Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Mặc dù không bị thương nghiêm trọng, không tổn hại đến các cơ quan quan trọng và không để lại di chứng, Văn Lạc vẫn phải ở bệnh viện gần hai tuần. Sau khi xuất viện, cô bị mẹ là Phương Lan nhốt ở nhà tĩnh dưỡng, cả mùa hè không được đi đâu. Ngày qua ngày, sự nhàm chán làm cô khó chịu đến mức lần đầu tiên cô thấy háo hức đợi đến ngày khai giảng.

Ngày chính thức khai giảng vào tháng Chín, thời tiết vẫn nóng bức, nắng gắt như đổ lửa. Các học sinh vừa lên lớp 12 đã đi học thêm từ một tháng trước, cái tên "Văn Lạc" vốn ngang tàng ngạo nghễ giờ đây dần bị quên lãng trong các cuộc bàn luận, nhường chỗ cho những điều mới mẻ hơn. Ai nấy đều ngầm nghĩ rằng Văn Lạc sẽ không quay lại trung học Nam Hoài, rằng cô ấy đã bước vào một thế giới hấp dẫn hơn.

Vì vậy, khi Văn Lạc thực sự xuất hiện ở tòa nhà lớp học, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức phải ra ngoài đứng xem.

Văn tiểu thư đã trở lại Nam Hoài để học lại!

Thông tin bất ngờ này lại rất phù hợp với tính cách lúc nào cũng làm người khác ngạc nhiên của cô.

Văn Lạc đã nhuộm mái tóc bạch kim nổi loạn về lại màu đen, không biết là kết quả của bao lần hiệu trưởng khuyên nhủ, nhưng cô vẫn bướng bỉnh để lại vài lọn tóc highlight màu xám bạc. Trông thì có vẻ không khác mấy so với cả đầu tóc bạc lúc trước, vẫn rất nổi loạn, bắt mắt và khác biệt.

Nhưng không còn cách nào khác, cô giỏi nhất là trong lúc bị nhắc nhở vẫn có thể cười ngoan ngoãn, nói lời ngọt ngào, nũng nịu ngay lập tức, nhưng thực tế chỉ nghe tai này lọt qua tai kia. Chỉ để lại vài lọn highlight đã là nhượng bộ lớn nhất của cô rồi.

Nhà trường chẳng thể quản lý cô, bởi các công trình mới xây như nhà ăn, thư viện, và nhà thi đấu của trường đều là do nhà  họ Văn bỏ tiền tài trợ, bối cảnh thật sự rất hùng mạnh. Thậm chí nửa năm trước còn có tin đồn rầm rộ về việc Văn Lạc hẹn hò với con gái của hiệu trưởng, nhưng hiệu trưởng cũng đành bất lực, chỉ có thể nhắm mắt cho qua.

Chiếc áo sơ mi đồng phục được các học sinh khác mặc gọn gàng, nhưng trên người Văn Lạc thì lại không cài cúc, bên trong là một chiếc áo phông trắng rộng rãi. Cô thả tóc dài, bước đi trên hành lang, đôi mày và ánh mắt cong cong trong nụ cười nhàn nhạt đầy phóng khoáng, vẫn giữ nguyên nét nổi bật ấy.

Bất kể khi nào, ở đâu, cô luôn tạo cảm giác tươi mới sáng ngời cho người khác, không chỉ nhờ ngoại hình nổi bật xuất chúng mà còn nhờ khí chất tự do, không ai có thể bắt chước được.

Văn tiểu thư không tuân theo bất kỳ quy tắc nào, điều này đã là chân lý mà ai cũng biết.

Văn Lạc được phân vào lớp 12/15, là phòng học cuối cùng trên tầng bốn, vì đây chủ yếu là nơi dành cho những học sinh cần được quản lý chặt chẽ, gần ngay sát phòng giáo viên.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Văn Lạc bước vào lớp 15, tùy tiện chọn một chỗ ngồi ở cuối lớp. Trong lớp có vài người từng học cùng cô, cũng quay lại học lại. Họ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lập tức vây quanh Văn Lạc, trò chuyện rôm rả với cô.

Mọi người đều vui vì Văn Lạc quay lại học, bởi vì học cùng Văn Lạc, có người này làm bạn sẽ khiến cuộc sống trở nên thú vị hơn nhiều.

Xung quanh Văn Lạc chủ yếu là những câu hỏi: "Vết thương của cậu thế nào rồi? Ai là người đã đâm cậu? Sao cậu không ra nước ngoài?"

Dù không có điểm thi đại học, ba mẹ Văn Lạc chắc chắn vẫn có cách để đưa cô ra nước ngoài.

Với câu hỏi vì sao không xuất ngoại, Văn Lạc trả lời rất tùy tiện, cô mỉm cười bảo, "Chơi thêm một năm cũng chẳng sao."

