Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103: H🔥


“Ninh Thanh Ca!”

Tiếng quát bất chợt vang lên trong lều trại, Thịnh Thập Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt tức giận rõ ràng.

Con người đôi khi thật kỳ quái.

Khi nãy lúc Ninh Thanh Ca gọi nàng là “tiểu hài nhi”  nàng không hề tức giận, thậm chí còn có chút thích. Bởi vì cách xưng hô đó khiến nàng tạm thời quên đi những chuyện vừa xảy ra vài ngày trước, làm nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn nặng nề nữa.

Nhưng khi thêm cái khác vào, rồi lại nói kiểu trêu chọc, thì Thịnh Thập Nguyệt lại nổi giận, cảm thấy mình bị Ninh Thanh Ca xem thường.

Rõ ràng đã cảnh cáo trước rồi, vậy mà người kia vẫn cười, đuôi mắt cong lên mang theo gió xuân, khiến vẻ lạnh lùng giữa lông mày tan ra, chỉ còn lại nụ cười dịu dàng.

Ninh Thanh Ca rõ ràng biết mà vẫn cố hỏi: “Sao thế?”

Giọng nói thì như thật sự nghi hoặc, nhưng vẻ mặt lại đầy trêu chọc.

Nàng cười rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ điện hạ thật sự muốn kêu ta mẫu thân vậy à?”

Người kia biết rõ mình bị trêu, nhưng lại không có cách gì phản kháng, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc giống con thỏ nhỏ, phồng má trừng mắt nhìn Ninh Thanh Ca, trách: “Nàng thật chẳng đứng đắn gì cả.”

“Như thế nào mà lại không đứng đắn?” Người kia nhanh miệng tiếp lời, còn tỏ vẻ nghiêm túc mà nói thêm. “Điện hạ muốn gọi thì cứ gọi thôi, nơi này có ai nữa đâu.”

Thịnh Thập Nguyệt tức đến dựng tóc, nhưng lại không có cách nào với Ninh Thanh Ca, cuối cùng chỉ giơ chân đá nàng một cái.

Chẳng có tí sức lực nào, ngược lại giống như nhẹ nhàng chạm vào, sau khi chạm xong thì lại định chạy trốn, nhưng bị Ninh Thanh Ca nhấc chân đuổi theo, chen vào giữa chân nàng, hoàn toàn không khách khí mà giữ chặt lấy Thịnh Thập Nguyệt.

Thịnh Thập Nguyệt không lùi lại hay đuổi người đi, chỉ tức đến mức bĩu môi, giận đến không biết trút vào đâu, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu:
“Ta đang nói chuyện nghiêm túc với nàng đấy.”

Ninh Thanh Ca kéo dài giọng “À~” một tiếng, sau đó lại dùng giọng dỗ dành trẻ con mà khích lệ nói: “Ta đang nghe rất chăm chú mà, Tiểu Cửu thật là giỏi.”

Dứt lời, nàng còn đưa tay xoa đầu Thịnh Thập Nguyệt, nói: “Chờ về kinh rồi, ta lại dẫn nàng đi đến tửu lâu ăn cho thật đã.”

Như thể hoàn toàn nhập vai thành mẫu thân, diễn vô cùng tròn vai.

Thịnh Thập Nguyệt tức đến sôi máu, lập tức giật đầu gối lên cao.

Ninh Thanh Ca đột nhiên kêu lên một tiếng, như thể không kịp phòng bị mà không nhịn được.

Đây đúng thật là tự đào hố chôn mình, lúc nãy còn chẳng khách khí, ra vẻ như ngăn cản Thịnh Thập Nguyệt, thật ra lại tự lộ ra chỗ yếu của mình.

Còn Thịnh Thập Nguyệt thì không còn là kẻ mới chạm đã đỏ mặt, tay chân luống cuống như trước nữa, mấy ngày nay đã lén luyện tập, tích lũy đủ kinh nghiệm.

Đầu gối cọ vào, dù cách lớp vải cũng có thể cảm nhận rõ ràng độ ẩm.

