Chương 15
☆, Hẹn hò đi~
"Thần Quân đại nhân! Chúng ta hẹn hò đi!"
Chỉ thấy hắc kiếm loạng choạng, Tiểu Yêu mất thăng bằng, ôm Thần Quân đại nhân. Chỉ thấy Thần Quân đại nhân thân thể mềm mại có điểm cứng ngắc, sau đó lạnh lùng thanh âm liền truyền tới.
"Buông tay."
Phân phó của Thần Quân đại nhân, Tiểu Yêu không dám không theo, tuy rằng mê luyến mùi thơm của cơ thể và cảm giác ôm Thần Quân đại nhân, nhưng Tiểu Yêu vẫn rất nghe lời ly khai.
"Thần Quân đại nhân! Chúng ta hẹn hò đi!"
Tiểu Thanh bay sau lưng Tiểu Yêu che miệng nở nụ cười, có chút cảm giác vui sướng khi người gặp nạn, ban nãy hàn khí trong nháy mắt từ trên người Thần Quân đại nhân truyền đến Tiểu Thanh rõ ràng cảm nhận được, Tiểu Yêu lần này thật sự gặp phải tai ương.
Nửa buổi, Thần Quân đại nhân không nói gì, đón gió, tùy ý gió mát đem tóc đen nâng lên, cùng gió triền miên.
"Được."
Tiểu Yêu thật sự cao hứng, Tiểu Thanh nói thích một người nên cùng nàng hẹn hò, như vậy Thần Quân đại nhân có phải thích ta hay không đây?
Tiểu Thanh buồn bực nhưng cũng hết sức kinh hãi, đây là chuyện gì xảy ra, bình thường đều không phải là Tiểu Yêu bị Thần Quân đại nhân một chưởng vỗ rớt kiếm sao? Thế nào đột nhiên thực sự hẹn hò! ?
"Thật tốt quá! Thần Quân đại nhân, chúng ta đi hẹn hò ngay nào!"
Tiểu Yêu vui vẻ hoa tay múa chân, lần đầu tiên thấy nàng có thể đứng vững vàng như vậy ở trên thân kiếm.
Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Tiểu Yêu, thở dài.
Té ra tiểu yêu này là không rõ ý nghĩa chân chính của 'Hẹn hò', mà Thần Quân đại nhân trong lòng suy nghĩ như thế nào đây?
Một lát sau, các nàng liền hạ xuống. Trên đường cái đã không còn lệnh truy nã, tuy rằng màn đêm đã buông xuống, thế nhưng kinh thành náo nhiệt như cũ không giảm, trái lại còn có loại khác náo nhiệt, toàn thành vạn lửa sáng trưng, trên đường cái vẫn có tiếng rao hàng như trước. Náo nhiệt nhất không vượt qua thanh lâu lớn nhất tối lừng danh trong kinh thành -- "Nhạc bất tư thục" (Vui đến quên cả trời đất), các cô nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đứng đầy đường cái và ban công, trên tay các nàng vung khăn tay dính đầy vị son phấn, mời chào khách nhân đi vào.
"Thật náo nhiệt a! Thần Quân đại nhân, ngươi xem ngươi xem! Có người đang phun lửa!"
Tiểu Yêu nhất thời hưng phấn, một tay kéo cánh tay mềm mại của Thần Quân đại nhân, hướng đoàn tạp kỹ chạy đi, lưu lại Tiểu Thanh tại chỗ rối bời trong gió. . . Đây là ép buộc hẹn hò sao? !
Quên đi, ta còn đi xem có lão bà bà nào té ngã cần nâng dậy, lão công công nào lạc đường không về nhà được chuyện tình phát sinh giải quyết tốt.
Tiểu Thanh cứ như vậy bay đi. . . .
Hồ ly đứng trong đám người, trong tay cầm chính là cánh tay ấm áp có điểm lạnh của Thần Quân đại nhân, mắt không chớp nhìn đoàn tạp kỹ biểu diễn đặc sắc.
