Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 110. Khúc dạo đầu 2

Chương 110. Khúc dạo đầu 2

Editor: Lăng

Sáng hôm sau, Lâm Thương Từ thức dậy với đầy oán niệm. Ban đầu cô định giả vờ ngủ không dậy nổi, nhưng Đường Nhứ cố tình chỉnh chuông báo thức to hết cỡ rồi đặt ngay bên tai cô, làm cô dù muốn cũng không thể không tỉnh.

Hai người xuống lầu ăn sáng xong thì vừa đúng chín giờ. Đoàn phim có mấy chiếc xe chuẩn bị khởi hành, Đường Nhứ chào hỏi tài xế rồi cùng Lâm Thương Từ lên xe. Cả hai chọn ngồi ở hàng ghế cuối vì vẫn còn người khác chưa lên.

Chẳng bao lâu sau, có người mở cửa xe. Nghe thấy động tĩnh, Lâm Thương Từ theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cố Trọng và Diệp Tây Nhã lần lượt bước vào.

Vừa lên xe, Cố Trọng lập tức nhìn thấy Lâm Thương Từ ngồi cuối xe, nở nụ cười chào hỏi:

"Chào buổi sáng, cô Lâm. Chào buổi sáng, cô Đường."

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng..."

Đường Nhứ ghé sát tai Lâm Thương Từ, khẽ hỏi:

"Chị với Cố Trọng quen nhau à?"

Lâm Thương Từ cũng nghiêng đầu ghé sát cô, đáp:

"Hôm qua cùng chuyến tàu về, chung một khoang."

"Định mệnh." Đường Nhứ chỉ dùng hai chữ đó để kết thúc câu chuyện.

Phía sau lại có thêm vài người lên xe, đều là các diễn viên phụ quan trọng. Chiếc xe chở đầy diễn viên và biên kịch bắt đầu lăn bánh đến phim trường.

Khi đến nơi, Lâm Thương Từ theo Đường Nhứ xuống xe. Cả hai đeo thẻ thông hành rồi bước vào phim trường của [Phong Hoa]. Lâm Thương Từ nhìn quanh một lượt, nhận ra mọi thứ đã khác hoàn toàn so với lần đầu tiên cô đến. Cảnh trí và kiến trúc đều đã được thay đổi.

Những diễn viên đi trước trực tiếp hướng về phòng hóa trang. Đường Nhứ đứng yên tại chỗ tìm kiếm bóng dáng của Điền Cù, cuối cùng cũng thấy anh ta ngáp dài, khoác trên người chiếc áo lông vũ dày cộp, đi ra từ hướng nhà vệ sinh.

Cô kéo Lâm Thương Từ lại, trò chuyện với Điền Cù một lúc rồi dẫn cô đi giới thiệu với những diễn viên chính và phụ vừa mới đến. Không lâu sau, tiếng loa nhỏ của Điền Cù vang lên, thông báo chuẩn bị quay phim. Mọi người lập tức tự giác điều chỉnh ánh sáng, máy quay và đường ray máy.

Lâm Thương Từ vốn nghĩ rằng mình sẽ thể hiện rất tệ, nhưng bất ngờ là một khi đã bắt tay vào công việc, cô không còn cảm thấy sợ giao tiếp nữa. Thỉnh thoảng, Đường Nhứ lại biến mất không rõ lý do, nhưng lúc ấy Điền Cù sẽ đến trò chuyện với cô, mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ.

Dù vậy, cô vẫn cảm thấy cả ngày hôm nay mình đã bị hành hạ không ít. Một số diễn viên phụ có ít cảnh quay biết cô là biên kịch, liền chạy tới nhờ cô giải thích về nhân vật, và cô cũng chỉ có thể kiên nhẫn giải đáp cho họ.

Hôm nay Cố Trọng không có nhiều cảnh quay, trong lúc chờ đến lượt mình, cô ngồi ở góc phòng lật xem kịch bản. Không chỉ đọc phần của hôm nay, cô còn xem luôn cả ngày mai, ngày kia, thậm chí cả những cảnh quay xa hơn.

Rồi cô chợt nhìn thấy một đoạn kịch bản của ngày mai, chỗ này chính tay cô đã đánh dấu bằng bút dạ quang.

Trước đây khi tự mình nghiền ngẫm kịch bản, cô không phát hiện ra vấn đề. Khi đọc chung với mọi người cũng không cảm thấy có gì bất thường. Nhưng càng theo dõi tiến trình quay phim, càng thấu hiểu nhân vật Nhan Như Ngọc, cô càng nhận thấy cách xử lý cảm xúc trong phân đoạn này có điều gì đó không hợp lý, dường như không phù hợp với tính cách của Nhan Như Ngọc.

