Chương 127: Tiền kiếp
Những hình ảnh đầu tiên thoáng qua trong hồi ức luân hồi, đều là ký ức quen thuộc của nàng.
"Ninh Trường Phong, chờ ta với mà!" Tiểu cô nương hai cánh tay ngắn ngủn, đôi chân nhỏ bé vung vẩy tà áo con, chật vật leo theo bóng dáng nữ tử áo xanh phía trước.
Nữ tử ấy hai tay chắp sau lưng, bước đi trên vách đá lởm chởm như trên đất bằng, nét mặt không đổi: "Ninh Phất Y, ngươi đã không học được ngự kiếm thì thôi, ngay cả bước đi cũng khó nhọc thế này, chẳng lẽ không biết xấu hổ sao?"
Ninh Phất Y tròn xoe đôi mắt nhìn theo từ phía sau, nhưng vừa khi nữ nhân quay đầu lại thì vội thu ánh mắt, làm bộ ngoan ngoãn, rồi phịch một cái ngồi bệt xuống đất.
"Đi không nổi nữa rồi..." Nàng bực tức nhặt một hòn đá nặng trịch, ném mạnh về phía Ninh Trường Phong.
Hòn đá chỉ "bịch" một tiếng, đập trúng vạt áo Ninh Trường Phong rồi ăn xuống như lông chim.
Thấy mình không thể nào thắng nổi mẫu thân, Ninh Phất Y mím môi vành mắt hoe đỏ suýt òa khóc. Ninh Trường Phong nhìn nàng trách móc một chốc, rồi mới đi tới bên cạnh đưa tay ra. Ninh Phất Y liền vừa sụt sùi, vừa phồng hai cái bong bóng trên mũi lấm lem, bám lấy tay nàng mà trèo lên cổ.
Mùi hương trên người Ninh Trường Phong dễ chịu vô cùng, Ninh Phất Y dụi mặt lên vai nàng, lau khô nước mắt, vùi thân thể mềm mại vào trong lòng mẫu thân.
Ninh Trường Phong lại chẳng ôm nàng, chỉ để mặc cho nàng đeo bám. Sau đó nàng tung người lên, thân ảnh tan vào màn sương mù rơi xuống đỉnh Tử Hà Phong.
Nàng vừa hạ xuống, một cây sáo ngọc trắng đã mang theo cuồng phong bay đến. Ninh Trường Phong mỉm cười vung ống tay áo hóa giải gió lớn, lấy nhu khắc cương triệt tiêu lực đạo của sáo ngọc.
Ngay sau đó, thân ảnh trong y phục trắng hiện ra, sáo ngọc đã được thu về trong lòng bàn tay. Bóng dáng ấy tựa như tuyết từ chín tầng trời rơi xuống, mang theo từng vạt mây lành lạnh, trong trẻo.
"Ta đã bảo ngươi đừng mang nghiệt chướng này đến Tử Hà Phong của ta nữa, sao ngươi còn đưa tới làm gì? Không sợ tay ta run một cái, giết chết nó ngay tại chỗ sao?" Sắc mặt Chử Thanh Thu lạnh như băng, đôi mày nghiêm khắc quét qua tiểu oa nhi chỉ cao đến đùi Ninh Trường Phong.
Ninh Phất Y hoàn toàn không hiểu vì sao nữ tử trước mặt lại gọi mình là nghiệt chướng, càng không hiểu trong mắt nàng ấy vì sao lại đầy ắp chán ghét, nên chỉ dám hoảng sợ trốn sau lưng Ninh Trường Phong.
Ninh Trường Phong thì chẳng chút bận tâm, vừa cười vừa thong dong bước vào điện đá: "Ai bảo ngươi bao năm nay trốn tránh chẳng gặp ta. Ta ngày nhớ đêm thương, trằn trọc chẳng yên."
