Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59. Lễ tình nhân

Thời tiết đẹp, trời nắng từ đêm giao thừa đến mùng 4 tết, nên mọi người tranh thủ ra ngoài đi chơi, Lâm Uyên như thể đã vào mùa hè, nhiệt độ cao nhất lên tới ba mươi độ, căn bản không giống đầu xuân.

Chỉ có người đã ở Lâm Uyên lâu rồi mới biết đây chỉ là ảo ảnh thôi, chỉ cần một cơn mưa qua thôi thì nhiệt độ sẽ lại thấp xuống mười độ.

Thấy không, vừa tới mùng 5 thì đã có một trận mưa to tới. Khi Khương Tân Nhiễm vừa bị Cố Nhược ấn xuống ghế sofa thì cũng là lúc trận mưa tới.

Ban đầu chỉ có vài hạt mưa nhỏ bằng cỡ hạt đậu lách cách rơi lên cửa sổ, chỉ chốc lát sau đã mưa to như đốt pháo, nối tiếp nhau thành màn mưa dày.

Khương Tân Nhiễm nghe tiếng mưa rơi, nhưng không có tâm tư quan sát nó.

Nàng cắn môi, hai cánh tay ôm chặt cổ Cố Nhược, nhéo vai cô, đầu ngón tay hồng hào gần như cắm vào da thịt cô, lông mày nhăn lại thật chặt.

Ngũ quan nàng tập trung cao độ, nhưng chiếc đèn trùm trên trần nhà đập vào mắt nàng khiến mọi thứ vẫn luôn rung chuyển.

"Cách yêu" mà Cố Nhược nói, thực ra là một thái độ khác hoàn toàn so với lần trước.

Cực kỳ ôn nhu, chầm chậm mà hòa vào nhau. Tất cả đều ngược lại.

Lần trước, Cố Nhược cắn phá khóe miệng Khương Tân Nhiễm, còn để lại những dấu vết rất rõ ràng trên cổ Cố Nhược. Lần này Cố Nhược hôn nàng đều rất cẩn thận thu hồi hàm răng lại, chỉ dùng môi, còn có lưỡi, nhẹ nhàng đụng khóe môi Khương Tân Nhiễm một cái rồi nhanh chóng rút ra.

Động tác cũng nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, khi Khương Tân Nhiễm phát hiện thì Cố Nhược đã rời đi, chỉ còn lại trái tim gợn sóng của Khương Tân Nhiễm, đung đưa những gợn sóng lăn tròn, ngứa ngáy đến mức không thể bỏ qua, muốn gãi nhưng lại không biết dấu vết đó đang ở đâu, giống như nó đã lan ra khắp toàn thân, ngay cả lòng bàn chân cũng có cảm giác.

Khương Tân Nhiễm không nhịn được mà nắm lấy cổ áo Cố Nhược, vặn vẹo người trong lòng cô, ôm lấy cổ cô, nhắm chặt hai mắt, môi dán sát vào một bên xương quai xanh nàng, tiếng nói có ngữ điệu hỗn loạn, lẩm bẩm, nghe không rõ nàng đang nói gì.

Cố Nhược đỡ Khương Tân Nhiễm, mi mắt rũ xuống che đi ngọn lửa đang bốc lên bên trong đôi mắt cô. Gáy cô bị hơi thở của Khương Tân Nhiễm hun nóng, cô khống chế hô hấp của mình, không nhanh không chậm.

"Nhược Nhược." Khương Tân Nhiễm hơi nhướng mi, một vài giọt nước mắt lập tức chảy ra, khiến dưới lông mi nàng ướt nhẹp, còn có một giọt nước không rơi xuống đất mà treo ở khóe mắt trên của nàng.

Đôi mắt đen láy trông cực kỳ sạch sẽ, trong suốt, long lanh, khiến Cố Nhược dường như ngưng thở, không khỏi nắm chặt cánh tay mình.

Khương Tân Nhiễm từ từ ngẩng đầu lên, dán vào lỗ tai cô, ngượng ngùng thì thầm yêu cầu.

