Chương 118. Khúc nhạc dạo 10
Chương 118. Khúc nhạc dạo 10
Editor: Lăng
Khi quá trình quay phim sắp đi đến hồi kết, thời gian ở lại đoàn phim [Phong Hoa] ngày càng ngắn dần, Cố Trọng cuối cùng cũng trở thành người phải chạy đua với thời gian.
[Phong Hoa] sắp đóng máy đồng nghĩa với sự hợp tác giữa cô và Lâm Thương Từ cũng sắp kết thúc. Sau khi kết thúc, liệu cô còn có thể gặp lại Lâm Thương Từ không? Đối phương có còn đối xử với cô như khi ở đoàn phim không? Thái độ của cô ấy có thay đổi theo sự kết thúc của mối quan hệ hợp tác này không?
Tất cả những gì liên quan đến Lâm Thương Từ đều là cô lo lắng.
Cô nghĩ mình nên tìm một cơ hội để thăm dò thái độ của đối phương. Nếu xác nhận là không thể, cô nên sớm rút lui, dứt bỏ những suy nghĩ không nên có.
Nhưng phải dùng cách nào đây? Phải thăm dò ra sao? Cô hoàn toàn không có chút manh mối nào.
"Hầy..." Cố Trọng vừa đi vừa đá viên sỏi nhỏ trên đường.
Hôm nay thời tiết cũng khá tốt, đã giữa tháng ba, nhiệt độ rõ ràng đang dần ấm lên. Diệp Tây Nhã nói có một tiệm bánh mì gần đây siêu ngon, hôm nay lại đang có khuyến mãi giới hạn thời gian, nên lúc Cố Trọng đang tẩy trang, cô ấy đã xin nghỉ hai tiếng để chạy đi mua.
Hầu hết thời gian ở phim trường, Cố Trọng cũng không cần Diệp Tây Nhã phải theo sát, những việc có thể tự làm cô tuyệt đối không phiền đến cô ấy, nên có mặt hay không cũng không quá quan trọng.
Không, vẫn rất quan trọng. Ở phim trường, nhiệm vụ của Diệp Tây Nhã chính là trông túi.
Hôm nay cả ngày cô chưa nhìn thấy Lâm Thương Từ, Phòng Giai Nhuế đã đi ngoại cảnh, Đường Nhứ ở trong phim trường, nói rằng Lâm Thương Từ cũng có đi theo, nhưng hiện tại chạy đi đâu thì cô ấy cũng không biết.
Cái gì mà biên kịch chứ, cũng không quá làm tròn bổn phận rồi!
Chửi thầm một trận trong lòng, cô bỗng nghe thấy tiếng kêu của động vật, nghe có vẻ rất yếu ớt, chắc là một con mèo.
Lần theo âm thanh, cô phát hiện ở một góc phía sau phim trường có một thùng giấy. Khi lật thùng ra, cô nhìn thấy một con mèo lớn cùng vài chú mèo con. Cơ thể con mèo lớn đã cứng đờ, mấy chú mèo con cũng đã chết cóng, chỉ có một chú mèo con lông trắng bị đè dưới bụng mèo mẹ, ló ra cái đầu nhỏ, yếu ớt kêu lên.
"Đồ vô lương tâm nào lại làm vậy chứ!"
Cố Trọng lập tức gạt mèo mẹ sang một bên, ôm lấy chú mèo con màu trắng, rồi dùng áo lông vũ quấn lại để sưởi ấm cho nó.
"Cố Trọng?"
Lâm Thương Từ cũng đang đi dạo ngoài phim trường, cũng bởi vì cô nghĩ Cố Trọng sẽ không ra ngoài đây. Kết quả vừa mới ra đã gặp được người không muốn gặp, còn vô thức gọi tên người ta theo bản năng.
Mới vừa dứt lời cô đã lập tức hối hận, lẽ ra cô nên quay đầu đi hướng khác xem như không nhìn thấy mới phải.
"Mèo con sắp chết rồi." Cố Trọng vươn tay ra để Lâm Thương Từ nhìn chú mèo con nhếch nhác trong lòng.
Lâm Thương Từ bước lên hai bước, cúi người nhìn thấy một con mèo trắng gầy gò đang nằm rạp trong lòng bàn tay Cố Trọng, toàn thân lấm lem dơ bẩn, đôi mắt dường như không thể mở ra nổi, chỉ biết há miệng kêu yếu ớt.
Sau đó, hai người tìm kiếm trên mạng xem gần đó có bệnh viện thú y nào không, rồi bắt xe đưa con mèo tới đó.
Qua chẩn đoán của bác sĩ, con mèo trắng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơ thể quá yếu, trên người còn có bọ chét, chân trước lại bị gãy, cần phải ở lại viện để điều trị.