"Miệng lưỡi trơn tru." Chử Thanh Thu lạnh nhạt đáp, nhưng cuối cùng cũng không đuổi họ ra ngoài.
"Nhưng lần này ta thực sự có việc gấp. Người trong môn đa phần đã ra ngoài lịch luyện, chẳng ai trông chừng nó, đành nhờ Thần Tôn giúp ta trông giữ nửa ngày." Ninh Trường Phong cười nói.
Thế là chỉ sau một nén nhang, Ninh Phất Y đã bị Ninh Trường Phong gần như ném vào trong thạch điện. Mà hai người họ thì ở ngoài kia tranh cãi một hồi lâu, rồi bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Chử Thanh Thu bước vào trong, gương mặt càng lạnh lùng hơn, những nơi đi qua nước dường như muốn đóng thành băng.
Ninh Phất Y rụt rè co mình trong góc điện, lí nhí hỏi: "Mẫu thân ta đâu?"
"Chết rồi." Chử Thanh Thu thản nhiên đáp. Nàng dường như không muốn nhìn tiểu oa nhi thêm một lần, dáng người uyển chuyển lướt ngang, vạt áo phảng phất hương hoa khẽ lướt qua gò má.
Rồi một tiếng "rầm" vang lên, Chử Thanh Thu đóng chặt cửa phòng, để lại Ninh Phất Y nhỏ bé cô độc giữa thạch điện lạnh lẽo mênh mông.
Ban đầu Ninh Phất Y còn cố chịu đựng, nhưng khi màn đêm buông xuống, trong thạch điện trở nên lạnh buốt thấu xương, bốn bề tối đen như mực, Ninh Phất Y vừa rét vừa sợ, đành lấy hết can đảm mò mẫm mở hé cánh cửa đá, chui vào trong tẩm điện của nữ nhân đáng sợ kia.
Chử Thanh Thu vốn đang tĩnh tọa, nghe tiếng sột soạt liền chầm chậm mở mắt ra. Sau đó sắc mặt khó coi nhìn xem đứa bé nhỏ xíu xiu lén lút bò đến rồi yên lặng ngồi bên cạnh mình.
Dung mạo đứa bé quả thật tròn trịa đáng yêu, chỉ là dưới mắt lại mang hai nốt lệ chí quá mức chói mắt, khiến gương mặt hồng hào non nớt kia pha thêm vài phần tà khí u ám.
Ánh mắt Chử Thanh Thu chợt lạnh băng, nàng bất ngờ đưa tay ra, kẹp chặt lấy cổ của tiểu oa nhi.
Cổ đứa trẻ mềm tựa chim non, như cục bột nhão không xương, chỉ cần khẽ bóp là có thể lấy mạng, cũng là cắt đứt đi mối họa về sau.
Đôi mắt Chử Thanh Thu càng trở nên tàn nhẫn vô tình, năm ngón tay dài dần dần siết chặt.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hai bàn tay nhỏ bé mềm mại bất ngờ bám lấy cánh tay nàng. Cảm giác nóng ấm ấy khiến lòng người run rẩy, Chử Thanh Thu ngẩn ra một thoáng, bàn tay lập tức buông lỏng.
Rồi ngay sau đó, bên hông chợt ấm áp, Ninh Phất Y chẳng biết từ khi nào đã bò đến, giang đôi tay mềm nhũn mà ôm chặt lấy eo nàng.
Đứa nhỏ hoàn toàn chẳng hay vừa rồi bản thân chỉ cách cái chết trong gang tấc. Trong trí nhớ, mỗi khi Ninh Trường Phong vươn tay chính là muốn nàng ôm một cái. Vì vậy, nàng ngây ngô cho rằng vị a di đáng sợ trước mắt cũng là như thế.
Người lớn quả nhiên đều là hạng khẩu thị tâm phi. Ngoài miệng tỏ ra chán ghét ta, kỳ thực vẫn muốn ta ôm ấp... Ninh Phất Y thở dài trong lòng.
