Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23. Phẫn nộ

Vu Thanh Duyệt nhìn người trước mặt, bảo thư ký đóng cửa, thoáng nhíu mày, vào thẳng vấn đề: "Cô đi tìm Thiên Dật?"

Những lời này nghe như nghi vấn, nhưng kỳ thật chính là câu trần thuật. Vu Thanh Duyệt liếc mắt, Trần Khê nhìn sườn mặt Vu Thanh Duyệt - sống mũi cao tựa hồ phát ra ánh sáng nhu hòa, đôi môi đỏ tươi, tàn nhẫn trong ánh mắt lại khiến cho lòng người run sợ.

"Cô muốn làm gì?" Vu Thanh Duyệt cầm bình nước thuốc phun lên cái cây trên bàn, cây xương rồng này phát triển không tệ. Trần Khê cũng không nói chuyện, chỉ im lặng.

"Tiểu Trần," Vu Thanh Duyệt chậm rãi đứng lên, nhìn Trần Khê đang ngồi, đi vòng qua bàn, cô chống lên lưng ghế mềm Trần Khê đang ngồi, dùng ngữ khí lạnh lẽo kề bên tai Trần Khê nói: "Cô cũng xứng đi tìm em ấy sao?"

Thân hình Trần Khê run rẩy, tay có chút run.

"Tôi thật sự điên rồi, mới giữ cô ở đây nhiều năm như vậy," Vu Thanh Duyệt cười lạnh, nâng mặt Trần Khê nói: "Tôi thấy cô ngoan ngoãn mới giữ cô ở lại, nếu cô nhất định như vậy ..."

Đồng tử Trần Khê đột nhiên khẽ co lại, cô ta nhìn Vu Thanh Duyệt gần trong gang tấc. Dung mạo vẫn xinh đẹp lạnh lùng như trước, nhưng khí thế lại còn bức người hơn bình thường.

"Những gì chị ấy làm được em cũng có thể làm, những gì chị ấy không làm được em cũng có thể làm ..." Trần Khê có chút suy sụp nhìn Vu Thanh Duyệt: "Vì sao chị lại nguyện ý nói lời ngon tiếng ngọt với đủ loại người cũng không nguyện ý lừa gạt em một câu ... một câu cũng được."

"Tôi không thích gửi gắm chân thành cho ai, cũng không bao giờ lãng phí thời gian." Vu Thanh Duyệt buông cô ta ra, cầm khăn tay lau tay, sau đó vứt khăn tay vào sọt rác.

"Chị ta sắp chết! Chị ta không còn bao nhiêu thời gian ... Vì sao chị nhất định phải đuổi theo không buông! Chị ta sắp chết rồi ... Tôi còn không bằng một người sắp chết sao ..."

Cô ta vẫn muốn biết.

Vì sao lại cố chấp với một người sắp chết đến như vậy?

"Tôi vừa phát hiện ..." Vu Thanh Duyệt đi về phía cửa sổ, nhìn đô thị Thượng Hải phồn hoa, ngừng một chút, mới nói: "Tôi càng khó có thể buông bỏ được hơn tôi nghĩ, cũng càng ỷ lại em ấy."

"Cũng bởi vì em ấy, là người thân duy nhất của tôi."

"Em ấy sẽ không chết, tôi sẽ không để em ấy chết, tôi sẽ đưa em ấy về nhà."

Trần Khê rời văn phòng, Vu Thanh Duyệt điều cô ta đến chi nhánh ở Hàng Châu công tác, sau này căn bản không có cơ hội gặp mặt.

Vu Thanh Duyệt liên hệ với vị bác sĩ ở nước ngoài có thể dành thời gian đến giúp Chu Thiên Dật xem bệnh trong khoảng thời gian này. Vu Thanh Duyệt nhìn điện thoại, gọi dãy số xa lạ lúc sáng.

Gọi điện thoại cho Chu Thiên Dật nhất định em ấy sẽ không nhấc máy, nhưng gọi cho người ở cùng với em ấy, hẳn sẽ có tác dụng.

Buổi chiều Nhan Mẫn ở cửa hàng nhạc cụ, cô đang xem cây đàn guitar mới, điện thoại bỗng vang lên.

"Alo?"

"Tôi là Vu Thanh Duyệt. Trước tiên cô đừng cúp máy."

"Có chuyện gì sao?" Nhan Mẫn nhìn Chu Thiên Dật đang tập đàn ukulele với Gạo Nếp ở quầy lễ tân, cẩn thận đi ra cửa đến một ngõ nhỏ bên cạnh cửa hàng.

