Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Ru ngủ


Mẹ? Lục Chấm Thu nghe thấy chữ này quay đầu, nhìn thấy Cận Thủy Lan vẫn trong bộ dạng ngủ mơ mơ hồ hồ, vừa nãy uống nước cô vẫn không mở mắt, đoán chừng vẫn đang còn sốt, cơ thể cô thả lỏng, lôi hai tay của Lục Chấm Thu ra, đè cô trở lại sofa, quay đầu xé một miếng dán hạ sốt mới, đổi miếng dán hạ sốt đã không còn hiệu quả trên trán của Cận Thủy Lan.

Lông mi Cận Thủy Lan động đậy, cau mày, nhưng lại không giống bộ dạng muốn thức dậy, Lục Chấm Thu không yên tâm mà đặt mu bàn tay áp lên gò má của cô, đỡ hơn trước đó nhiều rồi, cô gọi: "cô Cận?"

Giọng nói dịu dàng, Mao Mao nghe thấy giọng nói thì xúm lại, Lục Chấm Thu sờ sờ đầu bé, đẩy đẩy Cận Thủy Lan: "cô Cận, cô tỉnh dậy"

Cận Thủy Lan nói ậm ờ một tiếng, âm giọng khàn khàn, vẫn chưa mở miệng đã ho, Lục Chấm Thu lại đi rót một ly nước ấm, lúc quay đầu Cận Thủy Lan đã ngồi dậy, lưng tựa sofa, cô nhìn thấy Lục Chấm Thu quay lại, cô nói: "tôi ngủ rồi?"

Giọng nói vừa khàn vừa khô ráp, căng cứng, Lục Chấm Thu ngồi bên cạnh đưa ly nước ấm qua cho cô, nói: "có thể là tác dụng của thuốc cảm, cô vừa nãy gục trên sofa ngủ"

Cận Thủy Lan đón lấy ly nước, nhàn nhạt nói: "cảm ơn"

Xem ra đã tỉnh táo hơn nhiều rồi, nhìn đàng hoàng hơn so với dáng vẻ mơ hồ lúc nãy, Lục Chấm Thu hỏi: "cô Cận vừa nãy nằm mơ sao?"

Cận Thủy Lan nghiêng đầu: "sao cô lại biết?"

Lục Chấm Thu mở mở miêng, nghĩ đến đột nhiên bị ôm sau lưng nhất thời líu lưỡi, ngừng lại một lúc mới nói: "là mơ thấy mẹ của cô sao?"

Cận Thủy Lan đặt ly nước xuống, ấn đầu, nói: "uhm, lúc nhỏ bị cảm, khá là nhõng nhẽo, ngoài mẹ của tôi ra ai cũng không cần, còn phải là bà ấy ôm tôi, dỗ tôi ngủ"

Cô nói xong nhìn về hướng Lục Chấm Thu: "cô thì sao?"

"tôi?" Lục Chấm Thu nhớ đến trước đây, cười cười dịu dàng.

Cuộc sống của cô và mẹ cô trước kia không tốt chút nào, bọn họ ở thuê nhà còn không được lớn giống như bây giờ, mẹ của cô phải kiếm tiền, phải chăm sóc cô, có lúc còn phải chịu sự quấy rối từ ba của cô, có lần ba của cô uống nhiều rồi đến tìm cô, dọa cô sợ chết khiếp, chạy ra ngoài trốn, cũng không biết mẹ làm việc ở đâu, chính là đứng ở ngoài đứng đến nửa đêm, cho đến khi mẹ cô quay về.

Lúc đó đang là giao mùa, hứng lanh ở ngoài trời đến nửa đêm, cảm rồi, những ngày tháng đó mẹ cô đã chịu đựng đủ rồi, dẫn cô dọn nhà đi chỗ khác, sau này bọn họ nghe thấy tin ba cô kết hôn, cô và mẹ mới ổn định trở lại, không biết có phải là hậu di trứng của lần cảm đó, hay là vấn đề tâm lý của cô, mỗi lần giao mùa đều sẽ bị cảm.

Mỗi lần bị cảm, mẹ của cô đều sẽ chuẩn bị trà gừng cho cô.

Có điều, cũng là chuyện rất lâu về trước.

Lục Chấm Thu nói xong mới phát hiện Cận Thủy Lan đang ngồi rất trầm mặc, cô gọi: "cô Cận?"