Lý do này nghe cũng không miễn cưỡng gì. Rốt cuộc, Văn Lạc không chịu áp lực về thời gian như họ, những người chọn học lại là đặt cược cả một quyết tâm lớn, không cho phép mình thất bại.

Dù vậy, nghĩ kỹ lại cũng thấy lạ. Đối với Văn Lạc, chẳng phải nước ngoài có vẻ mới mẻ và thú vị hơn sao? Cô đã từng nói nhiều lần rằng mình rất thích các cô gái châu Âu tóc vàng mắt xanh cơ mà.

Rõ ràng rất đáng nghi...

"Thành thật đi, Văn Lạc, cậu ở lại Nam Hoài là vì một em khóa dưới nào đó đúng không? Là ai thế?"

Văn Lạc mỉm cười đầy bí ẩn, càng làm mấy người thêm tò mò. Cô rất giỏi khơi dậy trí tò mò của người khác, chẳng hé răng nửa lời, khiến họ thấp thỏm không thôi.

Vậy nên, Văn Lạc đúng là trở lại chỉ để chơi. Ngay ngày đầu khai giảng cô đã không thể ngồi yên, đến chiều đã biến mất không thấy bóng dáng.

Cô hoàn toàn không lo lắng việc bị điểm danh, vì ủy viên kỷ luật lớp 15 cũng là người một nhà. Dù trước đó không quen biết, nhưng với khả năng giao tiếp của mình, Văn Lạc chỉ cần đôi ba câu là có thể kết bạn. Cô chỉ cần nhờ cậy vài lời, viện đại một lý do nào đó, bạn ủy viên liền đứng về phía cô.

Thậm chí, dù có bị ghi tên nhiều lần cũng chẳng sao. Ngay cả khi bị phê bình công khai, cùng lắm cô chỉ cần viết bản kiểm điểm, Nam Hoài không bao giờ đuổi học cô, nên cô cứ thế ung dung.

Liệu hôm nay cô có đi xem mấy em tân lớp 10 khóa dưới không? Hay lại đến lớp nghệ thuật? Hay là nơi nào khác? Mấy người ngồi gần Văn Lạc trong lớp bắt đầu bàn luận.

Mọi thứ đều có thể. Các gương mặt mới lớp 10 hấp dẫn cô hơn hẳn những giờ học nhàm chán, mà ở lớp nghệ thuật cũng có vài bạn nữ từng có quan hệ thân thiết và mập mờ với Văn Lạc.

Hoặc cũng có thể là ở đâu khác. Cuộc sống của Văn Lạc rất phong phú, mạng lưới giao tiếp rộng khắp, ở đâu cũng có thể thấy bóng dáng cô, ai cũng có thể có chút giao tình với cô

***

Dù xét về cơ sở vật chất hay chất lượng giảng dạy, trung học Nam Hoài đều được xem là trường trung học hàng đầu của thành phố, không thể thiếu sự hỗ trợ của những gia đình như nhà họ Văn. Vậy nên, ngoài việc là nơi tụ tập của các học sinh ưu tú, trường còn có rất nhiều con nhà quyền quý và con nhà giàu.

Nhưng hiếm ai có phong thái tự do phóng túng như Văn Lạc. Ngay cả những kẻ ngang ngược nhất cũng không dám nhuộm tóc nổi bật như cô hay thoải mái bỏ lớp để đến sân sau tập thể dục cùng lớp khác.

Không còn cách nào khác, buổi chiều là lúc dễ gây buồn ngủ nhất, đừng nói là hai tiết toán nối tiếp nhau. Không khí nóng bức cùng những con số đầy rối rắm như tiếng trời khiến người ta khó chịu, muốn ngủ gục.

Văn Lạc chẳng thích việc gục đầu trên ghế ngủ chút nào. Bàn quá cứng, áp đầu lên sẽ tê tay tê chân, cổ còn nhức. Cô nghe ngóng một chút, biết lớp 12/7 đang có tiết thể dục, liền quyết định ra ngoài hít thở không khí. Vừa tới gần đình nghỉ chân cạnh sân bóng, đã có người nhận ra cô.

"Lạc Lạc!"

Một cô gái mặc đồng phục váy ngắn chạy đến, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng.

"Lạc Lạc... Mọi người đều bảo cậu quay lại học lại, mình còn tưởng là đùa, định tan học sẽ tìm cậu, không ngờ... Sao lúc trước cậu không nói gì với mình cả?" Cô gái trách móc, ngồi xuống bên cạnh Văn Lạc, hỏi dồn dập.

Cô gái tên là Chu Thư Nhiễm, học lớp 12/7 và là học sinh lớp múa. Cô cao ráo, làn da trắng nõn, tóc buộc đuôi ngựa cao để lộ vầng trán mịn màng, đôi mắt hạnh nhân lấp lánh ánh sáng, tỏa ra sức sống thanh xuân.

