Chương 67: Hay là người thích ta đi?
Hạ Thanh nhớ lại khi đi ngang qua thôn trang thần bí, cộng thêm ba lần trải qua năng lực quay ngược thời gian.
Quả nhiên như nàng dự liệu, thời gian sở dĩ quay ngược, là bởi vì Bạch Kính Huyền.
Kết hợp những sự việc xảy ra trước sau không khó phỏng đoán, điều kiện tiên quyết để Bạch Kính Huyền thi triển pháp môn nghịch thiên quay ngược thời gian này, là nàng phải chết.
Chưa nói đến điều kiện tiên quyết này vô lý đến mức nào, mà Bạch Kính Huyền cũng thật sự có thể ra tay được.
Vì cứu nàng, nên giết chết nàng.
Lập luận gì trừu tượng vậy.
Trong lòng Bạch Kính Huyền, Hạ Thanh lạnh lùng rũ mắt.
Kính Huyền Tiên Tôn vẫn còn trong trạng thái ôm chặt lấy nàng, Hạ Thanh vừa muốn động lại không thể động.
Nhưng nàng cũng không nóng nảy, chuyện hôm nay, đã có kết quả rồi.
Cốt truyện vừa rồi đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng rốt cuộc là ảo ảnh quá khứ, hay là tiên đoán tương lai, đã không còn quan trọng.
Không biết qua bao lâu, thân thể căng thẳng của Bạch Kính Huyền rốt cuộc thoáng thả lỏng.
Cánh tay vòng quanh eo Hạ Thanh cũng không còn dùng sức, nàng cúi đầu nhìn người trầm mặc trong lòng ngực, lòng còn sợ hãi: "Thanh Nhi......"
"Ừm, ta không sao." Lòng Hạ Thanh phẳng lặng như nước, trong đầu không một chút tạp niệm, ngước mắt nhìn về phía Bạch Kính Huyền, tự nhiên mà vậy đổi giọng quan tâm, "Nàng bị thương?"
Nàng vừa rồi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, bản thân nàng không bị thương, vậy người bị thương chỉ có thể là Bạch Kính Huyền đã đỡ cho nàng một kích của ma nhân.
"Một chút thương nhỏ, không đáng nhắc đến." Sắc mặt Bạch Kính Huyền trắng bệch.
Vừa nói xong câu đó, môi mỏng nàng đột nhiên mím lại, yết hầu giật giật, hình như có một động tác nuốt xuống.
Nhưng thứ trong cổ họng không thể hoàn toàn nuốt xuống, từ khóe môi nàng tràn ra, chảy xuống dưới.
Đồng tử Hạ Thanh co rút lại, tim vẫn còn đang rung động.
Ngay sau đó, liền không nhịn được tự giễu.
Nàng thật đúng là tiện thật, vừa mới bị một kiếm đâm xuyên qua, giờ lại đau lòng rồi.
"Bị thương nặng như vậy?" Hạ Thanh khẽ nhíu mày, "Mau ngồi xuống chữa thương."
Bạch Kính Huyền lắc đầu, ý bảo Hạ Thanh không cần.
Rốt cuộc vì sao nàng bị thương, nàng tự biết rõ ràng, với linh khí loãng của man hoang, dù hút cạn cả thế giới, cũng không chữa khỏi cho nàng.
Kế hoạch hiện tại, chỉ có về Tử Tiêu Phong trước.
Hạ Thanh nhìn đoạn ngón tay ngọc chất cháy dở của ngón út tay trái Bạch Kính Huyền.
Nhớ lại sự hung tàn của Huyễn yêu kia, Hạ Thanh lạnh cả sống lưng, làm sao nó giờ phút này lại chịu yên phận, không thử đột phá phong ấn?
Dù lòng lạnh như băng giá mùa đông, nhưng Bạch Kính Huyền rốt cuộc cũng vì nàng mà bị thương, Hạ Thanh hít sâu một hơi, nhắc nhở: "Con Huyễn yêu này cực kỳ nguy hiểm, nàng vẫn nên nghĩ cách sớm ngày tiêu diệt nó."