Luyến Thư tự nhiên nghĩ đoàn tạp kỹ biểu diễn không hề thú vị chút nào, thấy Tiểu Yêu xem nhập thần như vậy, nàng cũng không muốn phật ý của Tiểu Yêu, tùy ý để nàng kéo bản thân, xem biểu diễn, tâm tính thiện lương lại trở về bình tĩnh như trước đây, đã lâu thật lâu đều chưa trải qua cảm giác này. . .
Rốt cuộc vì sao bản thân phải đáp ứng cùng Tiểu Yêu ngốc nghếch hẹn hò đây? Thứ nhất là muốn xoa dịu cho Tiểu Yêu chuyện kinh khủng của linh thi và thi yêu, coi như là bồi thường đối với việc nàng nôn khan ra mấy ngày; thứ hai, lần này hạ phàm gợi lên thật nhiều hồi ức trước kia, hay đây là một cái cơ hội để cho mình trầm tĩnh lại, đoạn hồi ức kia. . . nghĩ lại mà sợ hãi.
Tiểu Yêu quay đầu nhìn Thần Quân đại nhân vẻ mặt như có điều suy nghĩ, cho rằng Thần Quân đại nhân không thích xem đoàn tạp kỹ biểu diễn (đúng là không thích), cho nên liền kéo Thần Quân đại nhân rời khỏi đoàn người.
"Không xem nữa?"
Bị lôi kéo như vậy làm cho tinh thần Thần Quân đại nhân hồi phục lại, chỉ thấy Tiểu Yêu đối với mình nở nụ cười xán lạn.
"Không xem nữa, chúng ta đi xem những thứ khác đi!"
Cứ như vậy để Tiểu Yêu tùy ý kéo nàng đi, lần đầu tiên Thần Quân đại nhân thuận theo như vậy, Tiểu Yêu cũng ngạc nhiên.
"Thần Quân đại nhân, ngươi có phải mệt mỏi hay không"
Thần Quân đại nhân mệt mỏi, đây là kết luận Tiểu Yêu rút ra được.
Lại nói tiếp, Luyến Thư cũng có vài ngày không nghỉ ngơi, cũng may có phục linh đan từ Bách Thảo Thượng Tiên, thân thể thật ra không cảm thấy mệt mỏi, vì vậy Thần Quân đại nhân cũng chỉ là lắc đầu.
"Thật ra. . . Thần Quân đại nhân, ta nghĩ ăn thứ gì đó, một lần, liền một lần, có thể chứ?"
Kỳ thực sau khi Tiểu Yêu đi tới thị trấn nhân loại, đối với thức ăn của nhân loại đặc biệt cảm thấy hứng thú, nhưng Thần Quân đại nhân không cho phép, vì vậy Tiểu Yêu xác thực là phi thường nghe lời một điểm cũng chưa từng ăn.
Thần Quân đại nhân suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu một cái. Tiểu Yêu vui vẻ kéo Thần Quân đại nhân đi tới một sạp mì phía trước, kêu hai chén mì dương xuân.
Mì dương xuân đến rồi, Tiểu Yêu lang thôn hổ yết ăn, cùng tướng mạo của nàng có tương phản cực lớn, một điểm hình tượng cũng không có, mà người xung quanh đều bị Tiểu Yêu hấp dẫn ánh mắt. Một thiếu nữ mặc đạm tử sắc (tím nhạt) váy, khí chất xuất trần thoát tục, đẹp như thần nữ cao nhã hạ phàm ngồi ngay ngắn trước bàn, không hề động qua chén đũa của mình, chỉ nhìn hoàng y thiếu nữ trước mắt. Hoàng y thiếu nữ kia, tướng mạo tinh xảo thanh tú, có đôi mắt to lóe sáng, cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền thật là đẹp, dung mạo cũng được cho là tuyệt sắc, nhưng tư thế ăn uống thật ra lại làm cho người khác không dám khen tặng.
"Thần Quân đại nhân, ngươi cũng ăn một miếng đi, thực sự ăn rất ngon."
