Chương 64: Thẩm vấn anh Đinh
Hoàng Lâm im lặng một lúc, cô bất chợt ngẩng đầu nhìn Lãnh Du.
Lãnh Du gật đầu, đưa cô xem tin nhắn Tống Nguyên vừa gửi đến, nói: "Mình vừa nhận được tin này."
Hoàng Lâm giật mình, đáp: "Thật vậy sao?"
Lãnh Du cất điện thoại, gật đầu.
Cô gọi về cho đội trưởng Vương, báo: "Thưa sếp, đêm nay tôi và Hoàng Lâm sẽ về lại thành phố Dương, chúng tôi đã tìm ra được ý nghĩa của bài thơ. Hung thủ dùng cái chữ cái đầu trong bài thơ theo dạng pinyin để tạo thành thông điệp, và điều hắn muốn truyền tải chính là scorpion."
Cô nói tiếp: "Thêm vào đó, chúng tôi đã nhận được báo cáo từ phía cảnh sát Tống. Ông nói nguyên nhân tử vong của nạn nhân blà bị một loài bò sát kịch độc cắn chết. Họ tìm thấy chất độc trong người ông ta, và dưới bàn chân, phần chưa bị cháy rụi, họ phát hiện chằng chịt vết cắn của loài bò sát này. Nếu ghép chữ scorpion vào, tôi tin nạn nhân bị bò cạp cắn chết."
Sau khi gọi báo cho đội trưởng, Lãnh Du liên lạc với Hazmi, rồi cùng Hoàng Lâm về thành phố Dương.
Trên máy bay, Hoàng Lâm nhíu mày hỏi: "Vì sao, hung thủ lại phải dùng bò cạp?"
Lãnh Du đáp: "Mình không biết nhưng cậu có nhớ cảnh sát Tống nói thằng bé phát hiện ra quan tài là vì đi theo con bò cạp không? Lúc trước mình còn tưởng vì chỗ đó là rừng nên có bò cạp nhưng bây giờ có lẽ nó được người ta cố ý đưa đến đó. Và mình cảm thấy, hung thủ không chỉ mang theo một con, có điều mình không rõ sao hắn lại bỏ sót con này."
Hoàng Lâm bất ngờ hỏi lại: "Lẽ nào hắn mang theo cả bầy bò cạp?"
Nháy mắt, Hoàng Lâm ớn lạnh. Cô nghĩ đến cảnh tượng xung quanh toàn bò cạp đã rùng mình.
"Hoàng Lâm, mình còn nghĩ đến một chuyện đáng sợ hơn." Lãnh Du bình tĩnh nói.
"Chuyện gì?" Hoàng Lâm tò mò hỏi.
"Chuyện về chiếc quan tài đó." Lãnh Du đáp.
"Quan tài ấy bị làm sao?" Hoàng Lâm hoảng sợ hỏi.
Cô cảm thấy lời Lãnh Du sắp nói rất đáng sợ.
"Vì sao hắn phải dùng quan tài? Là vì hắn cần chứa một số lượng bò cạp khổng lồ. Cậu xem nếu không có cái quan tài đó, bò cạp sẽ bò lung tung, có khi còn bò vào nhà người ta. Hung thủ chỉ bỏ sót một con đã mau chóng bị người ta phát hiện. Nếu số lượng bò cạp khổng lồ chắc chắn sẽ khiến dân làng xôn xao." Lãnh Du phân tích.
"Hơn nữa, hung thủ dùng quan tài vì muốn để đám bò cạp ở cùng Hứa Linh Long, nhằm cắn chết ông ta. Vì một con cắn thì hắn thấy không đã hận. Nếu thả một trăm, một ngàn con vào chung với Hứa Linh Long, đóng nắp lại, làm vậy vừa tra tấn nạn nhân lại có thể khiến ông ta sợ hãi. Cách làm này không phải càng khiến hung thủ thấy thỏa mãn hơn sao?"
Giọng Lãnh Du đều đều lên tiếng làm Hoàng Lâm tưởng tượng đã rợn người.
Hoàng Lâm khoanh tay, nói: "Vậy hai dòng thơ cuối miêu tả tiếng kêu thả thiết là nói về tiếng kêu của Hứa Linh Long trong quan tài sao? Đáng sợ quá.... Nếu nạn nhân bị sát hại vào ban đêm thì còn rùng rợn hơn. Hung thủ hận nạn nhân đến mức nào mà tra tấn ông ta đến vậy?"
Lãnh Du: "Chuyện này chúng ta còn cần phải điều tra. Hơn nữa, mình vẫn chưa rõ vì sao phải nhất định dùng bò cạp. Và hung thủ làm sao có được số lượng bò cạp nhiều đến như vậy? Những điều này đều là bí ẩn, việc tìm hung thủ càng lúc càng khó khăn."
Dứt lời, Lãnh Du tựa vào ghế, nhắm mắt nói: "Thôi ngủ đi. Đợi khi tìm được Đinh Chính Hoàng, có lẽ chúng ta sẽ biết thêm manh mối mới."
Hai người cùng tựa lưng nghỉ ngơi.