Khi Cố Nhược tham lam, biến thành một con sói hoang phát điên, khiến Khương Tân Nhiễm không chịu nổi thì nàng chỉ ước có một chiếc dây cương để trói cô lại. Nhưng khi nàng đã khống chế Cố Nhược bằng chiếc dây cương, cô đã trở nên ngoan ngoãn thì Khương Tân Nhiễm lại thấy như trong thức ăn không có gia vị, nước dùng lại nhạt, mất đi vị ngon ấy, nàng chợt hy vọng Cố Nhược có thể điên lên.

Không cần quá nhiều, chỉ điên cuồng một chút, hoang dã một chút là được.

Nếu quá nhiều, Khương Tân Nhiễm lại không chịu nổi.

Nhưng thế này là quá khó với Cố Nhược rồi.

Một là nghe lời hai là phát điên, làm sao có thể chỉ điên cuồng một chút được chứ? Bao nhiêu mới gọi là một chút? Nếu như kiểm soát không được, điên cuồng nhiều hơn "một chút" thì phải làm sao?

Cố Nhược cười trong lòng, cố ý đau lòng hỏi Khương Tân Nhiễm: "Nếu như chị vượt quá giới hạn, làm Nhiễm Nhiễm tức giận thì phải làm sao? Chị cũng không dám mạo hiểm."

"Không giận chị." Khương Tân Nhiễm trong mắt đỏ bừng, liều mạng lắc đầu, môi run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở như cầu xin bên tai Cố Nhược: "Nhược Nhược, em thích chị ngông cuồng một chút."

Vừa dứt lời, Khương Tân Nhiễm cảm giác sau tai mình đã bị Cố Nhược hôn đến tê dại.

Ban đầu còn hứa sẽ cẩn thận dịu dàng, rất nhanh liền xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra nguyên hình.

Trước lạ sau quen.

Lần này Cố Nhược đã quen rồi, lần này còn tệ hơn lần trước, cô cố tình trêu chọc Khương Tân Nhiễm. Khương Tân Nhiễm trong vòng tay cô, vừa che mắt rơi nước mắt, vừa cắn môi nghẹn ngào, luôn luôn không tìm ra giải pháp.

Cuối cùng Cố Nhược cắn vào chóp tai cô, bắt nàng nói ra những lời thổ lộ nhiều hơn, những lời mình thích nghe, thì mới tha cho nàng.

Khương Tân Nhiễm bị dục vọng mãnh liệt nơi đáy lòng cùng sự xấu hổ đánh bại, nàng ngẩng cổ, cơ thể cong về phía sau đến mức tận cùng, gần như cúi xuống, há miệng to như cá mắc cạn.

Nàng vừa khóc vừa hét lên.

Sau đó cả người nàng trốn vào lòng Cố Nhược, nước mắt ồ ạt chảy ra, xuyên vào quần áo Cố Nhược.

Thân thể và vai nàng vẫn không ngừng run rẩy.

TV trong phòng khách đúng lúc đó phát lại chương trình dạ hội mùa xuân có tiết mục sông nước tươi vui kia, Khương Tân Nhiễm chôn trên ngực Cố Nhược như đà điểu, không dám quay đầu nhìn lại.

Thế nhưng nghĩ tới bản nhạc này khiến thân thể Khương Tân Nhiễm trở nên căng thẳng, một làn sóng nối tiếp làn sóng khác, cảnh tượng ở đêm giao thừa đó lặp đi lặp lại trong đầu nàng như chiếu phim, không thể rũ bỏ.

Cố Nhược chưa nhận ra, mà nghe giai điệu này cô chợt bật cười. Thấy vậy, Khương Tân Nhiễm tức giận há miệng cắn trên bả vai cô một cái.

Cố Nhược bị đau, bất đắc dĩ nhíu mày, vỗ vỗ vai người trong lòng động viên nàng.

Đây mới gọi là đau cũng sung sướng.

"Đổi kênh đi." Khương Tân Nhiễm giận hờn nói.

"Tuân lệnh." Cố Nhược cúi đầu, hôn lên đầu nàng rồi cầm lấy điều khiển TV chuyển kênh khác.

