Chương 31
Tiết thể dục thường ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay lại dài dằng dặc một cách khác thường. Văn Lạc nằm bò ra bàn, mặt hướng về phía sân tập. Vì trời đang mưa, sân trống không, chẳng có một bóng người.
Chỉ có mưa rơi, mờ mờ ảo ảo.
Hốc mắt cô hơi rát, đầu nặng trịch, người không còn chút sức lực nào, cả cơ thể như bị đè nén.
Lớp học vắng vẻ, nhưng không phải chỉ có mình cô. Còn một cô bạn khác cũng đang trong kỳ kinh nguyệt, ngồi chéo phía trước cô mấy dãy bàn. Mặt bàn của bạn ấy gọn gàng, tinh tươm, nhìn vào liền có cảm giác thành tích học tập hẳn rất tốt.
Văn Lạc không nhìn thấy mặt cô bạn, chỉ biết cô ấy buộc hai búi tóc nhỏ, dáng người mảnh khảnh, nhỏ nhắn.
Dù là bạn cùng lớp, nhưng Văn Lạc không có ấn tượng gì nhiều về cô ấy, có lẽ do chưa từng trò chuyện. Văn Lạc không bắt chuyện, cũng chẳng chú ý nhiều, ánh mắt chỉ dừng lại trên người cô ấy vài giây rồi rời đi, vùi mặt vào tay áo.
Bầu không khí yên tĩnh giữa hai người trong lớp học bỗng bị phá vỡ bởi tiếng ghế xê dịch, ngay sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng. Văn Lạc cảm nhận có người đi về phía mình, lười biếng hé mắt, chạm phải ánh nhìn của cô gái bàn trên.
Văn Lạc nhìn rõ gương mặt cô ấy, cuối cùng mới có chút ấn tượng.
Cô gái có gương mặt đáng yêu, mặt trái xoan hơi bầu bĩnh, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn. Nhưng trông cô ấy có vẻ hơi căng thẳng. Cô ấy hình như tên... tên gì đó... Thanh Điềm?
À, Nguyễn Thanh Điềm.
Thường hay nghe thấy giáo viên gọi cô ấy đứng lên trả lời câu hỏi trong giờ học, lần nào cô ấy cũng trả lời rất tốt.
Văn Lạc không nói gì, tháo tai nghe xuống, dùng ánh mắt để hỏi cô ấy có chuyện gì.
Nguyễn Thanh Điềm đưa tay ra sau lưng, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút căng thẳng:
"Văn... Văn Lạc... cậu không khỏe sao?"
Không ngờ cô ấy lại đến để hỏi thăm mình.
Nhưng mà cô ấy ngại ngùng quá đi mất.
Văn Lạc đáp: "Ừm... không khỏe."
Cô hơi rũ mắt, kéo dài âm cuối, giọng điệu nghe ấm ức vô cùng.
Nghe vậy, Nguyễn Thanh Điềm càng thêm căng thẳng, nói nhỏ nhưng đầy kiên định:
"Mình đưa cậu đến phòng y tế nhé."
Văn Lạc lắc đầu: "Không còn sức, không muốn đi."
Không muốn đi sao?
Nguyễn Thanh Điềm hơi bối rối, nhỏ giọng kiên trì: "Nhưng mà... như vậy không được đâu, cậu phải đi."
Văn Lạc: "Chỉ là không muốn đi thôi mà."
Cô thật sự không muốn đi, biết làm sao bây giờ...
Nguyễn Thanh Điềm do dự một lúc lâu, mới mở miệng hỏi: "Vậy... cậu có mang cốc uống nước không?"
Văn Lạc ngơ ngác: "Cốc nước?"
Nguyễn Thanh Điềm giải thích: "Mẹ mình là bác sĩ, mình thấy triệu chứng của cậu chắc là cảm lạnh. Mình sẽ đến phòng y tế lấy thuốc cảm cho cậu, rồi dùng cốc nước của cậu lấy nước nóng."
"......Ừ."
Văn Lạc chăm chú nhìn cô ấy một lúc lâu, bất chợt mỉm cười, trêu chọc: "Sao cậu nhiệt tình thế?"
Nguyễn Thanh Điềm lập tức đỏ mặt: "Mình... mình không có mà..."
Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, từng cơn nước như xối xả xuống mặt đất.
"Ơ? Nhiệt tình như vậy mà cũng không chịu nhận, rõ ràng là một phẩm chất tốt đẹp đáng yêu như thế."
Nguyễn Thanh Điềm mím môi, không biết đáp lại thế nào.