Bôn ba cả ngày làm đầu Lãnh Du đình trệ, cô không thể suy nghĩ thêm.
Các cô về thành phố Dương lúc 3 giờ sáng, hai người đã ngủ bù trên máy bay nên không quá mệt.
Khi Lãnh Du mở máy, thấy có vài tin nhắn chưa đọc đến từ Tiêu Trình.
Tiêu Trình. Sếp ơi, chúng tôi vừa tìm thấy anh Đinh Chính Hoành, hiện anh ta đang trên đường đến Sở Cảnh Sát thành phố Dương.
Tin nhắn được gửi lúc 11 giờ rưỡi, lúc các cô còn ngồi trên máy bay.
Lãnh Du nhắn lại. Mọi người tìm thấy anh ta ở đâu?
Đợi 5 phút, cô vẫn không nhận được tin nhắn từ Tiêu Trình, Lãnh Du bèn nói với Hoàng Lâm: "Bọn mình về nhà trước. Nãy Tiêu Trình báo đã tìm thấy Đinh Chính Hoành, bây giờ đang đưa về Sở Cảnh Sát Thành phố Dương. Sáng mai mình muốn tự mình đi thẩm vấn anh ta."
Nói đến đây, Lãnh Du xoa tay mình, cô còn nhớ hành vi bất lịch sự của Đinh Chính Hoành vào ngày trước Giáng Sinh.
Nghĩ vậy, cô vui vẻ nhớ đến khi đó Lâm Hinh đã đến giúp cô.
Sáng hôm sau, Lãnh Du, Hoàng Lâm và Tiêu Trình đến phòng thẩm vấn. Họ vừa vào đã trông thấy Đinh Chính Hoành. Khi hắn nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn gương mặt nghiêm túc của Lãnh Du, hắn bỗng run rẩy.
Trong trí nhớ của hắn, dù Lãnh Du lạnh lùng, mặt không cảm xúc nhưng vẫn xinh đẹp như tiên. Nhưng bây giờ nhìn Lãnh Du nghiêm nghị như phán quan mặt lạnh khiến hắn cảm giác như bị đưa trước cẩu đầu đao.
Lãnh Du ngồi đối diện, nói: "Anh Đinh, chúng ta lại gặp nhau."
Đinh Chính Hoành không dám nhìn cô, hắn cúi đầu nhìn bàn.
Lãnh Du thấy hắn im lặng, quần áo không chỉnh tề, dáng vẻ mệt mỏi cũng biết mấy ngày qua hắn luôn trốn đông trốn tây.
Tiêu Trình cúi đầu thủ thỉ bên tai Lãnh Du. Cô gật đầu, lạnh lùng lên tiếng: "Anh Đinh, đồng nghiệp ở phía bắc của chúng tôi phát hiện anh đang muốn xuất cảnh, vậy nên, anh tính trốn sang nước nào? Chúng tôi chỉ muốn tìm anh hỗ trợ phá án, không phải bắt anh để định tội, sao anh phải làm vậy? Có phải anh cũng tham gia vào vụ án mưu sát này không?"
Đinh Chính Hoành bị dọa, sắc mặt tái mét, trán đổ đầy mồ hôi, hốt hoảng kêu lên: "Tôi... tôi không có giết ông ta! Tôi chỉ sợ bị liên lụy! Tôi thật sự không có giết ông ta!"
Lãnh Du cười mỉm, giọng cô dữ vậy cũng chỉ muốn thử người này, không ngờ hắn nhát như chuột. Cô thầm nghĩ xem ra lát có thể thuận lợi thẩm vấn hắn.
"Chúng tôi phát hiện anh là giám đốc phòng kinh doanh tại công ty của Hứa Linh Long ở nước M. Có phải nếu ông ta không chết, anh vẫn sẽ tiếp tục làm việc cho ông ta không?" Lãnh Du hỏi.
Đinh Chính Hoành không dám nhìn cô. Tuy đầu óc mơ hồ nhưng hắn vẫn nghe thấy lời Lãnh Du nói nên gật đầu.
"Anh làm việc cho ông ta bao lâu?" Lãnh Du hỏi.
"Năm năm." Đinh Chính Hoành đáp.
Lãnh Du nhướng mày, nói: "Năm năm mà anh đã thân với Hứa Linh Long, còn leo lên được chức giám đốc, xem ra anh cũng nhiều thủ đoạn lắm. Nói đi, mấy hộp đêm đó có phải cũng là do anh giới thiệu cho ông ta không? Chúng tôi phát hiện hung thủ là người rất thân thiết với Hứa Linh Long nên tôi nghĩ mãi, ngoài anh ra, thật sự không ai có cơ hội xuống tay với ông ta. Nếu không phải là anh, lẽ nào là đám hầu rượu ở hộp đêm? Nhưng động cơ là gì? Chẳng lẽ tranh giành tình cảm? Nhưng tôi thấy không phải, vậy nên quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mỗi anh."