Khương Tân Nhiễm nhúc nhích lỗ tai, nghe tiếng trên TV thay đổi thì mới từ từ rời khỏi lòng Cố Nhược.

Khuôn mặt nàng đã đỏ, môi nàng lại càng đỏ hơn, hết sức xinh đẹp.

Nàng ngắm nhìn xung quanh, ban công và cửa sổ đều đã được mở ra, chỉ có một tấm rèm mỏng manh che ở cửa sổ.

Có thể che được bên ngoài nhìn vào, nhưng không che được ánh nắng.

Càng có một loại cảm giác kích thích bí ẩn.

Vừa nghĩ tới nàng và Cố Nhược lúc nãy phòng cũng không thèm về, mà chỉ ngồi ngay trên chiếc sofa này đã khiến mặt Khương Tân Nhiễm đỏ tới mang tai, trên mặt như bị thiêu đốt.

Thậm chí không tỉnh táo còn bị Cố Nhược lừa gạt nói ra những lời như mê sảng, không biết có ai nghe được không.

Quá hạ lưu.

Khương Tân Nhiễm cúi đầu tự trách chính mình vì hám sắc mà làm lu mờ suy nghĩ.

Nhưng nàng không cách nào bỏ qua được cảm xúc đang hoàn toàn trái ngược trong lòng mình.

Đó là loại cảm giác rung động mơ hồ không diễn tả được sau khi làm chuyện xấu.

Quẩn quanh trong lòng nàng rất lâu không tiêu tan.

Tim Khương Tân Nhiễm đập nhanh khi nàng phát hiện ra một mặt khác của trái tim mình.

Lần trước còn có thể oán giận Cố Nhược quá tàn nhẫn, nhưng lần này là chính nàng yêu cầu, nên tư cách phàn nàn là không có.

Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân mình.

Là học sinh xuất sắc hơn 20 năm, hóa ra trong sâu thẳm nàng là một cô gái hư, khát vọng Cố Nhược đối xử như vậy với mình.

Nhưng ai nói Cố Nhược không sai?

Nếu không phải cô cố ý đè thấp giọng xuống câu dẫn nàng, Khương Tân Nhiễm sao có thể mắc mưu đến mức không kìm được cảm xúc?

Vậy nên Cố Nhược chính là nguồn gốc của mọi tà ác, là ma quỷ cám dỗ bên tai nàng.

Nghĩ như vậy, Khương Tân Nhiễm vẫn tức giậm nắm chặt tay đấm Cố Nhược hai cái.

Một cú đấm mềm nhũn, không những không dạy được cô bài học gì mà ngược lại còn khiến Cố Nhược có những suy nghĩ kỳ quái, cô liếm hàm răng mình.

"Nhiễm Nhiễm, em hứa sẽ không giận chị mà."

"Em biết." Khương Tân Nhiễm khoanh tay trước ngực, phồng má: "Em tự giận chính mình không được à?"

"Tức giận có hại cho cơ thể đó." Cố Nhược nắm lấy tay nàng, dùng ngón tay vuốt nhẹ, ôn nhu cười nói: "Không phải chuyện gì đáng xấu hổ, sao em lại tức giận? Nhiễm Nhiễm, lẽ nào em không thích làm chuyện này với chị sao?"

"Đương nhiên không phải!" Khương Tân Nhiễm buột miệng nói ra."

"Vậy em thích không?" Cố Nhược dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.

Khương Tân Nhiễm vặn vẹo ngón tay, cắn môi dưới, trong lòng cảm thấy rối lên, không khỏi gật đầu: "Em thích."

Không những thích, mà còn mãnh liệt hơn cả thích, nếu phải miêu tả thì nàng cảm thấy mỗi ngày cùng Cố Nhược làm như vậy thì nàng đều rất thích.

Chỉ là thật quá ngượng ngùng khi trực tiếp thừa nhận mình thích loại chuyện như vậy.

Khương Tân Nhiễm khâm phục da mặt dày của Cố Nhược, nói những lời đó rất trực tiếp.

...

