Chương 30: Sinh mệnh Quách Toàn như ngọn nến trước gió
Trời lui về đêm, cảnh sắc ban đêm xinh đẹp, những nhân viên văn phòng nối đuôi nhau tận hưởng đêm thứ sáu bùng cháy. Giờ phút này Lãnh Du sốt ruột, tuy bên ngoài không biểu lộ nhưng cô không thể ngừng nghĩ đến việc Quách Toàn đã bị hung thủ bắt.
Cô không thể cứu được năm nạn nhân trước nhưng người cuối cùng này bằng mọi giá cô cần phải cứu ra được.
Nhà Quách Toàn nằm ở Thành phố Nam, là quê của Diệc Thanh Thi, đồng thời là nơi Diệc Thanh Thi bị sát hại.
Đây là mục tiêu cuối cùng.
Cũng là chữ cái cuối cùng trong nghệ danh của Diệc Thanh Thi.
Anh Long tập trung lái xe, hỏi: "Có phải Quách Toàn đang gặp nguy hiểm không?"
"Phải." Lãnh Du đáp.
"Sao sếp lại chắc chắn mục tiêu của thủ phạm là Quách Toàn?" Anh Long hỏi tiếp.
"Thật ra tôi cũng không chắc nhưng chúng ta cứ thử xem."
Nếu đúng, đây sẽ là người bị hại cuối cùng. Nếu sai, tất cả các cuộc điều tra lúc trước sụp đổ, kéo theo số lượng nạn nhân gia tăng và cái chữ trên người nạn nhân mang theo một bí mật khác.
Lãnh Du ngồi ghế phụ điểm lại suy đoán của mình. Anh Long chạy theo địa chỉ đến nhà Quách Toàn.
Nếu mục tiêu thật sự là Quách Toàn vậy đây là lần cuối cùng....
Lãnh Du bỗng nói: "Chúng ta đi vòng qua nhà Diệc Thanh Thi."
Cô lấy điện thoại trong túi, gọi cho cảnh sát Bành: "Mọi người tiếp tục đến nhà của Quách Toàn, bảo vệ người nhà ông ta. Tôi và anh Long sẽ đến nhà của Diệc Thanh Thi."
Lãnh Du nghe đầu dây kia nói rồi đáp: "Được, nếu vậy thì phiền anh phái thêm vài cảnh sát đến đây. Chúng tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn."
Cô gửi địa chỉ nhà Diệc Thanh Thi cho cảnh sát Bành, Long bèn hỏi: "Sếp, tiếp theo mình nên hành động thế nào?"
"Nếu Quách Toàn là mục tiêu cuối cùng thì với mong muốn trả thù của hung thủ, có lẽ hắn sẽ chọn một địa điểm có ý nghĩa. Có lẽ không phải nhà của Quách Toàn, vì đó là khu sầm uất, trong nhà đông người không tiện hành động. Hung thủ chỉ có thể đưa ông ta về nhà Diệc Thanh Thi." Lãnh Du nói.
Anh Long gật đầu, nghĩ đến suy đoán của cô.
Nhìn sắc trời càng lúc càng tối, hai người càng bất an, cảm giác bọn họ như đang đi trên đường vô định, không thấy rõ phía trước.
Bọn họ chạy về phía thôn của Diệc Thanh Thi.
Vì đây là thôn quê nên giờ này các hộ gia đình đã ngủ, xung quanh vắng lặng.
Bọn họ ngừng xe ở một chỗ khá xa rồi bước vội đến trước nhà Diệc Thanh Thi.
Chỗ đó vẫn giống giữa trưa họ đến, không có sự thay đổi. Lãnh Du nhìn trời, ánh trăng chiếu sáng gương mặt cô và Long.
Nếu ở đây không xảy ra án mạng thì thật là chốn thanh u, tiếng ve kêu từng đợt làm tăng vẻ an yên cho thôn làng.
Nhưng hiện tại, nơi đây ẩn chứa sát khí và mùi máu, không khí tràn ngập sự rùng rợn. Hai người đứng trước cổng.
Họ đứng yên nghe động tĩnh trong phòng. Lãnh Du mon theo cửa sổ nhỏ bên cạnh, nhìn vào trong. Bên trong tối đen, không một bóng người.
Vì từng đến nên cả hai biết nhà này có hai lối vào, hai người gật đầu, Long bước xuống cửa hậu.
