Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71

"Thế sao không phải là chị gả cho em?" Trì Gia cãi lại, nhất quyết phải hơn thua với Cảnh Nhuế vài câu.

"Cũng đúng." Cảnh Nhuế vòng tay ôm lấy Trì Gia, không chút ngại ngần mà thủ thỉ: "Một người vợ hoàn hảo như chị đây không dễ tìm đâu, em còn không mau hành động?"

Tự khen mình hoàn hảo mà không hề ngượng ngùng. Nhưng trong lòng Trì Gia, Cảnh Nhuế cũng gần như hoàn hảo. Bề ngoài cô tỏ ra khiêm tốn vậy thôi, chứ trong lòng chỉ muốn gào lên cho cả thế giới biết rằng cô có một người bạn gái vừa tài giỏi lại vừa xinh đẹp. Giống như mỗi lần cô nắm tay Cảnh Nhuế đi trên đường, trong lòng lại không giấu được vẻ đắc ý.

Cười xong, Trì Gia bỗng có chút trầm ngâm, có lẽ là vì vừa nhắc đến chủ đề kết hôn.

Cô và Cảnh Nhuế sẽ kết hôn sao? Luôn cảm thấy đó là một chuyện xa vời.

Trì Gia không biết trong lời nói đùa cợt của Cảnh Nhuế có bao nhiêu phần là thật, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác nghiêm túc lạ thường. Hai người họ chưa ở bên nhau được bao lâu, mình còn chưa công khai với gia đình, đã bắt đầu nghĩ đến vấn đề này, Trì Gia cảm thấy mình suy nghĩ có hơi già dặn trước tuổi.

"Lại ngẩn ngơ rồi." Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia đang thất thần, không nhịn được mà xoa đầu cô, bật cười, rồi lại ôm lấy thân hình mảnh mai của cô, thúc giục: "Mau đi thay quần áo."

Trì Gia hoàn hồn, trước khi buông Cảnh Nhuế ra, ngọt ngào hôn lên môi nàng. Ở riêng với nàng, có những động tác nhỏ, luôn là không kìm lòng được.

*

Khuôn viên xanh mát, bên tai văng vẳng tiếng chim hót, không khí hòa quyện hương thơm thanh khiết của hoa xuân mới nở. Đứng ở trước cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu lên người. Khi Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế cười, cô mới rõ ràng cảm nhận được mùa xuân đã đến.

Trì Gia ở trước mặt Cảnh Nhuế trở nên hay cười đến mức nào, có lẽ chính cô cũng không ý thức được. Nhưng Cảnh Nhuế lại thấm thía sâu sắc. Bất kể là vui vẻ làm nũng hay bướng bỉnh, dù sao cũng đều là thuộc về một mình mình.

Trì Gia vừa hôn một cái, Cảnh Nhuế đã ôm chặt lấy cô, không chịu buông tay.

"Chị buông em ra." Trì Gia cố kéo tay Cảnh Nhuế. Quả nhiên ả hồ ly tinh này không thể trêu đùa được, cô vừa mới chỉ hôn lướt qua một cái, kết quả đã bị nàng siết chặt lấy eo.

Trì Gia lại đẩy đẩy Cảnh Nhuế: "Em muốn đi thay quần áo."

Cảnh Nhuế ngậm lấy môi Trì Gia, hôn liên tiếp vài cái đáp lễ: "Chị giúp em thay."

"Không cần..." Trì Gia lập tức từ chối. Chỉ là sau một hồi dây dưa, cuối cùng vẫn ỡm ờ đồng ý.

Theo lời Cảnh Nhuế, cái này gọi là tình thú. Mà Trì Gia cũng càng ngày càng quen với thứ tình thú như vậy, lại còn rất thích, dù sao hai người họ vẫn luôn không biết xấu hổ như thế.

Từ phòng thay đồ, vọng ra từng trận cười đùa ồn ào. Chỉ là thay một bộ quần áo thôi mà cô Trì đã bị "ăn đậu hũ" sạch sẽ.

"Này! Em biết ngay mà...", "Chị đừng có sờ loạn!"

Vừa cởi áo ngủ ra, Trì Gia đã vặn vẹo người, càu nhàu với Cảnh Nhuế. Khi nàng nói phải thay quần áo cho cô, Trì Gia đã đoán được sẽ có màn này. Cô rõ ràng muốn giả vờ tức giận, kết quả lời nói vừa thốt ra lại là cười hì hì, ra dáng một cô dâu nhỏ mặc người bắt nạt.

