Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72: Không hề thay đổi

Nhóm Lãnh Du mệt mỏi đến Cục. Lúc này đã hơn 12 giờ đêm, các cô không thể về nhà nghỉ, vì các cô muốn đến xem thi thể của chú Giản.

Theo trình tự, thi thể sẽ được đưa đi giải phẫu, Lãnh Du vừa vào sảnh, cánh tay bèn bị người khác nắm lấy, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.

"Mình dẫn cậu đến bệnh viện Phương Đông gặp chú."

Đêm về khuya cô nghe thấy giọng nói lười biếng pha lẫn dịu dàng của nàng khiến cô ấm áp.

Lâm Hinh không về nhà mà lại chờ mình.

Lâm Hinh dứt lời, kéo Lãnh Du đến xe mình, nhét cô vào ghế phụ.

Lãnh Du ngồi yên, ấm áp nhìn Lâm Hinh vào ghế lái. Từ lúc vụ án xảy ra, cô luôn tập trung đấu trí với hung thủ, đã lâu rồi, cô chưa ở cạnh với Lâm Hinh. Bây giờ, cô thấy nàng bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, đang ngồi cạnh mình, lòng cô thấy thư giãn, nỗi xúc động len lỏi trong tim.

Lâm Hinh khởi động xe xong, nàng nhận thấy người bên cạnh mình đang chăm chú nhìn nàng. Nàng quay đầu chạm vào mắt Lãnh Du.

Chỉ nhìn quầng thâm nhạt dưới vành mắt cô, nàng đã biết mấy hôm nay cô vất vả thế nào. Nàng hơi nghiêng người, mỉm cười nói: "Cảnh sát Lãnh, đêm nay mình sẽ là tài xế riêng của cậu. Lịch trình hôm nay là đến xem chú Giản sau đó mình đưa cậu về."

Vừa săn sóc vừa tỉ mỉ.

Lãnh Du nhìn nụ cười của nàng, tay đặt lên đùi cử động nhưng vẫn không nâng lên. Cô cố kìm mong muốn muốn xoa mặt nàng, hỏi: "Cậu không thấy uất ức khi làm tài xế của mình sao?"

Lâm Hinh cười khẽ, ngồi về ghế, tập trung lái xe.

"Không uất ức." Nàng đáp.

Lãnh Du rũ mắt mỉm cười.

Vốn cô vẫn đang thương tiếc vì cái chết và vụ án của chú Giản nhưng Lâm Hinh đã vực dậy tinh thần cô, giúp cô thả lỏng khiến cô bất chợt ngủ quên.

Lâm Hinh vừa lái xe vừa nhìn Lãnh Du ngủ. Nàng mỉm cười, nhả chân ga để tránh đường xóc đánh thức người bên cạnh.

Khi các nàng đến nơi, Lâm Hinh dừng xe, đánh thức Lãnh Du. Nàng bật cười nhìn biểu cảm ngây ngốc khi tỉnh của cô, bảo: "Thì ra lúc tỉnh ngủ trông cậu như vậy."

Sau đó, nàng mở dây an toàn, bước xuống xe.

Lãnh Du ngồi đó, ngơ ngác tự hỏi lẽ nào tướng ngủ của mình xấu lắm?

Hai người đến nhà xác, pháp y thấy các cô bèn giải thích: "Trên người ông ấy không có vết thương, tay chân không có dấu vết giãy giụa. Dấu dây thừng rõ ràng nên chúng ta có thể kết luận ông ấy thắt cổ tự vẫn."

Sau khi có được xác nhận, Lãnh Du và Lâm Hinh ra khỏi bệnh viện. Các cô không biết nên xử lý thi thể của chú Giản thế nào, dù sao hiện giờ chú đã không còn người thân. Chú là lao công của Sở Cảnh Sát nhưng đồng thời cũng là tội phạm đang bị cảnh sát truy bắt. Tuy hiện đã tử vong nhưng với thân phận đó, ngoài việc chấp hành án tử hình, cảnh sát không thể làm việc khác.