Cô định tìm Điền Cù để hỏi, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Thương Từ đang duỗi lưng trong góc phòng bên kia.

Trông có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ, phải tìm việc gì đó cho cô ấy làm mới được!

Thế là Cố Trọng đứng dậy, cầm kịch bản và cây bút, đi về phía đối phương.

Lâm Thương Từ còn đang tính nếu Đường Nhứ không quay lại sớm, cô sẽ tự đi tìm. Đang dáo dác nhìn quanh, cô chợt nhận ra ánh sáng trước mặt mình bị ai đó che mất. Ngẩng đầu lên, cô thấy Cố Trọng đứng ngay trước mặt. Ánh đèn từ phía sau chiếu rọi, khiến toàn bộ đường nét của cô ấy như được thêu lên một lớp viền vàng nhạt.

Giống như đám mây che khuất mặt trời khi hoàng hôn buông xuống.

"Cô Lâm, tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?"

Nhìn gương mặt mỉm cười của Cố Trọng, từ đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Thương Từ là dịu dàng.

"Được."

Cô định tìm một chiếc ghế cho Cố Trọng ngồi, nhưng không biết từ lúc nào, chiếc ghế trống bên cạnh mình đã bị ai đó dời đi mất rồi.

Lúc cô còn đang nghĩ có nên đứng lên để giải thích cho tiện hay không, Cố Trọng đã dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh cô, giơ kịch bản ra trước mặt.

"Chỗ này tôi không hiểu lắm. Theo lý mà nói, khi đối mặt với kẻ thù, lẽ ra cô ấy phải có chút phẫn nộ. Nhưng tại sao lại xử lý cảm xúc theo hướng nhẹ nhàng, thậm chí trông có vẻ thoải mái vậy?"

Lâm Thương Từ vừa nghe đã hiểu ngay điểm mà Cố Trọng đang thắc mắc. Cô chỉ vào một cái tên khác trong kịch bản, giải thích:

"Bởi vì lúc đó còn có Uông Chính Hải ở đó. Trong quá trình điều tra, nàng ấy nhất định đã biết được thân phận của kẻ địch không hề đơn giản. Đặc biệt là lần này, Lý Đại Quỳ tự để lộ sơ hở một cách quá sơ suất, cho nên chắc chắn hắn không phải là kẻ chủ mưu thực sự đứng sau. Nàng ấy sẽ không dễ dàng để lộ cảm xúc thật, càng không thể để người khác nhận ra rằng mình đang truy xét vụ án cũ. Đây cũng là một bước quan trọng để Uông Chính Hải thử thách Nhan Như Ngọc. Vì vậy, Nhan Như Ngọc phải che giấu bản thân, đến mức ngay cả sự nhẫn nhịn cũng không thể bị phát hiện."

Cố Trọng gật đầu, dùng bút ghi chú lại vào kịch bản. Sau khi thấy không còn vấn đề gì, cô lại lật tiếp sang những tập sau, từng phân đoạn một đều hỏi kỹ, nhất quyết phải đối chiếu chính xác với suy nghĩ của mình thì mới yên tâm.

Cô rất thích câu chuyện này, rất thích nhân vật này. Nhất là khi biên kịch đang ngồi ngay trước mặt, cô lại càng cảm thấy mình không thể diễn hỏng được.

Hơn nữa, cô còn nhận ra rằng, so với dáng vẻ vô thức lẩn tránh và né tránh trên chuyến tàu ngày hôm qua, Lâm Thương Từ lúc này, khi nghiêm túc giảng giải, dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác, một Lâm Thương Từ đầy cuốn hút.

Cuộc trò chuyện chỉ kết thúc khi Điền Cù cầm loa gọi tên Cố Trọng. Lâm Thương Từ ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát cô ấy đóng phim. Nhìn cô ấy diễn hết cảnh này đến cảnh khác, từng cử chỉ, ánh mắt đều tái hiện trọn vẹn hình ảnh Nhan Như Ngọc.

Không giống với cảm giác khi chỉ nhìn ảnh trên mạng, quả nhiên sức hút của một diễn viên vẫn phải được thể hiện qua chính công việc của họ.

Đường Nhứ cuối cùng cũng quay lại. Cô nhìn đồng hồ rồi hỏi: "Sư tỷ, chị có muốn về không?"

