Nếu năm đó tỏ tình thành công 2
Văn Lạc sững người, vội vàng nói: "Mình chỉ nói với cậu thôi!"
Kiều Sơn Ôn giãy khỏi vòng tay cô, lùi về sau một bước, mắt đỏ hoe trừng cô: "Cậu lại lừa tôi."
Văn Lạc vừa gấp vừa tủi thân, nghiêm túc nói: "Mình không lừa cậu."
"Cậu thật sự chưa từng nói với ai khác sao? Cậu dám nói cậu chưa từng nói với người khác sao?" Kiều Sơn Ôn thực sự tức giận, cảm xúc bùng lên mạnh mẽ, giọng cũng trở nên gay gắt. Cô có thể chấp nhận việc Văn Lạc im lặng, mơ hồ không rõ ràng mà ở bên mình, nhưng không thể chấp nhận việc cô ấy nói dối và thực sự lừa gạt mình.
Cô nguyện ý giả ngốc giả ngây, nhưng không thể chấp nhận bị lừa đảo một cách mập mờ như thế này.
Cô rất sợ việc Văn Lạc nói dối cô.
Cô tức giận hỏi: "Vậy cậu định nói là cậu chưa từng yêu đương?"
Văn Lạc: "Mình thật sự chưa từng yêu."
Kiều Sơn Ôn lại ngẩn ra. Sao có thể như vậy được?
Văn Lạc cũng thấy phản ứng của Kiều Sơn Ôn rất kỳ lạ. Tại sao Kiều Sơn Ôn lại nghĩ rằng cô từng yêu đương? Còn tưởng rằng cô đã trải qua nhiều mối tình? Cô trông giống loại người đa tình lắm sao?
May mà Văn Lạc đủ thông minh, phản ứng đủ nhanh, chợt nhớ đến những tin đồn kỳ quặc trong trường, hôm nay nói cô đang yêu ai, ngày mai lại đồn cô tán tỉnh người khác... Cô chợt nhận ra: Kiều Sơn Ôn nhất định đã hiểu lầm rồi!
Văn Lạc như bừng tỉnh, một cảm giác kỳ diệu lan khắp tâm hồn, sự nôn nóng muốn giải thích xen lẫn kích động và mừng thầm....
Sau khi tỏ tình, điều khiến Kiều Sơn Ôn bối rối không phải là việc cô tỏ tình với cô ấy với tư cách là một người cùng giới, mà cô ấy lại quan tâm liệu Văn Lạc có từng nói lời thích đó với người khác hay không?
Lúc này đây, một Kiều Sơn Ôn luôn sĩ diện không chọn quay đi giận dữ mà là tức giận nhìn cô, như đang chờ một lời giải thích.
Kiều Sơn Ôn để tâm sao? Là đang ghen sao? Hay là... thật sự cũng có tình cảm?
Câu trả lời gần như ở ngay trước mắt, Văn Lạc không dám nghĩ xa hơn nữa, nhưng trái tim cô lại mềm nhũn ra, chỉ hận mình không thể mọc ra hai mươi cái miệng để kể lại mọi chuyện từ đầu cho rõ ràng.
Xong rồi xong rồi...
Phải giải thích với hội trưởng thế nào đây? Làm sao để cô ấy tin rằng, mình đã sống gần mười chín năm trời, chỉ thích duy nhất một người con gái là cô ấy?
Văn Lạc thật sự rất thích Kiều Sơn Ôn, chỉ thích duy nhất một mình cô ấy, nhìn gương mặt cô ấy với đôi mắt đỏ hoe trước mặt, trong lòng trào dâng mong muốn được ôm cô ấy, hôn cô ấy, dỗ dành cô ấy thật tốt...
Có lẽ...
"Cậu hiểu lầm mình rồi..."
"Sơn Ôn... Cậu giống họ, cũng hiểu lầm mình rồi." Văn Lạc nhìn cô, chân thành và dịu dàng nói. Cô cẩn thận giữ lấy bầu không khí mong manh và đẹp đẽ giữa hai người lúc này, giống như đang mở một món quà trong đêm lễ tình nhân, vừa hạnh phúc lại vừa không dám tin rằng mình lúc này đang thật sự cầm hoa tỏ tình với Kiều Sơn Ôn, một chuyện mà trước đây cô thấy xa xôi và lo sợ biết bao, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Văn Lạc nói: "Mình thật sự chưa từng yêu ai, cũng chưa từng thích người khác. Tất cả những tin đồn trong trường đều là lời đùa giỡn thôi. Tất cả mọi người trước khi gặp cậu đều chỉ là bạn bè. Thật đấy..."
