Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Trì Gia không thể ngờ rằng, mối quan hệ phóng túng không ràng buộc tình cảm giữa cô và Cảnh Nhuế trước đây, giờ lại biến thành nỗi nhớ nhung của chính mình. Khi nhìn thấy thanh sô cô la trong tay Tần Đông, cô đã buột miệng nói "chúng ta dừng lại đi" gần như theo bản năng.

Đôi khi, những lời nói không qua suy nghĩ lại phản ánh chân thật nhất nội tâm của một người.

Sau khi vô tình nói ra lời chia tay, tỉnh táo lại nghĩ kỹ, cũng đành vậy, chia tay thì chia tay thôi. Tình cảm của cô đối với Tần Đông, có lẽ cũng chỉ đến thế, không thể nhiều hơn được nữa.

Một mối tình bắt đầu bằng lời hứa hẹn nghiêm túc của đối phương, lại kết thúc bằng một câu qua loa "thôi bỏ đi" của chính mình. Trì Gia cảm thấy mình không có tư cách nói Cảnh Nhuế là đồ tồi, cô và Cảnh Nhuế cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân.

Đối với người khác, Trì Gia có thể "tùy tiện" như vậy, nhưng với Cảnh Nhuế thì không, bởi vì Cảnh Nhuế là phụ nữ. Hơn nữa, trong tiềm thức Trì Gia cũng hiểu rõ, chỉ là không muốn nhìn thẳng vào sự thật, rằng tình cảm của cô đối với Cảnh Nhuế, sức nặng đã sớm vượt qua những tình cảm trước đây của cô đối với những người khác.

Sau một trận yên lặng trong xe, Tần Đông mới khó có thể tin mà hỏi lại Trì Gia: "Em nói gì vậy?"

"Chúng ta không hợp nhau." Nếu đã nói đến đây, Trì Gia dứt khoát nói thẳng. Vì cái lý do "không hợp" này, số người bị Trì Gia chia tay không hề ít.

"Anh biết dạo này em tâm trạng không tốt, nhưng đừng lấy chuyện này ra đùa được không?"

"Tần Đông, em nói thật." Trì Gia cúi đầu lau ly trà sữa trong tay, giọng điệu quả thực không có nửa điểm ý đùa giỡn. "Em đã rất cố gắng, nhưng chính là..."

Trì Gia không nói dối. Cô vẫn luôn muốn cố gắng chấp nhận Tần Đông. Tần Đông tốt như vậy, điển hình cho mẫu đàn ông vừa cao ráo, đẹp trai lại nhà giàu, nếu mà hẹn hò đàng hoàng, tương lai lại ra mắt gia đình, chuyện hôn nhân đại sự đều có thể định rồi.

Nhưng chính là một người đàn ông gần như hoàn hảo như vậy đặt ở trước mặt, Trì Gia vẫn không nhịn được mà suy nghĩ đến người phụ nữ không thực tế kia.

Bây giờ, trái tim của Trì Gia giống như một ly nước đã đầy, không thể chứa thêm tình cảm của người khác.

Những lời Trì Gia nói đã làm tổn thương Tần Đông. "Nếu thích miễn cưỡng như vậy, tại sao ngay từ đầu em lại đồng ý?"

Về điểm này, Trì Gia thừa nhận mình là đồ tồi. Mặc dù cô muốn cùng Tần Đông bắt đầu một cách nghiêm túc, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là muốn mượn mối tình này để dời đi sự chú ý của mình.

Và trên thực tế, cũng chẳng có tác dụng.

"Xin lỗi, em đã cho rằng mình có thể quên được cô ấy."

"Cô ấy?"

Trì Gia thành thật trả lời: "Trong lòng em đã có người khác, cảm thấy như vậy đối với anh không công bằng..."

Đây hẳn là lần đầu tiên Trì Gia thừa nhận, trong lòng cô có Cảnh Nhuế, hơn nữa đã chiếm đầy.

Tần Đông nhìn Trì Gia, một trận không nói nên lời.

Trì Gia lại nói một tiếng xin lỗi, chính thức nói lời chia tay, rồi đặt ly trà sữa trong tay xuống, đẩy cửa xuống xe.

Vừa xuống xe, hơi lạnh đã thâm nhập vào tận xương tủy, lạnh đến mức Trì Gia co rúm người lại.