Lãnh Du thấy anh đã vào vị trí, cô lén mở cửa.
Đột nhiên đỉnh đầu lóe sáng.
Lãnh Du không rõ chuyện gì, cô chưa kịp nhìn đỉnh đầu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề trên đất. Cô lập tức ngồi xổm kéo người nọ ra, nhưng không kịp, cánh cô bị cây đao cắt xuống.
Theo sau là tiếng súng phía sau nhà cùng tiếng người ngã trên đất.
Lãnh Du lấy súng ngay lưng quần ra, chặn trước người đang nằm trên đất, đề phòng người kia đứng lên.
Nhờ ánh trăng, Lãnh Du nhìn người kia thấy ông đang giãy giụa. Anh Long vào bằng cửa sau, tiếng súng vừa rồi là do anh bắn, trúng vào chân của người nọ.
Trong phòng đã không còn nguy hiểm, Lãnh Du mới nhìn người mình cứu. Cảnh sát Bành và ba cảnh sát xông vào nhà, đèn pin chiếu gương mặt ông cụ cô vừa cứu, trong miệng ông ngậm giẻ lau, trên người mặc cảnh phục.
Lãnh Du không thấy nét sợ hãi trên mặt ông, dáng vẻ thấy chết không sợ. Tuy ông chật vật nằm đất nhưng ánh mắt và nét mặt làm người ta kinh ngạc.
Nếu là người thường gặp chuyện này chắc chắn bị dọa bởi trên đầu ông cụ là thanh đao võ sĩ, sinh mệnh ông như ngọn nến trước gió, nhưng ông lại vẫn bình thản.
Nếu Lãnh Du đến muộn, cây đao sẽ rơi xuống đầu ông ta, mất mạng.
Sau khi ông Quách Toàn được cứu, tất cả đã được quyết định.
Tay Lãnh Du bị cắt, máu chảy dọc cánh tay cô. Cô mặc kệ mình đang đổ máu, bước đến cạnh người đang nằm trên đất, nói: "Lý Quảng Ích, chúng ta đi thôi."
Tuy biết gặp phải biến cố lớn khiến ông rơi vào đường cùng buộc phải gây án, hoặc vì đòi lại công bằng cho cô em gái chết thảm mười mấy năm trước, ông buộc phải dùng cách này trả thù nhưng giết người phải đền mạng.
Năm nạn nhân kia thật sự chết chưa hết tội nhưng pháp luật cũng sẽ không vì thế mà dung thứ cho hành động dã man của ông.
Lý Quảng Ích nhắm mắt, gương mặt không còn nét ấm áp mà chỉ lạnh toát. Lãnh Du thấy ông im lặng, gật đầu với Long.
Lý Quảng Ích được cảnh sát Bành mang đi.
Thành phố Nam không có bệnh viện, Long đành đưa Lãnh Du đến phòng khám. Cây đao võ sĩ không sắc bén lại cắt sâu vào da thịt Lãnh Du.
Bác sĩ cầm máu cho cô, sau khi may vá, căn dặn: "Tôi chỉ tạm cầm máu và may miệng vết thương lại, hai người vẫn nên đến bệnh viện xem."
Trên đường về, Lãnh Du nhận điện thoại của cảnh sát Bành. Đối phương an ủi cô một lúc mới nói: "Đã tìm thấy Triệu Gia Nhân, cậu ta bị Lý Quảng Ích nhốt trong chung cư. Ngoài tinh thần hoảng loạn thì không bị thương tổn nào, ít nhất Lý Quảng Ích không ngược đãi cậu ta."
Lãnh Du nói: "Triệu Gia Nhân không tham gia vào vụ mưu sát Diệc Thanh Thi. Có lẽ cậu ta chỉ đúng lúc có mặt khi Tô Cầm bị sát hại."
Cảnh sát Bành: "Cậu ta thật sự ở đó."
Lãnh Du thản nhiên nói: "Cậu ta bị nhốt hai ngày hẳn đã rất hoảng sợ."
Cảnh sát Bành bật cười: "Ừ, khi chúng tôi tìm thấy cậu ta, đôi mắt cậu ta vô hồn đến giờ mới hơi tỉnh."
Lãnh Du: "Từ đây giới giải trí xem như vắng bóng một người."
Cảnh sát Bành hiểu ý cô.
