Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Nàng vốn là người vô vị

Chương 49: Nàng vốn là người vô vị

Thời khắc này, trong không khí ngoại trừ tiếng hô hấp nhàn nhạt ra, tựa hồ tất cả đều yên tĩnh xuống, Ngu Mạc Tình mím chặt môi chăm chú nhìn người giờ khắc này đang cúi xuống ở phía trên cô, Lạc Lặc mặt không hề cảm xúc trước mắt làm cho hô hấp của cô đều trở nên thận trọng lên, chỉ có thể mặc cho chính mình bị đối phương áp chế nhìn chằm chằm như thế

Ngừng lại hô tức, Ngu Mạc Tình nhìn vào con ngươi không hề gợn sóng kia của Lạc Lặc, mà vẻ mặt đã ở trong lẳng lặng chờ đợi từ từ trở nên thấp thỏm bất an, cô sợ, sợ ở đáy mắt đối phương hết lần này đến lần khác nhìn thấy điên cuồng và căm hận trước sau như một của những ngày qua

Ánh mắt nghiêng đi, lãng tránh ánh mắt đối phương gần như có thể đâm thẳng vào đáy lòng, ngay ở lúc cho rằng giằng co như vậy sẽ kéo dài rất lâu, trên người đột nhiên cảm giác được một luồng áp lực, tiếp đó cả người bị nhanh chóng bao phủ, khi Ngu Mạc Tình phản ứng lại mới phát hiện, Lạc Lặc lại cả người nằm sấp trong lòng cô, mà trước ngực cảm nhận được hơi thở vững vàng hoàn toàn hiện lên người trên thân tựa hồ lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say...

Trọng lượng trên người để cô có chút luống cuống nằm trên ghế mây, nháy mắt, đem hai tay bị Lạc Lặc khống chế chậm rãi rút ra, mà ở sau khi do dự một trận thì theo dục vọng trong lòng nhẹ nhàng vuốt lên sợi tóc trắng xám ở trước ngực, lại không chút nào dám dùng sức, chỉ sợ vừa không cẩn thận sẽ thức tỉnh người trong lòng, nhiệt độ này cách gần ba năm mới có thể cố gắng lĩnh hội, tuy không nóng rực như lúc trước, nhưng vẫn là có thể cảm nhận được một luồng ấm áp khiến người ta quyến luyến

Sợi tóc của đầu ngón tay đã không nhẵn nhụi cùng mềm mại như trong ký ức, mang theo cảm giác khô ráp thậm chí có thể ở thỉnh thoảng đâm đau lòng bàn tay, nhắm mắt lại, che đậy đi đau lòng tròng mắt chảy ra, nhưng càng như vậy, áy náy thống khổ như thủy triều mà đến lại càng là ở trước ngực tràn đầy không dứt, cuống họng càng giống như là bị người bóp lấy không cách nào thở

Cảm giác nghẹt thở quen thuộc thì giống như ở mỗi một đêm xông đến, thân thể càng là không tự chủ được bắt đầu căng thẳng, mãi đến tận ngực truyền đến một trận hừ nhẹ thiếu kiên nhẫn mới miễn cưỡng ngừng lại thân thể đã từ từ run rẩy, cực lực bình phục hô hấp hiện ra dồn dập, một tay cẩn thận mà xen vào trong sợi tóc Lạc Lặc gối lên trước ngực mình, một cái tay khác nhẹ nhàng khoát lên bả vai đối phương, mà trong lòng lại xông ra một vệt khát vọng cay đắng lại vĩnh viễn không thể thực hiện

Khi Ngu Mạc Tình từ trong ngủ mê mơ hồ dần dần tỉnh lại, mới phát hiện tầm nhìn đi tới chỗ phía chân trời từ lâu rơi vào một mảng u ám, mà trong lồng ngực cũng không biết bắt đầu từ khi nào trở nên lành lạnh trống rỗng, một trận gió nhẹ thổi tới mang đến một chút cảm giác mát mẻ, đảo mắt nhìn trên bàn trà chỉ có cà phê chính mình hơi sớm mang đến, giờ khắc này đã lạnh từ lâu, hai tay chậm rãi che lấy hai mắt, cô bắt đầu hoài nghi, tình cảnh của buổi chiều đó có phải đều là một giấc mộng giữa ban ngày của chính mình hay không?

