Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21. Sự thật

Ngã tư phía đông đường Vũ Quỳnh.

Chu Thiên Dật xuống xe của Nhan Mẫn, Nhan Mẫn chào nàng, nàng chờ Nhan Mẫn dừng xe ở ngã tư phía đông.

Trần Khê chờ ở ngã tư phía đông chưa bao lâu, thấy Chu Thiên Dật đứng đó, đi qua nói: "Chị Chu."

"Tiểu Trần?" Chu Thiên Dật nhìn thấy Trần Khê tươi cười đầy mặt, nàng bỗng nhiên có chút khó chịu, buổi tối hôm nàng chia tay Vu Thanh Duyệt, là Trần Khê ôm Vu Thanh Duyệt, hơn nữa còn đưa Vu Thanh Duyệt về nhà.

Trần Khê làm trợ lý cho Vu Thanh Duyệt năm năm, có đôi khi Vu Thanh Duyệt cũng nói với nàng Tiểu Trần làm việc nhanh nhẹn, mạnh mẽ hơn nhiều người.

Bây giờ xem ra Trần Khê và chị ấy đã ở bên nhau ...

Chu Thiên Dật hít sâu một hơi, hỏi: "Xin lỗi, có chuyện gì sao, Tiểu Trần."

"Chị Chu đừng khách sáo," Trần Khê vẫn mang nụ cười tiêu chuẩn như trước, khoác tay Chu Thanh Duyệt, đi đến một tiệm bánh ngọt: "Em nghe chị Thanh Duyệt nói chị Chu thích ăn đồ ngọt, từ trước đến nay cũng chưa từng cùng đi với chị Chu, hôm nay mời chị Chu ăn một chút lại trở về cũng không muộn."

Chu Thiên Dật không muốn từ chối, nhưng cũng không muốn bởi vậy mà bị mất mặt, mới đẩy tay Trần Khê ra nói: "Không cần, hôm nay cô tới là muốn nói gì, muốn cho tôi xem cái gì, mau nhanh đi. Cô là trợ lý của Vu Thanh Duyệt, cô ấy cũng sẽ không mong cô ở nơi này nói chuyện riêng với người cũ của cô ấy."

Nhan Mẫn từ xa nhìn đến, Chu Thiên Dật nói cô chờ nàng ở xa là được rồi, Trần Khê hẳn là không có ác ý quá, nhiều nhất chỉ là muốn nàng không "dây dưa" với Vu Thanh Duyệt.

Trần Khê nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên, diện mạo cô ta cũng không xuất chúng, thậm chí không bằng Chu Thiên Dật sạch sẽ thu hút người khác, chỉ là trên người người này có một loại cảm giác áp bách kỳ dị.

Hơn nữa bây giờ Chu Thiên Dật mới mơ hồ nhận ra loại cảm giác này.

"Chị Chu," Trần Khê lấy ra một xấp ảnh chụp đưa cho nàng, nói: "Đây, em nghĩ chị sẽ muốn xem."

"Cái gì ..." Chu Thiên Dật xem những tấm ảnh, nàng nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp, hình ảnh từ camera, hầu hết đều rõ ràng có thể nhìn thấy, toàn bộ ảnh chụp đều là Vu Thanh Duyệt cùng đủ loại người đang cùng nhau tản bộ, nắm tay, hôn môi, thậm chí là, đi khách sạn trong mấy năm nay.

"Những thứ này ở đâu ra ..." Tay Chu Thiên Dật run nhè nhẹ, môi của nàng hiện tại đã không còn một chút máu.

Trần Khê nhìn mây trên trời, mây đen từng đám từng đám kéo đến, mịt mờ.

Trời sắp mưa.

"Chị Chu không cần biết làm sao em có được, kỳ thật chúng ta đã biết nhau từ trước," Trần Khê nhìn móng tay mới làm của cô ta, bên trên có những bông hoa màu hồng nhạt: "Chúng ta, chính là chị, em và Vu Thanh Duyệt."

"Chúng ta ... biết nhau?"

"Lúc ấy chuyện chị bị ức hiếp mọi người trong trường đều biết, chị thật may mắn, đã tìm được rồi, không như những người khác," Trần Khê nhìn ánh mắt trong trẻo của Chu Thiên Dật, bỗng có chút hoảng hốt: "Như em, không có người nào nguyện ý làm chỗ dựa cho em."

Một chút cảm giác săn sóc cảm thông của Vu Thanh Duyệt như thế, khiến cho Trần Khê hạ quyết tâm phải ở bên cạnh người này, bất kể phải dùng phương thức gì.

"Em ở bên chị ấy nhiều năm, chị ấy không nhìn đến em, nhưng em có thể nhìn thấy chị ấy, mỗi khi nhìn chị ấy đối xử tốt với chị như vậy, cùng chị tươi cười đi khắp nơi, che mưa chắn gió cho chị, em thật sự rất hâm mộ."

"Vậy ... bây giờ." Ngữ khí Chu Thiên Dật lạnh lùng rất nhiều.