Lãnh Du được Lâm Hinh đưa về nhà. Cô đi tắm rồi ngã lưng say ngủ.

Đến sáng hôm sau, đồng hồ sinh học trong cô đánh thức cô dậy. Nhớ đến quyển nhật ký của chú Giản, cô đứng lên, lái xe đến Sở Cảnh Sát.

Vì chú Giản đã mất nên dì lao công khác đã thế chỗ chú. Lãnh Du thấy vậy lại tiếc nuối.

Cô pha ly cà phê, đến phòng họp, đặt quyển nhật ký lên bàn, rồi ngồi vào bàn, mở quyển sổ ra.

Chỉ thấy trang đầu tiên có mỗi một dòng.

"Hy vọng người đọc có thể hiểu nỗi lòng tôi. Sau khi chết, xin hãy chôn tôi cạnh bên vợ."

Lãnh Du nhìn phần chữ ký: Hứa Trấn Hiên.

Cô lật qua vài trang, nhìn thấy chú viết không liên tục, có lẽ chỉ ghi lại những chuyện quan trọng.

Ngày 1 tháng 3 năm 1995,

Hôm nay là ngày vui nhất của đời tôi. Cuối cùng tôi cũng cưới được người con gái mình yêu, cô ấy tên Giản Tuyên Ân.

Tôi đúng là người hạnh phúc nhất trên đời.

Vợ ơi, anh yêu em.

Ngày 10 tháng 7 năm 1995,

Vợ mang thai rồi, vẫn chưa biết là trai hay gái nhưng tôi vẫn sẽ thương con, chúng tôi cũng đã chọn tên.

Nếu là con trai thì tên Hứa Trấn Tuyên, nếu là con gái thì tên Hứa Trấn Ân.

Ngày 5 tháng 11 năm 2002,

Vừa khai trương trại bò cạp đầu tiên, tôi quyết định dùng họ của Tuyên Ân. Bởi trong lúc khó khăn, cô ấy đã luôn sát cánh cùng tôi.

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, vừa có gia đình vừa có sự nghiệp, đời này tôi còn cầu gì hơn.

Ngày 25 tháng 12 năm 2002,

Anh hai Hứa Linh Long vừa từ nơi khác về. Ngay dịp Giáng Sinh, anh ấy đòi góp vốn vào trại bò cạp. Vì anh ấy làm ăn bên ngoài đã lâu nên tôi nghe vậy đồng ý.

Ngày 11 tháng 1 năm 2003,

Tôi khuyên Hứa Linh Long bỏ rượu chè, gái gú đi nhưng anh ấy không nghe. Có lẽ mấy năm làm ăn bên ngoài anh ấy cũng vậy nhưng ai bảo anh hai là anh hai. Khuyên mãi anh không nghe, tôi chỉ đành mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc.

Thôi, qua thời gian nữa tôi lại khuyên. Dù sao anh hai cũng lớn tuổi, anh ấy cũng nên ổn định.

Ngày 15 tháng 1 năm 2003

Đau đớn quá.

Hôm nay là ngày đau khổ nhất đời tôi. Nếu biết vậy, tôi còn đến nơi khác làm ăn làm gì? Tôi đã mất đi Tuyên Ân cũng mất đi Trấn Tuyên, ngọn lửa đã cướp đi sinh mệnh của hai mẹ con cũng cướp đi sinh mệnh của năm công nhân khác.

Ông trời đang đùa tôi sao.

Tôi không còn thiết sống.

Ngày 18 tháng 1 năm 2003,

Tôi sẽ tiễn Tuyên Ân và Trấn Tuyên lần cuối, tôi sẽ mai táng hai mẹ con ở phần mộ họ Hứa, vì hai mẹ con là một phần của dòng họ.