Bởi vì sự cám dỗ của Cố Nhược cùng với việc Khương Tân Nhiễm không thể chống lại sự mê hoặc đó, nên eo nàng khó chịu thêm mấy ngày.

Sau khi vất vả nghỉ ngơi tốt, mọi người cũng bắt đầu đi làm sau kỳ nghỉ, Cố Nhược đã đồng ý cho Khương Tân Nhiễm làm điều nàng muốn, nhưng vẫn chưa thành hiện thực.

Thật trùng hợp, ngày hôm nay vừa vặn là ngày 14 tháng 2, là ngày lễ tình nhân.

Khi nàng đi ngủ vào đêm hôm trước, Khương Tân Nhiễm cố ý không nhắc tới với Cố Nhược, xem xem đồ đầu gỗ này có thể nhớ ra hay không.

Sáng sớm tỉnh dậy, Khương Tân Nhiễm làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cùng Cố Nhược trao nhau nụ hôn chào buổi sáng. Nàng quan sát phản ứng của Cố Nhược, phát hiện tất cả vẫn như bình thường.

Khương tân Nhiễm có chút thất vọng, đành phải tự an ủi mình, không trách Nhược Nhược, cũng không phải nàng không biết cô là người rất thực dụng, trước tới giờ cô chưa bao giờ quan tâm tới những điều này.

Chỉ cần biết rằng cô yêu nàng là đủ.

Dù nghĩ như vậy, trong lòng nàng vẫn có sự thất vọng mơ hồ, nàng do dự có nên tặng món quà nàng đã chuẩn bị cho Cố Nhược hay không.

Trong lúc nàng đang loay hoay, Cố Nhược gọi nàng ra ăn sáng.

Buổi sáng thời gian không nhiều, ăn sáng xong phải vội vàng đi làm, Khương Tân Nhiễm không có thời gian thích hợp để đưa quà cho Cố Nhược, liền cất vào túi mình.

Khương Tân Nhiễm ngồi xe Cố Nhược cùng tới công ty, ở dưới hầm để xe, nàng nhìn quanh một lúc lâu như kẻ trộm, hết nhìn đông rồi nhìn tây mất nửa ngày để xác nhận trong nhà xe không có ai khác thì nàng mới lặng lẽ xuống xe, nói với Cố Nhược: "Em đi ra trước, mười phút sau chị hẵng ra ngoài."

"Nhiễm Nhiễm, có gì đáng xấu hổ vậy sao?"

"Vô nghĩa, bây giờ chị là sếp của em,em cũng không muốn người ta chị với em có..." Khương Tân Nhiễm nói được nửa câu liền dừng lại.

"Có gì?" Cố Nhược nhịn cười.

"Có... Có liên quan." Khương Tân Nhiễm lục lọi trong đầu, tìm một lời giải thích đàng hoàng.

Thật ra điều nàng muốn nói chính là mối tình bí mật.

Khương Tân Nhiễm khi rảnh cũng thích lướt các diễn đàn và các loại mạng xã hội, nàng đọc rất nhiều đề tài liên quan tới tình cảm. Nàng biết rất rõ rằng điều đáng sợ hơn yêu đương trong công ty chính là mối quan hệ tình cảm với cấp trên.

Mặc dù Khương Tân Nhiễm không làm việc cùng văn phòng với Cố Nhược, nhưng cùng một công ty cũng là điều cấm kỵ.

Đáng tiếc không có ai đứng ra lên tiếng, nếu như cấp trên không phải cấp trên trực tiếp, mà lại là lãnh đạo tối cao của toàn công ty, là tổng giám đốc, thì phải làm sao?

Vừa nghĩ tới đây, Khương Tân Nhiễm xoay người định rời đi thì Cố Nhược duỗi tay ra từ cửa sổ xe, nắm lấy cổ tay Khương Tân Nhiễm kéo nàng lại.

Khương Tân Nhiễm không kịp phản ứng, cơ thể bị Cố Nhược kéo xuống gần, sau đó Cố Nhược thò đầu ra từ cửa xe, hôn lên môi nàng.

