Chương 36. Tiếp nối
Lại một mùa hạ nữa.
Đồng hồ vẫn miệt mài xoay, trong nhà tất cả vẫn như cũ, ngay cả tro bụi trên giá sách cũng được quét dọn sạch sẽ, hết thảy đều không thay đổi gì so với mấy năm trước, ngay cả những thứ đã hư hỏng cũng không đổi mới.
Cuộc sống một người thật dài.
Lại là cuối tuần, lại là tăng ca, lại là về trễ, Tiểu Thiên ở trong ký túc xá của trường, một tháng mới về một lần, trong nhà lạnh lẽo yên ắng, chín giờ, đồng hồ tích tắc trôi.
"Chị về rồi."
Thanh âm nặng nề quẩn quanh trong phòng khách không lời hồi đáp, ánh trăng đêm tối lọt vào phòng, oi bức hiu quạnh khiến người ta không thở nổi càng làm tăng thêm tâm tình phiền muộn của Vu Thanh Duyệt.
Mở đèn, vào phòng ngủ, trông thấy ảnh chụp trên bàn làm việc, vẫn là nụ cười tỏa nắng quen thuộc kia, sự ngây ngô của cô gái đang đọc sách ngập tràn trong bức ảnh chụp trắng đen.
Cô rũ mắt, sóng dữ cuộn trào mãnh liệt trong lòng bỗng chốc được nụ cười ôn hòa kia vỗ về, hóa thành sự yên lặng tựa đại dương.
Hai năm rồi ......
Cuối tuần trước là ngày giỗ của em ấy.
Vu Thanh Duyệt lại lau chùi thật sạch sẽ khung hình vốn đã vô cùng sạch sẽ, ve sầu ngày hạ vẫn xao động như năm ấy, cho dù là những đêm hạ nóng bức nhất, cũng đã mang tính biểu tượng, nhớ lại chuyện nhiều năm về trước, người từng trải đều cảm khái một câu năm tháng vô tình.
Đều đã qua.
Nhưng thật sự ... đã qua sao?
Dường như chỉ khi nhìn vào nụ cười của em ấy mới có thể cảm nhận được em ấy như chưa từng rời đi, cũng tựa như không có những phản bội và đau khổ những năm này, ngụy trang hết thảy những cảm tình cực độ bi thương trở nên như chưa từng phát sinh chuyện gì.
"Thiên Dật ......"
Giọng nói cô có chút nghẹn ngào, đối diện nụ cười rạng rỡ kia, hai tay lại có chút run rẩy, như chột dạ không dám phát ra tiếng.
Ngừng một lúc, mới tiếp tục:
"Gần đây ... gặp được cô Nhan, chị nghĩ hẳn em cũng muốn nghe một chút chuyện của bạn bè nhỉ, thật sự không biết nên nói gì với em, gần đây chị cũng rất mệt, mỗi ngày đều nhớ đến em, chị ...
Quên đi, vẫn là nói chuyện của cô Nhan đi, lúc trước khi đưa Tiểu Thiên ra ngoài, nhìn thấy cô ấy đi cùng một cô gái trẻ mặc váy rất đáng yêu, hẳn là bạn gái, hai người có vẻ tốt lắm.
Trông có ấy cũng rất khá, tốt hơn nhiều so với thần sắc lúc em mới vừa rời đi, lúc trước hẳn em lo lắng cho cô ấy lắm, cô ấy rất tốt, em đừng lo."
Nhìn ảnh chụp, tuy có nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng cô vẫn buông ảnh xuống, kéo rèm cửa, từng chút từng chút cởi bỏ cúc áo, thu dọn quần áo như bình thường, sau đó lại thu dọn phần quần áo bên cạnh vốn không ai động qua, mới tiếp tục nói chuyện:
"Chị nhớ em từng mặc chiếc váy hoa màu vàng này, chị cũng nhớ rõ em thích nó, đáng lẽ trước đây nên chụp ảnh cho em nhiều hơn, để lại thật ít mà, bây giờ xem ra còn lại không đủ, vậy mà năm đó lại cảm thấy thật dư thừa, thật sự là ..."
Vu Thanh Duyệt mặc chiếc váy ngủ bằng lụa màu hồng nhạt, đi vào phòng khách, mở đèn phòng khách, tông màu ấm chiếu sáng khiến cả ngôi nhà đều ấm áp hơn nhiều, không ảm đạm như ánh đèn trắng mấy năm trước đây, bình sứ trên bàn ăn cắm bông hoa hồng còn tươi, trên bàn trà cũng đặt một lọ hoa baby màu trắng.