Ninh Thanh Ca cuối cùng cũng định rút lui, nhưng lại bị đuổi sát không buông. Không những không thể trốn thoát, ngược lại còn bị va chạm nhiều hơn, nhất thời không nói nên lời, chỉ còn lại tiếng thở dốc hỗn loạn vang lên.

“Ai là mẫu thân?” Thịnh Thập Nguyệt nhướng mày, nụ cười đắc ý quen thuộc hiện trên khóe môi.

Ninh Thanh Ca không chịu trả lời, vẫn muốn rút lui, nhưng lại bị người kia ôm eo, kéo lại gần hơn nữa.

“Là ai?” Thịnh Thập Nguyệt từng bước ép sát, đầu gối tiếp tục nhấn lên, dán sát vào, không để chừa một khe hở nào. Ninh Thanh Ca đưa tay ra ngăn cản chân nàng, định ấn xuống.

Nhưng người còn lại sao có thể đồng ý?

Một người đè xuống, hơi tách ra một chút, lại bị nâng lên, lại một lần nữa đưa về chỗ cũ. Rõ ràng là đang giằng co, nhưng lại khiến Thịnh Thập Nguyệt càng thêm đắc ý.

Hơi thở ngày càng hỗn loạn, tiếng vải cọ xát vang lên rõ ràng trong chiếc lều trống trải.

Trên đất, đôi giày thêu bị đá lộn xộn, một chiếc nghiêng, một chiếc lệch về một phía, vừa khéo đè lên đôi giày thêu của người kia, giống như chủ nhân của nó, thật là kiêu ngạo.

Bên ngoài có người đang nhóm lửa, chuẩn bị đối mặt với đêm lạnh giá.

Mặt trời đỏ dần dần ngả về tây, gần như sắp khuất núi, ánh chiều tà rực rỡ tràn ra, chiếm cứ cả phía chân trời.

Tường thành xa xa đã bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn mờ mờ hình dáng, không còn giống như trước đây, có ánh nến từng tràng thắp sáng, chiếu rọi huyện thành vào đêm.

“Là ai?” Thịnh Thập Nguyệt lại hỏi một lần nữa, ép sát từng bước.

Ninh Thanh Ca bắt đầu chịu không nổi, đôi mắt long lanh nước bị dục vọng lấp đầy, ánh lên sắc hồng mê người.

Nhưng nàng vẫn không chịu khuất phục, cắn chặt môi dưới không chịu lên tiếng, toàn thân như đỏ bừng lên, không còn chút nào vẻ lạnh nhạt ban đầu.

Vết ẩm sẫm màu lan ra trên lớp vải mỏng, dính sát đầu gối Thịnh Thập Nguyệt.

Ánh mắt Thịnh Thập Nguyệt trở nên thâm trầm, không tự chủ được mà chậm lại động tác, từ giằng co chuyển thành trêu chọc cố tình.

Nghĩ đến việc hai người bọn họ đã lâu chưa có gần gũi, lại vừa rời khỏi Biện Kinh không bao lâu, suốt dọc đường vừa gấp gáp vừa xóc nảy, ngay cả Ninh Thanh Ca còn cảm thấy khó chịu, huống chi là Thịnh Thập Nguyệt người từ nhỏ đã được nuông chiều. Nàng suýt chút nữa đã nôn ra, nói gì đến việc khơi dậy loại tâm tư đó.

Sau đó đến Dương Châu, ai nấy tâm tình nặng nề, ngày ngày vất vả đến tận đêm mới chợp mắt, dù nơi ở không bằng Biện Kinh, nhưng vì quá mệt, chỉ cần đầu chạm gối là ngủ như chết, tay chân còn chẳng nhấc nổi, nói gì đến chuyện thân mật.

Giờ cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi, tâm tư liền trôi dạt đi chỗ khác.

Tay đang đè đầu gối của Ninh Thanh Ca cũng lỏng ra, chẳng còn chút sức lực, nói là đẩy còn không bằng nói là để đó, như thúc giục Thịnh Thập Nguyệt tiếp tục.

Tóc rối tung, quấn lấy nhau, khó mà phân biệt ai với ai.

"Tiểu Cửu..."