"Cố Nhược!" Khương Tân Nhiễm che miệng lùi về sau vài bước, mắt mở to, tim đập thình thịch, nàng chỉ có lo có người nhìn thấy nên vội vã rời đi.

Chỉ còn Cố Nhược ở trong xe nhìn theo bóng lưng nàng mà mỉm cười, liếm môi.

...

Nửa tháng không gặp đồng nghiệp, Khương Tân Nhiễm liền mỉm cười chào mọi người khi bước vào văn phòng. Một số đồng nghiệp nhạy cảm nhận ra tâm tình của nàng đang tăng vọt, liền nói đùa: "Ô, Tân Nhiễm tâm trạng tốt như vậy, không phải yêu rồi chứ?"

Lông mày Khương Tân Nhiễm giật giật: "Rõ... Rõ ràng vậy sao?"

"Khu vườn mùa xuân rực rỡ như vậy không giấu được a!" Đồng nghiệp mặt mày hớn hở nói.

"Được rồi, đừng trêu chọc tiểu muội muội của người ta nữa, mau đi họp buổi sáng nào." Tổ trưởng Lưu Kỳ vừa cười vừa bước vào, trong tay cầm một xấp bao lì xì màu đỏ.

Mới vừa qua kỳ nghỉ, nên nội dung cuộc họp buổi sáng cũng không nhiều, đơn giản là những kế hoạch ngắn và dài hạn, sau đó là tới mục phát tiền lì xì để khởi công.

Mỗi người 888, Khương Tân Nhiễm vừa nhận được liền giật mình, "Nhiều vậy sao?"

Lưu Kỳ cười nói: "Tuy rằng trước Tết tổ chúng ta có một số vấn đề, nhưng mọi chuyện đã qua, năm mới với bầu không khí mới, mong người sẽ làm tốt. Yên tâm, nỗ lực của mọi người sẽ được đền đáp xứng đáng ở lễ trao thưởng cuối năm."

"Đã rõ Lưu tổ!" Mọi người đồng thanh nói.

Khương Tân Nhiễm cảm thán trong lòng, công ty lớn chính là công ty lớn, phúc lợi đãi ngộ thật tốt, ngẫu nhiên phát lì xì cũng đủ một tháng tiền sinh hoạt.

Ở trong phòng thí nghiệm cả buổi chiều, Khương Tân Nhiễm cùng các đồng nghiệp mệt mỏi bước ra khỏi phòng thí nghiệm, cởi áo blouse trắng, giãn gân cốt. Ngay khi mới bước vào phòng làm việc, nàng liền thấy trên bàn mình có một bó hoa.

Là một bó hoa hồng đỏ lớn tuyệt đẹp với năm mươi hai đóa.

"Ồ—" Các đồng nghiệp nháy mắt ồn ào, "Tân Nhiễm, năm mới hoa đào rất thịnh vượng, đây chắc chắn là hoa do người thầm mến cô tặng a, khiến văn phòng chúng ta thơm nức mũi rồi."

"Ai gửi tới, mọi người có thấy không?" Khương Tân Nhiễm hỏi đồng nghiệp.

Nàng rút thiệp bên trong bó hoa ra, chỉ có chữ "Gửi Khương Tân Nhiễm", còn lại không có gì khác, chữ ký cũng không có.

Một đồng nghiệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như là từ quầy lễ tân đưa tới, bởi vì người ngoài không thể tùy ý ra vào phòng nghiên cứu nên người giao hoa sẽ không vào được, tỷ tỷ ở quầy lễ tân giúp cô mang lên đó."

"Ai đưa a?" Có người hỏi.

Khương Tân Nhiễm lắc đầu, "Tôi không biết."

Nhưng thật ra trong lòng nàng đã có đáp án, nàng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, khóe miệng hiện lên nụ cười.

Cố Nhược người này, nhìn thì không có biểu hiện gì, hóa ra lại chờ nàng ở đây, chỉ là trận chiến này làm quá cường điệu mà thôi, dĩ nhiên lại đưa hoa tới văn phòng, khẳng định cô lại học những thứ lộn xộn trên mạng.