Văn Lạc mỉm cười, ngọt ngào buông lời dỗ dành, "Đương nhiên là để tạo bất ngờ cho cậu rồi."

"Bất ngờ gì chứ" Châu Thư Nhiễm trách nhẹ, lại hỏi tiếp, "Vết thương của cậu thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"

"Ổn rồi mà, mình nằm ở nhà suốt ba tháng rồi, đâu có nghiêm trọng lắm." Văn Lạc cười đáp.

Chu Thư Nhiễm vẫn lo lắng, "Làm sao mà không nghiêm trọng được? Đã bắt được kẻ xấu chưa?"

"Bắt rồi, giờ vẫn còn bị giam cơ mà."

"Bọn chúng là ai? Có phải kẻ thù gì của cậu không?"

Văn Lạc ngẫm nghĩ rồi nói, "Thật ra cũng không, mình không quen biết gì họ cả."

"Nhưng mình lo lắm, sợ khi họ ra tù sẽ tìm cách trả thù cậu, sau này cậu phải cẩn thận hơn đấy."

Những lời dặn dò như vậy Văn Lạc nghe nhiều đến nỗi chẳng để tâm mấy, chỉ hờ hững đáp lại. Cô lặng lẽ đưa tay vào túi, bất ngờ lấy ra một chiếc túi quà tinh xảo giơ trước mặt Chu Thư Nhiễm. Nhìn món quà, Chu Thư Nhiễm sững sờ, Văn Lạc cười, "Tặng cậu đấy."

Châu Thư Nhiễm vui mừng reo lên, "Thật sao? Mình mở ra xem được không?"

"Dĩ nhiên rồi." Văn Lạc giải thích, "Lúc sinh nhật cậu mình còn chưa khỏi hẳn, mẹ mình không cho ra ngoài, nên bị lỡ mất. Giờ coi như bù cho quà sinh nhật cậu đấy."

Trong hộp là một đôi bông tai hàng hiệu nước ngoài, giá trị xa xỉ. Dịp sinh nhật lần này Chu Thư Nhiễm mới quyết định đi xỏ lỗ tai, không ngờ Văn Lạc lại biết và chu đáo như vậy.

"Cảm ơn cậu~ Mình sẽ đeo thường xuyên!"

Văn Lạc nở nụ cười rạng rỡ, "Tất nhiên là phải đeo thường xuyên rồi."

Chu Thư Nhiễm ngắm cô, khẽ thốt lên, "Lạc Lạc, cậu thật là tốt..."

Lớp 12/7 đang trong tiết thể dục, Chu Thư Nhiễm vẫn ngồi bên Văn Lạc ở đình nghỉ mát. Văn Lạc mang theo máy chơi game cầm tay, Chu Thư Nhiễm nhờ người đi mua hai cốc thạch sương sáo mát lạnh, rồi cùng Văn Lạc mỗi người đeo một bên tai nghe, ngồi sát nhau chơi một trò chơi mới rất thịnh hành.

Thạch sương sáo được mua về rất nhanh. Thấy Văn Lạc vẫn còn bận rộn vượt qua màn chơi, Chu Thư Nhiễm chu đáo mở gói, múc một thìa đưa đến bên miệng cô nếm thử. Cứ thế, cô múc hết thìa này đến thìa khác đút cho Văn Lạc.

Mặc dù đã hoàn thành màn chơi, Văn Lạc vẫn không có ý định bỏ máy chơi game xuống để tự ăn, ngược lại còn chủ động nghiêng đầu đợi Châu Thư Nhiễm đút cho.

Văn Lạc cười mỉm, đôi mắt cong cong, rạng rỡ và quyến rũ một cách lười biếng. Ánh mắt của cô như ẩn chứa sao trời, tươi đẹp đến mức lúc nào cũng khiến người đối diện dễ bị nhầm tưởng là cô đang liếc mắt đưa tình.

Chu Thư Nhiễm hờn nhẹ, trách cô lười biếng đến nỗi không chịu tự cầm bát. Định tiếp tục chiều theo, nhưng trong tầm mắt bỗng thấy có người tiến lại gần. Động tác của cô ngưng lại, ánh mắt thoáng chốc thay đổi.

"Hội trưởng...!"

Văn Lạc ngẩn ra một chút, theo hướng nhìn của Chu Thư Nhiễm nhìn ra ngoài đình...

Không biết từ lúc nào, bên ngoài có vài người đang đứng. Họ dường như là thành viên Hội học sinh, tay đều cầm bút và sổ ghi chép. Người đứng đầu có dáng vẻ thanh mảnh và trang nghiêm, khuôn mặt dịu dàng ngọt ngào nhưng biểu cảm thì lạnh lùng, nghiêm nghị.

Cô ấy liếc Văn Lạc một cái, giọng điệu công thức như đang thực hiện công vụ, "Trong trường cấm yêu đương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com