Chương 62: Mất tích
Nghe thấy giọng con gái nghẹn ngào trong điện thoại, lòng mẹ Phong cũng chùng xuống. Trong mắt bà, những gì Phong Hân đang làm chẳng qua chỉ là sự bồng bột nhất thời của tuổi trẻ. Bà nhìn xa hơn Phong Hân, nghĩ sâu hơn và toàn diện hơn. Sự khuyên ngăn này không phải để làm khó con gái, mà là vì bà không muốn Phong Hân phải kiệt sức. Con bé còn trẻ, chưa từng trải qua cảm giác phải chăm sóc một bệnh nhân tâm thần suốt thời gian dài khắc nghiệt đến thế nào.
Nghĩ đến đây, những lời an ủi vừa chực thốt ra lại bị bà nuốt xuống, thay vào đó, bà cứng giọng nói: "Bây giờ con cứng đầu, không muốn nghe mẹ thì thôi. Sinh nhật mẹ, con cũng đừng đến. Mẹ không muốn nhìn thấy bạn gái của con."
Nói xong câu lạnh lùng ấy, bà buông điện thoại. Bàn tay run run đặt lên ngực, hít sâu mấy hơi mới khiến nhịp tim đỡ gấp gáp. Trong lòng bà vẫn nghĩ, Phong Hân không thể nào vì một cô gái mà bỏ rơi cả cha mẹ được. Chỉ cần bà giữ thái độ đủ cứng rắn, sớm muộn gì Phong Hân cũng sẽ chia tay Thương Tòng Thư.
*
Dù đã biết trước kết quả sẽ chẳng khác gì kiếp trước, Phong Hân vẫn ôm một chút hy vọng. Nhưng cho đến khi tiếng "tút tút" máy móc báo cuộc gọi bị cắt vang lên bên tai, hơi ấm trong người cô mới lạnh buốt từ đầu đến chân.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, bước ra khỏi phòng, Đồng Hoài đã để phần cơm hộp từ lâu, giờ nguội lạnh. Thời tiết dạo này chênh lệch ngày đêm lớn, bên ngoài lại mưa, trời lạnh thấu xương, Phong Hân chẳng còn tâm trí ăn uống.
Cô mở Taobao, vào trang chính hãng đặt một bộ thái cơ lăng mới. Trước đây Thương Tòng Thư từng nói muốn một bộ, đợi đến Trung thu là sẽ đưa nàng về, tặng nàng để chơi.
Đặt xong đơn hàng, Phong Hân lại chậm rãi dạo thêm một vòng, cuối cùng chọn một chiếc váy len màu khoai tím, tông ấm. Kiểu váy ôm vừa vặn, phần dưới xếp ly mềm mại, dáng váy hình vòm, rất hợp với phong cách dịu dàng chín chắn. Cô chắc chắn khi Thương Tòng Thư mặc vào sẽ vừa ôn nhu vừa sinh động. Tiện thể, cô chọn thêm vài món đồ thu, cho vào giỏ hàng, định khi có lương sẽ mua gửi hết cho Thương Tòng Thư.
Đúng lúc ấy, cửa vang lên tiếng gõ dồn dập, Phong Hân liếc đồng hồ, tuy giờ này chưa muộn, nhưng theo lẽ thường sẽ không ai tìm đến. Cô thận trọng, không mở cửa ngay, mà ghé mắt qua lỗ nhòm. Vừa nhìn rõ người bên ngoài, tim cô thoáng siết lại.
Giờ này mà Ôn Du vội vàng tìm đến, hẳn là bên Thương Tòng Thư đã xảy ra chuyện. Vừa mở cửa, một luồng gió lạnh ùa vào, luồn qua lớp áo ngủ mỏng khiến Phong Hân rùng mình.
Ôn Du tay cầm ô lao vào, nước mưa nhỏ tí tách làm ướt cả sàn gỗ. Thường ngày, dù không ưa gì Phong Hân, bà ta cũng chẳng bao giờ bỏ qua mấy chi tiết nhỏ nhặt ấy. Chỉ điều này thôi đã đủ cho thấy Ôn Du thật sự đang hoảng loạn.