― ― ― ―

Thái độ Lạc Lặc đối với bất cứ công việc gì, ở trong chủ trạch tựa hồ cũng cùng qúa khứ không hề có sự khác biệt, nhưng có một điểm lại khiến tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi, hầu như buổi chiều mỗi ngày khoảng thời gian từ 1 đến 3 giờ này, vị gia chủ này đều sẽ ở trong một góc nào đó trong nhà biến mất không còn tăm tích, dần dần, tình huống như vậy khiến người ta không cách nào tìm kiếm tung tích cũng khiến trong lòng mỗi người sản sinh hiếu kỳ, mà Ngu Mạc Tình duy nhất biết đáp án ngoại trừ cảm thấy một chút bất ngờ ra, nhiều hơn lại là không rõ, thì như cách nghĩ giờ khắc này người đang vùi ở trong lòng cô ngủ say

Tựa hồ bắt đầu từ ngày đó của nửa tháng trước, loại giao lưu ôm nhau ngủ trưa vẻ mặt không nói lời nào này dần dần đã biến thành thói quen của hai người, vừa bắt đầu, cô chỉ là thử đi tới nơi u tĩnh bí mật này muốn nhìn Lạc Lặc một chút có như ngày trước ở đây nghỉ ngơi hay không, mà khi thấy ở đây không có một bóng người ngoại trừ một chút thất vọng sau đó thì cũng thuận thế nằm ở trên ghế mây thở nhẹ, nhưng không ngờ, ngay ở lúc cô thì sắp ngủ đi, trọng lượng trong lồng ngực đột nhiên đến làm cho cô ở ngoài ngạc nhiên cũng không tên cảm thấy một trận an lòng, tiếp đó chưa từng mở mắt ra, như tư thế của ngày hôm trước chậm rãi ngủ đi, mà Lạc Lặc cũng như ngày trước, ở trước khi cô tỉnh lại rời đi từ lâu

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Ngu Mạc Tình nhẹ nhàng cuộn lên sợi tóc trắng xám của Lạc Lặc, đối với cô mà nói mặc kệ Lạc Lặc giờ khắc này thân mật là vì cái gì, nhưng như vậy, đã đủ rồi!

― ― ―

"Lạc, ngươi như vậy đem một phần năm sản nghiệp dưới tên gia tộc Cách Lỗ Lặc một khi chuyển, có tức hư gia lão gia nhà ngươi hay không?" Đạo Nghĩa ngậm lấy nụ cười, nhanh chóng lật xem tư liệu trong tay, sau đó đưa cho Phú Tuần ngồi ở bên cạnh mình, tiếp đó lén lút nở nụ cười, "Nhất định là tức hư rồi, nếu không hắn vào lúc này làm sao sẽ phái người liên hệ hai thúc thúc còn chưa gặp Diêm Vương của ngươi?"

Giờ khắc này, mặc cho Cốc Mật đối với nàng trên dưới xuống tay tiến hành kiểm tra thân thể, Lạc Lặc cũng không vội đáp lại câu hỏi của Đạo Nghĩa, trái lại nhàn hạ thoải mái đánh giá Phú Tuần đang chăm chú lật xem văn kiện chuyển nhượng cùng Cốc Mật bên cạnh, chỉ là sau đó qua rất lâu mới nhẹ nhàng mở miệng: "Hình tỷ tỷ không có tới?"

