Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Nghìn trùng xa cách

Khi Lâm Hinh trở về chung cư đã là lúc hơn 11 giờ tối, nàng vội vàng tắm xong rồi ngã lưng lên giường. Nàng nhớ đến cảnh lúc ở ngoài chung cư với Lãnh Du.

Ngốc quá...

Nàng nằm trên giường, nhớ lại.

"Lãnh Du, bọn mình ngồi chung xe về đi. Sau khi về nhà mình, mình lái xe chở cậu về."

Lâm Hinh nghịch tóc, không dám nhìn Lãnh Du.

"Về cùng? Nhưng chung cư hai đứa mình ở cách xa nhau, làm vậy... có phiền quá không?"

Lãnh Du ngừng tay bắt taxi, thắc mắc nhìn nàng.

"Phiền gì chứ. Mình làm vậy để tiết kiệm tiền. Cậu xem, bọn mình về chung, có thể tiết kiện được tiền taxi. Hơn nữa, chỗ của bọn mình cũng không cách quá xa nhau nên mình phải ít tiêu những khoảng không cần thiết." Lâm Hinh thuyết phục.

"Nhưng... mình cảm thấy như vậy không tiện." Lãnh Du đáp.

"Rồi rồi, cậu nói nhiều quá, quyết định vậy đi." Lâm Hinh nói.

Khi các cô ngồi trên taxi, Lâm Hinh và Lãnh Du ngồi hai bên cửa sổ, bỏ trống khoảng ở giữa.

Lúc này, bầu không khí xấu hổ vây quanh các cô.

Lâm Hinh nhìn phong cảnh, trong đầu nghĩ đến lời mình vừa nói.

Sao nàng lại vì chuyện tiết kiệm mà phải mất công như vậy?

Rõ ràng là nàng không nỡ rời xa Lãnh Du.

Bên kia, Lãnh Du nhìn ảnh phản chiếu của Lâm Hinh trên mặt cửa. Cô không hiểu vì sao Lâm Hinh lại làm vậy, đây không giống cách làm của nàng.

Tài xế ngồi đằng trước nhìn hai người qua gương chiếu hậu. Anh cảm thấy hai người này là lạ, anh chưa từng thấy bạn bè nào mà ngại ngùng như hai người này.

Từ lúc lên xe đến giờ, cả hai chưa nói với nhau câu nào, trông cứ như kẻ thù.

Xe dừng trước chung cư của Lâm Hinh, Lãnh Du xuống xe, đến cạnh Lâm Hinh nói: "Mình có thể tự mình về được, cậu không cần đưa mình đâu. Bây giờ khuya rồi, cậu về nghỉ ngơi đi."

Lâm Hinh thấy rõ sự lo lắng của cô.

Nàng hoảng hốt.

Lãnh Du đang quan tâm mình sao?

Nàng cười, đáp: "Nếu mình bảo, mình muốn ở cạnh cậu thêm chút, cậu còn muốn đuổi mình lên lầu, tự cậu về nhà không?"

Lâm Hinh khoanh tay ra sau, thẳng thắn.

Nàng không nhận ra lời mình làm người ta nghĩ nhiều.

Lãnh Du mỉm cười, kéo cao zip áo của Lâm Hinh lên, đáp: "Cậu đưa mình về nhà sẽ làm mình lo lắm. Trời tối rồi, đi một mình sẽ không an toàn."

Lâm Hinh cười, kéo tay cô: "Cậu nói nhiều quá, đi thôi."

Các nàng xuống gara, Lâm Hinh mở cửa xe, đẩy Lãnh Du vào ghế phụ.

Khi lái xe, nàng còn cố tình chạy chậm bởi nàng thích cảm giác được ở bên Lãnh Du.

"Lãnh Du, năm mới vui vẻ."

"Ừm, năm mới vui vẻ...."

"Lãnh Du này...." Lâm Hinh ngập ngừng

"Hửm?" Lãnh Du nhìn nàng.