Chử Thanh Thu từ trước đến nay chưa từng thân cận cùng ai, huống chi lại là một tiểu oa nhi toàn thân nóng ấm, mềm mại ôm chặt như vậy. Cảm giác lạ lẫm dâng lên khiến nàng thoáng chốc mềm rũn cả người.
Đến khi kịp phản ứng, nàng vội vàng hất tay gạt đứa nhỏ ra. Tuy không dùng nhiều lực, nhưng Ninh Phất Y quá mức yếu ớt, liền bị hất văng, ngã nện xuống nền gạch lạnh lẽo.
Đau đớn và sợ hãi ập đến cùng lúc, Ninh Phất Y ngửa mặt khóc òa, tiếng nức nở vang vọng khắp điện. Chử Thanh Thu vốn đã phiền muộn, lại thêm tiếng khóc này càng bực bội, liền trầm giọng quát: "Ra ngoài."
Nói rồi, nàng thuận tay kéo một chiếc áo choàng từ bên cạnh, ném thẳng đến trước mặt tiểu oa nhi nước mắt giàn giụa, lại nặng giọng hơn:
"Ra ngoài! Không được bước vào đây nữa!"
Ninh Phất Y bị nàng dọa đến run rẩy cả người. Nàng nức nở ôm lấy áo choàng, vừa dùng tay vừa dùng chân bò ra ngoài. Khi cánh cửa đá nặng nề khép chặt lại, nàng vẫn còn khóc, ôm chặt áo choàng mà quấn quanh mình.
Áo choàng vương mùi hương hoa thanh khiết dìu dịu, nhưng với Ninh Phất Y đã bị dọa sợ đến mất hồn, hương thơm ấy chẳng còn chút nào dễ chịu. Nàng biết mọi người trong môn phần nhiều đều không ưa mình,nhưng chỉ có Chử Thanh Thu là bày tỏ sự chán ghét một cách không chút che giấu.
Thế là lần đầu tiên tiểu oa nhi Ninh Phất Y nếm trải cái gọi là bi thương. Nàng thu mình trong áo choàng, vừa khóc vừa nấc, khóc đến khi mệt mỏi, rồi chìm vào giấc ngủ nặng nề.
......
Ninh Phất Y choàng tỉnh khỏi giấc mộng.
Sao lại mơ thấy những chuyện ấy? Nàng ngẩng nhìn vầng minh nguyệt sáng trong trên cao, khẽ bật cười lạnh lẽo. Rồi vùng vẫy ngồi dậy, vô tình vốc lên một nắm đất trước mộ, lại nguyên vẹn ấn trả xuống.
Năm tháng đổi dời, tinh đẩu xoay vần. Kim lâu ngọc vũ năm nào giờ chỉ còn tường đổ ngói nghiêng; phồn hoa rực rỡ lửa trời ngày ấy, nay chỉ sót lại nấm mồ quạnh quẽ.
"Ninh Trường Phong, ngươi thường khen nàng ta 'tấm lòng như băng tuyết, trong ngoài đều trong suốt' Nhưng trong mắt ta chẳng qua là 'tàn tuyết đóng thành băng, trong ngoài đều lạnh lẽo bạc tình.' " Nàng cất tiếng say khướt, nụ cười chua chát.
"Ngươi vẫn nói nàng là tri kỷ suốt một đời. Nhưng dưới cửu tuyền ngươi liệu có biết ngày ngươi mất đi, ta cầu nàng cứu ngươi, nàng không đáp thì cũng thôi đi. Ta lại cầu nàng mở miệng cho ta gặp ngươi lần cuối, nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, mặc cho ta dập đầu cả một đêm, máu thấm đỏ cả phiến đá, cuối cùng chỉ nhận về một câu khẩu dụ bảo ta rời đi."
"Nàng là tinh nguyệt cửu thiên, ta chỉ là bùn nhơ nhân gian, nàng chán ghét ta cũng là lẽ thường."