Cận Thủy Lan định thần, nói: "hóa ra là như vậy"

Lục Chấm Thu nghi hoặc: "uhm?"

Cận Thủy Lan nói: "không có gì, cô thích uống trà gừng, lần sau tôi nấu cho cô uống"

Lục Chấm Thu cười: "cô Cận còn biết xuống bếp á?"

Cận Thủy Lan bị cô nói mà trên mặt ửng đỏ lên, may ở chỗ vốn dĩ đang sốt, cũng không nhìn ra điều khác thường, Lục Chấm Thu mím môi cười: "cô Cận về phòng nghỉ ngơi chứ?"

Cô nói rồi đứng dậy, người Cận Thủy Lan không có chút sức lực, lúc đứng lên đầu gối đụng trúng kỷ trà, cô lại ngồi trở lại, Lục Chấm Thu tưởng là cô không đứng nổi, vội cúi người đỡ cô, Cận Thủy Lan thuận thế tựa vào người cô, còn không quên nói xin lỗi: "xin lỗi, hình như tôi không dùng sức được"

Lục Chấm Thu ôm nửa vời nói với cô: "không sao"

Khoảng cách đến phòng của cô, cũng không xa, Lục Chấm Thu đỡ cô đi vào trong, trong phòng tối mịt không lọt một tia sáng, Cận Thủy Lan không mở đèn, Lục Chấm Thu cũng không biết công tắc chỗ nào, chỉ có thể đỡ cô đi đến bên giường, lúc Cận Thủy Lan ngã xuống bắp chân duỗi phẳng, Lục Chấm Thu không chú ý, bị vấp ngã, gục lên vai Cận Thủy Lan.

Trong phòng không đèn, nhưng cửa đang mở, đèn ở phòng khách xuyên qua, tất cả đường nét được phát họa, tay Lục Chấm Thu ấn vào giường ngồi dậy, đầu mũi toàn là mùi sữa tắm của Cận Thủy Lan, cô giấu đi gương mặt đã nóng khô của mình trong bóng tối, nói: "cô Cận, vậy cô ngủ đi, tôi đi ra ngoài trước"

Cận Thủy Lan kéo chăn ra nằm vào trong, gọi: "Thu Thu"

Lục Chấm Thu uhm một tiếng, quay đầu, Cận Thủy Lan hỏi: "có thể hát một bài không?"

"hát?" Lục Chấm Thu hơi ngạc nhiên: "bây giờ?"

Cận Thủy Lan nói: "uhm, đầu tôi đau, muốn nghe hát, có được không?"

Đương nhiên, đương nhiên có thể.

Chính là không khí bao trùm hiện tại, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái, có điều người bệnh là quan trọng nhất, Lục Chấm Thu nhân lúc đang rảnh tay thì nghịch tóc của mình vỗ vỗ vào gò má, nói: "được, vậy tôi mở một cái đèn nhỏ?"

Cận Thủy Lan uhm một tiếng, một thái độ rất tùy ý.

Lục Chấm Thu mở đèn nhỏ, Mao Mao ở bên cạnh cô, chen lấn muốn lên giường của Cận Thủy Lan, Lục Chấm Thu giữ lấy hai chân của bé, túm bé trở lại, Cận Thủy Lan nói: "không sao, để bé lên đi"

Lục Chấm Thu chỉ có thể gật đầu: "vậy ngày mai tôi giặt ga giường cho cô"

Cận Thủy Lan cười nhẹ, Lục Chấm Thu ngồi trên một bên giường, hỏi cô: "cô muốn nghe bài gì?"

"uhm ---- " Cận Thủy Lan nghĩ vài giây: "có bài nào có thể giúp người khác ngủ không?"

Lục Chấm Thu cười: "thỏ con ngoan ngoãn sao?"

"hoặc là, trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất?"

Cận Thủy Lan nghe thấy cô ấy hiếm có lần được trêu chọc cô, cô nói: "được á"

Lục Chấm Thu sững người: "cô Cận, cô nghiêm túc?"

Cận Thủy Lan không nói gì, chỉ là cười cười, Lục Chấm Thu nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của cô thì không chịu nổi nữa, cũng cười thành tiếng, cuối cùng cô tự mình chọn lấy một bài hát có tiết tấu ấm áp dịu dàng, có Mao Mao ở đây, hình như cũng không có gì mất tự nhiên nữa, Cận Thủy Lan vừa nghe hát vừa vỗ vỗ đầu Mao Mao, ánh mắt trầm lặng sâu xa.

