Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 119. Khúc nhạc dạo 11

Chương 119. Khúc nhạc dạo 11

Editor: Lăng

Sau khi bộ phim [Phong Hoa] đóng máy, mọi người lần lượt rời khỏi thành phố Sùng Lăng. Ai đi thảm đỏ đã đi thảm đỏ, ai vào đoàn quay phim mới đã vào đoàn, ai cần nghỉ ngơi đã nghỉ ngơi, ai cần viết bài đã viết bài.

Sau khi trở về thành phố Nam Minh, Lâm Thương Từ bắt đầu cuộc sống như một cỗ máy vĩnh viễn không ngừng nghỉ để gõ chữ. Chỉ khác là, từ giờ trở đi, mỗi tối trước khi ngủ sẽ có người gọi điện cho cô trò chuyện.

Hôm nay, Cố Trọng gọi cho cô khi cô đang gõ chữ, nói: "Mèo con đến rồi!"

"Ở nhà em à? Giờ chị qua liền."

Lâm Thương Từ vội vàng dùng vài từ khóa để ghi nhớ tình tiết cố truện tiếp theo, rồi gập máy tính, thay đồ, chạy đến nhà Cố Trọng.

Cố Trọng ngồi xổm dưới sàn phòng khách, nhìn chú mèo trắng trong chiếc hộp vận chuyển thú cưng. Vì lo lắng dịch vụ vận chuyển thú cưng không đáng tin nên cô đã đặc biệt nhờ người lái xe từ thành phố Sùng Lăng đưa nó về.

Chân trước bị gãy của chú mèo trắng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng không ảnh hưởng đến việc nó đi lại dưới đất. Bác sĩ nói nó sẽ tự biết cách nhảy nhót, tránh không để chân bị thương chạm đất. Ngoài ra, mèo cũng đã được tẩy giun và cắt tỉa sạch sẽ phần lông bẩn bị rối.

"Giờ mày là một con mèo mới rồi đó, mày biết không hả?" Cố Trọng nói với chú mèo trong hộp.

"Meo~" Chú mèo trắng có vẻ vẫn còn nhút nhát, quay lưng lại với Cố Trọng.

"Bạn gái tao sắp tới rồi, tao muốn để cô ấy nhìn thấy mày ngay từ ánh mắt đầu tiên, nên mày ở trong đó thêm một lát nữa, lát nữa mới được ra nha." Cố Trọng vừa nói vừa cười.

Cô cứ mỗi lần nghĩ đến Lâm Thương Từ là lại không kìm được mà cười, chẳng thể nào kiểm soát nổi.

Diệp Tây Nhã thì đã biết từ lâu rồi. Hôm đó vốn đã thấy Lâm Thương Từ đi ra từ phòng, sau này hỏi cô cũng không giấu, chỉ nhắc cô ấy phải giữ bí mật, không được để Từ Đồ Chi biết.

Lâm Thương Từ thuần thục bấm mật mã nhà cô rồi bước vào, vừa tháo giày ra cô ấy đã chẳng buồn xếp lại ngay ngắn, mà chạy thẳng vào trong, nằm rạp xuống đất để nhìn mèo.

"Thả nó ra nha Từ?"

"Ừ."

Cố Trọng mở cửa lồng, ban đầu con mèo trắng nhỏ chẳng có phản ứng gì, Lâm Thương Từ ở ngoài bắt đầu gọi "chụt chụt chụt" để dụ nó ra, cuối cùng vẫn là Cố Trọng đổi sang "meo meo meo", lúc này con mèo mới có phản ứng.

Nó quay đầu lại trước, rồi chầm chậm xoay người, từ từ bò ra ngoài.

Khi đầu mèo vừa thò ra, cả hai người đều thấy rõ, hai con mắt của nó có màu đồng tử không giống nhau.

"Hồi trước không để ý gì hết trơn cả!" Cố Trọng cảm thán.

"Hôm mình cứu nó, mắt nó còn chưa mở mà em." Bảo sao không phát hiện được.

"Bác sĩ có gửi cho em bản báo cáo rồi đó."

