Chương 26. Gửi gắm
Sau khi hóa trị và kiểm tra sức khỏe định kỳ, Chu Thiên Dật ngồi trên ghế bệnh viện chờ kết quả.
Nhan Mẫn đi xếp hàng nhận kết quả, Vu Thanh Duyệt phải mua chút thức ăn cho Chu Thiên Dật lót dạ.
Cả người Chu Thiên Dật đều không có khí lực, ngây ngẩn nhìn chiếc váy trên người mình.
Hôm nay nàng mặc chiếc váy màu vàng nhạt, nhưng nàng lại không thấy rõ màu sắc.
Trong mắt nàng, hết thảy đều là trắng đen.
Không có một chút sức sống.
Nàng nhìn cánh tay thâm tím của mình, biết đây là do nhiều lần cắm kim truyền dịch hoặc là lấy máu xét nghiệm để lại, mà thể chất của mình lại dễ dàng để lại sẹo, Chu Thiên Dật thầm thở dài một hơi, lặng im che lại cánh tay của mình.
Nghĩ đến lúc bị hỏa táng trên người còn mang theo vết thương như vậy, Chu Thiên Dật liền cảm thấy có chút khó chịu.
Đời này có bao nhiêu thời gian để sống cho riêng mình?
Cẩn thận ngẫm lại cơ hồ là không có.
Vu Thanh Duyệt mua về một bát mì vằn thắn, cô thấy Chu Thiên Dật tựa lên ghế ngẩn người, không khỏi có chút đau lòng, cô chậm rãi bước đến: "Thiên Dật, món em thích này."
Chu Thiên Dật vừa ngẩng đầu, thấy được Vu Thanh Duyệt tóc dài uốn xoăn, trang dung thanh nhã, trong lòng nàng có chút chua xót.
Đời này có lẽ là đều ở trên người Vu Thanh Duyệt.
Nàng nhận mì vằn thằn, miệng nhỏ nhắn ăn.
Vu Thanh Duyệt ngồi bên cạnh, nhìn nàng tựa như con thỏ chậm rãi ăn, cảm thấy rất đáng yêu, hỏi: "Ăn ngon không?"
"Vu Thanh Duyệt," Chu Thiên Dật lạnh lùng quay đầu: "Tôi sắp chết, chẳng còn mấy ngày nữa, thật ra chị không cần như vậy."
Vu Thanh Duyệt có chút không hiểu được tính tình đột ngột thay đổi của Chu Thiên Dật.
"Chị nợ tôi rất nhiều." Chu Thiên Dật lại cúi đầu, nước mắt vô tình rơi vào trong bát, không để Vu Thanh Duyệt thấy: "Chị nhớ kỹ, cả đời chị đều không còn trong sạch."
"Thiên Dật? Em làm sao vậy ..."
"Chị đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy chị." Chu Thiên Dật lạnh lùng nghiêm túc nhìn cô, thấy Nhan Mẫn ở xa xa đang xem báo cáo.
Nhan Mẫn thoạt nhìn không tốt lắm, mặt mày đều nhăn lại.
Cô thấy Chu Thiên Dật đang tức giận, buông chiếc túi bánh ngọt xuống, mới nói: "Vậy em ... chăm sóc tốt bản thân, có việc cần thì gọi cho chị." Nói xong mới lưu luyến không rời đi khỏi.
Chu Thiên Dật cắn môi dưới, nhìn thấy bánh ngọt nhỏ bên cạnh.
Bên trên có dâu tây, là khẩu vị yêu thích của nàng, bên cạnh còn có một tấm thiệp chúc mừng, tuy rằng nàng không nhìn ra màu sắc, nhưng vẫn nhìn ra được chữ viết là của Vu Thanh Duyệt, phía trên viết:
An tâm, em nhất định sẽ khỏe lại!
Phía sau vẽ hai hình người nhỏ nắm tay nhau, ở giữa có một trái tim.
Nhan Mẫn đi đến, chỉ nhìn thấy Chu Thiên Dật ngồi một mình, hỏi: "Vu Thanh Duyệt đâu?"
"Em đuổi chị ấy đi rồi." Chu Thiên Dật buông bát mì ăn được một nửa, lại nhìn báo cáo trong tay Nhan Mẫn, vươn tay: "Em có thể xem không?"
"Được ..." Nhan Mẫn đưa kết quả cho nàng.
Nàng nhìn lướt qua các số liệu tiêu chuẩn, chỉ biết bản thân mình đã sắp không được.
