Chương 51: Chiếm hữu
Sau khi Lâm Hinh và Dương Thông tranh thủ ăn trưa, bọn họ vội vàng chạy về Sở cảnh sát địa phương. Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi Đường Kiến Huy, đặc biệt là những chuyện liên quan đến người ba đã mất của hắn.
Khi cả hai đi đến phòng thẩm vấn, Đường Kiến Huy ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trắng, như thể hắn đang nhớ lại những chuyện đã qua.
Trần Xung đã có mặt ở phòng thẩm vấn trước đó, đôi mắt ông thẳng vào Đường Kiến Huy. Gương mặt luôn hiền hòa lại đầy phẫn nộ vì cái chết thảm của lũ trẻ.
Đường Kiến Huy bị nhìn vẫn ngồi yên bất động, đôi mắt không rời bức tường.
Lâm Hinh ngồi cạnh Trần Xung, nàng đưa mắt về phía Đường Kiến Huy, thấy đối phương không nhìn mình.
"Dù trong đầu anh đang nghĩ gì cũng không thể khiến anh quay lại quá khứ để ngừng hành vi bạo hành của ba anh lên anh. Nếu lúc đó có người ngăn cản, có lẽ cuộc đời anh sẽ thay đổi. Đường Kiến Huy, tôi rất lấy làm tiếc với những gì anh đã trải qua nhưng đây không phải là nguyên nhân để anh ra tay sát hại ba mình." Lâm Hinh nói.
Lời của nàng đã thu hút sự chú ý của Đường Kiến Huy. Đôi mắt vô hồn của hắn lóe lên sự thù hận, hắn nói: "Đúng ra ông già đó nên chết sớm. Tôi để ổng sống nhiều năm vậy là nhân từ với ổng lắm rồi."
Giọng điệu căm hận khiến Lâm Hinh cảm nhận được sự đáng thương.
Lâm Hinh: "Khi hay tin ba mình đổ bệnh, anh đã tức tốc về nhà. Lúc đó, có phải anh đã hạ độc ông ta? Anh không cho ông ta uống nhiều, chỉ mỗi ngày một chút, đủ để ông ta yếu dần rồi từ từ chết mòn. Cách này cũng không khiến người khác hoài nghi vì người ta sẽ cho rằng ông ta bị bệnh chết, mà không phải do anh sát hại. Đúng không?"
Đường Kiến Huy lườm Lâm Hinh, lạnh lùng nói: "Cô có biết tôi đợi ngày đó lâu lắm rồi không, nhưng cũng may, tôi cũng chờ được ông ta đổ bệnh. Nếu tôi không đầu độc ổng thì ổng cũng sẽ chết. Tôi chỉ gia tốc thời gian tử vong của ông ta thôi mà!"
Lâm Hinh gật đầu, nàng đã hiểu nhưng chuyện đầu độc không quan trọng vào lúc này. Hiện tại, các cô cần tập trung vào vụ án của bọn trẻ.
"Chúng tôi đã điều tra bối cảnh của anh, biết được anh từng bị ba mình bạo hành. Chuyện này khiến tâm lý của anh bị chấn thương, nhưng anh có biết đám trẻ mà anh sát hại, chúng vô tội không?" Lâm Hinh nói.
Đường Kiến Huy cười lạnh: "Cái lũ đó bị ba mẹ vứt bỏ mới bị bán cho tôi. Dù tôi không giết tụi nó, tụi nó cũng sẽ bị giết bởi sự nghèo khó của gia đình thôi. Tôi chỉ giúp chúng nó kết thúc sớm cuộc sống để tụi nó bớt đau khổ."
"Khốn nạn! Đồ ngụy biện! Anh đừng nhân danh chính nghĩa ở đây. Không một ai có quyền tước đoạt mạng sống của ai, bao gồm cả anh! Hơn nữa, sao anh có thể nhẫn tâm bạo hành bọn trẻ, sao anh dám ngược đãi bọn nhỏ!" Dương Thông lớn tiếng mắng.