"Ngươi đúng là tỉ mỉ. Thân thể nàng có chút không thoải mái, ta để nàng ở khách sạn nghỉ ngơi" Nụ cười tươi hơi thu lại, trong mắt Đạo Nghĩa lóe qua ánh sáng không muốn người biết, khóe miệng càng là kéo ra độ cong của kẻ trộm, nhưng mà, ngươi muốn gặp nàng vẫn còn có cơ hội" Lần này Công Tước cùng Công Tước phu nhân để họ đến Italy không phải đơn thuần đi ngắm cảnh mà thôi

"Lần này sẽ ở bao lâu?" Lạc Lặc đối với lời Đạo Nghĩa nói cũng không có cảm thấy quá ngoài ý muốn, đối với Italy mà nói, một phần năm sản nghiệp dưới tên gia tộc Cách Lỗ Lặc đủ khiến bất luận gia tộc nào ở Italy mở ra một mảnh trời, mà tiếp theo chính là làm sao quản lý tốt những sản nghiệp này, có lẽ, Đạo Nghĩa một nhà bốn người, vừa vặn là người được chọn tốt nhất quản lý những sản nghiệp này

"Đợi nơi này ổn định rồi nói" Dù sao những quá khứ kia đều là sản nghiệp gia tộc Cách Lỗ Lặc, mà bây giờ chuyển nhượng bao nhiêu sẽ khiến cho gia tộc khác lòng sinh nghi ngờ và nhòm ngó, thậm chí gặp phải chèn ép, thế cuộc không lạc quan trước mắt thấy như thế..

"Văn kiện nơi này không có vấn đề. Thuận lợi, trong vòng một tháng công ty là có thể hoàn thành thời kì chuyển nhượng" Phú Tuần bỏ xuống tư liệu trong tay, sau khi nhìn Đạo Nghĩa nhẹ nhàng mở miệng, mà ngữ khí lạnh nhạt khiến người ở bên cạnh cười nhạt lên

"Tình trạng cơ thể của Lạc Lạc cũng không tệ, có lẽ, gần đây chắc nghỉ ngơi rất khá" Thu hồi dụng cụ y dùng để kiểm tra, Cốc Mật nghe sự tán dương vô ý lại mơ hồ ngậm lấy tia trêu chọc, chỉ là mấy lời nói này chưa dẫn tới bất kỳ hiệu quả nào, người nào đó vẫn là mặt lạnh ăn tiền nghe tiếng bất động, nhất thời khiến nàng tiêu sạch lạc thú tiếp tục trêu chọc, trái lại đi vào trong lồng ngực Đạo Nghĩa không nhịn được oán giận "Tiểu Nghĩa Nghĩa, Lạc Lạc thực sự là càng ngày càng vô vị, một chút cũng không chơi vui..."

Cưng chiều mà ôm lấy nữ nhân trong ngực, Đạo Nghĩa liếc mắt Lạc Lặc vẫn là mặt không hề cảm xúc, cười khẽ: "Nàng vốn là người vô vị, nhưng nếu như gặp phải người nào đó, có lẽ sẽ trở nên thú vị" Lời nói có ý riêng khiến Lạc Lặc nhướn mày, chỉ là sau một khắc lại là một mặt dáng dấp bình tĩnh

Chỉ là một biến hóa thật nhỏ như thế lại không có tránh được hai mắt của Đạo Nghĩa, khóe mắt hơi cong, trong tầm mắt hướng về phía Phú Tuần và Cốc Mật đồng dạng một mặt rõ ràng trong lòng sau đó nở nụ cười: "Nếu văn kiện chuyển nhượng cũng không có vấn đề gì, vậy chúng ta thì không quấy rầy, nhưng mà bắt đầu từ hôm nay, Mật học tỷ sẽ mỗi tuần cố định tiến hành kiểm tra thân thể đối với ngươi. Còn có chính là, tiểu Công Tước cùng Thiệu Nhuế cần phải tiếp tục ở chỗ ngươi lưu lại một quãng thời gian, mong ngươi thu giữ, chờ sau khi chúng ta xác định nơi ở lại đến đón họ"

"Không cần khách sáo như thế, những thứ này đều là ta nên làm" Nếu như không có viện trợ của phủ công tước Andeo, đừng nói là lấy về vị trí gia chủ Cách Lỗ Lặc, ngay cả nàng cũng căn bản không có khả năng sống sót ngồi ở chỗ này, mà bây giờ tất cả những thứ này, cũng coi như là nàng tạ lễ đối với phủ công tước Andeo

"Lạc, thực ra chuyện ngươi chân chính nên làm, có lẽ cả chính ngươi cũng không biết rõ" Trước khi ôm lấy Phú Tuần cùng Cốc Mật trước khi rời đi, Đạo Nghĩa dùng tiếng nói đủ khiến Lạc Lặc nghe được nhẹ nhàng nhắc nhở...