"Cần điều trị bao lâu vậy?" Cố Trọng hỏi.
Mấy ngày nữa đoàn phim sẽ đóng máy, nếu cô quay về Nam Minh rồi, con mèo này biết làm sao bây giờ?
"Vì chân trước gãy khá nghiêm trọng, nên phải tùy tình hình mới biết được, hơn nữa trên người nó có bọ chét, hiện tại không thể tẩy ký sinh trùng, mà cô mang về cũng không xử lý được đâu." Bác sĩ nói.
"Vậy được, tôi để lại số điện thoại, có chuyện gì cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào."
Lâm Thương Từ đứng bên cạnh nhìn, đợi đến khi Cố Trọng liếc nhìn con mèo trắng bé nhỏ trong buồng oxy lần cuối, hai người mới cùng nhau rời đi.
"Cô định xử lý thế nào?"
Nghe Lâm Thương Từ hỏi vậy, thật ra Cố Trọng cũng chưa thể đưa ra quyết định ngay. Vì lý do công việc, trước đây cô từng có ý định nuôi mèo, nhưng mãi vẫn chưa thực hiện được.
Nhưng bây giờ lại nhặt được một con mèo, gầy yếu đến thế, đáng thương đến thế...
"Tôi sẽ nuôi nó, đợi nó khỏi rồi, tôi sẽ đưa nó về nhà."
Cô đưa ra quyết định rất nhanh, Lâm Thương Từ có cảm giác cô chỉ suy nghĩ trong vài giây là cùng.
Lâm Thương Từ nhún vai, không nói thêm gì.
Bệnh viện thú y không cách khách sạn quá xa, Cố Trọng đề nghị: "Đi dạo một chút nhé?"
"Được."
Cô không ghét việc đi dạo, đặc biệt là khi nhìn thấy những chiếc xe qua lại trên đường, lại nhớ đến câu "từ từ" mà Cố Trọng đã nói.
Cố Trọng lướt mắt nhìn cô, thấy cô cúi đầu đi bộ, không có ý định nói chuyện.
Vì vậy, cô ấy chủ động mở lời: "[Phong Hoa] sắp kết thúc rồi."
Lâm Thương Từ chỉ khẽ phát ra một tiếng "ừm" nhỏ bằng giọng mũi, nếu không phải Cố Trọng chú ý nghe, câu trả lời nhỏ này có lẽ đã bị những âm thanh khác lấn át.
"Cô sắp bận rộn gì tiếp theo?"
Lâm Thương Từ cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt cô mơ màng, không tập trung, rồi nói: "Chắc vẫn là viết kịch bản mỗi ngày, có dự án mới, tháng sau phải nộp bản thảo đầu tiên."
"Cô sẽ rất bận sao?" Cố Trọng hỏi với chút hy vọng.
Có lẽ khi họ quay lại Nam Minh, vẫn có thể tìm thời gian gặp nhau.
"Có lẽ vậy..."
Cố Trọng cảm thấy hơi thất vọng.
Hai người lại đi cạnh nhau một đoạn đường, khách sạn đã xuất hiện trong tầm mắt, Cố Trọng cảm thấy lo lắng, luôn nghĩ là mình phải nói gì đó nhiều hơn, nhưng khi lời chuẩn bị sẵn trên đầu lưỡi lại nuốt trở vào.
Cuối cùng cô hạ quyết tâm, nhưng khi chuẩn bị mở miệng thì một tiếng còi xe vang lên. Cố Trọng phản ứng rất nhanh, kéo Lâm Thương Từ lùi lại, một chiếc xe chạy qua, làm văng lên một vũng nước tuyết tan trên mặt đất.
Khi Lâm Thương Từ nhận ra, cô đã bị Cố Trọng ôm lấy cả người.
Lâm Thương Từ hơi ngẩn ngơ, biết mình nên lùi lại ngay lập tức, nhưng Cố Trọng rất ấm, ấm đến mức khiến cô không muốn rời xa, trái tim đập mạnh chưa từng có, âm thanh của nó vang vọng trong lòng ngực, cô thậm chí có thể nghe thấy cả hơi thở hòa cùng nhịp tim.
Cả của mình, và của Cố Trọng.
Cố Trọng ôm lấy cô mà cũng không nỡ buông ra, cô đã nhiều lần tưởng tượng xem nếu Lâm Thương Từ ôm mình, cảm giác sẽ dễ chịu đến mức nào.
Nhưng Lâm Thương Từ hoàn toàn cứng đờ, Cố Trọng nhìn thấy tay cô ấy vô thức nắm chặt tà áo, lập tức buông cô ấy ra, giả vờ bình thản hỏi: "Không bị văng nước vào người chứ?"