Đường Kiến Huy bất ngờ đứng lên, gào thét: "Anh thì biết cái gì! Anh biết đau khổ là gì không? Anh có biết mỗi ngày bị đánh đau đớn thế nào không? Anh có biết người vốn nên yêu thương mình lại liên tục đánh đập mình, anh có biết cảm giác tuyệt vọng, sợ hãi đó không? Anh biết ông ta đánh tôi thế nào không? Anh biết tôi đã tuyệt vọng, đau đớn dường nào không?"
Nói đến đây, đôi mắt Đường Kiến Huy ẩn đỏ, không biết vì đang giận hay vì đang đau buồn. Nhưng những lời chất vấn từ tận đáy lòng ấy khiến người khác không thể không đồng cảm.
Lâm Hinh: "Đường Kiến Huy, chúng tôi hiểu những lời anh nói nhưng lũ trẻ cũng không cần chịu những đau khổ mà anh đã chịu."
Đường Kiến Huy nghe vậy, từ từ ngồi xuống.
Khi hắn ta nghĩ đến quá trình bạo hành bọn trẻ, gương mặt ấy gợi lên nụ cười tà ác, đôi mắt Đường Kiến Huy lăm lăm nhìn Lâm Hinh. Hắn cất giọng: "Cô từng nghe tiếng la khóc của trẻ con khi bị cô đánh chưa? Đó là thứ âm thanh êm dịu nhất trên đời. Mỗi lần tôi đánh chúng, chúng nó đều kêu khóc, tiếng kêu đó làm tôi hưng phấn. Mà ai biểu tụi nó ngu làm gì, mỗi bộ 3000 mảnh mà ghép lâu vậy. Chỉ có lúc tôi đánh tụi nó, tụi nó mới ghép nhanh hơn. Tôi chỉ đang dạy chúng thôi mà. Cô xem, không phải đứa nào cũng tiến bộ sao?"
Ba người nghe thấy lời miêu tả của Đường Kiến Huy, trong lòng ớn lạnh. Tên này điên rồi sao?
"Nhưng, có một đứa thông minh lắm. Nó không vội xếp, nó dựa vào tranh trên hộp mà ghép nên ghép cũng nhanh, cũng bị ít đánh, chỉ là... hahaha..." Đường Kiến Huy bật cười.
Sau đó lại hỏi: "Cô biết tôi làm gì nữa không?"
Lâm Hình nhìn Đường Kiến Huy, biết chắc chắn không phải lời tốt đẹp, nàng chỉ khoanh tay nhìn hắn.
Đường Kiến Huy thấy Lâm Hinh chỉ nhìn mình, chợt thấy nhạt nhẽo, hắn ngồi tựa vào ghế, lười biếng kể: "Tôi thấy đôi mắt màu hổ phách của nó rất đẹp. Khi tôi đánh nó, nó không né, cũng không khóc, chỉ mở to mắt nhìn tôi. Ôi! Đôi mắt đó sáng làm sao! Sau đó, tôi không kiềm được, đành trói nó lại, quan sát tròng mắt màu hổ phách khiến tôi si mê kia... Lúc đó, hình như nó biết tôi muốn làm gì nó nên trông nó sợ lắm."
"Tôi thấy vậy khoái chí nên cũng dứt điểm nó luôn. Đầu tiên là tôi đánh thuốc mê, đợi nó tỉnh cho nó biết nó bị mất một bên mắt."
Đường Kiến Huy nhẹ nhàng kể.
Nhưng Lâm Hinh lại cảm thấy buồn nôn. Tên này còn bệnh hoạn hơn nàng nghĩ.
Trần Xung trầm giọng hỏi: "Anh làm vậy có thấy vui không?"
Đường Kiến Huy nhìn ông, cười đáp: "Sao lại không vui. Mắt màu hổ phách đẹp lắm, nếu không lấy nó ra thì thật uổng phí. Mấy người có thấy tác phẩm của tôi chưa? Tối qua tôi tính sơn lại nhưng mấy người không cho. Tôi chọn màu rồi nhưng hai cô cậu cảnh sát này đến phá đám làm tôi không thực hiện được bước cuối cùng."
"Tên cầm thú!" Dương Thông mắng.
Đường Kiến Huy nhìn anh, đáp: "À, tôi quên hỏi mấy người. Mấy người có biết làm sao tôi nảy ra ý ghép người không?"
Ba người im lặng, làm lơ hắn.