"Tiểu Gia." Tần Đông đi theo Trì Gia xuống xe, đuổi theo cô. "Em lên xe đi, chúng ta nói chuyện thêm."

"Không có gì để nói cả." Trời giá rét, vừa mở miệng nói chuyện, đã thở ra từng luồng khói trắng. Gương mặt Trì Gia đều bị lạnh đến đỏ bừng. "Anh đi đi, em tự về được."

"Anh có thể cho em thời gian, em cũng cho anh thêm chút kiên nhẫn đi." Tần Đông tiến lên nắm lấy tay Trì Gia. "Chúng ta đều bình tĩnh một chút, đừng chia tay được không?"

Trì Gia cảm thấy mình đã đủ tỉnh táo và bình tĩnh, cho nên mới không muốn dựa vào sự ích kỷ của mình mà tiếp tục làm tổn thương người ta. Những người đó nói cô là "tai họa" không sai, bây giờ cô lại hại thêm một người nữa.

"Anh rất tốt, nhưng em thật sự không có cảm giác với anh, cũng không muốn làm lỡ dở anh..."

Cảnh Nhuế vừa lên xe chưa được bao lâu, đã bảo tài xế dừng xe lại bên đường. "Dừng một chút."

Nàng nhìn thấy Trì Gia và Tần Đông đang tranh cãi gì đó. Hơn mười phút sau, Tần Đông uể oải lái xe rời đi, chỉ để lại một mình Trì Gia đứng tại chỗ.

Trì Gia một khi đã bướng bỉnh lên thì thật sự là một con lừa. Nếu không phải chính cô suy nghĩ cẩn thận, người khác nói gì cũng vô dụng.

Bây giờ là lúc tuyết tan, càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Trì Gia xoa tay dậm chân, quay đầu nhìn thấy tấm biển hiệu của Cửu Hào, cô bất giác ngẩng đầu nhìn lên lầu, đèn trong văn phòng đều đã tắt, tối đen như mực.

Trì Gia cứ đứng ngẩn người tại chỗ, năm phút, hoặc có lẽ còn lâu hơn.

Cảnh Nhuế ngồi trong xe, nhìn Trì Gia. Ở góc độ này, nàng có thể thấy Trì Gia đang nhìn chằm chằm vào văn phòng của mình. Trong nhất thời, lòng Cảnh Nhuế cũng bị kéo đi. Nàng thầm gọi tên Trì Gia trong lòng, bất đắc dĩ, rốt cuộc mình phải làm sao với cô Trì này đây?

Rõ ràng là rung động, thích, nhưng lại hết lần này đến lần khác cứng miệng, từ chối trốn tránh. Cảnh Nhuế cũng nhìn chằm chằm Trì Gia một lúc lâu, rồi lại tựa vào ghế nhắm mắt, cảm thấy mệt mỏi, lòng mệt. Mối tình hao tổn tinh thần như vậy có cần thiết phải tiếp tục dây dưa không?

"Đi thôi." Cảnh Nhuế cuối cùng vẫn bảo tài xế lái xe đi, không có nhiều tinh lực để đặt vào những chuyện này.

Ô tô từ từ lăn bánh, cảnh phố từ từ lùi về phía sau, bao gồm cả bóng dáng của Trì Gia đang đứng ở đầu đường. Ánh mắt Cảnh Nhuế vẫn luôn liếc nhìn, cho đến khi đối phương biến mất khỏi tầm nhìn của mình.

Trên bầu trời bắt đầu đổ mưa lạnh, không lớn, nhưng có xu hướng sẽ mưa to hơn. Cửa sổ xe bị những giọt mưa làm cho ướt nhẹp, loang ra từng đóa hoa nhỏ. Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm: "Quay lại."

Tài xế lái xe chưa được bao lâu, lại nghe thấy lệnh bất chợt của sếp. "Vâng, được ạ."

"Lấy cho tôi một chiếc ô." Cảnh Nhuế nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói.

"Cô có muốn xuống xe không ạ? Hay là để tôi..." Tài xế còn định nói có chuyện gì mình có thể chạy việc, không cần sếp phải tự mình xuống xe.

"Không cần."

Tài xế đưa cho Cảnh Nhuế một chiếc ô. Không thể để sếp phải nói hai lần, đây là một trong những nguyên tắc công việc cần phải tuân thủ.