Lâm Thương Từ lắc đầu, cô ấy cảm thấy hơi nóng, không biết là vì ngượng ngùng hay vì lý do nào khác.
Cố Trọng chỉ cảm thấy tay mình không biết để đâu, bèn cho vào túi quần, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lúc này chính là thời điểm.
"Thương Từ, tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?" Giọng nói đầy mong đợi và lo lắng, khi nói cô còn hơi run.
Lâm Thương Từ trong lòng mơ hồ đoán được Cố Trọng sẽ nói gì, nhưng cô không chắc, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Dù là từ chối hay chấp nhận, cô cũng cần phải suy nghĩ rõ ràng.
"Chúng ta... có thể nói chuyện sau được không?"
Cô cần một chút thời gian, để suy nghĩ thêm.
"Vậy đợi đến tiệc đóng máy, tôi sẽ lại hỏi cô lần nữa."
Chờ đến ngày đó.
"Được."
Lâm Thương Từ không phủ nhận, cô đã có những cảm xúc vượt qua tình bạn đối với Cố Trọng, vì cô luôn vô tình nghĩ về cô ấy.
Ban đầu chỉ là tình cờ, cô ấy xâm nhập vào đầu cô một cách ngẫu nhiên, trong những lúc cô đang suy nghĩ, như một cái khe nhỏ để chen vào, rồi dần dần, cô bắt đầu nhớ đến từng câu từng chữ mà Cố Trọng đã nói, những biểu cảm khi nói, khi cười, khi khóc, thậm chí là những lúc không thoải mái mà cau mày, cô đều nhớ rõ.
Rồi cô vô thức tự hỏi: Cô ấy đang làm gì nhỉ? Có ngủ không? Hôm nay quay phim có vất vả không?
Mỗi khi nhận ra mình không thể nhìn thấy cô ấy, không biết hiện tại cô ấy ra sao, cô lại muốn gặp cô ấy. Mỗi lần nhìn thấy cô, dù chỉ là cô ấy đứng đấy ngẩn người, hay ngồi đó nghe nhạc, cô đều có cảm giác như một câu hỏi đã được giải đáp.
Cô tò mò về mọi thứ của cô ấy, vậy nên cô không biết liệu có thể gọi đó là thích không, khi có cảm giác muốn quan sát cuộc sống của người khác.
Tại bữa tiệc đóng máy, mọi người đều đang trò chuyện, đùa giỡn và hát hò, chỉ có Lâm Thương Từ đứng một mình ngoài ban công, cảm nhận làn gió, cô vẫn đang suy nghĩ, cho đến khi ánh mắt của Cố Trọng giao nhau với cô trong đám đông, đáp án đã xuất hiện.
Hôm nay Cố Trọng trang điểm nhẹ, màu môi cô ấy vốn đã rõ rệt hơn so với người khác, không cần tô son môi, chỉ cần thoa một chút son dưỡng môi cũng đã rất đẹp, vì uống rượu nên má cô ấy hơi ửng đỏ.
Trong vài giây ngắn ngủi khi Cố Trọng bước về phía cô, Lâm Thương Từ nhìn thấy rất nhiều thứ, cho đến khi Cố Trọng đứng trước mặt cô, ánh mắt của cô vẫn không thể rời khỏi đôi môi của cô ấy.
Cô muốn chạm vào, cũng muốn hôn cô ấy.
Cố Trọng liếm môi khô, khi nói ra lời, giọng của cô có chút khàn, cũng có chút run rẩy.
Cô cẩn thận hỏi lại cùng một câu: "Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Cố Trọng không dám nhìn vào mắt Lâm Thương Từ, chỉ chăm chú nhìn sống mũi mình, cứ không tự chủ nuốt nước bọt, như thể làm vậy có thể giảm bớt sự khô khốc trong cổ họng.
"Đã suy nghĩ rồi, tối nay tôi có thể lên phòng cô không?"
Cố Trọng chớp chớp mi mắt, cuối cùng trong đôi đồng tử của Lâm Thương Từ, cô thấy được hình bóng phản chiếu của mình.
Bữa tiệc đóng máy được tổ chức ngay trong khách sạn, mới qua một nửa đã có khá nhiều người rời đi, một số phải bắt chuyến bay đêm để tiếp tục hành trình, một số khác thì say rượu đến mức bị người ta bế về phòng.
Cố Trọng đưa Lâm Thương Từ về phòng, cả chặng đường cô đều cảm thấy lúng túng, khi thì nhấn nhầm nút thang máy, lúc lại dùng thẻ phòng mở cửa lại lấy nhầm thẻ ngân hàng.
