Chương 11
Edit: phuong_bchii
_________________
Ngày hôm sau Hướng Vãn dậy thật sớm, thu dọn đơn giản trong nhà một chút, lúc lau bàn ăn nhớ tới lúc vừa mới dọn đến, mấy đồng bọn ngồi ở chỗ này cùng nhau ăn cơm khai bếp.
Khi đó Vu Chu còn cố ý mang theo một túi gạo.
Cầm di động lên, Hướng Vãn nhắn tin trong nhóm: "Em muốn đi xem phòng."
Không ai trả lời, chắc chưa dậy.
Nàng mỉm cười. Thu dọn ba lô nhỏ của mình.
Chu đáo mang theo ô che nắng, cầm hai chai nước khoáng, còn có nửa chai kem chống nắng, nhớ tới giày cao gót của Triều Tân, nàng lại từ trong hòm thuốc tìm ra vài miếng băng cá nhân.
Hướng Vãn luôn mang theo rất nhiều đồ tùy thân, cho nên ba lô đối với nàng mà nói càng thuận tiện.
Mặc bộ váy màu vàng nhạt, phối với áo hở cổ màu trắng nhỏ có thể chống nắng, nàng khóa chặt cửa, đi xuống lầu.
Theo thường lệ đi xem mèo hoang một chút, thời tiết nóng nực, Đại Quất lại béo lên, nhưng Tiểu Bạch què chân đã một thời gian không gặp, Hướng Vãn an ủi mình, nhất định đã được người tốt đón đi.
Ra khỏi cửa khu chung cư, vừa thấy thời gian mới 9 giờ 10 phút, Hướng Vãn quyết định đi mua cho mình và cô Triều một phần bữa sáng, nhưng vừa ngẩng đầu, liền thấy Triều Tân dừng xe ở ven đường.
Không biết đến lúc nào, nhưng cô cũng không thúc giục nàng.
Hướng Vãn lon ton chạy tới, trong xe lại không có ai, đang muốn nhìn xung quanh, quay đầu thấy Triều Tân từ quầy bán đồ vặt bên cạnh đi ra, vẫn là áo sơ mi trắng quần tây dài màu xám tro, giày cao gót màu nude, khác chính là hôm nay cô tết một bím tóc xương cá lỏng lẻo, khoác ở một bên, trông hiên ngang rất nhiều.
Cô vẫn lộ cánh tay nhỏ, cầm hai chai nước khoáng.
Thấy Hướng Vãn, Triều Tân cất bước đi tới: "Sớm vậy?"
"Cô Triều sớm hơn." Hướng Vãn cười rất ngoan ngoãn.
"Tôi tưởng sẽ kẹt xe, nên ra ngoài sớm, không ngờ tới mỗi ngã tư đều là đèn xanh." Triều Tân cười cười.
Sau đó giơ giơ chai nước khoáng cầm trong tay: "Lạnh, A; không lạnh, B."
"C."
"Hả?"
"Em cũng mang theo."
"Hai chai." Hướng Vãn nhìn cô nói.
Triều Tân nhún vai trái, nghiêng đầu cười: "Vậy để trên xe uống đi."
Cô ôm hai chai nước, đưa một tay ra lấy chìa khóa xe trong túi.
"Nhưng em không mua bữa sáng." Hướng Vãn nói.
Triều Tân mở cửa xe ghế phụ lái, trước khom người bỏ nước khoáng bỏ vào, sau đó đứng thẳng người lên, đóng cửa: "Không có thói quen tự làm bữa sáng sao?"
"Đôi khi em nấu một quả trứng."
"Bữa sáng của một người không dễ làm, nhiều ăn không vô, ít lại rất đơn sơ."
"Vậy đi thôi, tôi vừa nhìn bên cạnh có KFC, ăn không?" Triều Tân hỏi nàng.
"Ừ, em cực kỳ thích ăn KFC."
Triều Tân đi theo nàng về phía tay phải, phía dưới bậc thang có nước, Triều Tân duỗi tay kéo nàng một cái, cúi đầu nhìn dưới chân: "Bình thường tôi chỉ nghe trẻ con nói thích ăn KFC, người lớn đều ăn chán rồi."
"Em chưa từng chán," Hướng Vãn lắc đầu, "Trước kia em chưa từng ăn gà rán như vậy."
Giọng nói mềm mại, làm tinh thần Triều Tân khẽ động, nhớ tới thân thế "kẻ lang thang" của nàng.
Vì thế Triều Tân thấp giọng nói: "Trước kia tôi cũng chưa từng ăn qua."
Thấy cũng chưa thấy qua.
Trước kia vừa tới thành phố lớn, xem nhiều quảng cáo, muốn giả vờ không phải lần đầu tiên đi vào, kết quả nói với nhân viên cửa hàng KFC, cho một phần gà McNuggets*.
*McNuggets là của McDonald's.
Lời như vậy Triều Tân cho tới bây giờ chưa từng nói với người khác, bởi vì cô không quen quay đầu lại nhìn, nhưng Hướng Vãn từng lang thang, cùng chính mình trước kia hình như cũng không có gì khác nhau.