Ninh Thanh Ca giơ tay vòng lấy cổ Thịnh Thập Nguyệt, lập tức nghiêng người dán sát vào nàng, chôn mặt vào hõm cổ đối phương, hơi thở dần nặng nề hơn.

Y phục bị kéo đến rộng thùng thình, cổ áo càng trễ xuống, lại bị tóc rối che khuất, chỉ lộ ra dáng hình mờ mờ ảo ảo.

Thịnh Thập Nguyệt cụp mắt, sau đó lại ngẩng lên, cúi đầu kéo ra đôi môi mà Ninh Thanh Ca đang cắn chặt.

Không rõ nàng dùng bao nhiêu sức, nhưng lại nếm ra được một chút mùi máu tanh nhàn nhạt.

Thịnh Thập Nguyệt véo eo nàng như để trừng phạt, lại càng cúi đầu thấp hơn, như muốn đoạt hết hơi thở của nàng.

Ninh Thanh Ca không hề ngăn cản, chỉ vươn tay nắm lấy bàn tay đang véo eo mình kéo lên trên, luồn qua áo, chạm thẳng đến nơi cao mềm mại.

Hơi thở chợt ngưng trệ, rồi sau đó dần dần trở nên gấp gáp, ngay cả động tác cũng nhanh hơn.

Xung quanh doanh trại ánh đèn rực sáng, khu đất trống giữa trại tràn ngập ánh lửa, soi rọi cả màn đêm đen thẳm.

Ngẩng đầu nhìn lên, đêm nay không trăng, chỉ có sao sáng rải rác, vương trên nền trời xanh sẫm, ngẫu nhiên có vì sao chớp lóe, lặng lẽ không một tiếng động.

Dãy núi mờ mịt, gió đột ngột nổi lên, từng cơn sóng gió lướt qua.

Thịnh Thập Nguyệt trêu người, rõ ràng đã đến lúc thích hợp, vậy mà lại không chịu tiến thêm bước nữa, cứ cố tình dừng lại ở đó, cố ý khiến người kia khó mà chịu nổi.

Ninh Thanh Ca kéo cổ tay nàng, muốn thúc giục, nhưng đối phương vẫn không lay chuyển.

Trong lều tràn ngập mùi hoa anh đào nhàn nhạt, hương thơm ấy dần lấp đầy cả không gian.

Khi mùa đông sắp kết thúc, Thịnh Thập Nguyệt đã hoàn toàn hồi phục, nhưng tiếc rằng nàng thì khỏi rồi, còn Ninh Thanh Ca lại bị thương gân cốt, người phải uống thuốc mỗi ngày đã thay đổi thành Ninh Thanh Ca. Theo lời đại phu, thương thế của nàng không nghiêm trọng bằng Thịnh Thập Nguyệt, nhưng cũng cần tĩnh dưỡng hơn nửa năm. Vì thế, chuyện "định làm" lại bị trì hoãn, mãi mà chưa thành công.

Thịnh Thập Nguyệt vừa tức vừa buồn cười, trong lòng vẫn thấy không vui, nhưng cũng đành chịu, chỉ có thể đưa tay chọc trán Ninh Thanh Ca, vừa tức giận vừa oán trách.

Người kia thì chẳng hề thấy khó chịu, ngược lại còn nắm lấy bàn tay đang gây rối của nàng, dịu dàng nói: “Chuyện nhỏ thôi, chỉ cần điện hạ khỏe lại là tốt rồi.”

Thịnh Thập Nguyệt không làm gì được nàng, đành phải tìm chỗ khác để trả đũa, khiến Ninh Thanh Ca bị giày vò đến mức mấy ngày liền đau lưng.

Hương hoa vốn rất nhẹ, nếu không chủ ý ngửi gần, thì rất khó nhận ra. Nhưng bởi vì Thịnh Thập Nguyệt cấp bậc cao, nên lại trở nên đặc biệt nồng đậm.

