Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Đêm tân hôn đầu tiên.

Khổng Tuyết Nhi thay một chiếc váy đỏ dài, vẫn là phong cách cổ áo cao đến cằm, tay áo dài cùng một đôi găng tay ren đỏ. Mái tóc dài màu nâu đỏ được bới lên, điểm xuyết một vài viên ngọc trai trắng giữa búi tóc, vành tai hạ xuống đôi hoa tai trân châu lấp lánh. Thanh lịch lại gợi cảm.

Nàng ngồi tại một cái bàn nhỏ, và Dụ Ngôn ở đối diện nàng.

Cô thay một bộ quân phục màu xám nhạt, vải dệt mềm mại, tôn lên đường cong cơ thể. Dụ Ngôn không đội mũ quân trang, mái tóc dài đỏ sậm được buộc lên, chỉ sót lại vài sợi rơi ở sau tai. Ngược lại tăng thêm vài phần hương vị nữ tử mềm mại.

Nhìn gần thế này, Khổng Tuyết Nhi phát hiện Dụ Ngôn kỳ thực rất gầy.

Nếu cô ấy đứng lên, nhất định sẽ rất cao, nhưng lại đơn bạc. Chỉ nhìn vào bề ngoài của Dụ Ngôn, hoàn toàn không thể đoán được rằng cô đã từng là nữ Alpha mãnh chiến nhất ở Tây Á liên hợp khu.

Khổng Tuyết Nhi khui chai rượu vang đỏ, rót vào ly rồi đẩy đến trước mặt Dụ Ngôn.

"Dụ Thượng Tướng làm sao lại cảnh giác như vậy nha?" Khổng Tuyết Nhi câu môi cười một cái, "Tôi cũng đâu có ăn thịt cô."

Dụ Ngôn lạnh lùng cất tiếng: "Tôi không uống rượu."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Vậy cô đã từng uống qua rượu rồi sao?"

Dụ Ngôn không trả lời câu hỏi này của nàng, "Phòng của cô không phải ở đây."

Cô lập tức muốn phân phòng ngủ.

Khổng Tuyết Nhi cũng sẽ không đáp lại vấn đề của Dụ Ngôn, nàng huơ huơ ly rượu, ý cười trương dương tự đắc, "Dụ Thướng Tướng có từng ngủ với Omega nào chưa?"

Dụ Ngôn im lặng, ánh mắt băng lãnh nghiêm nghị nhìn Khổng Tuyết Nhi, không chút che dấu phiền chán cùng cảnh cáo.

Khổng Tuyết Nhi nâng ly rượu, ưu nhã thong dong, một chút cũng không hề hoảng sợ.

Nàng dường như ngay từ lúc bắt đầu cũng chưa bao giờ sợ hãi nhuệ khí cùng hàn khí trên người Dụ Ngôn. Quả nhiên là một nữ nhân không biết cái gì là trời cao đất rộng.

"Dụ Thượng Tướng là người luôn biết giữ mình trong sạch, không có tin đồn thất thiệt, không bao dưỡng ai, là một Alpha quang minh chính đại." Khổng Tuyết Nhi nghiêng người về phía trước, con ngươi đầy ý cười nhìn thẳng vào mắt Dụ Ngôn, "Vậy thì, cô và Hứa Giai Kỳ là?"

Sắc mặt Dụ Ngôn hơi thay đổi, đôi mắt trong nháy mắt sắc như đao nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi.

Nụ cười của Khổng Tuyết Nhi dần trở nên đậm hơn, mang theo một chút sắc bén cùng thong dong làm người ta phải chán ghét.

"Nghe nói, Dụ Thượng Tướng xảy ra chuyện là bởi vì KiKi." Nàng chống cằm, biểu tình ngây thơ vô tội, "KiKi quả thật là một nữ nhân có mị lực. Dù chỉ là Beta nhưng cô ấy vẫn khiến tôi mê mẩn. Hiện tại bất luận tôi lui tới với bao nhiêu người, người tôi muốn nhất, vẫn là cô ấy."

Vẻ mặt của Khổng Tuyết Nhi chậm rãi tiếc nuối, "Chỉ là đáng tiếc... cô ấy lại phản bội."

Dụ Ngôn sắc mặt âm trầm, "Cô muốn nói cái gì?"