"Không đợi quay xong à?" Lâm Thương Từ chỉ vào Cố Trọng, vẫn đang diễn trên trường quay. Lỡ có vấn đề gì thì sao?

"Phần còn lại chỉ toàn cảnh của Nhan Như Ngọc thôi. Cố Trọng hiếm khi xảy ra lỗi, chúng ta có thể tan làm rồi."

"Vậy đi ăn không?"

"Ăn lẩu nhé?"

"Được."

Khi quay xong, Cố Trọng theo thói quen nhìn về phía Lâm Thương Từ, nhưng lại phát hiện cô đã rời đi từ lúc nào.

Những ngày sau đó, Lâm Thương Từ tiếp tục làm tốt công việc của mình. Cô và Đường Nhứ thay phiên trực ca, nhưng nếu có cảnh quay đêm khuya, người thức cùng đoàn phim luôn là cô. Vì so với Đường Nhứ, thời gian ngủ nghỉ của cô vốn dĩ đã lệch nhịp hơn nhiều.

Dần dà, khi đến phim trường, cô cũng không còn hoang mang như lần đầu nữa. Nếu có người rảnh rỗi đến bắt chuyện, cô cũng sẽ đáp lại. Mà người thường xuyên trò chuyện với cô nhất chính là Cố Trọng—gần như cứ vừa nghỉ ngơi là cô ấy lại tìm đến bên cạnh cô, nói đôi ba câu chuyện phiếm.

Có khi là than thở hôm nay đùi gà trong hộp cơm ngon quá, có khi lại kéo theo Mạnh Nhiên đến kể vài câu chuyện ma quái. Đúng lúc Lâm Thương Từ cũng đang rảnh rỗi, mà những câu chuyện của Mạnh Nhiên lại khá thú vị, nên nếu gặp đoạn nào hay, cô cũng sẽ hỏi thêm vài câu. Biết đâu sau này viết kịch bản lại có thể dùng đến.

Hôm nay, Cố Trọng đột nhiên hỏi: "Cô Lâm, tôi có thể thêm WeChat của cô không?"

Lâm Thương Từ không nhìn cô ấy, chỉ chăm chú dõi theo nhóm nhân viên hậu kỳ đang bận rộn sắp xếp bối cảnh ở đằng xa. Vừa quan sát, cô vừa đáp: "Không phải đã có nhóm chat của đoàn phim rồi sao?"

Cố Trọng cắn nhẹ môi dưới, nói: "Nhưng cô không có trong nhóm đó."

Lâm Thương Từ lúc này mới sực nhớ, đúng là mình chưa từng tham gia nhóm chung của đoàn phim. Lúc đầu, khi nhóm mới lập, cô đã không có ý định tham gia nên cũng chẳng thêm vào. Sau đó, Phòng Giai Nhuế kiên quyết bắt cô phải theo đoàn, cô mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện vào nhóm.

Mặc dù không rõ vì sao Cố Trọng muốn kết bạn với mình, Lâm Thương Từ vẫn thu hồi ánh mắt, cúi đầu mở điện thoại, bật WeChat lên rồi đưa cho Cố Trọng quét mã.

Thực ra, có thêm bạn bè hay không cũng chẳng khác biệt gì. Danh bạ của cô vốn đã có một danh sách dài những người vì công việc mà thêm vào, nhưng chưa từng nói chuyện lấy một câu.

Cố Trọng chắc chắn cũng sẽ trở thành một trong số đó.

"Lúc nào rảnh tôi có thể hẹn cô đi ăn hoặc uống cà phê không?" Cố Trọng lại hỏi.

Lâm Thương Từ không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ đáp một câu mơ hồ: "Nếu tôi có thời gian."

Mà cô thường sẽ giả vờ không có thời gian.

Cô không thích những mối quan hệ xã giao không cần thiết. Cùng ăn với một người không quá thân thiết đúng là một loại tra tấn, vì cô không thể cứ im lặng để đối phương một mình nói chuyện mãi, mà cả hai đều im lặng thì lại càng lúng túng hơn.

Nếu mối quan hệ giữa cô và Cố Trọng có thể phát triển thành như với Đường Nhứ, thì cô sẽ không ngại. Vì giữa cô và Đường Nhứ, ngoài công việc ra thì chẳng có gì để nói, nên hai người có thể cùng ngồi ăn trong yên lặng, mà không ai cảm thấy ngượng ngùng cả.

"Tối nay chúng ta có thể cùng ăn tối không?"