Đinh Chính Hoành nghe Lãnh Du liên tục chất vấn khiến hắn đổ đầy mồ hôi, không biết đáp thế nào. Hắn chỉ liên tục nói: "Không phải do tôi giết, Lãnh... sếp à, tôi thật sự không giết ai cả."
Lãnh Du chăm chú nhìn Đinh Chính Hoành, thấy hắn đang gấp gáp, đổ đầy mồ hôi, cô cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Vừa rồi cô nói vậy cũng chỉ là dọa hắn để trả thù cho hành vi bất lịch sự hồi Giáng Sinh.
Nếu Đinh Chính Hoành hiểu Lãnh Du, biết cô là người có thù tất báo. Tuy gương mặt lạnh lùng, thờ ơ nhưng cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai đắc tội mình.
Tiêu Trình và Hoàng Lâm đứng sau Lãnh Du đã quá hiểu thủ đoạn của cô. Nên khi nghe cô muốn tự mình thẩm vấn, họ thầm nghĩ anh Đinh này chắc hẳn vừa đắc tội cô.
Lúc này, trông Lãnh Du sắc bén hoàn toàn xứng với danh xưng ma đầu mặt lạnh.
"Thôi, đừng ồn ào nữa. Chúng tôi đã nghe bà Alice, vợ ông Hứa nói...."
Lãnh Du lại nhìn Đinh Chính Hoành, thấy hắn trốn tránh mình, cô bèn đổi câu hỏi: "Anh Đinh biết bà Alice?"
Đinh Chính Hoành nghe vậy, run rẩy đáp: "Có biết, tôi có gặp bà ấy vài lần."
"Vậy anh từng đến nhà ông Hứa?" Lãnh Du hỏi.
"Phải, tôi có ghé qua đó vài lần." Đinh Chính Hoành cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Lãnh Du.
Lãnh Du thấy vậy hiểu rõ. Cô nói: "Lần đầu hẳn là lúc Hứa Linh Long ở nhà. Lúc ấy anh thấy vợ ông đẹp nên nổi lòng tham. Vài lần sau đến là lúc Hứa Linh Long đi công tác, đúng không?"
Đinh Chính Hoành đỏ mặt, hắn không rõ sao Lãnh Du lại đoán được chuyện của mình và Alice, hắn chỉ cúi đầu im lặng.
"Anh không đáp vậy tôi xem đây là động cơ. Anh thèm sắc đẹp của Alice, cũng vì Hứa Linh Long thường đi vắng nên bà ta cô đơn đành cặp kè với anh. Bà ta cũng bị mấy lời đường mật của anh lừa dối nên hai người nhiều lần thân thiết. Sau khi anh thấy Alice đã yêu mình sâu đậm bèn nãy ra ý muốn giết Hứa Linh Long, đúng không?" Lãnh Du bình tĩnh nói.
"Không không không! Tôi và Alice chỉ là bạn tình, chúng tôi không có tình cảm. Vậy nên tôi giết chồng bà ấy làm gì!" Đinh Chính Hoành vội giải thích.
Lãnh Du cười lạnh, đáp: "Alice nói hôm 20 tháng 12 bà gọi cho chồng hỏi ông có về đón Giáng Sinh không. Tôi cảm thấy lời bà ta rất mâu thuẫn, bà ta bảo không gọi cho chồng mình mỗi khi ông bận, hơn nữa còn gọi ra nước ngoài. Thêm vào đó, Hứa Linh Long không ở nhà nên tình cha con với hai đứa nhỏ cũng mờ nhạt thành ra ông ta có về đón Giáng Sinh cùng gia đình hay không đâu có quan trọng. Tôi cảm thấy bà ta đang nói dối. Bà ta thật sự có gọi vào ngày hôm đó nhưng không phải cho Hứa Linh Long mà là cho anh. Có đúng không?"
Đinh Chính Hoành tái mặt, đáp: "Bà ấy có gọi cho tôi, mà nội dung không liên quan đến ông Hứa."
Lãnh Du im lặng. Cô tin lời Đinh Chính Hoành, trong lòng cũng giảm khả năng Alice là hung thủ.
Bà ta chỉ vì cô đơn nên mới cặp kè với tên đàn ông này, thêm vào đó, bà ta cũng không nhắc đến vấn đề tài sản nên cho thấy bà ấy không có ý muốn giết Hứa Linh Long.
Lãnh Du gật đầu, hỏi tiếp: "Alice khai sáng 21, Hứa Linh Long được một cấp dưới đưa đến sân bay về M. Người cấp dưới đó phải là anh?"
Đinh Chính Hoành gật đầu, đáp: "Chính là tôi nhưng...."
"Nhưng chuyện gì?" Lãnh Du hỏi.
"Nhưng sau khi nhận được tin nhắn, ông ta bảo không cần tôi đưa nên hôm đó tôi đã đặt vé máy bay về thành phố Long luôn. Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa gặp ông Hứa."
Lãnh Du nghe vậy, cô quay đầu nhìn Hoàng Lâm, hai người có cùng một suy nghĩ.
Nếu Đinh Chính Hoành không đưa Hứa Linh Long ra sân bây, vậy thì ai đưa? Hay ông ta vốn không ra sân bay?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com