Văn Lạc nói: "Không cần cậu đi đâu, trời mưa to thế này, cậu sẽ bị ướt mất."
Nguyễn Thanh Điềm lập tức nói: "Không sao đâu, mình có mang ô mà."
"Đội ô cũng chẳng ích gì, mưa lớn thế này, ra ngoài một chuyến kiểu gì quần áo cũng ướt hết. Trường lại không có đồ thay, lỡ cậu cũng bị cảm lạnh, thì phải làm sao?"
Nguyễn Thanh Điềm khẽ nhíu mày, lo lắng nói: "Nhưng cứ để như vậy, tình trạng của cậu sẽ tệ hơn mất..."
"Nhưng phải chờ mưa tạnh đã."
"...Vậy... được thôi."
Văn Lạc im lặng một lúc, đột nhiên bật cười nhẹ, giọng nói yếu ớt nhưng lười biếng pha chút trêu chọc: "Sao cậu lo cho mình vậy?"
"Mình..." Nguyễn Thanh Điềm bối rối, ngượng ngùng không biết trả lời thế nào.
Đây là lần đầu tiên cô ở cùng Văn Lạc trong một không gian chỉ có hai người. Ban đầu đã căng thẳng lắm rồi, Văn Lạc lại hỏi một câu như thế.
"Cậu định đứng mãi à? Ngồi xuống đi." Văn Lạc chỉ vào chỗ trước mặt mình. "Cậu ấy sẽ không phiền đâu."
Ngồi đối diện... Văn Lạc muốn trò chuyện với cô sao?
Nguyễn Thanh Điềm ngượng ngùng ngồi xuống đối diện với Văn Lạc.
Văn Lạc nói: "Hình như chúng ta chẳng mấy khi nói chuyện với nhau."
Không phải không có, mà là Văn Lạc không nhớ.
Nguyễn Thanh Điềm cũng đoán trước được, nhưng vẫn hơi hụt hẫng.
"Trước đây đã có rồi mà..."
Thấy cô ấy ấp úng không dám nói lớn, Văn Lạc cảm thấy cô thật đáng yêu.
"Trước đây có gì?"
"Trước đây khi đi dã ngoại, chúng ta từng được phân vào cùng một nhóm."
Được phân vào cùng một nhóm... Văn Lạc hơi đau đầu, không muốn cố nhớ lại, bèn nói đại: "Lần đi Thanh Sơn phải không?"
Nguyễn Thanh Điềm gật đầu: "Ừm..."
Khi đó cô học lớp 10, còn Văn Lạc học lớp 11. Hai khối được ghép chung, cô được phân vào cùng nhóm với Văn Lạc. Vì xung quanh đều là những người không quen biết, lại vốn sống nội tâm, cô trông có vẻ rất tách biệt.
Lúc ăn trưa, Văn Lạc thấy cô lấy từ cặp ra một lon cháo Bát Bảo, liền đưa hộp sô-cô-la của mình cho cô, nói rằng mình rất thích ăn cái đó, muốn đổi với cô.
Hộp sô-cô-la của Văn Lạc ít nhất cũng mua được cả trăm lon cháo Bát Bảo. Khi ấy Nguyễn Thanh Điềm đã ghi nhớ: chị học lớp trên rất thích ăn cháo Bát Bảo.
Cô kể chi tiết như vậy, ký ức của Văn Lạc cũng ùa về theo. Khi ấy làm nhiệm vụ, cô giống như một quân sư nhỏ, tuy hay lắp bắp nhưng chỉ huy rất tốt. Văn Lạc đã khen cô thông minh.
Văn Lạc cười hỏi: "Về sau học cùng lớp, sao cậu không đến tìm mình chơi?"
Nguyễn Thanh Điềm đỏ cả vành tai, không biết trả lời thế nào.
Bạn của Văn Lạc nhiều lắm, mỗi lần hết giờ học đều biến mất ngay. Hơn nữa...
Cô không dám, cũng ngại.
Thấy cô không muốn trả lời, Văn Lạc đổi chủ đề, hỏi: "Cậu có muốn nghe nhạc không?"
Đừng nhìn vừa nãy cô còn trò chuyện vui vẻ, thật ra là đang cố gắng chịu đựng. Cơ thể cô chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng cũng không muốn để Nguyễn Thanh Điềm rời đi, nên hỏi cô có muốn nghe nhạc cùng.
Nguyễn Thanh Điềm khẽ chớp hàng mi, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.
Văn Lạc đưa cho cô một bên tai nghe. Nguyễn Thanh Điềm nhẹ nhàng đeo vào, trong tai nghe là một bài hát cô chưa từng nghe qua, giai điệu rất dịu dàng, hình như là một bài dân ca.