"Tôi hẹn với Đường Nhứ rồi." Lâm Thương Từ suy nghĩ một chút, quan hệ giữa Cố Trọng và Đường Nhứ còn thân hơn so với cô, chỉ là ăn một bữa cơm chắc cũng không sao đâu nhỉ?. "Nếu cô không ngại thì có thể cùng quản lý của mình tham gia."

"Diệp Tây Nhã mấy ngày nay không có ở đây, chỉ có một mình tôi thôi." Vì vậy cô mới muốn tìm người ăn chung.

Lâm Thương Từ lúc này mới nhận ra Diệp Tây Nhã không có mặt.

"Công ty các cô để nghệ sĩ một mình thế này sao?"

Theo hiểu biết của cô, công ty quản lý thường xem nghệ sĩ như báu vật để bảo vệ, tuy Cố Trọng chưa phải là siêu sao nhưng cũng có đã cólượng fan nhất định. Cứ để cô ấy đi một mình thế này, chẳng lẽ không sợ có chuyện gì sao?

"Ban đầu định cử một trợ lý đi cùng, nhưng chị ấy chỉ về có hai ngày, cũng không cần thiết phải bắt người khác chạy tới chạy lui, nên tôi từ chối rồi."

"Ừm, vậy xong việc thì cùng đi."

"Được."

"Nhan Như Ngọc, Mạc Sầu, Huyền Nhan, Nam Cung Lam..." Điền Cù lại cầm loa đi khắp nơi gọi diễn viên.

Cố Trọng chạy tới, trao đổi với Điền Cù một lúc, chỉ thấy Điền Cù chỉ tay về phía mái nhà ba tầng vừa được dựng lên, ra hiệu vài lần, sau đó Cố Trọng nhanh chóng rời đi.

Lâm Thương Từ nhìn chằm chằm vào nhóm nhân viên đang giúp Cố Trọng mặc dây cáp treo. Cô cúi đầu lật kịch bản, biết được cảnh quay tiếp theo là một trận hỗn chiến, đặc biệt là Nhan Như Ngọc có cảnh rơi từ trên cao xuống và bị kéo lê trên mặt đất.

Sau khi các diễn viên diễn thử vị trí và động tác một lượt, cảnh quay chính thức bắt đầu. Trong suốt quá trình quay, Lâm Thương Từ không rời mắt khỏi Cố Trọng. Nhìn cô ấy nhảy xuống, cô không nhịn được mà nghĩ: Nếu dây cáp bỗng nhiên đứt thì sao đây? Cảm giác này chẳng khác gì hồi nhỏ ngồi trong lớp học nhìn chằm chằm vào chiếc quạt trần, rồi bất giác nghĩ nếu nó rơi xuống thì thế nào.

Cũng may biện pháp an toàn của đoàn phim làm khá tốt, Cố Trọng nhảy xuống vài lần mà vẫn an toàn tiếp đất trên tấm đệm bên dưới. Nhưng khi quay cảnh bị kéo lê thì lại xảy ra chút sự cố, không chỉ có thanh kiếm của diễn viên quần chúng vô tình làm trầy cổ Cố Trọng, mà tấm đệm lót dưới đất cũng vì nhiều lý do mà bị xê dịch. Cuối cùng, cô ấy gần như hoàn thành cảnh quay mà không có bất cứ biện pháp bảo vệ nào, đến mức phần lưng của trang phục cũng bị mài rách.

Cô phụ trách trang phục nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Cố Trọng, ánh mắt đầy xót xa, lắc đầu than thở: "Không dùng được nữa, cứu không nổi rồi."

Lâm Thương Từ nghĩ thầm, khi viết kịch bản, trong đầu cô hiện lên khung cảnh này khiến bản thân cũng thấy phấn khích, cảm giác chiến đấu đến tổn thương thế này vừa bi tráng vừa nhiệt huyết. Nhưng người diễn thì chắc chắn không thể vui vẻ như vậy. Nhìn động tác nhấc vai liên tục của Cố Trọng, có lẽ cô ấy đang rất khó chịu.

Bỗng nhiên, Lâm Thương Từ nhớ ra điều gì đó, cúi đầu gửi tin nhắn cho Đường Nhứ.

Cô sớm đã để ý, mỗi lần lấy suất cơm hộp, Cố Trọng đều ghi chú đặc biệt là không ăn cay. Vậy nên cô ấy chắc chắn không thể ăn nổi món lẩu này, vì chỗ đó chỉ có nước lẩu cay tê đặc trưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com