Đường Kiến Huy cười, lẩm bẩm: "Thời đại học, tôi thích chơi Lego, nó làm tôi quên đi quá khứ. Có ngày, tôi cảm thấy đồ chơi chỉ là vật chết. Nếu tôi ghép vật sống, không biết sẽ thế nào, không biết có khiến tôi quên chuyện quá khứ tốt hơn không. Thế là, tôi bắt đầu bắt mấy con mèo, con chó đến thử. Dần dần, tôi thấy không đã ghiền, vì tụi nó không biết nói, chỉ biết kêu nên tôi nghĩ đến cách khác. Quả nhiên, tiếng kêu la của lũ trẻ mới là tốt nhất. Đáng tiếc, bây giờ tôi không thể nghe."
Lâm Hinh không muốn nghe hắn nói nhảm, nàng ngắt lời: "Nhưng anh cũng sợ. Anh sợ chúng tôi tìm ra anh nên sau khi giết bọn trẻ, anh rạch mặt bọn nhỏ, đúng không? Dù cả nạn nhân cuối cùng, Tôn Chí Kiên, anh cũng rạch mặt thằng bé. Sau đó, anh còn sợ người khác chú ý nên anh luôn đến mua ở các cửa hàng khác nhau, anh còn để bọn trẻ trả bằng tiền mặt. Nhưng anh lười thật, vì anh giết người nhưng không muốn mai táng. Hơn nữa, anh còn sát hại Tôn Chí Kiên. Ba thằng bé là ai, ông ta là trùm bất động sản, con vừa mất tích, ông ta đã trình báo cảnh sát. Chuyện này xem như anh sơ xót."
Đường Kiến Huy lộ vẻ tiếc nuối: "Tôi thật sự sơ xót nhưng tại không nhịn được mà. Thằng nhỏ trắng trẻo mập mạp, đáng yêu hơn mấy đứa trước gấp mấy lần. Cho nên tôi đành lấy thân của nó, cũng là phần tôi thích nhất. Da của thằng nhóc trơn mượt, tô màu lên đẹp biết bao."
Ba người thấy hắn bắt đầu chìm vào mơ tưởng của mình bèn ngắt ngang: "Hay lắm Đường Kiến Huy, những lời anh nói chúng tôi đã ghi lại. Anh cứ tiếp tục đắm chìm trong giấc mơ của mình rồi chờ phán quyết của tòa đi."
Nói đến đây, Lâm Hinh không muốn dây dưa với hắn. Nàng vốn còn thương hại cho hoàn cảnh của hắn nhưng những lời ngông cuồng đó đã phủi sạch cảm xúc của nàng.
Đây là tên điên, ngục tù là nơi thích hợp nhất với hắn. Nếu tội danh giết người thành lập, vậy thì phán quyết cuối cùng của hắn sẽ là tử hình.
Cuối cùng, vụ án kéo dài mấy tuần đã kết thúc.
Lâm Hinh trở về căn chung cư. Cô vừa định lấy chìa khóa, đã sờ phải món gì đó lạnh lạnh. Nàng lấy ra, là móc khóa Lãnh Du tặng mình. Nàng vuốt ve nó, cảm thấy ấm áp.
Lâm Hinh thầm nghĩ, hình như lâu rồi cô chưa gặp ai kia.
Nhưng rồi nàng lại lập tức khinh bỉ, không phải mới một ngày không gặp thôi sao.
Bản thân thật đúng là khó hiểu.
Tắm xong, nàng nằm lên giường, đôi mắt lại nhìn móc khóa. Trong đầu nàng nhớ đến nụ cười của Lãnh Du, và cảm giác ấm áp từ tay khi cô đưa móc khóa cho mình.
Lâm Hinh bật cười, hôn lên móc khóa. Và... cô choáng váng phát hiện ra hành vi khác thường của mình.
Thôi xong, mình đang mê muội sao?
Từ khi nào mình lại vui vẻ vì một chiếc móc khóa.
Nàng cảm thấy tay mình nóng rát, nàng vội đặt móc khóa lên đầu giường. Sau đó, lại nằm lên giường, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Nhưng... trong mơ, nàng thấy người nào đó cướp đi nụ hôn đầu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com