Cố Trọng nhớ lại, lập tức mở điện thoại ra, tìm cuộc trò chuyện với bác sĩ trên WeChat, trong đó có gửi bản kiểm tra sức khỏe của con mèo, rõ ràng có ghi là một bên tai mèo bị khiếm thính.

"Đã mang nó về rồi, vậy em có đặt tên cho nó chưa?" Lâm Thương Từ vừa nói vừa nhích mông sang bên, nhường chỗ cho mèo bò ra.

"Em chưa nghĩ ra cái tên nào ưng ý hết. Gọi là Nữu Nữu, Tròn Tròn, Bông Bông thì nghe tầm thường quá, còn mấy cái kiểu Vượng Tài, Chiêu Tài thì... quê chết được, với lại đó là tên đặt cho chó chứ không phải mèo." Cố Trọng trước đó đã lên mạng tra một lượt rồi, mà xem cái nào cũng không hài lòng.

"Chị nghe nói đặt tên cho mèo là phải thử xem nó phản ứng với từ nào nữa kìa." Lâm Thương Từ nhớ ra lúc xem mấy clip ngắn, những người nuôi mèo có nói vậy.

"Vậy thử luôn nha?" Cố Trọng liền mở điện thoại, tìm lại cái trang web lần trước, bắt đầu đọc từng cái tên trong đó cho mèo nghe.

"Vượng Tài, Chiêu Tài, Tròn Tròn, Chú Chú, Nữu Nữu, Bỉnh Bỉnh, Tiểu Miêu Thiết Tử, Canh Mì Sợi, Bún Ốc Cay, Xá Xíu ..."

"Khoan khoan, sao mấy cái tên về sau toàn là đồ ăn vậy em?" Lâm Thương Từ ghé sát vào nhìn, phía sau đúng là một đống món ăn thật. Nào là quýt nhỏ, dưa hấu to, mít tố nữ... nhìn qua đã thấy kiểu đặt cho có lệ.

"Còn có cả Haha, Hehe, Huhu nữa chứ. Nó mà phản ứng với mấy cái tên này thì tiêu luôn, em không muốn một ngày nào đó nó đi lạc, em phải vừa chạy vừa la 'Xá Xíu Bao ơi! Hehe ơi!' khắp phố đâu." Cố Trọng cũng lắc đầu từ chối.

"Thôi tự nghĩ cho rồi!" Lâm Thương Từ nhẹ nhàng xoay đầu mèo lại hướng khác, nó cứ như con mèo máy lên dây cót, vẫn tiếp tục bò tới.

Cái bụng thì dán sát mặt đất, bò như sâu vậy, không hề để ý phía trước có vật cản hay không.

"Đặt cái tên thôi mà còn mệt hơn phục vụ sếp tổng khó tính." Cố Trọng khoanh tay, lầm bầm một câu.

"Meo~"

"Hả?" Cả hai người đều sững lại, nhìn nhau mấy giây.

Cố Trọng nghĩ một chút, lại lặp lại câu lúc nãy: "Đặt cái tên thôi mà..."

Mèo con không phản ứng gì.

"Còn mệt hơn phục vụ mấy sếp lớn khó tính..."

"Meo~"

Lâm Thương Từ thử lược bớt phần sau, gọi một tiếng: "Sếp tổng?"

"Meo~"

"Xong rồi." Cố Trọng vừa lắc đầu vừa từ chối tiếp nhận sự thật.

Con mèo của cô... muốn đặt tên cho mình là "Sếp tổng".

"Thuận theo ý mèo đi." Lâm Thương Từ cảm thán một câu.

Tự nhiên cảm thấy mấy cái tên như Canh mì sợi với Dưa hấu to chắc cũng không phải đặt cho có, mà thật sự là có con mèo nào đó muốn được gọi như vậy thật.

"Vậy quyết đinh vậy luôn ha, Sếp Tổng."

"Meo~"

Từ sau khi có mèo, Lâm Thương Từ thường xuyên ghé qua nhà Cố Trọng, có khi còn mang theo cả laptop, ở lại cả ngày không về. Việc hai người làm nhiều nhất chính là cùng nhau chơi với mèo.

Còn những hành động thân mật nhất giữa hai người, cũng chỉ dừng lại ở nắm tay và ôm nhau.