Bạch Kính Huyền nghe vậy, ngước mắt đối diện với Hạ Thanh.
Ánh mắt kia mệt mỏi lại thê lương, tựa muốn nhìn thấu đáy lòng Hạ Thanh, nhưng bị Hạ Thanh quay đầu tránh né.
"Ta hiểu." Bạch Kính Huyền trả lời Hạ Thanh, "Thanh Nhi yên tâm."
Hạ Thanh thầm nghĩ, ta có gì mà không yên tâm?
So với quan tâm Bạch Kính Huyền, nàng không bằng quan tâm chính mình nhiều hơn.
Trước khi chuyện hôm nay xảy ra, nàng gần như cho rằng Bạch Kính Huyền có lẽ vĩnh viễn sẽ không khôi phục ký ức.
Nhưng sự thật chứng minh, đó chỉ là ý nghĩ kỳ lạ của nàng.
Bạch Kính Huyền sớm muộn sẽ tỉnh lại, cái mạng pháo hôi này của nàng, một chút cũng không đáng giá.
Hạ Thanh xoay người đi về phía Phúc Sinh Đỉnh, duỗi tay ấn lên thân đỉnh, thu nó vào phù ấn trong lòng bàn tay.
Mà phía sau Hạ Thanh, Bạch Kính Huyền giấu bàn tay có khắc ấn đạo lữ khế ước ra sau lưng, nhét vào tay áo, ấn ký nóng bỏng đốt thủng da mu bàn tay nàng, máu tươi ào ạt chảy xuống theo bề mặt da thịt.
Nghi thức tế thiên này bắt đầu vội vàng, kết thúc cũng dị thường đột ngột, những hắc ảnh tập kích Nữ Hoàng đều phải trả giá.
Những tông thân cấu kết với Ma tộc cùng ngày đã bị Thánh Nữ phái người bắt hết, áp đến Thánh đàn thẩm vấn từng người, mà những thú thần cùng phe cánh với đám tông thân, đối nghịch với Nữ Hoàng cũng đều bị "mời" đến xem lễ, từng người trước uy nghiêm của Nữ Hoàng và Thánh Nữ, thở mạnh cũng không dám.
Đám tông thân quỳ xuống đất xin tha, hy vọng Nữ Hoàng xem xét tình đồng tông tộc, trên người chảy cùng dòng máu, tha cho họ một mạng, nhưng Nữ Hoàng trải qua chuyện này, nội tâm đã trưởng thành rất nhiều, không còn tin tưởng những người trong tông tộc này sẽ thật sự coi nàng là người nhà, cải tà quy chính.
Một đạo chiếu thư ban xuống, tất cả đều bị xử trảm, thái độ này không thể nói là không quyết tuyệt.
Một màn giết gà dọa khỉ này, khiến cả triều thú thần run rẩy, không ai dám vì mấy tên tông thân này mà liều chết cầu xin Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng tỉnh lại, vượt qua giai đoạn mờ mịt ban đầu, tính tình có chút thay đổi, so với trước kia càng thêm trầm mặc ít lời, nhưng cũng vì vậy mà tăng thêm rất nhiều uy nghiêm, tăng cường quản lý triều chính.
Không đợi chiến trường được dọn dẹp sạch sẽ, Hạ Thanh liền cùng Bạch Kính Huyền đến trước mặt Nữ Hoàng cáo từ.
"Cáo từ?" Nữ Hoàng vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Bạch Kính Huyền, "Tư Tế cũng muốn đi?"
Bạch Kính Huyền đáp: "Thú nhân tộc đã vượt qua kiếp nạn, bệ hạ không còn cần Tư Tế phụ tá, ta đến lúc phải rời đi rồi."