Chưa đầy một phút, trời đã đổ mưa lớn.

Mở một chiếc ô đen, Cảnh Nhuế đi đôi giày cao gót xuống xe. Giọt mưa nện trên mặt ô, phát ra những tiếng lộp bộp giòn tan.

Trì Gia, tôi lại thua em rồi. Khi Cảnh Nhuế cầm ô đến gần Trì Gia, trong lòng lại nghĩ đến những lời này. Cô Trì đã nhấn mạnh nhiều lần là không làm phiền nhau nữa, tại sao mình còn phải đi quan tâm? Nhưng lại một lần nữa không nhịn được.

Mặc dù Trì Gia đủ loại bướng bỉnh, cứng miệng, Cảnh Nhuế chính là không buông được cô. Nàng đối với Trì Gia đã từng có sự kiên nhẫn, đã từng phá lệ, ngay cả chính nàng cũng giật mình.

Trì Gia đứng tại chỗ chờ xe, không đợi được, trời lại đổ mưa, vừa hay mình lại không mang ô. Trì Gia trong miệng lẩm bẩm chửi mấy câu xui xẻo, định tìm một chỗ để trú mưa.

Mưa đột nhiên ngừng.

Phải nói là có người đang che ô cho cô, bên cạnh còn có một mùi hương quen thuộc thổi qua.

Trì Gia bất ngờ quay đầu lại, kết quả nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp, yêu nghiệt trước mắt, ngây người.

Lần này, người đến kịp thời, là người trong lòng cô thích. Quay đầu lại nhìn thấy gương mặt của Cảnh Nhuế, Trì Gia lại một lần nữa tim đập thình thịch, một loại cảm xúc mà chính cô cũng không thể cố tình kiểm soát.

Trì Gia cũng không rõ, tại sao Cảnh Nhuế lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Nàng đi đôi giày cao gót thon dài, so với khi cô đi giày bệt, cao hơn một chút. Chu đáo che ô cho mình.

Con phố này không sầm uất lắm, ít người, xe cũng không nhiều, cộng thêm trời mưa lại càng khó chờ. Hai người cứ đứng ở đầu đường, tôi nhìn em, em nhìn tôi, ánh mắt đánh giá trên mặt đối phương.

Có lẽ vì lần trước đã thẳng thắn, hai người họ đã thừa nhận có cảm giác với nhau. Cho nên đến lúc này, khi đối mặt, phảng phất như có thể cảm nhận được tình cảm và sự để ý của đối phương một cách rõ ràng, ngay cả ánh mắt cũng không còn trốn tránh, che giấu điều gì.

"Lên xe đi, tôi đưa em về." Cảnh Nhuế mở miệng.

"Không cần phiền phức đâu, tôi tự bắt xe được rồi."

"Trời mưa, không tiện."

"Không sao đâu." Trì Gia tiếp tục nhìn chằm chằm về phía ngã tư, cầu nguyện chiếc xe tiếp theo rẽ vào chính là một chiếc taxi trống.

Lại qua một lúc.

"Trì Gia..."

Khi đối phương nhẹ nhàng gọi tên mình như vậy, cách lâu như vậy, Trì Gia vẫn có chút tim đập gia tốc, cùng với thấp thỏm bất an. Tối nay trong lòng cô vốn dĩ đã rối loạn, bây giờ Cảnh Nhuế lại đột nhiên xuất hiện, càng như một cuộn chỉ rối.

Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào mặt Trì Gia, từ từ nói: "Đi cùng tôi."

Trì Gia tim lỡ một nhịp. Tần Đông đối với cô nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt cũng không có tác dụng, còn không bằng một câu "đi cùng tôi" của ả hồ ly tinh này khiến cô rung động. Cô cũng nhìn về phía Cảnh Nhuế, bướng bỉnh nói: "Sắp chờ được rồi, cô không cần phải quan tâm đến tôi."

Ánh mắt Cảnh Nhuế lướt về phía đôi môi mềm mại của Trì Gia. Trong nhất thời, có một sự thôi thúc muốn cưỡng hôn. Mỗi lần Trì Gia bướng bỉnh, cứng miệng với nàng, nàng đều muốn cưỡng hôn đến khi cô Trì thành thật mới thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com