Nhan Mẫn lo lắng nhìn Chu Thiên Dật, vẻ mặt nàng lại vẫn như trước không có biến hóa gì.
"Thiên Dật ... Em đừng quá buồn, nếu không lại bảo Vu Thanh Duyệt tìm vị bác sĩ nước ngoài kia xem thử?" Nhan Mẫn ôn hòa hỏi.
Chu Thiên Dật lắc đầu, cười cười, gấp tờ báo cáo bỏ vào trong túi, đặt chiếc bánh Vu Thanh Duyệt đưa trên ghế, nói với Nhan Mẫn: "Không cần, chúng ta về nhà đi, em có lời muốn nói với chị."
"Được."
Giọng nói ấm áp của Nhan Mẫn khiến Chu Thiên Dật cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Lúc về đến nhà, vừa vào cửa thấy Gạo Nếp đã lâu không gặp, Gạo Nếp lại có chút béo, nhìn thấy các nàng vào cửa liền vòng quanh Chu Thiên Dật kêu meo meo.
"Có nhớ chị không? Tiểu bảo bối~" Chu Thiên Dật cưng chiều ôm lấy Gạo Nếp, Gạo Nếp cọ cọ trên mặt nàng, trên lông mèo đều là mùi thơm.
"Biết hôm nay em về nhà, ngày hôm qua chị đã tắm rửa cho nó, quả thật trong phòng tắm loạn đến ngất trời." Nhan Mẫn cười nhìn một người một mèo thân mật với nhau.
"Nghịch ngợm như vậy à!" Chu Thiên Dật xoa đầu Gạo Nếp, Gạo Nếp thoải mái phát ra âm thanh gru gru, Chu Thiên Dật ôm nó lên sofa mới nói với Nhan Mẫn: "Chị Nhan, em có lời muốn nói với chị, chị có thể đến đây một chút không?" Nói xong dẫn Nhan Mẫn vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ rất ngăn nắp, Chu Thiên Dật vốn không có xáo trộn gì nhiều, Gạo Nếp đi đến bên chân Nhan Mẫn nhìn hai người nói chuyện.
Chu Thiên Dật kéo ngăn kéo, tìm được một chiếc thẻ tín dụng và một tờ giấy, lại từ trong một quyển sách trên tủ đầu giường lấy ra hai phong thư đã đóng kín.
"Chị Nhan, đây là em gửi cho chị và Gạo Nếp." Chu Thiên Dật dồn hết tất cả tiền của mình vào trong thẻ tín dụng, ít nhất có hơn hai mươi vạn, tờ giấy bên dưới là mật khẩu. Nàng đặt chiếc thẻ và tờ giấy ở huyền quan*.
*Huyền quan: khu vực sảnh gần cửa ra vào, nối với phòng khách.
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại w.a.t.t.p.a.d..com
"Chị không cần!" Nhan Mẫn cau mày, nhìn thấy Chu Thiên Dật lấy ra những thứ này, run rẩy nói: "Em cảm thấy chị là vì tiền?"
Chu Thiên Dật nhìn Nhan Mẫn đôi mắt đỏ hồng, có chút áy náy, nàng tiến đến ôm lấy Nhan Mẫn, vỗ vỗ lưng cô nói: "Em không cảm thấy như vậy, em cho rằng chị là tri kỷ tốt nhất của em, em muốn giao tất cả tài sản của em cho chị và Tiểu Gạo Nếp, như vậy sau khi em chết mới có thể an tâm, nếu chị thật sự không muốn lấy, vậy đều mua thức ăn cho Tiểu Gạo Nếp đi."
Gạo Nếp kêu lên hai tiếng từ chối cho ý kiến.
Chu Thiên Dật lại cầm hai phong thư kia đưa cho Nhan Mẫn, phía trên một phong thư viết "Gửi Thanh Duyệt", một phong thư viết "Gửi Nhan Mẫn ngốc và Tiểu Gạo Nếp thân yêu của tôi".
Phía trên còn kẹp hoa khô.
Phong thư màu trắng có hoa văn màu vàng bên trên, vô cùng trang nhã. Những thứ này đều do Chu Thiên Dật chuẩn bị trước đó vài ngày.
Lúc nàng còn chưa bị điên.
"Hai phong thư này, một phong phiền chị chuyển cho chị ấy. Một phong cho chị và Tiểu Gạo Nếp, sau khi em chết mới có thể xem." Chu Thiên Dật trịnh trọng đưa cho cô: "Bởi vì ngày trên lạc khoản* là một ngày rất quan trọng với em trong tương lai, cho nên đây là bức thư từ tương lai, sau này mới có thể xem."