Bên cạnh Nữ Hoàng, ánh mắt Thánh Nữ băn khoăn giữa Hạ Thanh và Bạch Kính Huyền, nghĩ đến biểu hiện của Bạch Kính Huyền trong nghi thức tế thiên, trong lòng như ngộ ra điều gì, không khỏi hỏi: "Tư Tế đại nhân đến từ phương nào?"
Một câu nói ẩn ý này, khiến Hạ Thanh cũng không nhịn được nhìn về phía Thánh Nữ.
Không nói đến những chuyện khác, vị Thánh Nữ này thật sự thông tuệ, ý tứ trong lời nói, dường như đã đoán được thân phận của Bạch Kính Huyền.
Đã đến ngày ly biệt, không còn gì cần giấu giếm nữa, Bạch Kính Huyền trả lời: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."
Một câu nói nửa thật nửa giả này, lại khiến Thánh Nữ lộ vẻ bừng tỉnh, lập tức nghiêm mặt, cung kính hành lễ với Bạch Kính Huyền.
Nữ Hoàng thú nhân thu hết một màn này vào mắt, tuy không rõ Bạch Kính Huyền và Thánh Nữ đang nói chuyện bí ẩn gì, nhưng từ lời nói cử chỉ của Thánh Nữ, ít nhiều cũng có thể đoán được vài phần.
Nói cách khác, Bạch Kính Huyền hôm nay nhất định sẽ đi.
Nữ Hoàng lộ vẻ tiếc nuối, nhưng cuối cùng không lên tiếng giữ lại.
Nàng thở dài, không nỡ nói: "Tư Tế chuyến này đường xá xa xôi, núi cao sông dài, có cần bản hoàng chuẩn bị gì cho nàng không?"
Bạch Kính Huyền lắc đầu, dứt khoát lưu loát: "Không cần."
Nói xong, liền dẫn Hạ Thanh xoay người đi ra ngoài điện.
Khi sắp ra khỏi đại điện, trong đầu Hạ Thanh hiện lên một nghi hoặc còn sót lại.
Lĩnh chủ Nam Thị phái người đến thánh thành cầu hôn Tư Tế đại nhân, bàn chuyện hòa thân giữa hai tộc, sứ thần hẳn là đã đến Thánh Thành, nhưng không biết vì sao tin tức hòa thân không được truyền ra.
Mấu chốt nhất trong chuyện này, Hạ Thanh hôm nay đã nghĩ thông suốt.
Đơn giản là bản thân Nữ Hoàng bệ hạ cũng có vài phần tâm tư khác với Tư Tế.
Nhưng những điều này, đều là chuyện nhỏ nhặt.
Nhìn theo bóng dáng hai người Hạ Thanh rời khỏi đại điện dần dần đi xa, Nữ Hoàng thú nhân tĩnh tọa trên điện, sắc mặt đau thương.
Bên cạnh, Thánh Nữ nghiêng đầu lại, cẩn thận quan sát vẻ mặt Nữ Hoàng, thăm dò nói: "Tư Tế tỷ tỷ đi rồi, hẳn là sẽ không trở về nữa."
Nữ Hoàng: "......"
Nàng xoa xoa giữa mày, thở dài: "Ta biết."
Trong lòng phiền muộn như một sợi mây khói lượn lờ xoay quanh, Nữ Hoàng thú nhân xúc động, bỗng nhiên cảm thấy mọi âm thanh đều im lặng, ở vị trí cao này thật lạnh lẽo.
Rất lâu sau, nàng nghiêng mắt liếc nhìn thiếu nữ tươi đẹp như ánh nắng bên cạnh, mở miệng hỏi: "Nàng thì sao, khi nào rời đi?"
Tâm nguyện của nàng hiển nhiên đã không thể thực hiện được, nhưng sự hỗn loạn trong tộc thú nhân đã bình ổn, cảnh thịnh vượng mà nàng chờ đợi vẫn cần nàng tự mình vun đắp, còn những lời hứa hẹn trước đây của Thánh Nữ, nàng chỉ coi như một đám mây, một làn sương mù, không để trong lòng.