Liệu Kiều Sơn Ôn có tin không? Sau bao thời gian ở bên nhau, cô ấy có tin tưởng Văn Lạc không?
"Mình chỉ thích một mình cậu."
Chỉ thích một mình cô thôi. Người con gái được gọi là "duy nhất" ấy nắm chặt các đầu ngón tay mình. Văn Lạc biết, cô đang cố gắng hết sức để kiềm chế những giọt nước mắt sắp trào ra.
Lời tỏ tình ngọt ngào không rõ thật giả, Kiều Sơn Ôn thật sự không chịu đựng nổi nữa. Cô luôn nghĩ rằng Văn Lạc thích rất nhiều người.
Cô nghĩ rằng Văn Lạc là kiểu tiểu thư nhà giàu từng yêu đương nhiều lần, chỉ tình cờ thích cô, còn cô thì thích cái vẻ kiêu ngạo phóng khoáng ấy, thích nụ cười ấm áp như ánh nắng, thích sự dịu dàng chu đáo, thích cả sự mềm mại và đáng tin cậy đó.
Dù ngoài miệng không thừa nhận, trong lòng lại vừa mừng thầm vừa trân trọng, lo được lo mất, mưu tính đủ điều để giữ lấy cảm giác mới mẻ của cô ấy lâu hơn một chút...
Nhưng sau này cô lại phát hiện, Văn Lạc chỉ đang chơi đùa mập mờ với mình, còn trái tim mình đã trao đi toàn bộ, những tâm tư vụng trộm và chiêu trò nhỏ nhặt của mình trở nên nực cười như một trò hề. Cô xấu hổ vô cùng.
Còn bây giờ, Văn Lạc lại nói với cô, từ đầu đến cuối, chỉ thích một mình cô.
Kiều Sơn Ôn nhận ra, mình khao khát điều này biết bao nhiêu.
Cô gái với ánh mắt dịu dàng ngập tràn trước mặt, chỉ thích một mình cô. E rằng, đó là sự cám dỗ lớn nhất trong thế giới hỏng bét này.
"Còn cô Tô thì sao?" Kiều Sơn Ôn cất tiếng, giọng hơi nghẹn lại: "Cô Tô... là bạn gái của cậu à? Tôi thấy cậu thân thiết với cô ấy, hình như còn hôn cô ấy... có đúng không?"
Văn Lạc ngẩn người hai giây, kinh ngạc tột độ: "Không phải đâu... Sao cậu lại nghĩ thế?"
"Cô ấy là cô út của mình mà."
"Là em gái của ba mình, là người nhà của mình."
Kiều Sơn Ôn hoàn toàn choáng váng.
Cô út? Người nhà?
"Mình có ôm cô ấy thật, cô ấy cũng hay xoa đầu mình, nhưng mình đâu có hôn cô ấy. Hội trưởng, chẳng lẽ cậu nhìn nhầm rồi?" Văn Lạc cũng có chút kích động.
Hóa ra Kiều Sơn Ôn đối xử lạnh nhạt với cô chỉ vì thấy cô thân mật với cô út? Tất cả mạch logic đều nối liền ngay trong đầu.
Hóa ra đây chính là lý do mà Kiều Sơn Ôn lạnh nhạt với cô suốt thời gian qua? Thật là buồn cười mà cũng thật giận.
Kiều Sơn Ôn lại bị câm rồi à?
"Hội trưởng, nói đi, cậu nhìn thấy mình hôn cô ấy ở đâu cơ chứ?" Văn Lạc giờ đã tự tin, từ vẻ dè dặt ban đầu đã chuyển thành ngang ngược, hoàn toàn mang khí thế cây ngay không sợ chết đứng.
Kiều Sơn Ôn không trả lời được.
Lúc này đây, ngay cả cô cũng không chắc là mình có thật sự thấy họ hôn nhau hay không, chỉ là trong tiềm thức cứ khẳng định như vậy thôi.
Ngay từ đầu... đã trách oan cô ấy rồi sao?
Suốt khoảng thời gian ở bên nhau, dường như Văn Lạc luôn bám lấy mình không rời, cũng không có gì mờ ám...
Văn Lạc sẽ nói dối sao? Rõ ràng là không.
Kiều Sơn Ôn chợt nhận ra, từ đầu đến cuối mình đều trách nhầm cô ấy...
Cô gái nhỏ đứng ngơ ngác trong gió lạnh, đối diện với người mình thích, vừa bối rối vừa hoảng loạn. Cô không biết lúc này mình nên xin lỗi hay làm gì, chỉ cảm thấy sợ hãi như thể có thứ gì đó đang ở trước mắt lại sắp bị lấy đi mất.