Sau khi đại phu xem qua, còn có chút tiếc nuối, nói nếu không phải vì chuyến đi này, Thịnh Thập Nguyệt lẽ ra có thể xuất sắc hơn nữa, thậm chí có thể sánh ngang với Ninh Thanh Ca. Nhưng người này lại chẳng để tâm lắm, chỉ ước chừng đánh giá một hồi, cảm thấy mình có lẽ cao hơn Lục hoàng nữ và Bát hoàng nữ một chút, liền thấy vô cùng hài lòng.

“Thơm quá...” Ninh Thanh Ca khàn giọng nói, cổ tay siết chặt hơn, như thể muốn đem nàng hòa tan vào trong máu thịt, tốt nhất là hòa làm một, vĩnh viễn không thể chia lìa.

“Tiểu Cửu, thơm quá,” nàng lặp lại một lần nữa, như đang ám chỉ điều gì đó, nhất là sau khi biết hương thơm này chỉ lan tỏa khi tình cảm dâng trào, lại càng khiến người ta nghĩ xa hơn.

Người nọ lại tỏ ra thản nhiên, không biết có phải vì nửa tháng qua không làm gì nên ý chí lực tăng cao hay không, từ đầu đến giờ đều không hề tiến sâu, chỉ lượn lờ xung quanh bên ngoài.

Thật là đáng giận.

Ninh Thanh Ca ngẩng đầu hôn nàng, động tác có chút vội vã, không còn dịu dàng thong thả như trước, vừa giống như lấy lòng, lại giống như thúc giục.

Nhưng người kia vẫn rất quá đáng, sau khi nếm được chút ngon ngọt liền lập tức mím chặt môi, không chịu để Ninh Thanh Ca được như ý, đôi mắt trước đó còn khóc đỏ, giờ toàn là ánh nhìn không có ý tốt.

Thịnh Thập Nguyệt lại nói: “Ai là mẫu thân?”

“Hửm?” Nàng bật cười, cố ý kéo dài âm cuối, như ban phát lòng từ bi mà nhắc nhở: “Ai là đứa bé gặp ác mộng muốn tìm mẫu thân bầu bạn?”

Ninh Thanh Ca nhướng mày, muốn trừng mắt với nàng, nhưng còn chưa kịp bày ra vẻ nghiêm khắc, đã bị đầu gối bất ngờ nâng lên đánh gãy, sống lưng cong lại, định trốn nhưng rồi lại không nhịn được mà nghiêng tới gần, thật sự là tra tấn.

Thịnh Thập Nguyệt đúng lúc ấy dừng lại, đến cả sự trêu chọc cũng không nương tay.

“Tiểu Cửu...” Ninh Thanh Ca dán sát vào môi nàng, dịu dàng năn nỉ.

“Xin nàng.”

Giọng nói ngày càng đáng thương, nhưng lại chẳng đổi được sự xót thương, ngược lại càng bị phớt lờ.

Đầu gối rút xuống, cả khoảng cách cũng bị kéo xa thêm.

Ninh Thanh Ca tiến sát lại gần, rốt cuộc phát ra một tiếng cầu xin yếu ớt như tiếng muỗi.

Thịnh Thập Nguyệt đột nhiên bật cười, vô cùng ác liệt.

Bên ngoài lều, lửa trại càng lúc càng hừng hực, dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được hơi nóng ẩm ướt, những đốm lửa bắn tung, chớp mắt rồi tan biến.

Trong tiếng trò chuyện, kèm theo tiếng côn trùng kêu không dứt, tán cây khẽ rung, lá non lay động, có hơi sương ngưng tụ nơi gân lá, đọng lại thành giọt, rồi chầm chậm rơi xuống.

Không biết là ai than vãn một câu, nếu có rượu thì tốt biết bao.

Hai bên người chẳng những không hưởng ứng, ngược lại còn mắng ầm lên, nói ngay cả lương thực cứu tế cũng chẳng đủ, còn đâu mà phí phạm nấu rượu.

Mọi người xung quanh đều hùa theo, khiến người kia đỏ bừng mặt, vội vã xin lỗi liên tục.

Thịnh Thập Nguyệt trước giờ chưa từng nghe qua chuyện đó, nếu không thì cũng đã chen lời đôi ba câu. Giờ phút này toàn bộ sự chú ý của nàng lại bị chuyện khác hấp dẫn, hoàn toàn không thể phân tâm nổi.

