Chương 11
Tô Xướng từng thấy một thị trấn nhỏ ở nước ngoài.
Đêm đó cô một mình đón năm mới ở nước ngoài, thị trấn nhỏ ở Châu Âu chìm vào giấc ngủ rất sớm, càng không có không khí Tết Nguyên Đán, cô đút tay vào túi áo khoác, đứng bên hồ giữa sườn núi, một nửa hồ đã đóng băng, nửa còn lại vẫn lấp lánh ánh sáng, cô nhìn hồ một lúc, rồi quay đầu nhìn thị trấn đang yên giấc.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, chắc là đúng 0 giờ. Thật trùng hợp, một ngôi nhà ở xa xa sáng lên một ngọn đèn nhỏ.
Một ngọn đèn đâu có hiếm, nhưng hiếm là ở chỗ, nó xuất hiện trong khoảnh khắc vạn vật lặng thinh, hiếm ở sự khớp thời khắc đến vậy.
Thật kỳ diệu, giữa đêm ồn ã nhiều năm sau, Tô Xướng lại nghĩ đến cảnh tượng này. Đêm đông khô cằn, đêm đông tịch mịch, một ngọn đèn được thắp lên, chập chờn, run rẩy, e dè, sẽ tắt trong chốc lát.
Cô lặng lẽ hít thở vài giây, dịu dàng nói với Vu Chu: "Tuần trước tôi đã về Canada một chuyến."
Vì vậy nên mới không liên lạc với em.
Nhưng cô không quen giải thích, nửa câu sau không nói.
Vu Chu không ngờ câu trả lời của cô lại là thế này, nhưng trong lòng lại bất chợt có một chú thỏ nhỏ nhảy lên, đá nhẹ nàng một cái, rồi bỏ chạy.
Vu Chu rất chú ý đến từng chữ, Tô Xướng nói là "về", không phải "đi", có nghĩa là cô ấy không phải đi du lịch hoặc công tác, Canada hẳn là nơi cô ấy đã học tập hoặc sinh sống, rất quen thuộc, nên mới vô thức nói như vậy.
Hoặc, người nhà cô ở đấy chăng?
Mới phát hiện ra, thông tin về Tô Xướng mà mình có thật ít ỏi.
Nàng nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Chị là người Trung Quốc à?"
"Hả?" Đầu dây bên kia khẽ sững người.
"Ờ..."
"Sao vậy?"
"Em chỉ là," Vu Chu vuốt tóc, "Em không thích kết bạn với người nước ngoài."
……
"Kỳ thị người nước ngoài à?"
Giọng điệu của Tô Xướng nghe có vẻ hơi nghi ngờ, Vu Chu vội vàng giải thích: "Không, không phải, chỉ là sự khác biệt văn hóa khá lớn, em xem sách xem phim gì đó đều không thích xem của nước ngoài, cảm giác không nói chuyện được với nhau."
Đầu dây bên kia cười, có chút vui vẻ, khiến Vu Chu không phân biệt được câu "kỳ thị" vừa rồi của Tô Xướng có phải đang trêu chọc nàng hay không.
Bản thân Vu Chu cũng thấy khá buồn cười, mỉm cười nói nhỏ thêm một câu: "Gì thế này."
Tô Xướng rất nhẹ nhàng, nghiêm túc nói: "Tôi là người Trung Quốc."
Có lẽ đã lâu không liên lạc, có lẽ qua điện thoại quá mơ hồ, Vu Chu dễ dàng đọc được hàm ý trong câu nói này, như thể Tô Xướng đang nói - Em có thể làm bạn với tôi.
Không biết còn phải nói gì nữa, Vu Chu nhìn thoáng qua hành lang KTV, nói: "Em phải vào rồi."
"Ừm," Tô Xướng dừng lại một chút, rồi lại nói, "Ra ngoài ăn cơm đi, ngày mai."
"Hả?"
Vu Chu theo bản năng hỏi lại, sau đó cười: "Được thôi. Chị có muốn ăn gì không?"
"Bru Bro đi, bít tết ở đó chắc là ngon." Thấy Vu Chu không phản ứng, Tô Xướng bổ sung thêm một câu, "Ở trang thứ hai trong PPT của em."
Vu Chu quả nhiên là không nhớ ra, được nhắc nhở mới có ấn tượng, thầm khâm phục: "Chị vậy mà vẫn còn nhớ mấy quán đó và món ăn đặc trưng à."
"Không phải," Tô Xướng mỉm cười dịu dàng, "Hôm qua tôi đã xem qua."
"Hôm qua?" Tại sao chị ấy lại xem PPT của mình? Bản PPT ấy đâu có gì xuất sắc.
"Ừm, hôm qua mới về."
Tô Xướng không nói gì nữa, cũng không có ý định tiếp tục trò chuyện, trả lời "Chơi vui vẻ, mai gặp" rồi kết thúc cuộc gọi.
Hành lang quay về phòng không dài, Vu Chu vừa đi vừa nghĩ về ý nghĩa lời nói của Tô Xướng trong tiếng hát cao thấp xen lẫn.
Hôm qua chị ấy vừa về, sau đó click vào lịch sử trò chuyện của mình và chị ấy, xem qua PPT, rồi sao nữa? Rồi sao nữa…
Có ý gì vậy... CPU của Vu Chu hơi quá tải.
Đẩy cửa phòng hát ra, làn sóng nhiệt ập vào mặt. Mấy chị em cũng không đợi Vu Chu, tự mình chơi rất vui vẻ, Thẩm La Quân lắc xong xúc xắc, ngẩng đầu: "Về rồi à? Thế nào rồi."
"Nói rồi." Vu Chu đột nhiên cảm thấy rất mệt, lách qua mấy cái chân, nằm vật ra sô pha như kiệt sức.
"Nói gì?" Đào Tử ghé sát lại, "Xem nào, xem điện thoại nào."
Vu Chu mở khóa điện thoại, mở giao diện trò chuyện, những cuộc trò chuyện trước đây của nàng và Tô Xướng cũng rất bình thường, không liên quan đến bất kỳ điều gì riêng tư, vì vậy nàng cũng không che giấu, đặt thẳng lên bàn trà cho các vị lãnh đạo xem xét: "Tôi đã nói là tôi không có người thích, đối phương nói ồ."
Mấy người ghé lại gần, nghe nàng nói không có người thích, liền lập tức rút lui.
Chỉ có Thẩm La Quân trước khi rút lui đã liếc nhìn lịch sử WeChat: "Ồ, là một iXướng."
Chắc là fan cuồng của Tô Xướng, dùng tên Tô Xướng làm nickname, yêu cũng không hề nhẹ.
"Cái gì?" Vu Chu không nghe rõ.
"Không có gì, cậu cũng không hiểu," Thẩm La Quân cắn một miếng dưa hấu, quay đầu vẫy tay với Đào Tử, "Này bài này của tôi của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com