Điều này lại càng khiến Cảnh Nhuế muốn trêu chọc thêm.

Nàng áp người vào tấm lưng trần mịn màng của Trì Gia, trêu ghẹo đến mức mặt cô đỏ bừng, động tác trên tay cũng chẳng hề giữ kẽ. Nàng còn đưa môi cọ đến bên tai Trì Gia: "Không cho chị sờ, vậy nơi này... sao lại lớn lên thế?"

Lời này không giả, bộ ngực của Trì Gia có xu hướng phát triển lần thứ hai, Cảnh Nhuế đúng là có công lao rất lớn.

"...Lưu manh!" Khi Trì Gia kêu lưu manh, không che giấu được sự yêu thích trong lòng. Cũng không biết từ khi nào, từ "lưu manh" này đã trở thành thứ tình thú đặc biệt giữa hai người họ, ngọt ngào như "thân ái".

Cảnh Nhuế không nói lời nào, chỉ là ở bên tai Trì Gia phát ra những tiếng cười khẽ đứt quãng, thật dễ nghe. Trì Gia nghe mà lòng xuân xao động. Cái ả hồ ly tinh này không chỉ biết câu dẫn người khác, mà chơi trò lưu manh cũng rất có nghề.

"Em tự mặc..."

"Đừng nhúc nhích, chị giúp em." Cảnh Nhuế lấy một chiếc áo ngực màu nhạt, từ sau lưng giúp Trì Gia mặc.

Khi tay nàng từng chút từng chút nâng đỡ bầu ngực mình, nội tâm Trì Gia như muốn nổ tung: "Cảnh Nhuế..."

Cảnh Nhuế cố ý nói: "Chưa mặc xong."

Cô Trì sắp chịu không nổi rồi.

Vừa mới mặc xong, cô đã vô cùng lo lắng xoay người đè Cảnh Nhuế lên tủ quần áo phía sau, một bên cưỡng hôn một bên tấn công sự mềm mại của nàng. Vừa mới bị Cảnh Nhuế bắt nạt thế nào, bây giờ liền bắt nạt lại y như vậy. Ở chỗ Cảnh Nhuế, Trì Gia không chịu thiệt nửa điểm. Nếu cô buổi tối bị Cảnh Nhuế làm đến xin tha, chắc chắn sẽ tìm mọi cách tìm cơ hội trả lại. Chính vì tinh thần này mà lúc trước hai người mới có thể cô tới tôi đi, dây dưa không dứt.

"Bảo bối..." Cảnh Nhuế đưa tay đẩy Trì Gia, ngược lại bị cô giữ chặt tay, giơ qua đỉnh đầu, đè lên tủ quần áo tiếp tục hôn. Huống chi Cảnh Nhuế mở miệng gọi cô là bảo bối, không thể nghi ngờ là "thuốc kích thích" trí mạng.

Thật ra khi Trì Gia càn quấy, Cảnh Nhuế không phải là đối thủ. Dù sao thì cô Trì cũng có sức lực rất tốt, từ nhỏ đã là vận động viên.

"Dưới lầu còn nấu canh."

Chiếm đủ tiện nghi rồi, Trì Gia mới từ từ buông Cảnh Nhuế ra. Cả hai đều khẽ thở dốc, suýt chút nữa lại nhen nhóm lên một trận lửa tình.

Sau khi bình tĩnh lại.

"Em đói quá." Trì Gia xoa xoa bụng.

Tối hôm qua lăn lộn lâu như vậy, thể lực đã cạn kiệt, lúc này thức dậy bụng rỗng tuếch, tự nhiên thèm ăn.

Cảnh Nhuế kéo Trì Gia đi đến mép giường, đột nhiên cúi người từ ngăn kéo tủ lấy ra một thanh sô cô la: "Ăn tạm chút này đi, đừng ăn quá nhiều."

Nhìn thanh sô cô la quen thuộc, Trì Gia cạn lời. Cảnh Nhuế còn nhớ chuyện sô cô la, thế mà lại cất trong nhà, đúng là có sở thích quái đản. Trì Gia thích ăn vặt. Trước khi cô dọn đến đây, Cảnh Nhuế đã chất đầy đồ ăn trong nhà, tủ lạnh ba cửa dưới lầu, tất cả đều là những món cô Trì thích.