Văn Lạc đưa tai nghe xong thì không để ý cô nữa, lại nằm úp mặt xuống bàn, hàng mi dài khẽ động vài cái rồi nhắm mắt lại.
Nguyễn Thanh Điềm không ngờ Văn Lạc lại ngủ ngay trước mặt mình như vậy. Cô sợ làm phiền, đến mức hít thở cũng không dám mạnh.
Cô lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết khi nào mưa mới tạnh.
Trong tai nghe, bài hát vừa phát kết thúc, tự động chuyển sang bài tiếp theo. Có vẻ đều là của cùng một ca sĩ, giọng hát và giai điệu đều rất đặc biệt.
Văn Lạc thật có gu.
Nguyễn Thanh Điềm không kìm được mà cúi mắt nhìn Văn Lạc. Cô ấy nằm úp mặt xuống bàn, chỉ lộ ra trán, chân mày, đôi mắt cùng sống mũi cao thẳng. Trông cô ấy thật sạch sẽ, thật xinh đẹp.
Nguyễn Thanh Điềm nhìn đến thất thần, chợt nhận ra bản thân như đang lén nhìn, bỗng dưng có cảm giác tội lỗi.
Cô cũng nhắm mắt lại.
Trong những phút sau đó, hai người cứ yên lặng như thế, mưa dần dần tạnh.
Văn Lạc vẫn nằm im, không biết là ngủ rồi hay chưa.
Nguyễn Thanh Điềm có chút không nỡ đánh thức cô, nhưng lại sợ để lâu sẽ làm cô bệnh nặng hơn. Do dự một lúc, Nguyễn Thanh Điềm quyết định đo thử nhiệt độ của cô.
Chầm chậm nâng tay lên, lòng bàn tay vừa chạm gần đến trán lộ ra của Văn Lạc, thì cửa lớp bị đẩy ra, âm thanh làm cô giật nảy mình, vội vàng rụt tay lại.
Cô quay sang nhìn người vừa đến, lập tức sững người, não như ngừng hoạt động.
Kiều Sơn Ôn đứng ở cửa lớp, cả người chìm trong bóng tối, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.
"Hội... Hội trưởng..."
Nguyễn Thanh Điềm học ở Hoài Trung hơn hai năm, chỉ từng đối diện với hội trưởng hai lần.
Lần trước là khi Văn Lạc ngất xỉu, cô tưởng là do hạ đường huyết nên lo lắng chạy vào căng tin mua cháo Bát Bảo và sữa ngọt, nhờ hội trưởng mang đến cho Văn Lạc.
Khi đó cô chẳng kịp che giấu cảm xúc của mình, sau này bạn bè nói rằng biểu cảm của cô như thể muốn viết lên mặt rằng mình rất lo lắng và thích Văn Lạc vậy.
Hội trưởng thông minh như thế, chắc chắn đã nhận ra.
Và lúc này, cảnh tượng này... chắc chắn sẽ khiến hội trưởng hiểu lầm.
Liệu có bị ghi tên không đây? Tiêu rồi, lần này chắc hại Văn Lạc thật rồi.
Nguyễn Thanh Điềm có một tật xấu, cứ khi nào lo lắng là chân tay bủn rủn.
Cô vội tháo tai nghe, đứng dậy, lắp bắp: "Hội... hội trưởng... cậu... cậu tìm ai? Cậu tìm Lạc..."
Kiều Sơn Ôn ngắt lời cô: "Tìm Văn Lạc."
"À, à, Lạc Lạc..."
Đúng lúc đó, chuông tan học vang lên.
Văn Lạc cử động, chống tay ngồi dậy, xoa xoa mắt rồi mở ra, ánh mắt còn ngơ ngác.
Đầu óc cô choáng váng, cả tay chân đều tê cứng, toàn thân mệt mỏi khó chịu.
"Lạc Lạc, hội trưởng tìm cậu..."
Cô nghe thấy có giọng nói vang lên.
Cô theo âm thanh ngẩng đầu lên, cứ nghĩ mình đang mơ, vậy mà lại nhìn thấy Kiều Sơn Ôn.
Kiều Sơn Ôn không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đang nhìn cô rồi từ từ bước đến gần.
Đôi mắt Văn Lạc vốn đang lim dim khẽ mở lớn dần.
Kiều Sơn Ôn hôm nay... thật xinh đẹp.