"Thư Thư có ở chỗ cháu không?" Vừa bước vào, Ôn Du đã đảo mắt nhìn khắp nơi. Không thấy bóng dáng ai trong phòng, sắc mặt bà ta lập tức tái hẳn.
Nghe vậy, Phong Hân lập tức tiến lên, nắm chặt lấy cánh tay Ôn Du, sắc mặt chẳng khá hơn là bao: "Cháu vừa tan ca về, sao có thể ở cùng Tòng Thư được?"
Ôn Du như mất hết sức lực, cả người mềm nhũn, suýt ngồi sụp xuống nếu không có Phong Hân đỡ. Đến lúc này, bà mới thật sự nhận ra Thương Tòng Thư... đã bỏ đi thật rồi.
Giọng Ôn Du run rẩy, xen lẫn hối hận: "Bệnh viện gọi cho tôi... nói dạo này Thư Thư dạ dày khó chịu, cứ ăn là co rút rồi nôn. Họ bảo tôi đưa con bé đến phòng khám chuyên khoa dạ dày để kiểm tra."
Đến đây, Ôn Du khựng lại, Phong Hân nào có kiên nhẫn chờ bà ta chậm rãi bình tĩnh lại, liền gặng hỏi: "Thế... bây giờ em ấy đâu?"
Ôn Du biết rõ chuyện này lỗi phần lớn ở mình, nên không dám bày ra vẻ bề trên như thường. Nếu là trước kia, với tính tình nóng nảy ấy, bà ta đã mắng Phong Hân một trận vì cái thái độ lỗ mãng này.
"Tôi đưa Thư Thư ra ngoài, nó nói muốn ăn gà rán ở tiệm có kem, nên tôi dẫn đi. Đúng giờ cơm, bên trong đông nghịt người... Tôi xếp hàng chờ mua, vậy mà chưa kịp tới lượt, quay ra thì không thấy nó đâu nữa!"
Khi đó, Thương Tòng Thư vẫn đi sát bên Ôn Du, trông chẳng khác gì người bình thường ngoan ngoãn, nghe lời, không hề giống đang phát bệnh. Ôn Du chỉ chăm chú xếp hàng, định mua đúng vị kem con bé thích. Ai ngờ chỉ một thoáng lơ là, quay lại đã chẳng biết Thư Thư biến mất từ khi nào.
Ban đầu, Ôn Du còn hy vọng Thương Tòng Thư có thể đã tự quay về chỗ Phong Hân... nhưng kết quả lại không như mong muốn.
Nghe xong, Phong Hân lập tức nghĩ tới việc cha Thương từng giả bệnh để tránh phải ở lại viện với Thương Tòng Thư. Cô lạnh giọng: "Dì, dì không phải cố ý đấy chứ?"
Vừa rồi còn thất thần, Ôn Du lập tức nổi giận, bà ta bật dậy, xô Phong Hân ra, quát lớn: "Phong Hân! Cô đang nói cái gì vậy? Con gái tôi muốn ăn kem, tôi đi mua cho nó, thế cũng thành lỗi của tôi sao?"
Bị nghi ngờ ác ý, Ôn Du càng bùng nổ: "Tôi không trông được người, trách nhiệm là ở tôi. Nhưng cô dựa vào đâu mà nói tôi cố ý? Lòng dạ cô... đen tối đến mức nào vậy?"
Phong Hân không buồn đôi co, việc cấp bách lúc này là tìm được người, nên cô chẳng kịp thay áo ngủ, kéo Ôn Du ra ngoài: "Tòng Thư mất tích ở đâu? Dì đã nhờ chủ quán xem camera chưa? Đã tìm quanh đó chưa?"
Phong Hân không thể bình tĩnh nổi, thái độ với Ôn Du cũng trở nên gay gắt, sắc mặt còn âm trầm hơn bao giờ hết. Bên ngoài trời tối đen và lạnh lẽo, đường phố về khuya vắng hoe, Thương Tòng Thư một mình lang thang giữa bóng đêm... nguy hiểm chỉ càng thêm chồng chất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com