Lục Chấm Thu ngân nga hai bài mới phát hiện Cận Thủy Lan đã ngủ rồi.

Không ngờ đến cái người này bị bệnh sẽ trẻ con đến vậy, tìm mẹ không nói, còn muốn nghe "khúc hát ru"

Lục Chấm Thu ngồi ở bên giường vài giây, dém lại góc chăn cho Cận Thủy Lan, túm Mao Mao rời đi, đèn nhỏ trong phòng vẫn đang sáng, Lục Chấm Thu tắt đèn lớn ở phòng khách, cô trở về phòng nghỉ ngơi.

Bởi vì Cận Thủy Lan bị cảm, sáng sớm Lục Chấm Thu bảo Cận Thủy Lan ở nhà nghỉ ngơi, tự cô bắt taxi qua đó, Cận Thủy Lan không đồng ý, nói bắt taxi tốn tiền, lại phải đợi, rất phiền phức, chi bằng lái xe cô qua đó, Lục Chấm Thu vẫn chưa trả lời, Cận Thủy Lan đã đưa chìa khóa nhét vào trong tay cô, Lục Chấm Thu chỉ có thể gật đầu.

Xe của Cận Thủy Lan tối qua cô đã lái qua rồi, vẫn xem là lên tay, Lục Chấm Thu đi đến trạm đổ xăng đổ đầy bình, lúc đổ xăng thấy cuộc điện thoại của Hoa Lạc gọi đến, cô cau mày: "có phải cậu cả đêm không ngủ chứ?"

"sao có thể" Hoa Lạc nói: "tối qua ngủ rất ngon"

Mấy ngày này cô vì những chuyện đó mà trạng thái tinh thần không ổn định, sợ tiếp tục thức đêm sẽ đột tử mất, tối qua tắm rửa xong uống thuốc an thần, hiếm có được một giấc ngủ ngon, chỉ là ngủ một giấc mới phát hiện thời thế thay đổi rồi, tối qua sau khi Cận Thủy Lan giúp cô chia sẽ bài đăng weibo đó thì cô đã an tâm trở lại, không ngờ Lục Chấm Thu còn làm trò rút thăm trúng thưởng, càng không nghĩ đến Kỷ Tử Bạc sẽ chuyển tiếp đến những tác giả có mối quan hệ tốt với cổ nữa, diễn viên lồng tiếng đều giúp cô chia sẽ, mới sáng sớm điện thoại của cô tràn ngập tin nhắn riêng tư và tin nhắn trò truyện, mắc cười nhất là học trò của cô, thậm chí còn gửi cho cô vài tin nhắn.

[sư phụ, vậy mà cô lại quen với cô Cận!!!]

[sư phụ, có phải tâm trạng không tốt á? Không sao, cô Kỷ cũng đứng về phía cô]

[sư phụ, có phải mối quan hệ giữa cô và bọn họ rất tốt á? Sao trước kia cô không nói á?]

[sư phụ, .... ]

Hoa Lạc nhìn thấy những tin nhắn này thì cảm thấy rất nực cười, cô trực tiếp block học trò của cô, sau đó gọi điện cho Lục Chấm Thu, Lục Chấm Thu nghe cô nói ngủ ngon mới yên tâm, ngáp một hơi, Hoa Lạc hỏi cô: "ngủ không ngon?"

"không ngon lắm" Lục Chấm Thu nói: "cô Cận bị bệnh rồi"

Hoa Lạc nhanh chóng ngồi dậy: "bệnh rồi? Bệnh gì? Nặng không?"

Hỏi một lượt ba câu làm Lục Chấm Thu ngơ người, cô nói: "chính là, bị cảm"

Hoa Lạc: ....

Cô thay đổi ngữ khí: "có điều chuyện hôm qua, cậu giúp mình cảm ơn cổ"

Lục Chấm Thu nói: "biết rồi"

Hoa Lạc thở phào một hơi: "cũng cảm ơn cậu, Thu Thu tốt bụng, Thu Thu tốt nhất trên thế giới, mình yêu Thu Thu"

Lục Chấm Thu: ....

Cô nói: "không việc gì mình tắt máy đây"

"có việc có việc" Hoa Lạc nói: "không phải sinh nhật cậu sắp đến rồi sao, muốn quà sinh nhật gì đây?"

Lục Chấm Thu cau mày: "muốn là có?"