Văn Lạc phản ứng chậm chạp, định hỏi cô ấy đến làm gì, nhưng Kiều Sơn Ôn đã lên tiếng trước: "Không phải cậu đã nói từ giờ buổi trưa sẽ đến phòng hội học sinh nghỉ ngơi sao?"
???
Văn Lạc khó khăn lắm mới hiểu được Kiều Sơn Ôn đang nhắc đến chuyện gì - là điều kiện mà hôm trước ở quán trà sữa cô ép cô ất phải đồng ý, rằng buổi trưa từ nay phải đến phòng hội học sinh nghỉ.
Nhưng mà... thật kỳ lạ.
Văn Lạc nhìn Kiều Sơn Ôn, rồi lại nhìn Nguyễn Thanh Điềm đang đứng bên cạnh, cảm thấy không thể tin nổi.
Trước đây cô đã quấn lấy Kiều Sơn Ôn không biết bao lần để xin đến chơi nhưng lần nào cũng bị từ chối. Văn Lạc đương nhiên biết lý do: vì Kiều Sơn Ôn sợ bị người khác nhìn thấy, sợ bị đàm tiếu, bị châm chọc, sợ người ta dựng chuyện rằng giữa cô và Văn Lạc có quan hệ không rõ ràng.
Nếu vậy, danh tiếng của cô ấy coi như hoàn toàn tiêu tan.
Nhưng bây giờ, chẳng phải vẫn còn người ngoài ở đây sao?
Việc vốn nên được coi là bí mật xấu hổ không thể để lộ ra, Kiều Sơn Ôn lại thản nhiên nói ra ngay trước mặt người khác như thế này.
Ban đầu, Văn Lạc đã nghĩ rằng, dù Kiều Sơn Ôn có đồng ý với cô, thì khả năng cao vẫn sẽ vì ngại ngùng mà tìm cách thoái thác, nên cô còn chuẩn bị sẵn mấy kế hoạch để ép cô ấy, ví dụ: dữ dằn bắt ép, hoặc ngọt ngào nũng nịu dỗ dành...
Nhưng chưa từng nghĩ rằng chính Kiều Sơn Ôn sẽ chủ động đến mời cô.
Chuyện này... Cô ấy không sợ người khác biết sao?
Văn Lạc vốn đã đau đầu, lúc này lại càng cảm thấy hoang mang hơn.
Kiều Sơn Ôn lại nói: "Muốn đi thì nhanh lên, bây giờ không có ai ở đó. Tôi không muốn gây chú ý."
Văn Lạc: "..."
Thấy cô không đáp lại ngay lập tức, Kiều Sơn Ôn khẽ nhíu mày, giọng nói thoáng chút lạnh lẽo cứng rắn hơn vài phần: "Không muốn đi?"
Văn Lạc: "... Đương nhiên là đi chứ."
Chuyện tốt như thế này, sao cô có thể bỏ lỡ được.
Kiều Sơn Ôn nhận được câu trả lời mình muốn, xoay người bước đi. Khi ánh mắt cô lướt qua Nguyễn Thanh Điềm, nó chỉ dừng lại thoáng chốc, không nhìn ra được bất kỳ biểu cảm nào.
Nhưng điều đó khiến Nguyễn Thanh Điềm cảm thấy ngột ngạt, như thể khó thở.
"Thanh... Thanh Điềm?" Văn Lạc lắp bắp gọi tên cô, nở nụ cười với cô: "Cảm ơn cậu, mau đi ăn cơm trưa ở nhà ăn đi."
"...Được."
Văn Lạc ngập ngừng một lát, như đang thì thầm: "Cậu phải giữ bí mật cho Hội trưởng đấy nhé."
Nguyễn Thanh Điềm quên mất mình có đáp lại Văn Lạc hay không.
Kiều Sơn Ôn đã ra khỏi cửa, Văn Lạc cũng đi theo sau, vốn nghĩ cô sẽ nhanh chóng đi xa, nhưng không ngờ cô lại đứng đợi bên cạnh cửa.
Ánh mắt Văn Lạc thoáng qua chút ngạc nhiên, sau đó lại tràn ngập ý cười.
Kiều Sơn Ôn cứ đứng đó, mặt đối mặt với cô, nhìn đôi mắt đỏ bừng như bị sốt của cô, gương mặt mang vẻ ốm yếu, nụ cười hôm nay dường như yếu ớt hơn bình thường rất nhiều.
Mái tóc cô rối bù, không buộc gọn, trông như một loài động vật lớn thuộc họ mèo bị thương.
"Cậu không khỏe à?"
Văn Lạc ngẩn người, rồi ngay lập tức giọng đầy uất ức: "Hội trưởng nhìn ra rồi sao?"