*

Trong sân, nắng chan hòa.

"Sinh nhật vui vẻ." "Cạn ly."

Vô cùng đơn giản, vài món ăn, hai ly rượu, và người mình yêu ở bên cạnh. Sinh nhật hai mươi ba tuổi, chỉ có cô và ả hồ ly tinh của cô, không có sự náo nhiệt như trước đây, nhưng lại ngọt ngào nhất. Ở độ tuổi đẹp nhất, một người phụ nữ đã bước vào cuộc sống của cô. Thế giới này thật kỳ diệu, cô vẫn luôn chờ đợi hoàng tử, kết quả lại chờ được công chúa. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là, cô cảm giác mình đã gặp được đúng người.

Trì Gia nhớ lại mình đã từng hết lần này đến lần khác từ chối Cảnh Nhuế, có sợ hãi, có trốn tránh, chủ yếu vẫn là không muốn vì nàng mà đánh cược dũng khí. Nhưng trải qua nhiều chuyện, suy nghĩ cũng nhiều, cô nghĩ bây giờ mình đã tìm được dũng khí đó.

"Ăn nhiều thêm một chút đi."

"Em ăn đủ nhiều rồi." Nếu ngày nào cũng bị Cảnh Nhuế cho ăn như vậy, Trì Gia dám cam đoan không đến một năm, cô phải béo lên một vòng.

Bữa trưa qua đi, hai người dựa vào ghế nằm trên sân thượng phơi nắng. Nắng vàng rực rỡ, tiết trời ấm áp vừa phải.

Trì Gia cầm hũ sữa chua, mở nắp ra, cười đưa cho Cảnh Nhuế: "Cho chị ăn này."

"Em cho chị liếm nắp à?" Cảnh Nhuế nhíu mày.

"Toàn là tinh hoa đấy." Trì Gia nói năng nghiêm túc như thật.

Cảnh Nhuế nghiêng người đè lên người Trì Gia, nói: "Bây giờ đã đối xử với chị như vậy, sau này mà kết hôn, em còn không ngược đãi chị à?"

Lại nhắc đến kết hôn.

Trì Gia vốn cho rằng Cảnh Nhuế sẽ kháng cự hôn nhân, cảm thấy hôn nhân là trói buộc. Thế nhưng gần đây, nàng lại thường xuyên đề cập đến chuyện này, luôn là trong lúc vô tình liền sẽ nói ra, chúng ta kết hôn sau này sẽ thế này, thế kia. Trì Gia thích nghe những lời đó. Trong mắt cô, nếu gặp được đúng người, hôn nhân không phải là trói buộc, mà là sự đảm bảo cho mình thêm yên lòng.

Trước kia Trì Gia cảm thấy mình trước hai mươi sáu tuổi sẽ không suy xét kết hôn, nhưng bây giờ đối mặt với Cảnh Nhuế, cô lại rung động.

"Chị muốn kết hôn sao?" Trì Gia tò mò hỏi.

Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm Trì Gia trầm tư một lát: "Trước kia không nghĩ tới."

Trì Gia còn không biết, Cảnh Nhuế tuy rằng từng có nhiều bạn gái cũ như vậy, cô lại là người duy nhất cùng nàng sống chung. Trước kia, mặc dù là người yêu, Cảnh Nhuế cũng sẽ không đề nghị chung sống, bởi vì một khi ở cùng một chỗ, nghĩa là phải bắt đầu đối mặt với những khuyết điểm bị phóng đại của đối phương. Nàng không có cái kiên nhẫn đó để chịu đựng, trước nay đều là coi tình yêu như một cuộc chơi hưởng thụ đơn thuần.

Nhưng muốn cùng Trì Gia sống chung, cũng không phải là Cảnh Nhuế nhất thời hứng khởi. Nguyện ý nhẫn nại, hòa hợp, thậm chí thay đổi, nàng cũng không nói rõ được tại sao đối với Trì Gia lại nguyện ý như vậy. Có lẽ gặp gỡ chính là gặp gỡ, không thể nói được lý do gì đặc biệt.

Bởi vì là em, nên nàng nguyện ý.

Trì Gia cảm thấy Cảnh Nhuế còn có nửa câu chưa nói hết: "Vậy bây giờ thì sao?"

"Bây giờ, đang suy nghĩ."

