? Mình chỉ đang kết bạn thôi mà."
Hứa Giai Thuần lườm cô một cái rõ to, "Hừ! Hừ!"
Văn Lạc không thèm để ý nữa, xé túi nhựa bọc bánh mì dâu, cắn một miếng. Bánh mì ngoài giòn trong mềm, tan ngay trong miệng, mùi dâu thơm nức hòa quyện cùng lớp kem ngọt nhưng không ngấy. Bất ngờ là nó rất ngon. Văn Lạc nhìn qua nhãn hiệu trên túi nhựa nhưng không nhận ra thương hiệu này.
Xem ra gu chọn đồ ăn của Kiều Sơn Ôn cũng không tệ. Hôm qua tặng đồ cũng ngon. Cô còn nghĩ người khô khan như cậu ấy chắc chẳng để tâm đến chuyện ăn uống, miễn sao ăn được là được.
Còn nữa, nhà cậu ấy dùng loại nước giặt gì vậy?
Hôm nay Văn Lạc mặc đồng phục, vừa khéo là bộ mà Kiều Sơn Ôn giặt cho cô hôm qua. Vừa mặc vào, Văn Lạc đã cảm thấy rất thơm, mỗi lần di chuyển, mùi hương thoang thoảng cứ thế len lỏi. Hương thơm như mùi chanh, pha lẫn chút gì đó giống mùi dạ lý hương thoảng qua trong cơn gió lạnh mùa thu. Nhẹ nhàng, thanh mát, vấn vương mãi không thôi.
Văn Lạc nhấp ngụm sữa đậu nành, chống cằm nghĩ: vậy trên người Kiều Sơn Ôn cũng là mùi hương này sao?
***
Liên tiếp mấy ngày liền, Văn Lạc không gặp được Kiều Sơn Ôn.
Dù trong trường vẫn đang lan truyền nóng hổi những tin đồn về họ. Nào là giữa Kiều Sơn Ôn và Văn Lạc đã xảy ra chuyện gì, nào là tại sao Văn Lạc bắt nạt Kiều Sơn Ôn, Kiều Sơn Ôn lại không thể không nhượng bộ... và vô số lời đồn khác.
Đối với Văn Lạc mà nói, dường như mọi thứ đã quay trở về như trước đây, cô và Kiều Sơn Ôn bị tách ra thành hai người ở hai thế giới khác nhau, không còn bất kỳ liên hệ nào. Nhưng mỗi ngày bữa sáng đặt sẵn trên bàn học vẫn là minh chứng rõ ràng rằng Kiều Sơn Ôn bị cô nắm giữ một bí mật nào đó mà không ai hay biết. Nó cũng chứng minh rằng cái đêm hôm đó, câu chuyện bí mật ấy thực sự đã xảy ra, nơi hai đường thẳng song song giao thoa.
Đôi lúc, Văn Lạc cũng cảm thấy kỳ lạ. Kiều Sơn Ôn sợ người khác biết cô ấy đã khóc đến vậy sao? Dù rằng đó không chỉ đơn thuần là khóc, mà là ôm lấy cô, khóc và cầu xin cô đừng chết. Nhưng điều đó cũng chỉ là phản ứng bình thường trong lúc hoảng loạn mà thôi.
Quả là một người có ý thức thần tượng nặng nề.
Mấy ngày liên tiếp không gặp nhau dĩ nhiên là vì họ không vô tình chạm mặt, và Văn Lạc cũng không chủ động tìm kiếm Kiều Sơn Ôn. Kiều Sơn Ôn vẫn lên xuống tầng bốn mỗi ngày nhưng lại tránh Văn Lạc như tránh tà, không bao giờ đến gần cô.
Nếu Văn Lạc không chủ động, thì giữa họ ngoài bữa sáng ra sẽ chẳng còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Tháng Chín với những ngày trời xanh không gợn mây, cả gió thổi cũng nóng hầm hập. Trong lớp học không có máy điều hòa, chỉ có quạt trần quay phành phạch trên đầu, thầy cô cầm micro nhỏ không ngừng giảng bài. Bên ngoài cửa sổ, sân thể dục là nơi những giọt mồ hôi đổ dài. Quãng thời gian oi bức mà tươi đẹp này khiến nhiều người, dù đã qua bao nhiêu năm, vẫn nhớ mãi không quên.
Nhưng Văn Lạc không nhận ra điều đó. Cô cảm thấy ngột ngạt, không thể ngồi yên, luôn tìm cách trốn đi.
Thế giới của Văn Lạc rất rộng lớn, xung quanh cô luôn có nhiều người, vô số điều tốt đẹp thu hút sự chú ý của cô. Kiều Sơn Ôn chỉ là một trong số đó. Văn Lạc thỉnh thoảng mới nhớ đến cô ấy.
Cho đến sáng thứ Hai, khi lãnh đạo trường trong buổi chào cờ đọc danh sách vi phạm kỷ luật và cái tên Văn Lạc, học sinh lớp 12/15, được xướng lên, sân trường lập tức xôn xao.
Phải biết rằng, dù Văn Lạc coi vi phạm kỷ luật như chuyện thường ngày, nhưng tên của cô hiếm khi xuất hiện trong danh sách này. Ai cũng hiểu ngầm rằng cô có quan hệ rất tốt, nhà trường mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cô.