Thánh Nữ lại nói: "Ta không đi, trước khi hoàn thành tâm nguyện của người, ta sẽ không đi."
Nữ Hoàng thú nhân nghe vậy cười nhạo: "Nhưng ta xác thật không có tâm nguyện gì."
"Không có tâm nguyện thì lại nghĩ một cái." Thánh Nữ ghé sát lại, nằm sấp trên đùi nàng, ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt Nữ Hoàng, ngây thơ nói, "Thật sự không nghĩ ra thì, hay là người thích ta đi?"
Ra khỏi đại điện Thánh Cung, cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi, đợi tầm nhìn khôi phục rõ ràng, xung quanh tất cả đã khác.
Đại lục man hoang rộng lớn biến mất, thay vào đó là Cửu Dao Xuyên với cánh cổng đá ngọc cao mấy trượng.
Hạ Thanh theo bản năng quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Trở lại Cửu Dao Xuyên, quần áo trên người Bạch Kính Huyền cũng đã thay đổi.
Hoàn toàn thoát khỏi thân phận Tư Tế thú nhân man hoang, giờ đây ở nơi linh khí dồi dào này, khí chất quanh thân nàng càng được linh vụ mờ ảo tôn lên vẻ thoát tục.
Lại là Kính Huyền Tiên Tôn tiên tư ngọc nhan.
Bạch Kính Huyền và Hạ Thanh đồng thời hiện thân, chủ nhân Thiên Đồng Châu Tương Ức Nhan đang ngủ gật trước cửa bị một trận gió đột ngột làm tỉnh giấc.
Nàng đột ngột ngước mắt, đạo nguyệt bạch tố bào kia liền đâm vào tầm mắt nàng.
"A, phong chủ!" Tương Ức Nhan kinh ngạc.
Bạch Kính Huyền sao đã trở lại?!
Kinh ngạc đến nỗi, nàng theo bản năng muốn tiến lên hành lễ, rồi lại đột nhiên thấy Hạ Thanh bên cạnh Bạch Kính Huyền.
Hạ Thanh cũng ở đây?
Nàng ngó nghiêng trái phải, lại không thấy đệ tử Thiên Đồng Châu lỗ mãng hấp tấp kia của nàng.
Tương Ức Nhan tức khắc lo lắng, nhưng sắc mặt Bạch Kính Huyền thoạt nhìn thật không tốt.
Đoán cũng biết việc tự mình thả đệ tử xuống man hoang khi phong chủ không có ở nhà là hành vi quá đáng.
Bạch Kính Huyền còn chưa nói muốn phạt nàng, nếu nàng chủ động lại gần, quả thật là tự tìm chết.
Cho nên, Tương Ức Nhan không dám mở miệng hỏi Bạch Kính Huyền, chỉ đành đợi Bạch Kính Huyền đi qua rồi, mới lặng lẽ gọi Hạ Thanh: "Hạ Thanh, Vân Nhi không cùng con trở về sao?"
Hạ Thanh dừng bước, khóe mắt liếc thấy Bạch Kính Huyền cũng dừng lại, không hề tiếp tục đi về phía trước.
Nàng đáp: "Ta và sư tỷ vì chuyện riêng mà tách ra, sư tỷ một mình đi tìm kim linh thảo, hẳn là còn phải trì hoãn mấy canh giờ nữa mới có thể trở về."
Không xảy ra chuyện lớn gì là tốt rồi.
Tương Ức Nhan yên tâm, hạ giọng hỏi: "Phong chủ có phải tâm tình không tốt không?"
Hạ Thanh lắc đầu: "Không biết, hẳn là không có đâu."
Trong lòng lại là một lý do thoái thác khác: Rốt cuộc rời khỏi man hoang chính là rời khỏi một hai ba bốn năm sáu bảy tám vận đào hoa của nàng ta, đau lòng tiếc nuối nhớ nhung cũng là chuyện thường tình.
Bạch Kính Huyền: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com