Kiều Sơn Ôn nhẹ giọng: "Ừ, nhìn ra rồi."
Văn Lạc nói: "Đầu rất đau, mắt cũng đau, toàn thân không có sức. Hội trưởng, có phải tôi bị bệnh rồi không?"
Kiều Sơn Ôn giơ tay lên, không hề báo trước mà đặt lên trán Văn Lạc, làn da áp sát nhau.
Cơ thể Văn Lạc cứng đờ, đôi mắt ngơ ngác nhìn Kiều Sơn Ôn.
Lòng bàn tay Kiều Sơn Ôn rất ấm, nhẹ nhàng cảm nhận nhiệt độ của cô, một giây, hai giây, ba giây.
Kiều Sơn Ôn rút tay lại.
Từ hành lang phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, khi đến tầng bốn thì đột nhiên dừng lại, nhưng toàn bộ sự chú ý của Văn Lạc đều đặt lên Kiều Sơn Ôn, không quay đầu nhìn.
Hôm nay Kiều Sơn Ôn thật xinh đẹp.
Bình thường cô chỉ buộc tóc đuôi ngựa thấp đơn giản, nhưng hôm nay lại tết tóc xương cá, kết hợp với mái tóc dài, chia làm hai lọn buộc rủ xuống trước ngực, vừa thanh lạnh vừa dịu dàng.
Văn Lạc nhìn một lúc nhưng cũng nhìn không ra cách buộc tóc của cô, cảm giác hơi phức tạp.
Cô ấy có phải còn thoa son không nhỉ... đôi môi trông căng mọng và đỏ hồng hơn thường ngày, càng khiến cô ấy thêm phần ngọt ngào.
Cô ấy thật xinh đẹp.
Thì ra Kiều Sơn Ôn cũng biết cách chăm chút bản thân như vậy.
Văn Lạc: "...Nóng không?"
Kiều Sơn Ôn đáp: "Hơi nóng."
"Là sốt nhẹ à?"
Kiều Sơn Ôn nói: "Để tôi đi cùng cậu đến phòng y tế trước nhé."
Nhưng đến phòng y tế sẽ mất thời gian, lỡ các thành viên trong Hội học sinh trở về thì làm thế nào?
"Hội trưởng không sợ trễ giờ trở lại bị người ta thấy sao?"
Kiều Sơn Ôn im lặng một lúc, giọng thấp xuống: "Sức khỏe của cậu quan trọng hơn."
Văn Lạc như được nhận ân huệ lớn lao, ngây người một lúc lâu, đến khi Kiều Sơn Ôn nắm tay cô kéo đi thì cô mới tỉnh táo lại. Cảm giác không thực chút nào, cô thốt lên: "Hội trưởng... hôm nay cậu dịu dàng quá."
Kiều Sơn Ôn quay mặt đi, nắm lấy cổ tay cô: "Đi nhanh nào."
Sau lưng, Văn Lạc bật cười khẽ.
Tiếng cười nhẹ nhàng từ phía sau vọng tới: "Hội trưởng, sau này buộc tóc như thế này nữa được không? Rất hợp với cậu."
"Thật đẹp, tôi rất thích."
"...."
Kiều Sơn Ôn không giấu được cảm xúc, hễ xấu hổ là bước chân sẽ nhanh hơn.
Cô cúi đầu, ngoài vẻ thẹn thùng, trong mắt còn ẩn chứa những cảm xúc mãnh liệt và kìm nén, mà Văn Lạc không hề nhận ra.
......
Cuộc trò chuyện vừa rồi của họ, Nguyễn Thanh Điềm trong lớp đã nghe thấy rõ ràng, đứng chết trân tại chỗ, như bị sét đánh ngang tai.
Các cô ấy...
Hội trưởng và Văn Lạc hiện tại đang hẹn hò sao?
Cuộc đối thoại của họ thật dịu dàng, thật ngọt ngào... còn định đi nghỉ ngơi cùng nhau.
Thế thì mình vừa rồi...
Mình vừa đeo chung tai nghe với Văn Lạc, còn đưa tay sờ trán cô ấy, tất cả đều bị Hội trưởng nhìn thấy.
Hội trưởng biết mình thích Văn Lạc.
Hội trưởng sẽ nghĩ gì về mình? Hội trưởng vừa rồi nhìn mình bằng ánh mắt lạnh như băng...
Nguyễn Thanh Điềm cảm thấy mình tiêu đời rồi.
Lời tác giả: Hội trưởng đã đến trước khi tan học!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com