Cô sợ rằng tình cảm của Văn Lạc sẽ biến mất vì hiểu lầm này. Nhưng...
Liệu chỉ vì như vậy mà tình cảm của Văn Lạc sẽ biến mất thật sao? Cô cứ hoảng hốt một cách vô lý như vậy.
Trong mắt cô ấy tràn đầy cảm xúc, chẳng còn chút nào lạnh lùng như thường ngày, đây là sự rối loạn chỉ dành riêng cho một mình Văn Lạc, là dáng vẻ mà Văn Lạc yêu thích. Văn Lạc đáng lẽ nên cười nhạo Kiều Sơn Ôn, nhưng trái tim cô từ lâu đã mềm nhũn, làm sao nỡ để cô ấy cứ mãi vướng trong cảm xúc bất an như vậy?
Cô lo lắng bước lên một bước, cụp mắt xuống, chẳng còn vẻ hống hách ban nãy, tỏ ra ấm ức: "Hội trưởng đúng là cái đồ bị câm mà."
Nói xong một câu than phiền, cô liền giao quyền chủ động lại cho người đối diện: "Cậu tin mình được không?"
Cô biết vị hội trưởng đang bị câm này vừa nhạy cảm lại dễ tổn thương, như một loài động vật nho nhỏ hay rụt rè.
— Bạn gái của mình nhát gan lắm, nhưng lại thích bám người.
Văn Lạc vốn dĩ muốn trở thành người bảo vệ bạn gái của mình như vậy, dù hiện tại... hình như vẫn chưa thật sự là như thế.
Cô chớp mắt, tim đập thình thịch.
Kết hợp "Kiều Sơn Ôn" và "bạn gái" lại với nhau, thật sự là...
"Không thích ai khác, cũng chưa từng yêu ai cả. Chỉ thích mình cậu, chỉ mỗi mình cậu thôi..." Văn Lạc dừng một chút: "Hội trưởng, đừng tin lời người khác nói, tin mình có được không?"
Văn Lạc nói, nếu nhất định phải tin ai, thì hãy tin cô.
Kiều Sơn Ôn còn có thể tìm đâu ra sức mạnh để chống lại dáng vẻ như vậy đây?
"Ừm..."
Hội trưởng đáp nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn cô, Văn Lạc lập tức nín thở, theo bản năng muốn đưa tay lau nước mắt cho cô ấy, nhưng đầu ngón tay chỉ hơi co lại, cuối cùng vẫn không dám động.
Cô lúc trước thích nhìn Kiều Sơn Ôn khóc, giờ chỉ muốn giúp cô ấy lau nước mắt, đây có phải gọi là thích không?
Đối diện với người nhạy cảm như cô ấy, Văn Lạc biết mình phải thật cẩn thận, thật dịu dàng.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn muốn hoa nữa không? Còn... những món quà kia nữa."
Kiều Sơn Ôn dùng mu bàn tay lau mắt, đưa tay ra nhận bó hoa từ tay cô.
"...Cảm ơn."
"Vậy... cậu..." Giọng Văn Lạc càng nhỏ, dè dặt hỏi thử: "Có thích mình không?"
Đây đúng là một câu hỏi chết người.
Thế mà lại hỏi Kiều Sơn Ôn có thích Văn Lạc không sao? Với một người nghiêm túc lạnh lùng như hội trưởng mà bàn đến chuyện thích ai đó vốn dĩ đã là một việc vô cùng khó tưởng.
Thật ra Kiều Sơn Ôn chưa từng có ý định nói ra. Cô muốn đợi đến sau này, khi Văn Lạc thật sự cùng cô đến Đế Đô, khi Văn Lạc thật sự coi cô là điều gì đó đặc biệt hơn... đến lúc đó cô sẽ nói cho Văn Lạc biết.
Nhưng mà bây giờ... làm sao cô nỡ để một Văn Lạc tuyệt vời như thế thất vọng mà ra về?
Cô cảm thấy khó thở, tránh ánh mắt đối diện, nói khẽ: "... Có chút thích."
Người đứng trước mặt và cả bó hoa trong tay cô ấy, dường như đang cùng cô rơi xuống biển sâu, ngoài tiếng tim đập dồn dập thì chẳng nghe thấy gì nữa.
Thế giới vang vọng như im lặng trong mấy giây.
Văn Lạc nở nụ cười. "Có chút thích" à.
"Chút xíu, là kiểu thích đó sao?"
"Sơn Ôn..."
"Ừ." Cô trả lời chính là kiểu thích đó, rồi nhấn mạnh thêm: "Chỉ một chút thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com