Hai người dựa vào trước quầy, Hướng Vãn híp mắt nhìn biển quảng cáo, rất quen thuộc địa điểm, nghe Triều Tân nói: "Gọi thêm cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo đi, cháo của cửa hàng này ngon."
"Em cũng cảm thấy ngon, nhưng em từ trước đến nay ăn không được mấy miếng."
"Gọi đi, phần còn lại tôi ăn."
Hướng Vãn trong lòng giật mình, quay đầu nhìn Triều Tân.
Triều Tân giật giật mi mắt, cũng cảm thấy không ổn lắm.
"Tôi chỉ là..." Không muốn lãng phí, hơn nữa trước kia lúc Bài Bài còn rất nhỏ, hai người cùng nhau ăn cơm, có lúc Bài Bài động hai miếng liền không ăn nữa, Triều Tân cảm thấy rất đáng tiếc, liền nhận lấy tiếp tục ăn.
Cô lại không kiểm soát được giới hạn của bạn bè. Có một chút ảo não.
Hướng Vãn có chút chần chờ, không khí ngưng đọng, Triều Tân nói: "Thôi, không gọi nữa, tôi vừa mới xem, hẳn là đủ rồi."
"Được." Hướng Vãn nói.
Sợ Triều Tân đa tâm, nàng lại chọn vấn đề cá biệt: "Chúng ta ăn rồi lại lên xe sao?"
Triều Tân dựa vào bàn ăn, tết bím tóc, "Nếu thời gian hẹn không kịp, em ăn trên xe cũng được."
"Ăn trên xe, có mùi." Hướng Vãn nhỏ giọng nói.
Xe Triều Tân rất đắt, nhìn qua cũng rất chú trọng.
Triều Tân đưa tay, nhận lấy túi giấy: "Tôi không để ý, đi thôi, lên xe ăn."
Điều hòa trong xe vẫn bật rất thoải mái, Triều Tân cho cửa sổ xe phụ lái một khe nhỏ, sợ trong xe ngột ngạt, bánh khoai tây gì đó lại quá nhiều dầu mỡ, đổi khí cho Hướng Vãn bên kia.
Cô thật sự rất biết cách chăm sóc người khác, chẳng giống với bề ngoài lạnh lùng của cô chút nào.
Xe chạy tốc độ đều đều, Hướng Vãn cẩn thận mở bao bì ra, tránh làm bẩn trong xe, sau đó lót đệm lên, ăn từng miếng nhỏ.
Ăn một mình thật ra không quá không biết xấu hổ, tuy rằng Triều Tân nói cô trước khi ra ngoài đã ăn rồi.
Nhưng Hướng Vãn vẫn lịch sự hỏi một câu: "Cô Triều muốn ăn một chút không? Hoặc là, uống một chút? Sữa đậu nành lạnh em đã từng uống, rất thơm ngọt, ly này còn chưa khui ra."
Triều Tân quét mắt nhìn nàng một cái, hai tay nắm tay lái: "Không có tay."
Không nói không uống, mà nói không có tay.
Hướng Vãn suy nghĩ một chút, đặt bánh mì trong tay xuống, tháo một ống hút cắm vào trong sữa đậu nành, sau đó đưa tới bên miệng cô.
Triều Tân há miệng, ngậm lại, hút một hơi nho nhỏ.
Cổ họng khẽ động, nuốt xuống, nói: "Ngon, cảm ơn."
Lời nói của cô cũng tinh tế như cái cổ cô từng động, còn mang theo mùi sữa tươi mát của sữa đậu nành.
Hướng Vãn bỗng nhiên cảm thấy, có chút mập mờ.
Dù sao, mình cũng là les.
Nàng bưng sữa đậu nành, có chút không biết làm thế nào cho phải, Triều Tân chỉ ngậm một ngụm, còn lại hơn phân nửa ly ở trong tay mình, tự mình uống, cũng không được hay.
Nàng rất khó xử, vì thế liếc mắt nhìn Triều Tân, lại đưa sữa đậu nành qua.
Con ngươi lãnh đạm của Triều Tân ngơ ngác bị ống hút đưa đến giật mình, sau đó lại lịch sự hơi cúi đầu, lại uống một ngụm.
"Cảm ơn."
Vẫn là câu này.
Lần thứ ba đưa tới, cô đầu tiên là nuốt yết hầu xuống, sau đó nhìn Hướng Vãn một cái, lại ở trong ánh mắt của nàng há miệng, hút một ngụm lớn, cuối cùng gật gật đầu.
Chờ đèn xanh đèn đỏ, thoáng nhìn Hướng Vãn lại muốn giơ tay, Triều Tân cười: "Vãn Vãn."
Tiếng gọi này có chút bất đắc dĩ.
"Dạ?"
"Không uống nữa." Triều Tân nhỏ giọng nói, lắc đầu.