"Bọn mình về đây rồi có thể còn đi chơi cùng không?"

Mới sắp xa nhau một ngày, nàng đã thấy nhớ Lãnh Du.

"Chỉ cần cậu muốn, mình lúc nào cũng sẵn lòng." Lãnh Du nhìn đường, cười đáp.

Không lâu sau, các nàng chạy đến chung cư của Lãnh Du. Hai người xuống xe, Lâm Hinh đến cạnh Lãnh Du. Các nàng đứng yên, không nói tiếng nào.

Lâm Hinh cho tay vào túi, cúi đầu nhìn đất. Nàng im lặng đá bụi dưới chân mình.

"Cậu làm gì vậy? Bụi trên đất bay lung tung hết cả lên." Lãnh Du khẽ nói.

Lâm Hinh nhìn cô, thấy cô đang chăm chú nhìn mình.

"Vậy cậu vào nhanh đi, để bụi không bay đến chỗ cậu." Lâm Hinh cúi đầu đáp.

"Cảm ơn cậu, Lâm Hinh."

"Sao tự nhiên lại cảm ơn mình?"

Nàng chờ mong Lãnh Du sẽ nói ra những lời khiến mình rụng tim.

Tuy không biết là gì nhưng nàng rất mong chờ.

Lãnh Du nhìn nàng, bảo: "Không có gì. Mình chỉ muốn cảm ơn cậu đã đưa mình về."

Lâm Hinh ngừng cười, mất mát đáp: "À... không có gì. Mình tự nguyện mà."

"Thôi trời khuya rồi, cậu lái xe cẩn thận."

Không biết sao tâm trạng của Lâm Hinh tụt dốc. Nàng không thấy Lãnh Du nói tiếp, chỉ đành gật đầu, rời đi.

Nàng vừa đi, Lãnh Du phía sau gọi lại: "Đợi đã."

Lâm Hinh quay đầu nhìn cô.

Lãnh Du mỉm cười, đi đến cạnh nàng, khẽ nói: "Mấy ngày qua, mình vui lắm, cảm ơn cậu."

Nghe vậy, Lâm Hinh cảm thấy ấm áp. Nàng mím môi, đáp: "Cậu chỉ cảm ơn xuông vậy thôi sao?"

Nói xong nàng hơi hối hận.

Nàng không biết vì sao, mình ham muốn nhiều hơn ở Lãnh Du, chẳng hạn một cái ôm...

Tim Lâm Hinh theo suy nghĩ đập mạnh.

Lãnh Du thuận theo hỏi: "Vậy cậu muốn mình cảm ơn cậu thế nào?"

Lâm Hinh đỏ mặt: "Không có gì. Mình đi nha, cậu tranh thủ nghỉ ngơi."

Lúc này nàng chỉ muốn về sớm, nàng cảm giác gò má của mình đang nóng bừng.

Nhưng... nàng vừa quay người, đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cả người được Lãnh Du ôm lấy.

Tay cô vòng qua eo nàng, làm nàng cảm thấy ấm áp, thoải mái.

Lâm Hinh đứng trong lòng cô, cái lạnh mùa đông bỗng chốc rời xa nàng. Nàng nghe cô nói: "Xin lỗi, mình lạnh quá nên muốn ôm cậu sưởi ấm."

Lâm Hinh nghe thấy bèn tức giận hơi đẩy cô nhưng lại dịu dàng bảo: "Mình không phải lò sưởi!"

Lãnh Du vẫn không buông tay, má kề má nàng, nói: "Đừng nhúc nhích, cậu cho mình ôm chút nha."

Câu nói như thần chú khiến Lâm Hinh bất động. Nang say mê cái ôm ấm áp của cô, cũng bực bội câu nói vừa rồi.

Hai người ôm nhau một lúc, Lãnh Du mới buông nàng, dặn: "Cậu lái xe cẩn thận, đến nhà thì nhắn cho mình."