Tên anh hai kia của tôi đã cao bay xa chạy trong lúc hỏa hoạn, tôi không tìm thấy, cũng không biết anh ta đi đâu.

Ngày 19 tháng 1 năm 2003,

Tôi ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ. Sống vậy còn ý nghĩa gì.

Ngày 20 tháng 1 năm 2003,

Công ty đã phá sản, tiền bị cỗm đi. Đến cuối, tôi còn không giữ nổi công ty, công sức hai vợ chồng coi như xong. Tôi không biết rốt cuộc là kẻ nào làm.

Hứa Linh Long mất tích, không ai biết anh ta đi đâu.

Ngày 18 tháng 5 năm 2003,

Cái xác không hồn.

Lãnh Du thấy năm 2003 dừng ở dòng chữ này.

Cô lật tiếp, nội dung tiếp theo là ba năm sau.

Ngày 5 tháng 7 năm 2006,

Tôi không biết sao mình vẫn đang sống, Hứa Linh Long vẫn biệt vô tăm tích. Tôi không chịu nổi nữa, tôi nghĩ đã đến lúc mình nên kết thúc.

Tôi mua quan tài rồi, chỉ không biết ai sẽ phát hiện ra mình chết, dù sao chỗ này cũng ít người đến.

Ngày 9 tháng 7 năm 2006,

Thì ra thằng khốn Hứa Linh Long đến M, tiền đó cũng là hắn cỗm đi. Nếu không phải muốn làm ma no nên tôi đi mua cơm, có lẽ tôi cũng không hay tin.

Ngày 16 tháng 7 năm 2006,

Tôi bắt đầu đi làm, tôi sẽ chờ hắn.

Ngày 2 tháng 6 năm 2010,

Hứa Linh Long vẫn không đổi, giọng hắn vang khắp quán bar vậy mà hắn chẳng nhận ra tôi. Hắn thì phất lên như đại gia còn tôi thì biến thành bộ xương khô nghèo khổ.

Tôi muốn chất vấn hắn sao lại cỗm tiền công ty đi. Vì sao hắn phải làm vậy với tôi? Nhưng luôn có người ở cạnh hắn, tôi không thể đến gần.

Ngày 8 tháng 6 năm 2010,

Tức trào máu não, tôi muốn giết thằng khốn Hứa Linh Long!

Ngày 9 tháng 8 năm 2010,

Tôi chôn quan tài, tôi chờ hắn.

Ngày 7 tháng 9 năm 2010,

Nếu không phải tôi làm lao công ở quán bar, đời này chắc tôi cũng không biết sự thật. Sau khi say rượu, hắn lảm nhảm với bạn nhậu nhưng không ai tin.

Cả tôi cũng không tin.

Hắn nói hắn mê sắc đẹp của vợ tôi, lừa cô ấy đến trang trại muốn cưỡng hiếp cổ nhưng cô ấy phản kháng. Hắn ngại quá hóa giận đã bắt đứa con bảy tuổi của chúng tôi uy hiếp cô ấy. Sau đó trói vợ tôi lại, cho bò cạp cắn chết cô ấy. Hắn nói đó là tiếng kêu êm tai nhất.

Sau đó thì thiêu cháy họ.

Đúng là thằng khốn nạn!

Nếu tôi không giết hắn, còn ai có thể giết hắn!

Lãnh Du đọc đến bèn thở dài, quả nhiên Hứa Linh Long từng về nước mấy năm trước.

Đoạn sau của quyển nhất ký là kế hoạch trả thù của Hứa Trấn Hiên, hầu hết giống với những gì họ đã suy đoán.

Lãnh Du gửi quyển sổ đến phòng hồ sơ sau đó lên sân thượng của Sở.

Trời đã dần lạnh, cô khoanh tay, ngắm nhìn thành phố náo nhiệt.