Ninh Phất Y say đến nói năng lắp bắp, tay vớ lấy vò rượu còn sót lại tu một hơi, chỉ thấy cành khô trên đầu cũng xoay vòng loạng choạng.
"Giờ đây Vân Tế Sơn Môn cũng bị ta hủy rồi, ngươi có trách ta không?" Ninh Phất Y lau vết rượu bên môi, chẳng màng bụi đất quỳ sát vào trước mộ bia. Dưới ánh trăng, bia đá sáng rực như khối ngọc được chạm khắc.
Nàng đánh vỡ bình rượu, rồi ôm chặt lấy tấm bia, tựa như khi còn nhỏ từng ôm cổ mẫu thân.
"Ta hận thế gian này, tất thảy đều muốn ta chết. Nếu ngươi trách ta, vậy mang ta đi đi, để ta khỏi phải thêm một lần vấy máu." Nàng cong khóe môi, nụ cười vừa dữ dội vừa bi thương: "Ta sẽ hủy cả lục giới, khiến vạn vật trở về hỗn độn, để nhân gian chẳng còn khổ đau!"
Ninh Phất Y cứ thế ôm mộ bia lẩm bẩm suốt một đêm dài. Đến khi trăng lặn sao tàn, mây mù phương bắc tan đi, bình minh sắp ló rạng nàng mới ngẩng đầu, lau khô gương mặt ướt đẫm rồi hóa vụn đống vò rượu dưới chân thành tro bụi, loạng choạng đi xuống núi.
Ban đầu nàng chẳng thấy có gì khác lạ. Chỉ đến khi cơn gió lùa qua nàng mới rùng mình phát giác, ngẩng mắt nhìn bầu trời đã bị mây đen dày đặc che phủ. Sấm sét nổ ầm ì trong tầng mây, ánh điện lóe lên chớp tắt, dội xuống tiếng cuồng lôi.
Rõ ràng khi nãy bầu trời vẫn còn quang đãng, trong veo như nước, giờ bỗng sinh dị tượng. Ninh Phất Y vội ép tan men rượu, vung tay triệu ra Nga Mi Thứ.
Nếu lại là tiên môn nào đến gây sự, thì đúng lúc nàng chưa giải được cơn say, tất khiến kẻ đó có đi không về. Khóe môi Ninh Phất Y khẽ nhếch, điện quang hằn lên trong đôi mắt phượng, .
Nhưng đúng lúc ấy, một đạo thiên lôi bất ngờ bổ xuống. Ninh Phất Y vốn định giơ tay nghênh đỡ, nhưng sát khí trong đạo lôi ấy chẳng giống bất kỳ tiên lực nào, mà là uy áp nặng nề như muốn hủy thiên diệt địa. Nàng nào dám cứng đầu đối địch, liền xoay mình tránh né. Chỉ nghe ầm một tiếng, sườn núi dưới chân nàng bị bổ nát, lộ ra phiến đá trắng bệch bên trong.
"Là thiên lôi!" Toàn thân Ninh Phất Y túa mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ tội ác ngày hôm qua đã quá nặng, khiến thiên đạo phẫn nộ?
Nhưng thiên lôi lại chẳng nhắm riêng vào nàng. Trong khoảnh khắc, núi non nứt gãy, sông suối dưới chân núi cũng đổi dòng, nước tràn ra tứ phía.
Không ổn, mộ của Ninh Trường Phong! Ninh Phất Y vội bay ngược về, dựng kết giới chở che phần mộ, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước. Một tia sét sáng chói như thái dương bổ thẳng xuống. Núi rung đất chuyển, mộ bia vỡ nát, cả dãy núi tan thành tro bụi.