Cấu ấm bị dọa, bị nhốt như vậy có lẽ sẽ không dám bén mảng về lại giới giải trí.
Lãnh Du vừa gác máy, điện thoại lại reo lên, là Lâm Hinh.
Cô nhìn thấy, nét mặt trở nên dịu dàng, cô bắt mày, liếc nhì Long đang lái xe rồi nói: "Alô..."
Giọng ấm áp khác hẳn thường ngày.
Long nghe thấy càng không dám nhìn cô, tập trung lái xe.
Lãnh Du không có ý tránh né, đáp: "Mình không sao."
Đầu bên kia nói một lúc, Lãnh Du cười bảo: "Cậu biến thành mẹ mình rồi à?"
Nghe thấy vậy Long liếc nhìn cô, thấy Lãnh Du đang tươi cười.
Tuy nói chuyện vắng tắc nhưng anh cảm nhận được sếp rất thích người đối diện, anh hiếm khi thấy sếp trò chuyện với ai như vậy.
Thật là bí mật to lớn, anh quyết định lát nữa về sẽ kể cho bọn Tiêu Trình.
Lúc lâu sau, Lãnh Du mới gác máy, cô trở về vẻ thờ ơ như không có cuộc gọi nào.
Xe bon bon chạy về Thành phố Dương.
Sau khi Lâm Hinh gác máy, nàng không ngừng nhớ đến giọng của Lãnh Du.
Vừa rồi khi hay tin Lãnh Du truy bắt hung thủ bị thương, dù biết cô không sao nhưng trong lòng nàng vẫn thấy hơi nhói.
Nàng không thích cảm giác này, có lẽ trò chuyện với Lãnh Du lâu, nàng cũng xem cô là bạn nên mới chú ý nhiều đến cô.
Nàng thản nhiên chấp nhận tâm ý của mình, gọi cho Lãnh Du.
Trò chuyện thật lâu, biết Lãnh Du không sao, Lâm Hinh mới yên tâm.
Tuy vậy Lâm Hinh vẫn chưa yên tâm, nàng nhắn cho đối phương: Cậu đang ở đâu?
Vài giây sau, Lãnh Du nhắn lại.
Lãnh Du: Mình đang ở bệnh viện Phương Đông.
Lâm Hinh: Mình qua đó ngay.
Lâm Hinh sắp xếp lại hồ sơ, rời khỏi Sở. Vì chạy cả ngày, nàng nghĩ có lẽ Lãnh Du chưa ăn tối nên đi mua phần cháo.
Khi đến bệnh viện, hộ sĩ ở đây đều biết nàng, liên tục chào hỏi: "Chào buổi tối, cảnh sát Lâm."
Lâm Hinh mỉm cười, gật đầu chào. Bệnh viện này gần Sở Cảnh Sát, chỉ cần có cảnh sát bị thương trong quá trình làm nhiệm vụ đều được đưa đến đây.
Nàng hỏi: "Cảnh sát Lãnh có ở đây không?"
Cô hộ sĩ đáp: "Cô ấy ngồi đằng kia, chắc đang gặp bác sĩ. Trễ vậy rồi cảnh sát Lâm vẫn chưa về sao?"
Lâm Hinh lắc lắc phần cháo, nói: "Tôi đến đưa đồ ăn cho ma vương mặt lạnh của Sở."
Cô cười nói: "Cảnh sát Lãnh mà biết thì cô ấy vui lắm."
Nhưng vừa nói đến đây, cô vội che miệng.
Lâm Hinh chưa rõ ý cô, định hỏi thêm, cô hộ sĩ đã bảo: "Cảnh sát Lâm mau đi, đừng để cháo nguội."
Nàng chưa hiểu nhưng vì sợ cháo nguội, nàng vẫn rời đi. Lâm Hinh không biết, mỗi lần nàng bị thương nằm viện, Lãnh Du luôn lén chạy đến bệnh viện nhờ nhân viên đưa trái cây, đồ ăn cho nàng. Tuy nét mặt lạnh lùng mười năm như một nhưng sự quan tâm của cô làm người ta biết cô có tình cảm với Lâm Hinh.
Lâm Hinh đi được vài bước, chỉ vào đỉnh đầu cô hộ sĩ, cười bảo: "Suýt quên nói, mũ của cô đội lệch rồi."
Cô nàng sửng sốt, chỉnh mũ xong, thấy Lâm Hinh đã đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com