Trong đầu nghĩ đến những hung thủ trong các vụ án mình từng phá. Có kẻ hung ác, có kẻ đáng thương, có kẻ điên loạn, có kẻ tàn nhẫn, có nam có nữ và có cả vị thành niên.

Nhưng không có ai ở quanh cô như chú Giản, một người gần gũi đến mức không ai nghĩ tay ông đẫm máu.

Nếu chú không chết, cô nên thẩm vấn thế nào?

Nên vô cảm thẩm vấn như các tên sát nhân khác sao?

Lúc này, Lâm Hinh đi đến Sở Cảnh Sát. Nàng không thấy Lãnh Du nên lên sân thượng để tìm, quả nhiên bắt gặp cô ở đây.

Lâm Hinh mím môi, trời đã lạnh vậy mà cậu ấy đứng đó, cậu ấy không màng bản thân sẽ bị cảm sao.

Nàng đứng cạnh Lãnh Du, cùng cô nhìn chân trời.

"Cảnh sát Lâm, nếu là cậu, cậu có tự tay bắt giữ chú ấy không?" Cô chợt lên tiếng, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm.

Lâm Hinh nghe cô hỏi cũng im lặng. Thật ra nàng cũng không biết nên làm thế nào, bởi hung thủ là chú Giản.

Mấy hôm trước, nàng vẫn trò chuyện với chú, chú ấy bảo chờ uống rượu mừng của mình.

Chú dịu dàng thế mà.

Hai người im lặng, thời gian từng khắc trôi qua.

"Mình vẫn sẽ bắt chú ấy." Lâm Hinh cúi đầu nhìn giày, đáp.

Lãnh Du bước đến gần nàng, khẽ hỏi: "Cậu nói thật sao?"

Lâm Hinh thở dài. Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Lãnh Du, thấy cô đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt không có sự lạnh lùng ngày thường.

"Mình nói thật." Lâm Hinh khẳng định.

Lãnh Du mỉm cười, nỗi cô đơn trong mắt thay bằng ánh sáng. Cô đáp: "Mình cũng sẽ bắt nhưng...." Nói rồi, cô vén lọn tóc bị gió thổi của Lâm Hinh, ngón tay khẽ lướt trên trán nàng.

Lâm Hinh cảm giác trán hơi ngứa. Nàng ngơ ngác nhìn cô, nghe cô nói: "Nhưng mình không ngờ, cậu cũng nói vậy, bởi mình nhớ cậu luôn niệm tình xưa. Nếu đã là người cậu có cảm tình, mình mà bắt họ, có khi cậu sẽ ghét mình."

Lãnh Du nói rồi, rụt tay về, gương mặt trở về sự tự tin thường ngày.

Lâm Hinh chìm vào đôi mắt tự tin của cô, sau đó nàng vội dời mắt. Nàng cố cho giọng mình trông tự nhiên, đáp: "Không phải cậu luôn nói trách nhiệm của cảnh sát là tìm ra bằng chứng, truy bắt hung thủ. Chúng ta không cần quan tâm đến chuyện đúng sai bởi đây là việc của tòa án. Dù hung thủ có thân với ta thế nào, chỉ cần phạm sai, vậy họ đã không còn đường lui."

Lãnh Du nghe nàng đường hoàng nói bèn nhéo má nàng, cúi đầu hỏi: "Ra là cậu luôn nhớ rõ lời mình."

Lâm Hinh bị cô chạm mặt, tai đỏ ửng, nói: "Cậu nhắc nó suốt, mình không nhớ mới lạ."

Nhìn Lãnh Du dời tay đi, nàng không kìm được bảo: "Lãnh Du, cậu chẳng đổi chút nào, suốt ngày cứ nhéo má mình."

Lãnh Du tươi cười, nhướng mày đáp: "Mình thấy cậu cũng thích lắm mà. Mình không thấy cậu né nên tưởng cậu thích."

Phải, mình vẫn luôn không đổi, vẫn luôn đứng phía sau cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com