Nàng bị luồng cuồng phong thốc lên văng thẳng xuống khe núi. Thân thể vốn đã rã rời sau ba ngày ba đêm chiến đấu, lại thêm men say khiến bước chân loạng choạng, lúc này đâu còn chống đỡ được. Nàng nhắm mắt, mặc cho bản thân rơi xuống.
Không ngừng rơi mãi, cho đến khi bốn bề tối đen đặc quánh.
Không rõ đã bao lâu, Ninh Phất Y mới dần tỉnh lại.
Toàn thân mỏi mệt ê ẩm, nàng ngửa mặt nằm trên một địa giới bằng phẳng. Bên dưới dường như có dòng nước chảy róc rách, chân nàng như có thủy tảo lững lờ trôi, mùi cỏ xanh tràn ngập cánh mũi.
Nàng chớp mi mắt, nhìn lên bầu trời vẫn âm u, mây đen dày đặc cuồn cuộn, lôi điện xuyên qua chằng chịt.
Ninh Phất Y mệt mỏi vục tay múc lấy hớp nước rửa mặt, hơi men tan dần, làn môi khô khốc cũng được thấm ướt. Nàng chậm rãi đứng dậy.
Cơn say đã tan hơn nửa, nàng nhận ra mình không còn ở Vân Tế Sơn Môn nữa mà là ven một hồ nước tĩnh lặng. Xung quanh nước cỏ rậm rạp, chẳng hề nghe tiếng chim muông.
Nàng đứng lên bước khỏi hồ, đưa tay thổi khô hắc y, dùng nhành cây cột mái tóc dài, loạng choạng lần theo ánh chớp nơi chân trời.
Khung cảnh bốn bề trống trải tịch mịch, xa xa mây đen mỏng hơn, ánh trời rọi xuống, dát vàng lên đỉnh núi.
Lôi điện vẫn từng chớp bổ xuống, đều nhắm vào cùng một chỗ. Tựa hồ như có ai đang chịu hình phạt lôi đình. Khoảng cách ngắn ngủi đến mức kinh hồn, khiến Ninh Phất Y bất giác rùng mình.
Nàng vượt qua một gò đất, cảnh tượng trước mắt bỗng mở rộng. Dưới chân là đồng bằng cỏ cháy đen, giữa trung tâm là hố lớn bị lôi đánh thủng, lửa trong hố cháy rực thông thiên.
Lại một tia chớp giáng xuống, Ninh Phất Y lùi vội mấy bước, nheo mắt nhìn lên bầu trời. Lúc này mây dần tan, thiên lôi cũng ngưng.
Chờ thêm một lát, chắc chắn không còn sét bổ, nàng mới nhanh chân tiến đến mép hố, cúi nhìn xuống liền hít mạnh một hơi.
Quả nhiên trong hố có người, là một nữ tử, y phục sớm đã nát rách, thân thể trần trụi gần như chẳng được che, chỉ nhờ có mái tóc đen rối tung phủ xuống mới che lại được mấy phần. Da thịt loang lổ đầy vết thương do lôi điện, nhìn mà kinh hồn.
Một cánh tay nàng ấy vươn ra ngoài, năm ngón bấu chặt lấy đất, dường như muốn bò ra nhưng đã không còn khí lực.
Cổ tay lem luốc ấy lại đeo một sợi dây nhỏ, trên dây có xâu một hạt châu đen bóng, sạch sẽ lạ thường, không nhiễm lấy một hạt tro bụi.
"Này!" Ninh Phất Y cúi xuống, vơ nắm cỏ khô ném vào hố. Cỏ khô lả tả rơi xuống thân thể kia, khiến nữ tử khẽ run lên một cái.
Mái tóc rối của nàng ta hơi động đậy, một đôi mắt hoa đào chậm rãi hé mở, từ xa xa nhìn thẳng vào Ninh Phất Y.
Lời tác giả:
Dòng thời gian chỗ này là sau khi kiếp trước con chó nhỏ chết, rồi Ninh Phất Y xông vào tiên môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com