"Quên đi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi ăn cơm đi, tôi đói sắp ngất rồi." Đồng nghiệp chung phòng thí nghiệm với Khương Tân Nhiễm giục nàng.

"Được rồi, đi ngay." Khương Tân Nhiễm đặt bó hoa xuống, nghĩ lát nữa ăn cơm sẽ tìm một nơi không có người để nói chuyện với Cố Nhược một chút.

Căn tin của Cố Nhược tốt hơn ở đại học Lâm Uyên rất nhiều, không chỉ có món ăn tinh xảo mà còn phong phú các loại, đáp ứng nhu cầu của các khẩu vị khác nhau. Trong viên khu có tổng cộng hai cái căn tin, một tại trung tâm nghiên cứu, một tại tòa nhà trụ sở chính, các món ăn đều giống nhau nên bình thường nhân viên ở tòa nhà trụ sở chính sẽ không tới căn tin của trung tâm nghiên cứu để ăn.

Khương Tân Nhiễm cùng các đồng nghiệp xếp hàng lấy đồ ăn, mỗi người có một bát cơm, ba món ăn và thêm một bát canh.

Bọn họ tổng cộng ba người, tìm một bàn dành cho bốn người cạnh cửa sổ, Khương Tân Nhiễm ngồi một bên, hai người còn lại ngồi một bên. Khi họ vừa ngồi xuống, thì phòng ăn cách đó không xa xảy ra náo loạn tưng bừng, mọi người hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Khương Tân Nhiễm cứng đờ.

Cố Nhược lại hạ mình xuống căn tin nhân viên để dùng cơm ?!

Chẳng trách lại gây ra chấn động lớn như vậy!

Khương Tân Nhiễm vội vàng cúi đầu, trong lòng cầu nguyện: Mong chị ấy không thấy mình, mong chị ấy không thấy mình...

Lời cầu nguyện này đương nhiên là vô ích, bởi vì chẳng bao lâu sau, nàng cảm thấy có người đứng cạnh mình.

"Cố tổng!" Hai người đối diện như thể đang đối mặt với một kẻ địch đứng bật dậy.

Khương Tân Nhiễm cũng vội vàng đứng dậy, nhắm mắt kêu một tiếng Cố tổng.

"Xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?" Cố Nhược nở một nụ cười, xa cách nói với bọn họ.

Không cười thì cũng không sao, mà nụ cười này khiến hai người đối diện run chân.

Mặc dù Cố Nhược không thường xuyên xuất hiện ở bộ phận nghiên cứu, nhưng có rất nhiều truyền thuyết về cô.

Đương nhiên, tất cả đều đáng sợ như khủng bố.

Cùng đại lãnh đạo ăn cơm, e là cả chiều bụng sẽ co giật.

Hai người đồng nghiệp cười khô khan, liên tục nói, "Đương nhiên có thể", sau đó họ nháy mắt ra hiệu với nhau, cùng mượn cớ đang giảm cân nên ăn có hai miếng đã đứng dậy chạy trốn.

Chỉ còn lại một mình Khương Tân Nhiễm ngồi chỗ cạnh cửa sổ, lại bị Cố Nhược chặn lại nên không thể ra ngoài.

"..." Khương Tân Nhiễm đột nhiên cảm giác được ánh mắt tò mò từ bốn phương tám hướng đổ tới.

Cố Nhược bình tĩnh tự nhiên, ung dung ngồi xuống, không biết vô tình hay cố ý, lúc cô vừa ngồi xuống thì đầu gối đã vô tình cọ vào chân Khương Tân Nhiễm.

Bởi vì điều chỉnh tư thế ngồi, lại ám muội chạm vào nhau mấy lần.

Khương Tân Nhiễm khẩn trương, lặng lẽ làm ra vẻ mặt cầu xin.

Cố Nhược trong lòng nóng lên, hô hấp trở nên nặng nề.

___

Tác giả có lời muốn nói:

Hỏi: Hoa hồng có phải Cố tổng đưa không?

Đừng có vội, hãy chờ phản công (Hỏng bét, có phải tôi đã làm hỏng kịch bản tặng quà lễ tình nhân của Cố tổng không...)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com