Trì Gia cảm thấy ấm áp, khi Cảnh Nhuế nói những lời này, nàng nhìn chằm chằm vào mắt cô, vô cùng nghiêm túc. Cô trong lòng thầm vui vẻ một lát, lại còn cố tình hỏi: "Bởi vì em à?"

"Ừm."

Nghe thế, Trì Gia vui đến mức không giấu được, nhưng vẫn hỏi Cảnh Nhuế: "Chị không phải là đang dỗ em vui vẻ đấy chứ?"

Cảnh Nhuế không trả lời, mà là hỏi lại: "Em có đồng ý không?"

"Đồng ý cái gì?"

"Cùng chị kết hôn."

Trái tim Trì Gia run lên, nhưng cô lại đáp: "Không muốn."

Cảnh Nhuế nhìn cô chăm chú.

Trì Gia sợ nàng hiểu lầm, vội vàng bổ sung, nhưng vẫn không nhịn được mà châm chọc: "Nào có ai... cầu hôn như chị chứ? Một chút cũng không lãng mạn."

"Muốn lãng mạn à? Thế thì đơn giản thôi."

Trì Gia lại sầu muộn: "Mẹ em còn không biết chuyện hai chúng ta."

Đụng tới chủ đề nhạy cảm của Trì Gia, Cảnh Nhuế hôn lên trán cô: "Đừng nghĩ nhiều quá."

Trì Gia có thể không nghĩ sao? Mẹ cô ly hôn nhiều năm như vậy, ngay cả tái hôn cũng không chịu, huống chi là muốn chấp nhận sự thật con gái mình thích phụ nữ. Làm thế nào để thuyết phục mẹ, Trì Gia đến bây giờ đều không có một tia manh mối.

"Cho chị nếm thử." Cảnh Nhuế thấy Trì Gia bắt đầu suy nghĩ miên man, bèn tìm cách đánh lạc hướng cô. Nàng thật sự vươn đầu lưỡi ra, liếm một ngụm sữa chua còn dính trên nắp hộp.

Trì Gia nhìn thấy cảnh này, thốt lên: "Chị liếm... trông gợi tình thật."

"Thế à?" Cảnh Nhuế coi như cô đang khen mình có sức hút, bèn lại liếm một ngụm nữa, rồi chậm rãi đưa đầu lưỡi đến trước miệng Trì Gia, dùng mọi cách dụ dỗ, chờ cô tiến lại gần.

"Em chịu không nổi chị..." Trì Gia nói thầm, quả thực không dám nhìn thẳng.

Cuối cùng, cô Trì vừa nói không chịu nổi, giây tiếp theo đã lao tới, dùng môi mút lấy đầu lưỡi của Cảnh Nhuế, chủ động hết mức có thể. Vừa chạm vào nhau, hai người đã nhắm mắt lại, môi lưỡi thuần thục dây dưa.

Dưới ánh mặt trời, Trì Gia bị Cảnh Nhuế nửa đè nặng, hôn đến nóng bỏng.

Điện thoại cứ đổ chuông liên hồi. Ban đầu Trì Gia không định để ý, nhưng tiếng chuông quá ồn ào.

"Để em nghe điện thoại đã." Nhân lúc nụ hôn tạm dừng, Trì Gia thở dốc nói.

"Nghỉ phép mà, kệ đi." Cảnh Nhuế nâng mặt Trì Gia, lại muốn hôn tiếp.

Trì Gia vẫn mò lấy điện thoại: "Là mẹ em gọi..."

Cảnh Nhuế tạm thời buông tha cô. Sau khi Trì Gia ngồi thẳng dậy, nàng liền ôm lấy eo cô, đem cằm gác lên vai cô, lẳng lặng chờ.

"Gia Gia, sinh nhật vui vẻ. Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cũng phải gọi bạn bè đi chúc mừng một chút nhé."

"Vâng," Trì Gia bắt máy mà lòng vô cùng chột dạ, có lẽ là vì Cảnh Nhuế đang ôm mình quá chặt, còn thỉnh thoảng hôn lên cổ cô hai cái, khiến cô phải ấp a ấp úng: "Bạn con đang ở bên cạnh con đây, mẹ yên tâm."

"Bạn nào vậy?" Trì Lệ Thư tò mò, "Có phải là bạn trai không?"

"Không phải, chỉ là bạn bè bình thường... A!"

Trì Gia vừa mới nói ra bốn chữ "bạn bè bình thường", đã hét thảm một tiếng, bởi vì đùi bị Cảnh Nhuế hung hăng véo một cái...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com