Nếu đã gọi ra một tiếng rồi, thì những gì tiếp theo tự nhiên cũng không thể ít được. Thịnh Thập Nguyệt cũng không phải là người quá mức tính toán, đã làm rồi, vậy thì cũng nên cho người ta chút ngon ngọt.

Đây là điều mà đại nhân Ninh trước kia đích thân dạy nàng, thưởng phạt phải phân minh.

Quần áo rơi lả tả trên đất, tiếng nước sóng sánh, chảy xuống đến lòng bàn tay, rồi lại theo từng ngón tay nhỏ giọt xuống dưới.

“Mẫu thân...” còn chưa nói hết câu thì đã bị một nụ hôn chặn lại. Thịnh Thập Nguyệt cũng không vội, chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể tiếp tục điều mình muốn.

Tai của Ninh Thanh Ca đỏ bừng. Cái cách xưng hô ấy vốn đã rất khó mở miệng, huống chi nàng còn là người lớn tuổi hơn, mà lại bị gọi bằng một người nhỏ hơn mình…

Thật sự khiến người ta khó nói nên lời.

Ngón chân trắng ngần co lại, bắp chân căng lên, đường cong hiện rõ.

Rốt cuộc cũng lan tỏa ra một chút hương quả vải ngọt lịm, âm thầm hòa vào mùi hương vốn có của cơ thể, khiến cho hương vị càng thêm đậm đà, như thể đang ngâm mình trong nước mật, khiến người ta không nỡ đưa tay chạm vào, chỉ có thể để mặc cơ thể mình trượt xuống theo dòng, bị dòng mật ngọt bao phủ hoàn toàn.

Có lẽ là bản năng của Càn Nguyên nổi dậy quấy phá, hoặc cũng có thể là vì mùi quả vải kia quá nhạt, Thịnh Thập Nguyệt đè Ninh Thanh Ca nằm úp xuống, rồi bất ngờ cắn nhẹ vào sau gáy nàng một cái.

“A...”

Ninh Thanh Ca còn chưa kịp phản ứng thì một làn cảm giác khác mãnh liệt hơn nữa đã ập tới, khiến nàng hoàn toàn không thốt nổi lời nào.

Cánh tay dài nắm chặt lấy gối đầu, đầu ngón tay thậm chí còn ướt đẫm mồ hôi, những mạch máu xanh dưới lớp da mỏng hiện rõ theo từng lần nắm siết.

Đầu lưỡi khuấy lên hương vị quả vải, còn sót lại chất lỏng bị ép ra ngoài.

Ánh mắt Ninh Thanh Ca trở nên mơ hồ, hoàn toàn mất tiêu cự. Không rõ vì sao, cơ thể nàng bất chợt căng cứng lại, toàn thân như nổ tung thành những chùm pháo hoa rực rỡ.

Lại qua một chút, mọi người trong trại cũng bắt đầu tản ra. Ngày mai vẫn còn việc phải xử lý, không tiện kéo dài thêm.

Từng ngọn nến dần dần tắt đi, chỉ còn lại ánh lửa trại giữa trung tâm vẫn cháy rực, thiêu đốt hết đống củi bên cạnh, đến cuối cùng chỉ còn lại tàn tro đen sẫm.

Tiếng côn trùng râm ran không hề giảm đi, trái lại vì màn đêm dày đặc mà càng thêm rõ ràng. Trên bầu trời, sao càng ngày càng nhiều, lờ mờ còn có thể thấy Bắc Đẩu thất tinh ẩn hiện như thể đang chỉ đường cho người lạc lối.

Trong lều, hai người đã ngừng lại. Tấm chăn đắp mỏng manh chỉ vừa che ngang hông, Thịnh Thập Nguyệt nằm đè lên người Ninh Thanh Ca, cả hai không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau.

Tiếng thở hỗn loạn dần ổn định lại, cơn mệt mỏi ập đến, khiến toàn thân ai nấy đều cảm thấy lười biếng, mềm nhũn.