"Cô... cô ngồi đây nhé."
Cố Trọng vội vã ném tất cả đồ đạc trên ghế lên giường, rồi cẩn thận mang ghế đến đối diện giường, còn làm một động tác mời.
Lâm Thương Từ cũng rất căng thẳng, khi ngồi xuống cô cảm thấy như mình hóa thành học sinh tiểu học, chân khép lại, hai tay để ngay ngắn trên đầu gối, lưng thẳng tắp.
"Ưm... tôi... cô, cô có muốn uống nước không?"
"Tôi... không phải đến để uống nước..." Lâm Thương Từ nói rất nhỏ, gần như chỉ là thì thầm.
Nhưng Cố Trọng nghe thấy, cô hít một hơi thật sâu, ngồi xuống cuối giường, bắt chước tư thế ngồi của Lâm Thương Từ và bắt đầu ấp úng.
Vốn dĩ trên đường đi cô đã chuẩn bị sẵn trong lòng rồi, kết quả khi nhìn thấy Lâm Thương Từ, cô lại căng thẳng đến quên hết.
Cố gắng hắng giọng mấy lần, Cố Trọng cuối cùng cũng nén một hơi nói: "Thương Từ, điều tôi muốn nói với cô là, tôi thích cô."
"Ừm." Rồi sao nữa?
Cố Trọng cắn môi, cô cảm thấy mặt mình đỏ bừng, toàn thân nóng ran, cô liếc nhìn điều hòa, thầm trách cái điều hòa này sao lại không hoạt động.
"Tôi chỉ muốn hỏi cô, cô có đối với tôi giống như tôi đối với cô không..." Càng về sau, giọng Cố Trọng càng nhỏ dần.
"Tôi..." Lâm Thương Từ mím môi, nói: "Thật ra tôi không chắc lắm."
Cố Trọng ngây người, trong đầu cô hiện ra một người tí hon, nói với cô: "Ha ha Cố Trọng, mày tỏ tình thất bại rồi."
Lâm Thương Từ thấy vẻ mặt Cố Trọng có chút không đúng, lập tức vội vã giải thích: "Tôi không có ý từ chối cô, chỉ là tôi chưa từng yêu ai, nên tôi cũng không biết thích một người là cảm giác như thế nào, nhưng tôi luôn nghĩ đến cô."
"Chính là nghĩa đen đó, nhớ cô."
Cố Trọng kìm nén khóe miệng đang muốn cong lên của mình, bắt đầu dùng giọng điệu rất cẩn thận hỏi cô ấy: "Vậy... ngoài nhớ tôi, còn có gì khác không?"
Lâm Thương Từ bất giác tránh ánh mắt nóng bỏng của Cố Trọng, trả lời cô: "Có."
"Là..."
"Nhưng không nói được."
Muốn thử ôm cô, muốn thử hôn cô, những điều này cô đều không nói được.
Cố Trọng hình như hiểu ra điều gì đó, cô hắng giọng, lại nói: "Vậy sao chúng ta không thử ở bên nhau?"
Lâm Thương Từ cũng cảm thấy hơi nóng, liếc nhìn điều hòa, chỉ cảm thấy thật tệ.
"Tôi nghĩ... có thể."
Trong lòng Cố Trọng đang nổ pháo, còn là loại pháo nổ to nhất, cảm giác như nổ tung ra xa mười trượng.
"Vậy bây giờ, chúng ta là quan hệ bạn gái – bạn gái rồi sao?" Cố Trọng sợ mình hiểu sai, lại hỏi một lần để xác nhận.
"Ừm, là quan hệ người yêu."
"Vậy tôi... có thể ôm cô một chút không?"
Cố Trọng đầy mong đợi nhìn cô, cô đã mong đợi cả buổi tối rồi.
"Có thể."
Lâm Thương Từ vừa đứng dậy, người còn chưa đứng thẳng thì Cố Trọng đã nhảy lên ôm cô, cánh tay cô lơ lửng giữa không trung, cho đến khi Cố Trọng hơi dùng sức siết chặt vòng tay, cô mới ôm lại cô ấy.
Cố Trọng đặt cằm lên vai Lâm Thương Từ, thì thầm: "Thương Từ, chị có biết em rất căng thẳng không?"
Lâm Thương Từ khẽ cười, chỉ cảm thấy Cố Trọng thật đáng yêu, có lẽ vì không nhìn thấy mặt cô, nên cả người cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
"Tôi biết, vì tôi cũng vậy."
Hơn nữa, nhịp tim sẽ không nói dối.
-----
Mất một file pdf phiên ngoại, tìm mãi không ra, đớn đau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com