Mà ở khi ba người đi xe nhanh chóng chạy khỏi chủ trạch Cách Lỗ Lặc, lơ đãng nhìn thấy một cô gái đang từ từ đi đến nhà chính, mà sau khi cửa sắt hùng vĩ điêu khắc thân chim ưng khép lại, Cốc Mật liếc mắt nhìn bóng người toàn thân tản ra hơi thở lạnh lùng kia bật cười: "Đó chính là Ngu Mạc Tình? Lấy tính tình bây giờ của Lạc Lạc, sợ là phải chịu dằn vặt, chỉ là không biết, thời gian còn có đủ hay không!"

"Ngươi không phải nói, tình hình thân thể nàng cũng không tệ lắm?" Phú Tuần và Cốc Mật cùng ngồi ở phía sau xe nhẹ giọng đưa ra nghi ngờ trong lòng, chỉ là ở khi nhìn thấy sự bất đắc dĩ lóe qua đáy mắt đối phương tâm trạng nhất thời sáng tỏ, tiếp đó đảo mắt nhìn phía ngoài cửa sổ: Có một số việc, quả nhiên vẫn là miễn cưỡng không được

Đạo Nghĩa từ kính chiếu hậu quét mắt nhìn hai người giờ khắc này rơi vào trầm mặc, độ cong hơi cong dần dần mím chặt, trong mắt tiết ra từng tia tức giận

Chuyện chân chính nên làm? Lạc Lặc chớp mắt, suy nghĩ lời nói trước khi rời đi của Đạo Nghĩa, chỉ là lại chưa có được bất kì kết quả nào, đối với nàng mà nói, tất cả hiện tại làm không phải đều là nàng nên làm?

Hai tay chống lấy cằm, sau một khắc, lời nói phiền lòng kia của Đạo Nghĩa liền bị quăng đến sau đầu, tiếp đó nghĩ đến tư liệu ngày gần đây mạng lưới tình báo của gia tộc Cách Lỗ Lặc thu thập được, trong con ngươi màu xám bắn ra ý cười lạnh lẽo, xoay chuyển ghế da khổng lồ, ánh mắt vừa vặn rơi vào bóng người tinh tế đang chậm rãi đi về phía này, khóe môi không tự chủ được kéo ra tia nhỏ độ cong

― ― ―

Ngoại trừ thời gian giấc ngủ trưa cùng ba bữa cơm kiên trì mỗi ngày ra, trong những thời gian khác, Ngu Mạc Tình vẫn nằm ở trạng thái bận rộn, giờ khắc này quay mắt về phía trên màn ảnh máy vi tính không ngừng nhảy ra ký tự, cô nhanh chóng gõ bàn phím, một lát sau thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ liền lại lần nữa động thủ, mãi đến tận màn hình tối xuống, mới mỏi mệt bóp lấy sống mũi

Nhấc mắt, nhìn phía kim đồng hồ treo tường, khóe môi chậm rãi vung lên nụ cười nhợt nhạt, thu lại trang giấy ngổn ngang rải rác ở bên máy tính, sau khi xác định sửa sang xong xuống lầu thay chính mình pha cafe, đi đến phía nơi "bí mật" luôn coi là nơi cô ngủ trưa lại có thể có được Lạc Lặc ngắn ngủi...

Hết chương 49

Edit: Mấy chương về sau số từ càng ngày càng nhiều nên sẽ chậm trễ hơn. Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com