"Tôi đã giúp Thiên Dật liên hệ với một bác sĩ giỏi, là bác sĩ có tiếng ở nước ngoài, có thời gian để Thiên Dật đến khám đi. Trong mấy ngày này."

"Là cô tìm ...?" Nhan Mẫn có chút không tin hỏi.

"Sức khỏe Thiên Dật quan trọng ... để em ấy đến nhà người kia trước, hoặc cô để tôi đến đón em ấy, bệnh tình quan trọng nhất. Đừng chậm trễ việc chữa trị ..." Giọng nói đối phương có chút khàn khàn.

"... Tôi phải hỏi em ấy một chút, có tin gì tôi gọi cho cô, cứ vậy đi." Nhan Mẫn cúp máy.

Trong cửa hàng, Gạo Nếp đang nghiêng đầu xem TV, trong TV đang chiếu cảnh mèo và chuột, Gạo Nếp xem vô cùng chăm chú.

"Thiên Dật," Nhan Mẫn nhìn thấy Chu Thiên Dật còn đang chăm chú luyện đàn, có chút không nỡ quấy rầy, nhưng ngẫm nghĩ cuối cùng cũng nói: "Vu Thanh Duyệt gọi đến."

"Ừ." Chu Thiên Dật tiếp tục nhìn ukulele, chậm rãi gảy đàn.

"Cô ấy nói tìm cho em bác sĩ nước ngoài, em muốn đi xem không?" Nhan Mẫn có chút lo lắng nhìn Chu Thiên Dật, cô rất sợ tâm tình Chu Thiên Dật đột nhiên mất khống chế sẽ sụp đổ mất, dù sao mỗi lần tâm tình suy sụp đều là do có chuyện không tốt xảy ra, nhưng hiện giờ Thiên Dật tựa hồ bình tĩnh hơn nhiều.

"Vậy đi thôi." Chu Thiên Dật hít sâu một hơi, cười nói: "Bác sĩ nước ngoài xem bệnh cho em, cũng không dùng tiền của em, sao lại không đi? Đương nhiên muốn đi."

Nhan Mẫn cảm thấy nụ cười của Chu Thiên Dật xen lẫn chút hận ý bên trong, lại nhìn không ra cảm xúc rõ ràng.

"Sáng mai em tự đánh xe đi, em muốn nói mấy câu với chị ấy." Chu Thiên Dật lấy trong túi ra một quyển vở trên bìa có ghi "I never forget".

"Em cảm thấy em để cho chị ta sống tốt như vậy, mấy năm nay, mấy ngày nay em suy nghĩ, vì sao chỉ có một mình em phải chịu đựng đau khổ." Ánh mắt Chu Thiên Dật trầm xuống.

"Em muốn khiến chị ta cũng đau khổ, ít nhất là hiện tại. Chị ta phản bội em nhiều như vậy, em cảm thấy cuối cùng cũng phải đòi lại gì đó." Chu Thiên Dật chua xót cười, nói: "Chị Nhan, chị có ủng hộ em không?"

"Chị sẽ."

"Cảm ơn ..." Chu Thiên Dật đưa ukulele cho Nhan Mẫn, nói: "Chị Nhan, em không biết chơi cái này."

...

Sáng sớm hôm sau, gió rất lớn, mây mù khắp lối, lại là một ngày nhiều mây, Chu Thiên Dật lái xe, đến nơi hai người ở trước kia.

Tới dưới lầu, nàng mới gọi cho Vu Thanh Duyệt.

"Thiên Dật! Em ... Em đã đến rồi, chị xuống lầu đón em." Vu Thanh Duyệt cơ hồ vừa mới nhận được điện thoại đã vội nói.

"Được." Chu Thiên Dật chỉ đáp lại một câu, sau đó lạnh lùng cúp điện thoại.

Nếu Vu Thanh Duyệt còn yêu mình, như vậy cách khiến Vu Thanh Duyệt đau khổ tốt nhất chính là lấy bản thân mình đánh cược một phen, khiến cho chị ta cũng cảm nhận được những đau khổ mà mình phải chịu.

Chu Thiên Dật theo bản năng sờ thuốc trong túi của mình.

Lúc này Vu Thanh Duyệt đã đi xuống dưới, cô chạy xuống, mặt hơi có chút hồng, tóc cũng không chải chuốt hay buộc lên như trước, vừa nhìn đã biết là vội vội vàng vàng đi xuống.