Dù sao đi nữa, gia đình cô đã tài trợ xây dựng mấy tòa nhà cho trường. Mọi người đều ngầm thừa nhận rằng cô có quyền làm gì tùy thích, chẳng ai dám so bì, cũng không cảm thấy bất công.
Danh sách vi phạm cuối cùng do hội học sinh trình lên, và người duyệt danh sách cuối cùng chính là hội trưởng. Mọi người bàn tán xôn xao, nói rằng Kiều Sơn Ôn sao lại dám làm vậy, chẳng phải cô ấy đang trả nợ cho Văn Lạc sao? Cô ấy không sợ thật sự làm Văn Lạc nổi giận sao? Mọi người đều biết, nếu Văn Lạc thực sự giận thì hậu quả khó mà đoán được.
"Lạc Lạc, chuyện gì vậy?" Hứa Giai Thuần, người ngồi cùng bàn với Văn Lạc, nghe xong thì kinh ngạc nhìn cô. Văn Lạc chỉ chớp mắt, khẽ cong môi cười nhạt.
"Hội trưởng đúng là công tư phân minh."
Sau buổi chào cờ, trên bảng thông báo vi phạm treo trong một tuần có thêm tên Văn Lạc. Đây không phải là chuyện hay ho gì. Bạn bè của cô thi nhau đến an ủi, chỉ trích Kiều Sơn Ôn không biết điều, nói cô ấy kiêu ngạo và một loạt lời không hay.
Văn Lạc không nói gì, chuyển chủ đề sang những bộ phim hay gần đây. Thấy cô không mấy bận tâm, bạn bè cũng thôi không lên tiếng thay cô nữa.
Phải rồi, cô là Văn Lạc, sao có thể bận tâm đến việc tên mình trên bảng thông báo vi phạm? Dù sao, đó mới là con người thật của cô.
Một Văn Lạc tùy hứng như gió, tất nhiên sẽ làm nhiều việc vi phạm kỷ luật, chẳng ngại gì mất mặt. Có không ít người còn không kịp ngưỡng mộ cô nữa là.
Nhưng thực tế, người bề ngoài tỏ ra không quan tâm ấy đã không về nhà sau giờ học, mà ở lại trường đợi nửa tiếng, chặn hội trưởng một tuần không gặp ở cuối hành lang vắng vẻ.
Kiều Sơn Ôn cùng Phùng Chi Hinh một trước một sau rời khỏi lớp, rồi đi song song với nhau. Phùng Chi Hinh trông có vẻ vui vẻ, mỉm cười rạng rỡ kể gì đó với Kiều Sơn Ôn, nhưng Kiều Sơn Ôn chỉ lắng nghe hờ hững.
"Sơn Ôn, mình kể cậu nghe chuyện này..."
Kiều Sơn Ôn đột ngột dừng bước.
Phùng Chi Hinh quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy ở góc hành lang, Văn Lạc đang dựa vào tường, trò chuyện cùng một nữ sinh lớp 12/3 đi ngang qua. Nhìn thấy Kiều Sơn Ôn, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Phùng Chi Hinh nghĩ đến chuyện sáng nay trong buổi chào cờ, lập tức căng thẳng. "Sơn Ôn... cậu ấy..."
Kiều Sơn Ôn còn chưa kịp nói, Văn Lạc đã bước tới, nói với Phùng Chi Hinh: "Bạn học, hôm nay bạn tự về đi nhé." Nói xong, cô nắm lấy cổ tay Kiều Sơn Ôn, kéo đi về phía cuối hành lang.
Kiều Sơn Ôn chưa kịp phản ứng. Đến khi nhận ra, cô cố gắng giãy ra nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của Văn Lạc. Văn Lạc đoán trước cô sẽ vùng vẫy nên nắm rất chặt.
Hình như cậu ấy giận thật rồi. Trái tim Kiều Sơn Ôn đập thình thịch, hồi hộp đến khó thở.
Kiều Sơn Ôn bị kéo đến cuối hành lang, trên cổ tay trắng nõn đã xuất hiện một vệt đỏ. Văn Lạc chặn cô lại ở một góc tường.
Hành lang tầng hai bên ngoài là những hàng cây cọ, phối hợp với những áng mây ráng đỏ lúc hoàng hôn tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Trên hành lang, hai người đối diện nhau, một cao một thấp, đều mặc đồng phục váy xếp ly của trường Trung học Nam Hoài. Văn Lạc xõa tóc dài, cổ áo mở đến chiếc cúc thứ hai, khác biệt hoàn toàn với cô gái đối diện đoan trang và dè dặt. Cả người cô toát lên khí chất kiêu kỳ và ngạo mạn của một tiểu thư nhà giàu.
Ép người khác vào góc tường, trông có vẻ như đang bắt nạt người ta. Kiều Sơn Ôn nghiêng mặt đi, đầu ngón tay buông thõng bên chân khẽ nắm lấy mép váy. Từ góc nhìn của tòa nhà đối diện, cảnh tượng này tràn ngập cảm giác thơ mộng, dường như có thể vẽ vào bức tranh thanh xuân, trở thành một nét đậm sâu và rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com