*Lạc khoản: Dòng chữ nhỏ đề tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.
"Thiên Dật, em chuẩn bị những thứ này..." Nhan Mẫn nhìn hai phong thư tinh xảo kia, tâm tình thật sự không tốt.
"Chị Nhan, em muốn khoảng thời gian cuối cùng vui vẻ một chút." Chu Thiên Dật ngồi xổm sờ đầu Tiểu Gạo Nếp, chậm rãi nói: "Em muốn những người em quan tâm sẽ không đau buồn như vậy."
"Em hy vọng sau này mọi người đều sẽ thật tốt, khỏe mạnh an khang, ngày sau em ở trên trời có linh thiêng phù hộ mọi người, nhớ tìm một cô gái tốt ở bên chị."
"Thiên Dật em ... em đừng nói ..." Nước mắt Nhan Mẫn rơi xuống, cô nhìn Chu Thiên Dật phía trước sắc mặt cũng không tốt cho lắm, nghĩ đến không lâu sau người này sẽ vĩnh viễn rời khỏi mình liền không kìm nén được nỗi buồn: "Chị thật sự ... không chấp nhận được."
Chu Thiên Dật lấy hai tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: "Sao lại khóc rồi, khóc nhè sẽ không có kẹo đâu, đừng khóc nha.
Chỉ là em sắp đi đến một nơi rất xa, ở bên kia em còn có thể nhìn thấy mẹ em, mẹ sẽ đưa em đến cánh đồng hoa bên bờ biển hái hoa, giống như trong giấc mộng, đến bên kia em lại có thể nhìn thấy rõ màu sắc."
Ngữ khí Chu Thiên Dật thoải mái khiến cho người ta cảm thấy giống như nàng sắp đi du lịch.
"Kiếp sau em sẽ chờ chị đến tìm em, tìm được rồi em sẽ đưa cho chị một đóa tử la lan, sau đó cũng yêu chị cả đời." Chu Thiên Dật kéo tay Nhan Mẫn, như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Được không? Em không lừa chị, chúng ta ngoéo tay."
*Hoa lan tử la (có nhiều tên gọi khác như: hoa hồng xiêm, hoa chuông tình yêu): loài hoa có nhiều màu sắc, có hình dáng giống cái chuông, biểu tượng cho tình cảm lứa đôi nồng nàn, bền lâu.
"Ngoéo tay." Nhan Mẫn vươn ngón út ngoắc lấy ngón út Chu Thiên Dật.
"Ngoéo tay. Trăm năm không thay đổi, ai thay đổi chính là con rùa nhỏ." Chu Thiên Dật cười nhìn chiếc mũi đỏ ửng vì khóc của Nhan Mẫn, vươn tay vén mấy sợi tóc trên trán cô, nói: "Ngoan, đừng khóc."
"Được." Nhan Mẫn nghẹn ngào. Gạo Nếp nhảy lên giường nhìn các nàng.
Chu Thiên Dật bỗng nhìn Gạo Nếp đang nghiêng đầu liếm lông, đi đến ôm lấy nó, Gạo Nếp không chống cự, lộ ra cái bụng để Chu Thiên Dật nằm xuống.
"Gạo Nếp, ngoan, lại đây, giúp chị một việc chị sẽ cho em thật nhiều cá nhỏ." Chu Thiên Dật thần bí tiến đến bên tai Gạo Nếp nói một câu.
Gạo Nếp như là ngầm đồng ý, meo meo vài tiếng, sau đó Chu Thiên Dật ngồi xuống, nó nhảy vào lòng nàng.
"Hai người nói gì vậy?" Nhan Mẫn cũng đi đến, nhìn Gạo Nếp ở trong lòng Chu Thiên Dật, chớp mắt.
"Bí mật nha," Chu Thiên Dật làm một động tác không nói, rồi nói: "Bí mật của em và Gạo Nếp."
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, tiếng chó kêu dưới lầu khiến cho không khí sinh động hơn vài phần.
Chu Thiên Dật nhìn Gạo Nếp đang ngủ, nàng cũng ngủ ở bên cạnh, Nhan Mẫn đi làm, nàng mới nhẹ nhàng lặp lại câu nói kia với Gạo Nếp.
"Gạo Nếp, nhớ giúp Nhan Mẫn ngốc tìm một cô gái tốt cho chị ấy. Làm ơn."
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Yên tâm tôi sẽ không bỏ truyện này, mọi người có thể bình luận nhiều hơn, tôi thật sự siêu cấp thích xem bình luận (^V^)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com