"Chu Thiên Dật ..." Trần Khê nhìn nàng hâm mộ: "Em vẫn luôn thật hâm mộ chị, đáng tiếc chị ấy cũng không yêu chị như vậy, lúc này mới có thể cho em một chút cơ hội, không phải sao?"

"Phải" Ánh mắt Chu Thiên Dật không có bao nhiêu cảm tình, nàng cũng nhìn thấy Trần Khê thấp hơn nàng một chút.

"Em biết chị sắp phải đi rồi," Trần Khê bỗng nhiên giữ chặt tay nàng, Chu Thiên Dật bị hoảng sợ: "Những ngày cuối cùng của chị có thể cho chị ở bên chị ấy, chỉ là chị có thể khuyên nhủ chị ấy không? Chị có thể khiến chị ấy buông bỏ chị không? Em đã đợi rất lâu, rất vất vả! Vất vả lắm em mới có cơ hội! Chị ấy ... chị ấy vẫn là như vậy."

"Tôi ..." Chu Thiên Dật nhìn thấy cô gái trước mặt cơ hồ sắp khóc.

"Chị yên tâm, em có thể bao dung chị ấy hết thảy, chị ấy có thể ngoại tình, có thể đánh em mắng em, có thể cảm thấy em ghê tởm, nhưng mà! Nhưng mà! ... Em thật sự không muốn rời khỏi chị ấy ... Mỗi ngày em đều nghĩ nếu có thể ở bên chị ấy, em chết cũng được, không ai thích em, không ai để ý em, ít nhất ở bên chị ấy em cũng sẽ có một chút an ủi."

Chu Thiên Dật cúi đầu nói: "Chuyện này tôi cũng không giúp được."

Nước mắt Trần Khê rơi xuống: "Vì sao ... chị Chu ..."

"Thích ai là tự do của cô ấy, tôi không thể ràng buộc được cô ấy." Chu Thiên Dật tránh thoát khỏi bàn tay đang nằm trong tay Trần Khê, mu bàn tay bị nắm đến đỏ.

"Tôi đã chia tay với cô ấy, sau này cũng sẽ không có quan hệ gì nữa." Chu Thiên Dật trả mấy tấm ảnh cho Trần Khê: "Cô ..."

Rốt cuộc nàng cũng không nói gì.

Chu Thiên Dật không khóc, thậm chí trên mặt cũng chưa từng có nhiều biểu tình, nàng đi về hướng Nhan Mẫn đang chờ nàng trở về nhà.

Trần Khê xé hết những bức ảnh, ném vào thùng rác.

Cô ta đi đến nhà vệ sinh công cộng rửa tay năm lần, chà xát đến khi tay đỏ cả lên mới đi ra, cô ta bắt một chiếc taxi trở về công ty.

Xem ra chị ta không có ý nghĩ gì trong đầu. Trần Khê nhìn điện thoại, bỗng nhiên, có cuộc gọi đến.

Là Vu Thanh Duyệt.

"Alo, chị Thanh Duyệt."

"Tiểu Trần, em đâu rồi?"

"Em đến đường Vũ Quỳnh làm việc. Lúc trước không phải nói muốn xem tòa nhà bên này sao? Hôm nay em đi xem vị trí, để ngày mai thực hiện bản đồ thiết kế." Trần Khê cười nói.

"Ừ ... vậy sao, mau quay về công ty đi, bên này công việc rất nhiều." Vu Thanh Duyệt cúp điện thoại. Nhíu mày.

Đường Vũ Quỳnh ... con đường rất dài ...

Nhưng cô nhìn thấy định vị điện thoại của Chu Thiên Dật xuất hiện ở ngã tư đường Vũ Quỳnh. Hơn nữa rất lâu mới rời khỏi.

Là trùng hợp sao ...

Vu Thanh Duyệt cầm điện thoại để trên bàn, xoa ấn đường.

Trần Khê hẳn sẽ không làm loại chuyện này đâu.

Bây giờ cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để gặp Thiên Dật một lần, điện thoại chắc chắn là không được, những cách khác cũng vô dụng, càng không thể đến nhà người phụ nữ kia.

Vu Thanh Duyệt nghĩ đến bệnh tình của Chu Thiên Dật liền nhíu mày, gần đây cô gầy đi không ít, bởi vì công việc, cũng vì ra nước ngoài tìm bác sĩ trị ung thư dạ dày tốn không ít công sức.

Việc này đang rất thuận lợi, đến lúc đó để cho Chu Thiên Dật đến gặp bác sĩ kia là tốt rồi, dù sao đã nghiêm trọng như thế.

Chuyện của Trần Khê ... cũng muốn hỏi rõ ràng.

Trong mắt Vu Thanh Duyệt lóe lên một tia sắc bén.

Nếu cô ta chọc giận Thiên Dật.

Người này cũng không còn quan trọng.

___________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trần Khê thật sự rất si tình (chỉ là đã si nhầm chỗ)

Gạo Nếp: meo meo meo

Tiểu Chu: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bhtt#nguoc