"Thiên Dật, đi thôi?" Vu Thanh Duyệt thật vui vẻ tươi cười, vươn tay.

Chu Thiên Dật đưa tay cho cô như khi trước, chỉ là lòng bàn tay mu bàn tay đều lạnh lẽo, không có độ ấm giống như tay của người chết.

Chờ đến khi vào thang máy, Vu Thanh Duyệt mới dùng hai tay chà xát bàn tay Chu Thiên Dật vừa đưa cho cô, hà hơi giữ ấm hỏi: "Thiên Dật, sao tay lại lạnh thế này? Mặc nhiều quần áo ấm một chút, ra khỏi nhà có thể mang theo túi sưởi. Trong nhà có, đợi lát nữa lấy mang đi."

Chu Thiên Dật khẽ nhíu mày, rút tay về nói: "Ừ."

Vu Thanh Duyệt nhìn thấy Chu Thiên Dật đứng cạnh mình, trong lòng an tâm rất nhiều.

Khoảng thời gian kia Thiên Dật không ở đây, cả ngôi nhà đều trống rỗng, cảm giác trong lòng cũng trống rỗng, chờ mong có một ngày nàng sẽ trở về, sẽ đứng bên cạnh giá sách nàng thích nhất nhìn mình, sau đó khóc mắng mình một chút thì tốt rồi.

Chỉ là cô biết tính tình Thiên Dật không phải như thế.

Một khi nàng đi rồi, sẽ không bao giờ nguyện ý trở về.

Nhưng giờ đây cô cũng không đoán được tâm tình của Chu Thiên Dật, chỉ cảm thấy có chút thay đổi nhưng không thể nói rõ là gì.

"Thiên Dật, chị làm bữa sáng, em ăn không?" Vu Thanh Duyệt mở cửa, trong nhà rất sạch sẽ, trên bàn ăn có một phần bữa sáng, có thể chị ấy không dự đoán được mình trở về nên chỉ làm một phần, Chu Thiên Dật nghĩ.

"Không cần, tôi ăn rồi, chị ăn đi." Chu Thiên Dật cúi đầu đổi giày, sau đó đi vào, đóng cửa.

Lúc Vu Thanh Duyệt ăn sáng, Chu Thiên Dật giống như lúc hai người chưa tách ra, ngồi đối diện nhìn cô ăn, trước kia luôn cảm thấy như vậy cũng rất vui vẻ thỏa mãn, hiện tại chỉ cảm thấy mình khi đó thật ngốc nghếch đáng thương.

"Thanh Duyệt, chị không phải nói đau lòng tôi tìm bác sĩ cho tôi sao?" Chu Thiên Dật không nhanh không chậm hỏi.

"Đúng vậy, chị thật sự lo lắng cho em, em ... mấy ngày nay thế nào?"

"Không chết, rất tốt. Chỉ là nếu chị lo cho tôi, Thanh Duyệt chị cũng chưa từng thật sự cảm thụ qua nỗi đau khổ của tôi, đúng không?" Chu Thiên Dật nói xong lấy từ trong túi ra đơn thuốc mình thường uống.

"Thiên Dật?" Vu Thanh Duyệt có chút nghi hoặc nhìn những lọ thuốc này.

"Đây đều là những loại thuốc tôi uống thời gian này, bình bình lọ lọ không ít, dược tính cũng mạnh, tác dụng phụ không nhỏ, nếu chị thật sự yêu tôi, lo cho tôi, nguyện cùng tôi chịu đựng, vậy hãy uống một ít đi?" Ánh mắt Chu Thiên Dật trong nháy mắt lạnh lẽo đến cực điểm.

"Thiên Dật ..." Vu Thanh Duyệt đột nhiên có chút không hiểu suy nghĩ của Chu Thiên Dật, cô chỉ cảm thấy người trước mắt thật sự thay đổi rất nhiều.

"Không dám sao?" Chu Thiên Dật cười trào phúng.

______________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đã cập nhật! Tôi giỏi quá! (Sức mạnh cuối cùng của tác giả đang sinh bệnh)

Thiên Dật hắc hóa thật thú vị (đây không phải thật sự hắc hóa, chỉ là vì oán hận trong lòng mới như vậy), chương tiếp theo phải nuốt thuốc.

Gạo Nếp: meo meo meo! (mèo và chuột thật hấp dẫn)

Mấy ngày nay tác giả đang bị bệnh có thể sẽ nghỉ vài ngày, ở đây xin lỗi với mọi người, tôi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh huhuhu (cúi đầu) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bhtt#nguoc