Khổng Tuyết Nhi tỏ vẻ tò mò, "Tôi muốn biết, ngày đó hạm đội của cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Vì cái gì hơn mười vạn người, hai mươi chiến hạm biến mất, một mình cô lại sống sót? KiKi đã mở cho cô một cửa thoát hiểm sao?"

Dụ Ngôn chán nản mà dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Khổng Tuyết Nhi, mím chặt môi, tỏ thái độ trực tiếp "Ra ngoài."

Khổng Tuyết Nhi bĩu môi, "Đừng hung dữ như vậy nha, chúng ta bây giờ đã là người một nhà, có gì mà phải giấu giếm cơ chứ?"

Dụ Ngôn lập tức nói: "Được. Trong ba năm cô biến mất, thật sự đã ngủ cùng vô số người sao?"

Khổng Tuyết Nhi một giây cũng không chần chừ, gần như thốt lên, "Đúng vậy, mỗi ngày đều có một đám người đến xếp hàng. Đêm nay... Dụ Thượng Tướng muốn thử không?"

Dụ Ngôn nghiến răng, "Không biết xấu hổ."

Khổng Tuyết Nhi khó hiểu nói, "Thể diện để làm gì chứ? Dụ Thượng Tướng có thể diện như thế, không phải bây giờ cũng đã biến thành dạng này sao? Thậm chí còn phải kết hôn với một Omega như tôi."

Chân mày của Dụ Ngôn nhảy dựng, bị những lời vô sỉ mà bén nhọn của Khổng Tuyết Nhi làm cho không nói nên lời.

Có thể nói, thật sự chưa bao giờ thấy một người không biết xấu hổ như vậy.

Khổng Tuyết Nhi tiến lại phía trước một chút, "Dụ Thượng Tướng đã ngủ cùng Hứa Giai Kỳ chưa?"

Dụ Ngôn ảm đạm nhìn nàng, "Nói thêm một câu, tôi liền sẽ ném cô ra khỏi đây."

Khổng Tuyết Nhi chớp chớp mắt, "Đừng như vậy, tôi không được nói điều này sao?"

Dụ Ngôn giơ tay chỉ vào cửa, "Đi ra ngoài."

Khổng Tuyết Nhi đứng dậy, nhưng không phải về phía cửa, mà là về phía Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn dùng ánh mắt băng lãnh nhìn nàng chằm chằm, giống như một thanh hàn kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, tràn ngập lực tấn công cùng sát khí.

Khổng Tuyết Nhi hoàn toàn không màng đến cổ khí thế hung ác đó, cúi người tới gần.

Ánh mắt Dụ Ngôn thay đổi, dùng khuỷu tay đánh tới, Khổng Tuyết Nhi dùng lòng bàn tay chặn lấy cùi chỏ của Dụ Ngôn, đẩy ra phía ngoài. Sau đó, lại lợi dụng Dụ Ngôn không kịp phòng ngừa, nàng mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô và kéo về phía mình, đồng thời cơ thể ngả ra sau...

Thình thịch – Nàng kéo Dụ Ngôn cùng mình ngã xuống sàn.

Dụ Ngôn ngã đè lên người Khổng Tuyết Nhi, cô cau mày, phản ứng rất nhanh chống đỡ cánh tay rồi xoay người né tránh. Cô chân cẳng bất tiện nên có tránh cũng chỉ có thể nằm cạnh Khổng Tuyết Nhi.

Thế là Khổng Tuyết Nhi bình tĩnh và nhàn nhã mà đuổi theo, nằm lên người Dụ Ngôn, không một chút bận tâm vén lên tà váy, đôi chân dài trong đôi tất màu đen của nàng vụt qua trước mặt Dụ Ngôn.

Đôi chân thon thả, cân đối, tất ren ôm sát.

Khổng Tuyết Nhi kẹp lấy thân người Dụ Ngôn, dùng toàn trọng lượng và khí lực đè lấy cô.

Dụ Ngôn sắc mặt tái xanh, cô hận mình nhất thời buông lõng, để cho người không có sức chiến đấu như Khổng Tuyết Nhi bắt lấy cánh tay, hận mình ở nhà không đủ cảnh giác, không mang theo vũ khí phòng thân.

Nếu không đã sớm đánh bại nữ nhân phách lối này.