Nhưng điều kỳ lạ là, cả hai đều không ai chủ động tiến thêm bước nào. Trong lòng họ, đều cảm thấy — cứ từ từ thôi.

Từ sau khi [Phong Hoa] đóng máy, công việc của Cố Trọng cũng thảnh thơi hơn. Cô từng rời nhà một hai ngày để quay show truyền hình, thỉnh thoảng thì đi sang tỉnh khác chụp ảnh tạp chí. Cũng có vài kịch bản mới được gửi đến công ty, nhưng cô đọc qua rồi đều không hài lòng.

Chiều hôm đó, Cố Trọng đang cầm cây gậy lông như pháp sư múa phép, quơ loạn xạ để chơi với "Sếp Tổng", thì Diệp Tây Nhã gọi điện tới. Khi ấy vừa đúng sáu giờ tối.

Cô bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, giọng Diệp Tây Nhã bên kia nghe có vẻ hơi gấp:
"Cố Trọng, em dọn dẹp chút đi, tối nay mình có một bữa tiệc."

"Gấp vậy luôn sao chị?" Cố Trọng liếc nhìn Lâm Thương Từ đang ngồi trên sofa viết kịch bản, rồi hỏi thêm:"Với ai thế?"

"Chủ tịch của hãng nước hoa Fenny. Khó lắm mới sắp được thời gian ăn tối hôm nay với ông ấy, mình tranh thủ xem có thể bàn được vụ hợp đồng đại diện không."

"Dạ, em đi liền." Cố Trọng đưa cây gậy lông cho Lâm Thương Từ rồi nói:
"Xin lỗi nha, tối nay em phải để chị ăn tối một mình rồi."

"Không sao, em cứ đi đi!"

Sếp Tổng chơi mệt rồi, tự mình bò về ổ ngủ. Lâm Thương Từ ngồi trên sofa, nhìn thời gian trôi qua từng chút một, cô lấy điện thoại ra, lần thứ n đếm không xuể mở WeChat, xem Cố Trọng có nhắn tin cho mình không.

Không có.

"Haizz..."

Không biết tình hình thế nào rồi, đã bàn được hợp đồng chưa? Có uống rượu không?

Cô cứ chờ như vậy đến gần mười giờ rưỡi tối, có người nhập mật khẩu mở cửa. Lâm Thương Từ nhìn thấy Diệp Tây Nhã đang khó nhọc dìu Cố Trọng say khướt bước vào, vội vàng chạy tới đỡ.

"Sao lại uống đến mức này?" Cô biết tửu lượng của Cố Trọng không tệ, mà say tới mức này, có lẽ chuyện hợp tác không mấy suôn sẻ.

Diệp Tây Nhã giúp cô đưa Cố Trọng vào phòng ngủ, ném người xuống giường, rồi ôm eo than một tiếng:
"Cả hai bọn tôi đều không đỡ nổi nữa, cái ông chủ tịch kia uống mãi không say. Tôi còn đỡ khổ, chứ Cố Trọng vì muốn để tôi đưa em ấy về nhà, không chịu để chị uống thay chút nào."

Diệp Tây Nhã đúng là cũng đã cố đỡ giùm được một phần. Nếu không phải vừa rồi vừa mới nôn một trận, chắc giờ cô ấy cũng chẳng tỉnh táo đến vậy.

"Chị cũng uống rồi, có muốn ở lại đây qua đêm không?" Lâm Thương Từ hỏi.

"Thôi không cần, chú Hà đang đợi dưới lầu rồi. Tôi về trước đây, cô khỏi tiễn, chỉ cần chăm sóc cô ấy là được."

"Vậy tạm biệt."

Sau khi tiếng cửa đóng lại khi Diệp Tây Nhã rời đi, Lâm Thương Từ mới bắt đầu giúp Cố Trọng chỉnh đốn. Trước tiên cô tháo giày cho cô ấy, bộ đồ này không thể thay, đành để cô ấy mặc tiếp. Sau đó, cô đắp lại chăn cho Cố Trọng, rồi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ướt.

Ngồi bên giường, cô cẩn thận lau tay cho Cố Trọng, lau xong tay tiếp tục lau đến cổ.