Mở tủ lạnh, trong tủ lạnh có một ít quả vải đông đá, Vu Thanh Duyệt mang vải ra, đặt trên bàn trà nơi ban công, nhìn bầu trời đêm mùa hạ đầy sao, ánh sáng ấm áp trong phòng khách phác họa nên đường nét nhu hòa của cô, cô nhìn ánh sao lấp lánh phía xa, tay chậm rãi tách quả vải ra, nước dính đầy tay, nhìn thấy thịt vải trắng nõn, cô lại ngây ngẩn nói:
"Hồi nhỏ em thích ăn quả này, chị lại ngại bẩn tay nên không để em mua, chị nói quả vải này ngọt ngấy, ăn không ngon, nên em cũng không mua nữa.
Em nói chị không thích ăn thì sẽ không mua, phí tiền, nói đầu năm nay tiền không dễ kiếm, cũng không nên lãng phí như vậy."
Vu Thanh Duyệt ăn quả vải trắng non mềm, nước bắn vào trong miệng, nhai hết thịt quả lại nhổ hạt ra, mới nhìn chiếc hạt màu nâu tiếp tục lẩm bẩm:
"Vì sao lúc ấy lại cảm thấy không thể ăn nhỉ ...
Không phải ăn rất ngon sao ..."
Những năm này, nói khó nghe chút chính là Vu Thanh Duyệt vẫn luôn sống với hình bóng của Chu Thiên Dật.
Bắt đầu đi làm những việc nàng đã làm, bắt đầu trải nghiệm những cảm giác nàng từng trải - giữa đêm khuya một mình tắt đèn ngồi trong phòng khách ôm chăn đợi người về, biết rõ người kia vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không trở về, vẫn cố chấp đợi chờ; sáng sớm mang con ngươi sưng đỏ vào phòng vệ sinh rửa khuôn mặt mệt mỏi một mình đến bệnh viện lại một mình trở về, cầm giấy chẩn đoán bệnh tâm lý trầm mặc thật lâu.
Trước kia cảm thấy người vô tâm như mình sẽ không mắc bệnh, cũng sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi toàn bộ bản thân, kết quả sau khi nàng qua đời, hết thảy đều thay đổi.
Bắt đầu có những ngày trắng đêm không ngủ, thân thể vốn khỏe mạnh bởi vì cảm xúc giày vò mà thường mỏi mệt không chịu nổi, cảm thấy vô cùng bức xúc với những lúc mình lập dị đến cực điểm, thậm chí thấy một vài chuyện không thể xem là bi thảm cũng sẽ rơi lệ.
Cách ăn mặc đều trở nên đơn giản hơn nhiều, bắt đầu lẩm bẩm trước gương, sám hối không thôi với những chuyện mình từng làm, thường sau khi nằm mộng giữa đêm tỉnh lại sẽ khóc nức nở, hiện giờ lý do duy nhất ở lại thành phố này chính là trong nhà còn lưu lại một chút bóng hình của Chu Thiên Dật, những nơi khác không thể tìm thấy một chút dấu vết của nàng.
Mấy năm trước những đồng nghiệp quen biết khi gặp cô đều bắt đầu cảm thán phụ nữ ba mươi quả nhiên thay đổi lớn, dịu dàng hơn, ngay cả nổi nóng cũng ít đi, Vu Thanh Duyệt cũng chỉ cười cười không nói lời nào, biết rõ vì sao mình lại biến thành dạng này, cũng vẫn muốn đắm chìm trong loại cảm xúc ấy, như một tình cảm nồng nàn, yêu thương người yêu đã qua đời.
"Dùng quãng đời còn lại bù đắp những lạnh nhạt lúc trước."
Ngu xuẩn thật.
Nhưng, tất cả mọi người đều như thế.
Buổi tối mùa hạ, tắt đèn, mỗi ngày cứ trôi qua như thế.
Mỗi ngày đều trôi qua như thế.
__________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chu Thiên Dật và Vu Thanh Duyệt đều như một bài giải vụng về cho cảm tình của thế gian.
Tất cả nồng nhiệt ngây thơ của thanh xuân đều trở thành tro tàn sau khi cháy rực, chân tâm nóng bỏng đến đau khổ tột cùng cũng không còn tồn tại nữa, hết thảy đều là giả, chân tướng cũng là giả.
Kết thúc đã hơn một năm, nhưng mỗi khi quay lại nhìn những gì mình viết ra vẫn có chút khó chịu không hiểu nổi.
Một khi đã như vậy, lại viết thêm một chút nữa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com