Hoa Lạc khí thế hào hùng: "cậu nói xem!"

Lục Chấm Thu nói: "100 chiếc thuyền chiến tình yêu"

Hoa Lạc tắt máy cái tách (âm thanh), gửi tin nhắn cho Lục Chấm Thu: [lần sau nói chuyện tiếp]

Lục Chấm Thu nhìn thấy cô chạy nhanh còn hơn thỏ, thì biết cô đã bình thường trở lại rồi, cong môi cười cười, tháo tai nghe bluetooth đặt trên ghế phụ, trong xe ngắt kết nối bluetooth, tự động phát nhạc đã tải sẵn, là bài hát chia tay vui vẻ quen thuộc, Lục Chấm Thu đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên ngồi trong xe Cận Thủy Lan cũng là nghe bài này, còn thật là vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Lúc đó cô đối với Đường Nghênh Hạ vẫn còn chút hoang tưởng, nghe thấy bài hát này cảm thấy chỗ nào cũng như bị gai châm chích, bây giờ tâm trạng đã bình ổn rồi.

Cũng phải mất nửa tiếng mới đến phòng thu, bởi vì đổ xăng phải đi đường vòng, làm lỡ một chút thời gian, muộn hơn so với bình thường một chút, Lục Chấm Thu xuống xe vội vội vàng vàng đi về hướng phòng thu, điện thoại tít tít hai tiếng có người gửi tin nhắn cho cô, cô lấy điện thoại ra, vừa mở đã đúng trúng người rồi.

Cận Thủy Lan ngồi trên sofa, đôi lúc lại nhìn về hướng điện thoại, bình thường 20 phút thì có thể đến phòng thu rồi, hôm nay sao đã 30 phút rồi mà không nhân được tin nhắn của Lục Chấm Thu? Buổi sáng trước khi đi cô còn đặc biệt bảo Lục Chấm Thu đến nơi thì nói với cô.

Là quên rồi? Hay là trên đường xảy ra chuyện rồi? Lục Chấm Thu không phải là người hay quên, Cận Thủy Lan nghĩ đến điểm này thì đứng ngồi không yên, quấn lấy tấm chăn mỏng ngồi dậy, vừa muốn gọi điện thoại cho Lục Chấm Thu lại cảm thấy bản thân có phải là quá khẩn trương rồi.

Cô bức bối trong lòng, cuối cùng lấy điện thoại từ trên sofa gửi tin nhắn cho Lục Chấm Thu.

Điện thoại của Lục Chấm Thu bị người đối diện khom lưng nhặt lên, Lục Chấm Thu vô thức nói: "cảm ơn..."

Lời vẫn chưa nói xong thì nhìn thấy vòng tay của người đó, cô mím môi, sau đó ngước mắt, nhìn thấy người đứng trước mặt là Đường Nghênh Hạ, Đường Nghênh Hạ cầm lấy điện thoại của cô, cúi đầu nhìn, tin nhắn của Cận Thủy Lan nằm trong đáy mắt cô.

[đến chưa vậy?]

Ba chữ đơn giản đã xé tan tành lí trí của Đường Nghênh Hạ, cô nắm chặt điện thoại nhìn về hướng Lục Chấm Thu, Lục Chấm Thu muốn lấy lại điện thoại, lại bị Đường Nghênh Hạ nắm chặt cứng, màn hình xuất hiện gợn sóng, hai người nhìn về hướng đối phương, Lục Chấm Thu nói: "buông tay"

Ánh mắt Đường Nghênh Hạ như con gió lạnh, buốt lạnh khiến người ta đau nhức, cô mở miệng hỏi: "đây mới là lý do em muốn chia tay với chị sao?"

Nguyên nhân gì?

Lục Chấm Thu cúi đầu nhìn điện thoại, nhìn thấy tên của Cận Thủy Lan, cô lại nhìn Đường Nghênh Hạ, đột nhiên hiểu được điều Đường Nghênh Hạ đang nghĩ, cô cảm thấy nực cười: "Đường Nghênh Hạ, có phải chị cảm thấy ai cũng như chị?"

Đường Nghênh Hạ nghiến răng: "tôi như thế nào?"

Ánh mắt Lục Chấm Thu điềm tĩnh giật lấy điện thoại, đối mắt với Đường Nghênh Hạ, cô thốt ra từng câu từng chữ; "ái kỷ, nhu nhược, còn rất vô sỉ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com