Cố Trọng liên tục thì thầm trong miệng, Lâm Thương Từ để khăn xuống, cúi gần lại nghe xem cô ấy đang nói gì. Nếu là những lời mê sảng thú vị, cô sẽ nhớ lại để mai trêu chọc cô ấy một phen.

Nhưng khi cô cúi xuống, điều cô nghe được lại là những lời mà Cố Trọng chưa từng nói từ hôm đó, sau khi thổ lộ tình cảm.

"Thương Từ, em thích Từ..."

Lâm Thương Từ nhìn thẳng vào Cố Trọng, đang định mở lời thì đột nhiên Cố Trọng mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào cô.

Cô có thể cảm nhận được bàn tay của Cố Trọng vuốt ve mặt mình, từ gò má đi xuống, dọc theo sống mũi, rồi cuối cùng dừng lại ở môi cô.

"Đẹp quá." Cố Trọng cười, cười ngây ngô và ngớ ngẩn.

Lâm Thương Từ cũng mỉm cười, cô chưa từng thấy Cố Trọng say như thế này, đây là lần đầu tiên, thật sự rất đáng yêu.

Cố Trọng dùng hai tay nâng lấy khuôn mặt cô, Lâm Thương Từ chỉ cảm nhận được khuôn mặt của Cố Trọng gần lại, rồi trên môi mình cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp.

Lâm Thương Từ bị giật mình, cô dùng cả hai tay chống lên mặt giường, sợ mình vô tình đè lên Cố Trọng.

Nụ hôn bất ngờ này rất nhẹ nhàng, hơi thở của Cố Trọng hòa quyện cùng hơi thở của cô, Lâm Thương Từ có thể cảm nhận được mùi rượu trên người Cố Trọng và thân nhiệt của cô ấy nóng hơn bình thường.

Cố Trọng cứ thế hôn cô, có vẻ như đã trôi qua rất lâu, cuối cùng Cố Trọng mở miệng, Lâm Thương Từ cảm nhận được đầu lưỡi của cô ấy nhẹ nhàng vẽ theo đường viền môi của mình. Cố Trọng không hề ép buộc cô, chỉ lặng lẽ hôn môi cô.

Lâm Thương Từ đã từng tưởng tượng rất nhiều lần cảm giác khi hôn Cố Trọng, nhưng giờ đây đầu óc cô trống rỗng, không biết phải đáp lại thế nào.

Cô chưa từng hôn ai, cô không biết, nhưng cô có thể thử.

Miệng cô hơi hé mở, cẩn thận đáp lại nụ hôn của Cố Trọng, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở run rẩy của cô ấy. Họ hôn nhau rất lâu, bao lâu thì Lâm Thương Từ không thể đếm được trong đầu, vì cô cảm thấy như bị thời gian bỏ lại phía sau, chỉ còn lại Cố Trọng trong thế giới của cô.

Khi nụ hôn dần sâu hơn, Lâm Thương Từ cảm nhận thấy một khát khao sâu thẳm trong lòng mình muốn tiến xa hơn, đôi tay chống trên giường vô thức nắm chặt ga giường.

Hơi thở của cả hai người trở nên gấp gáp hơn, nhưng Cố Trọng đột nhiên buông cô ra, cô nằm trên gối, nhìn chằm chằm vào Cố Trọng, ngón tay của Cố Trọng vẫn di chuyển trên khuôn mặt cô. Sau một thời gian dài, dường như đã sờ đủ rồi, Cố Trọng ôm lấy cổ cô, siết chặt tay, Lâm Thương Từ không kịp phản ứng đã bị cô đè lên người.

Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cố Trọng bên tai:
"Thương Từ, em thích Từ, thích rất nhiều..."

Giọng nói của cô ấy dần yếu đi, Lâm Thương Từ nghe thấy hơi thở đều đặn của Cố Trọng, cô ấy đã ngủ rồi.

Lâm Thương Từ mỉm cười, đưa tay xoa đầu Cố Trọng, nói:
"Ừ, chị biết rồi."

Vẫn câu nói cũ.

Vì nhịp tim sẽ không bao giờ nói dối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com