Lâm Hinh hơi vắng vẻ, cảm thấy trời đông lạnh thấu.

Nàng mím môi, nói: "Vậy mình về đây, mai gặp."

Lãnh Du gật đầu. Sau khi thấy Lâm Hinh rời đi, cô mới bước vào chung cư.

Ban nãy, cô thấy Lâm Hinh hơi buồn nên mới lấy hết can đảm ôm nàng.

Đêm nay, hai người đều ngủ ngon.

Có lẽ vì cái ôm, cũng có lẽ vì các nàng đã từng bước bước vào lòng nhau.

-----------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Lâm Hinh đến phòng họp. Nàng chọn chỗ cạnh góc, vì nàng biết cô có sở thích ngồi trong góc.

Nàng ngóng trông ai đó đến.

Cửa phòng được mở, Lâm Hinh ngước mắt, thấy không phải cô, lại cúi đầu.

Mãi đến lần mở cửa thứ sáu, nàng mới thấy Lãnh Du.

Nhưng....

Người ta hình như không thấy nàng, vì cô đi về phía Hoàng Lâm.

Nàng chợt nắm chặt điện thoại, lướt trong vô định.

"Ở đây có ai ngồi không?" Giọng nói quen thuộc cất lên.

Lâm Hinh giật mình, thấy Lãnh Du mỉm cười nhìn mình. Nàng lắc đầu, cô mới kéo ghế ngồi cạnh.

Cô nhìn Lâm Hinh thấy nàng cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Lãnh Du mỉm cười, nói: "Hôm nay cậu đến sớm thật."

Lâm Hinh nghe vậy, hơi chột dạ vì hành động đến sớm có mục đích của mình.

"À thì... sáng nay mình dậy sớm nên đến sớm."

Lại nói dối.....

"Tối qua cậu không ngủ ngon sao?" Lãnh Du hỏi nhỏ.

Cô lo lắng Lâm Hinh sẽ không thích việc tối qua mình ôm nàng.

Lâm Hinh nhìn vào mắt cô, nhìn vào đôi mắt khiến mình chìm đắm. Nàng bất giác nói: "Không đâu, mình ngủ ngon lắm."

Lãnh Du nhìn nàng, không thấy sắc mặt mệt mỏi, cô mới yên tâm.

Khi cô tính nói tiếp, cửa phòng lại mở ra, đội trưởng Vương bước vào.

Lãnh Du thấy khi ông vào, đôi mắt ông nhìn cô khác hẳn với mọi người, cô tự hỏi lẽ nào lại có vụ án.

Bằng không đội trưởng cũng sẽ không nhìn mình như vậy.

Ông đứng vào chỗ, đặt chồng giấy dày xuống, đôi mắt đảo quanh phòng.

Khi mọi người dần im lặng, ông lại nhìn Lãnh Du, cất lời: "Sáng nay, tôi vừa nhận được tin xấu. Một ngôi làng ở thành phố Tần vừa xảy ra vụ án mưu sát. Vụ việc rất nghiêm trọng nên cảnh sát Tống Nguyên của thành phố Tần đã gọi cho tôi, muốn nhờ đội ta hỗ trợ phá án. Cảnh sát Lãnh, ông ấy chỉ đích danh cô. Vậy nên, sau khi chúng ta thảo luận xong vụ án, cô và các tổ viên lập tức đến đó."

Ông vừa nói vừa nhìn thẳng Lãnh Du, mọi người cũng đổ dồn ánh mắt về phía cô và các tổ viên của cô.

Lãnh Du gật đầu. Cô không quan tâm ánh mắt người khác, chỉ nghiêng đầu nhìn Lâm Hinh, thấy nàng cũng đang nhìn mình.

Các nàng hiểu được ẩn ý của nhau. Hai thành phố cách rất xa nhau.

Khoảng cách nghìn trùng, các nàng có muốn gặp nhau cũng khó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com