Khổng Tuyết Nhi thực sự không chút khách khí, ngồi thẳng trên đùi Dụ Ngôn, ngón tay vuốt ve quân phục của Dụ Ngôn.

"Dụ Thượng Tướng thân thể không tiện, vậy cũng đừng chủ động. Hết thảy mọi chuyện giao cho tôi không phải tốt hơn sao?" Nàng lại cúi người tới gần.

Dụ Ngôn một tay đánh tới, lại bị Khổng Tuyết Nhi hóa giải dễ dàng, nàng nắm lấy tay phải của Dụ Ngôn và ấn chặt trên sàn nhà.

Sực mạnh của Khổng Tuyết Nhi thật đáng kinh ngạc. Đây căn bản không phải là sức mạnh mà một Omega có thể có.

Dụ Ngôn cau mày, cô cũng chưa từng ngửi thấy mùi hương của Omega trên người Khổng Tuyết Nhi. Chẳng lẽ... nữ nhân này thật ra là một Alpha?

"Buông ra." Dụ Ngôn hung hăng nói.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Nếu không buông tay, Dụ Thượng Tướng có gọi người đến không? Vậy thì để họ đến xem Dụ Thượng Tướng bị lão bà của mình đặt dưới thân yêu thương là như thế nào đi."

Dụ Ngôn sắc mặt đều muốn hóa đen rồi.

"Khổng Tuyết Nhi, rốt cuộc cô có biết hai từ liêm sỉ và tôn trọng được viết như thế nào không?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Không biết, lão bà dạy đi."

Dụ Ngôn, "..."

Khổng Tuyết Nhi nhìn cô, chậm rãi thu lại ý cười. Nàng ngũ quan tinh xảo lộng lẫy, giống như một đóa hoa mẫu đơn đẹp nhất nở rộ vào mùa xuân, trương dương lại tự nhiên, tựa như trời sinh đã vậy, sinh ra là để hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Nhưng khi nàng không cười, ngày xuân rực rỡ lộng lẫy nháy mắt biến thành ánh trăng lạnh lẽo trong đêm đông. Băng lãnh, đẹp đẽ, lại nguy hiểm.

"Tôi cùng người mà Dụ Thướng Tượng tưởng tượng ra có khả năng khác xa lắm." Khổng Tuyết Nhi nói rồi lại cười rộ lên, "Hôm nay, bốn bỏ lên năm một chút, có thể coi đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Tôi sợ Dụ Thượng Tướng đối với tôi mong chờ quá nhiều, tôi sẽ cho cô thấy một chút chân thật. Hy vọng về sau chúng ta có thể ân ân ái ái, hài hòa mà chung sống."

Dụ Ngôn ngừng giãy giụa, trấn tĩnh nói: "Trên người cô không có mùi của Omega, hơn nữa sức mạnh của cô, cũng không phải thứ Omega nên có."

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, "Được rồi, coi như lễ vật lần đầu gặp mặt. Tôi sẽ cho cô xem một thứ."

Nàng một tay cởi bỏ nút gài cổ áo.

Một nút, lại một nút.

Làn da trắng tuyết từ từ lộ ra sau lớp vải đỏ, tinh tế, mềm mại, đồng thời có vài vết sẹo hồng nhạt.

Khổng Tuyết Nhi cởi bỏ đến ngực, mơ hồ lộ ra một chút da thịt mềm mại.

Sau đó nàng quay người lại, đưa lưng về phía Dụ Ngôn, hạ xuống một nửa làn áo.

Vén lên mái tóc dài bồng bềnh, lộ rõ ​​gáy và vai lưng mảnh khảnh.

Ở nơi vốn dĩ là tuyến thể lại có một vết sẹo hình sao sáu cánh, phần thịt ở giữa ngôi sao chồng chéo những vết sẹo dày đặc. Dường như là bị người khác một dao lại một dao cắt lên.

"Tuyến thể của tôi, đã bị hủy hoại hoàn toàn." Khổng Tuyết Nhi bình tĩnh nói, "Vì vậy tôi hiện tại cũng không thể coi là Omega, tôi không có tin tức tố."

Khổng Tuyết Nhi cài lại nút áo.