Hướng Vãn không đút qua nữa, nắm giữ không tốt cửa kỹ thuật này, chỉ khó xử nhíu mày, suy nghĩ, vẫn là hỏi ra miệng: "Vậy em bưng?"
Có chút tủi, bánh nướng của nàng còn chưa ăn hết.
"À," Triều Tân bật cười, "Em có thể để bên này." Đưa tay ấn nút ở khu tay vịn trung ương, khu vực có thể để đồ uống chưa uống hết lộ ra.
Hướng Vãn đặt xuống, thoải mái, tiếp tục nâng bánh nướng lên.
Không chút hoang mang ăn xong, lại chỉnh trang một chút, sắp tới khu chung cư, khu chung cư này cách Đại học Giang Thành khoảng 15 phút, là người môi giới căn cứ vào dự toán của Hướng Vãn mà giới thiệu, lái xe vào con đường này, Triều Tân cảm thấy cũng không tốt lắm, đường rất hẹp, quy hoạch cũng rất kém, hai bên có rất nhiều tiểu thương, có người từ cửa tiệm bày ra quầy hàng, thậm chí xâm chiếm một chút làn xe.
Xe đạp và xe điện hai bên đỗ lộn xộn, càng đi vào trong, tiếng còi bén nhọn càng nhiều.
Triều Tân chỗ nào cũng từng ở, nhìn lướt qua liền biết an ninh của khu này không tốt.
Thậm chí giữa ban ngày ban mặt, cô cũng có thể dự đoán được đèn đường hai bên cửa khu chung cư đã hỏng, phải băng qua một con đường nhỏ mới có thể đến chung cư. Con đường nhỏ này không bắt mắt, bình thường diện mạo thành phố sẽ không quan tâm, nhà đầu tư chung cư cũng không giàu nứt đố đổ vách đến khu vực công cộng.
Lúc 20 tuổi, cũng chỉ lớn bằng Hướng Vãn, cô từng bị giật túi trên một con đường nhỏ tương tự, bông tai bị giật xuống từ lỗ tai, đến nay vẫn còn sẹo mờ mờ, sau đó cô không còn để lại lỗ nữa.
Nhưng cô cái gì cũng không nói, nhìn bộ dạng Hướng Vãn giống như vẫn có thể chấp nhận.
Xe dừng ở ngã tư, hai cô muốn đi qua, Triều Tân theo thói quen mở cốp xe ra, muốn thay giày cao gót cởi ra trước khi lái xe, hơn nữa cô cảm thấy đôi màu nude trước đó không hợp lắm, cô muốn đổi một đôi màu sâm banh.
Nhưng Hướng Vãn ở một bên nói: "Hôm nay phải đi đường không ít, vẫn là đi giày đế bằng đi."
Nàng cúi đầu nhìn một cái: "Giày này của chị cũng rất đẹp."
Triều Tân do dự.
Lại nghe Hướng Vãn dí dỏm cười nói: "Cô Triều không thích thấp hơn người khác một bậc, nhưng nếu không cẩn thận ngã, thì không chỉ thấp hơn một bậc đâu."
Triều Tân liếc nàng, sau đó thả giày cao gót trở về.
Hai người dọc theo con đường nhỏ đầy ổ gà và vũng nước đọng đi về phía cửa lớn chung cư, Hướng Vãn đột nhiên hỏi: "Cô Triều rất thích áo sơ mi sao?"
Còn tưởng rằng cô vốn chỉ ăn mặc chuyên nghiệp như vậy khi làm việc, không ngờ tới lén ra ngoài xem phòng, cũng vậy.
Nhớ rõ mùa đông cô cũng là một cái áo lông dài, bên trong cất giấu áo sơ mi và quần jean.
"Không," Triều Tân không có gợn sóng nhắm mắt lại, "Chỉ là tôi, quê mùa."
"Quê mùa?" Hướng Vãn bắt đầu nghi ngờ về khả năng sử dụng tiếng Hán hiện đại không tốt của mình, từ "quê mùa" thật sự chẳng liên quan gì đến Triều Tân.
"Tôi không giỏi ăn mặc cho lắm."
Có người khen cô mặc áo sơ mi đẹp, đây là vùng an toàn của cô.
Cô quả thật có thể mặc áo sơ mi đến cấm dục lại phong tình vạn chủng, giơ tay nhấc chân trong lúc đó nữ tính vô cùng, quả thật rất thích hợp.
Có điều...
Hướng Vãn mím môi cười cười.
"Sao thế?"
"Cô Triều mặc áo sơ mi vô cùng đẹp." Hướng Vãn nói, "Nhưng hôm nay..."
Nàng ngước mắt lên, nhìn về phía nhân viên môi giới bất động sản đang đứng ở cửa chung cư.
Ngoại trừ trước ngực có một cái thẻ, còn lại không có gì khác với Triều Tân, giờ phút này vẻ mặt đang cảnh giác nhìn chằm chằm Triều Tân, có lẽ đã nhận nhầm cô là đối thủ cạnh tranh cướp khách hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com