Qua một lúc lâu, Ninh Thanh Ca mới từ từ lấy lại hơi thở, giơ tay ôm lại Thịnh Thập Nguyệt, giọng khàn khàn:
“Cả người đều là mồ hôi rồi.”

Thịnh Thập Nguyệt chỉ cười, cọ cọ vào cổ nàng, hừ nhẹ: “Xong rồi, giờ thì không ai nấu nước cả.”

Ninh Thanh Ca vỗ nhẹ lên lưng nàng, dỗ dành: “Mai sẽ tốt hơn.”

“Chờ lát nữa ta đi lấy chậu nước đến.” Giọng Thịnh Thập Nguyệt lười biếng, kéo dài từng chữ: “Giờ không muốn động đậy.”

Ninh Thanh Ca gật đầu, rồi kéo chăn đắp lên cao hơn.

Đầu xuân vẫn còn lạnh, hơn nữa lại là ban đêm, không thể chủ quan được. Chưa kể Thịnh Thập Nguyệt đang đổ chút mồ hôi, càng phải chú ý giữ ấm.

Thịnh Thập Nguyệt vốn sợ lạnh, không khỏi rên vài tiếng tỏ vẻ không hài lòng.

Người bên gối liền dỗ dành, lại trở thành dáng vẻ dỗ dành trẻ con.

Thịnh Thập Nguyệt liếc nàng một cái, bất mãn nói: “Nàng lúc nào cũng coi ta như trẻ con vậy.”

Ninh Thanh Ca chỉ cười, xoa xoa đầu nàng: “Bởi vì ta thích mà.”

Thịnh Thập Nguyệt chẳng biết phải nói gì, đành cắn nhẹ một cái lên cổ nàng, rầu rĩ nói: “Vừa rồi nên làm cho nàng kêu thêm vài tiếng, để nhớ kỹ hơn.”

Nhớ lại chuyện vừa trải qua, Ninh Thanh Ca mím môi, nhẹ nhàng nói:
“Đã nhớ kỹ từ lâu rồi. Điện hạ rất lợi hại, có thể một mình xử lý được vấn đề khó như vậy. Chỉ là... ta vẫn luôn ích kỷ, muốn Tiểu Cửu mãi mãi không lớn, nên mới luôn dỗ dành.”

Bất ngờ nghe nàng nói thật lòng như vậy khiến Thịnh Thập Nguyệt hơi sững người. Dù miệng thì than nóng, nhưng thân thể lại ngoan ngoãn dán sát vào nàng hơn nữa.

Một lát sau, Thịnh Thập Nguyệt mới nói: “Ta cũng thích nàng dỗ ta. Nhưng ở bên ngoài, ta phải tỏ ra trưởng thành hơn chút. Ninh Thanh Ca, ta muốn vì nàng gánh vác nhiều hơn.”

“Ta không muốn vợ ta cứ phải vất vả mãi như vậy.”

Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, giọng nói của cả hai đều trở nên khàn khàn, giống như những sợi tơ nhẹ nhàng kéo lấy nhau, từng lời chân thành dần được lôi ra khỏi đáy lòng.

Ninh Thanh Ca dịu dàng, xoa đầu Thịnh Thập Nguyệt, chỉ đáp: “Nàng đã rất tuyệt rồi.”

Thịnh Thập Nguyệt cười, nắm lấy tay nàng áp lên má mình, như một chú cún lớn dụi đầu vào người chủ, phe phẩy cái đuôi, nói: “Việc ở huyện Giang Khẩu đã xử lý gần xong, ta đã tìm được… tìm được hài cốt của Ngụy Oánh. Dự định mang nàng cùng đi đến ngôi miếu thờ vị thái nữ kia, xem thử một chuyến.”

Thịnh Thập Nguyệt vẫn còn chút muộn phiền, thở dài: “Cũng coi như đã hoàn thành lời hứa khi xưa.”

Ninh Thanh Ca ngẩng đầu, hôn nhẹ lên khóe môi nàng: “Vậy ngày mai ta đi cùng nàng.”

“Ừ, được.”

Trời về khuya, bóng tối càng dày, im lìm như nuốt trọn cả thế gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #abo#bh#bhtt