"Dụ Thượng Tướng, đây là bí mật lớn nhất của tôi. Tôi hiện tại đã nói cho cô biết, từ giờ trở đi, cô phải đối xử tốt hơn với tôi đó." Nàng cài chiếc cúc cuối, quay đầu lại cười, "Dù gì thì bây giờ chúng ta cũng đang ở trên cùng một con thuyền rồi."

Dụ Ngôn cất tiếng, "Ba năm cô biến mất..."

Khổng Tuyết Nhi hướng một ngón tay lên miệng Dụ Ngôn, "Suỵt, ba năm đó là một bí mật khác."

Dụ Ngôn nhìn nàng một cái rồi không nói gì nữa.

Khổng Tuyết Nhi đưa tay về phía Dụ Ngôn "Tôi biết người bên ngoài đã chỉ trích tôi vô số, nhưng tôi không quan tâm họ như thế nào. Nhưng bây giờ tôi đã kết hôn với cô, chúng ta về sau không chỉ chung chăn chung gối mà còn đồng cam cộng khổ. Cho nên, tôi hi vọng cô có thể tin tưởng tôi."

Dụ Ngôn nắm tay nàng.

Khổng Tuyết Nhi cong môi cười nhẹ, "Cho nên, hợp tác vui..."

Từ "vẻ" chưa kịp phát ra, cơ thể của Khổng Tuyết Nhi lệch đi, bị Dụ Ngôn hung hăng kéo xuống. Dụ Ngôn đồng thời lật người, đè lên Khổng Tuyết Nhi, đặt khuỷu tay lên cổ nàng.

Sức lực Alpha rất mạnh, có thể dễ dàng bóp nát cổ họng Khổng Tuyết Nhi trong nháy mắt.

Khổng Tuyết Nhi không dám động, cũng không có ý định nhúc nhích, nàng ngoan ngoãn nằm xuống, dùng cặp mắt đào hoa câu nhân mà lẳng lặng nhìn Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nửa chống thân thể, tóc dài rơi xuống, rũ bên sườn mặt, làm cho gò má cô thêm phần gầy gò, lông mày dài, đôi mắt lạnh lùng, hàn ý bức người. Dụ Ngôn đại đa số thời điểm đều trông giống như một thanh kiếm cứng ngắt, không có nhiệt độ. Vì giết người mà vứt bỏ mềm mại.

"Cô quả thực khác xa với những gì tôi tưởng tượng." Dụ Ngôn thấp giọng nói, "Cô thật nguy hiểm, hơn nữa còn âm hiểm. Trên người cô có rất nhiều bí mật, mà càng nhiều bí mật thì càng thêm xảo trá và không đáng tin. Mục đích của cô cũng không đơn giản."

Khổng Tuyết Nhi bình tĩnh mà nhìn Dụ Ngôn.

"Cô hôm nay trước mặt tôi phá lệ không biết xấu hổ. Cô dùng nhiều biện pháp để chọc tức tôi, khiến tôi cảm thấy cô là một người phụ nữ ghê tởm, không biết lễ nghĩa, còn hơn những lời đồn đại. Chờ tôi không còn kiên nhẫn, cô đột nhiên lại cho tôi thấy cô không như những lời chỉ trích tầm thường, còn cho tôi thấy cái trên cổ cô... cái gọi là bí mật." Phân tích của Dụ Ngôn rất rõ ràng và logic, "Cô trước ức sau dương, muốn phá vỡ cảnh giác của tôi đối với cô, khiến tôi theo bản năng mà nghĩ rằng, cô là một người không bình thường, hẳn là nữ nhân bị đối đãi đặc biệt."

*Trước ức sau dương: yếu thế sau đó vươn lên, ban đầu xấu sau trở nên tốt đẹp.

Dụ Ngôn lần đầu tiên cười, cười lạnh mà khinh thường.

"Khổng Tuyết Nhi, cô nghĩ ngây thơ quá rồi." Cô nằm phục người xuống, tràn ngập quyết đoán mà nhìn chằm chằm vào mắt Khổng Tuyết Nhi, "Tôi e là, cùng với tưởng tượng của cô, nó cũng đã khác."

Khổng Tuyết Nhi cũng cười, nàng hỏi, "Vậy thì, Dụ Thượng Tướng, nếu bây giờ chúng ta lấy thực lực chân chính của mình đánh một trận. Cô cảm thấy, ai sẽ thua?"

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com