Tiểu Yêu nói, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Thần Quân đại nhân, Thần Quân đại nhân không lay chuyển được nàng, cầm lên đôi đũa, ăn một miếng nhỏ, mùi vị không tệ, nhưng Thần Quân đại nhân đối với ăn bây giờ không có quá lớn dục vọng, chỉ một miếng nhỏ, liền đem đôi đũa để xuống.
"Ăn có ngon không?"
Tiểu Yêu tiếp tục dùng mắt to linh động của nàng công kích Thần Quân đại nhân, chỉ thấy Thần Quân đại nhân nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng, lại không nói tiếp.
"Bản tọa không đói bụng, ngươi ăn đi."
Thần Quân đại nhân đem chén mì của mình giao cho Tiểu Yêu, mà Tiểu Yêu cũng không chút khách khí đón nhận. Nhìn tư thế ăn uống Tiểu Yêu như vậy làm cho người khác nhịn cười không được, Thần Quân đại nhân cũng không khỏi mỉm cười.
Sau khi ăn xong, Tiểu Yêu kéo Thần Quân đại nhân đi dạo xung quanh con đường náo nhiệt, mua một ít thứ lặt vặt, như hà bao thêu hoa, dây chuyền, trâm gài tóc vân vân, đương nhiên đều là bản thân Tiểu Yêu muốn mua, Thần Quân đại nhân cũng không thích loại này thế gian đồ vật.
"Thần Quân đại nhân, cái này tặng ngươi."
Tiểu Yêu trong tay cầm một sợi dây chuyền, là đồng tâm kết, đương nhiên là Tiểu Yêu không biết dây chuyền này ý nghĩa như thế nào.
Thần Quân đại nhân nhìn đồng tâm kết trong tay Tiểu Yêu một lúc lâu, cũng không đưa tay ra.
"Ngươi giữ lại đi, bổn tọa không cần."
Thần Quân đại nhân cự tuyệt, Tiểu Yêu không nghe theo (Tiểu Yêu đây là cho một chút ánh mặt trời liền tỏa sáng).
"Nương nói qua lúc ước hẹn nhất định phải tặng đối phương đồ vật."
Thần Quân đại nhân nheo mắt, có nhiều húng thú nhìn Tiểu Yêu, mà Tiểu Yêu nhìn vẻ mặt Thần Quân đại nhân nheo mắt, đều xem ngây dại, thực sự là hơi quá đáng! Làm sao có thể ngay cả nheo mắt cũng ưu nhã như vậy!
"Ngươi biết hẹn hò là cái gì chăng?"
Tiểu Yêu lúc này xán lạn nở nụ cười, gật đầu.
"Biết a, nương nói qua, hẹn hò a, chính là muốn cùng đối phương đi dạo một vòng, ăn ăn một lần, sau đó tặng đối phương đồ vật, như vậy hẹn hò mới có thể vui vẻ."
Thần Quân đại nhân cười khẽ, té ra Tiểu Yêu ngốc nghếch chỉ biết hình thức của hẹn hò, cũng không biết chân chính ý nghĩa phía sau hẹn hò, cũng được, dù sao bổn tọa cũng chỉ muốn giải sầu một chút.
Tiểu Yêu đột nhiên nhớ tới sở thích của Thần Quân đại nhân, thảo nào biểu diễn phun lửa vừa nãy Thần Quân đại nhân thoạt nhìn cũng không thích.
"Thần Quân đại nhân, chúng ta đi tới bờ hồ một chút đi! Lần trước ta và Nghê Thường đi qua, bên kia thật sự là đẹp lắm!"
Tiểu Yêu nhưng cũng không đợi Thần Quân đại nhân trả lời, liền trực tiếp kéo tay Thần Quân đại nhân hướng bờ hồ ngoại thành chạy đi.
Tay bị Tiểu Yêu nắm chặt tựa hồ bị trở nên ấm áp, ngay cả tâm cũng tựa hồ trở nên ấm áp, đã từ rất lâu rồi không trải qua loại cảm giác này. . .
Đi tới bên hồ, chỉ có tốp năm tốp ba nam nữ hoặc ngồi nói chuyện phiếm, hoặc ngắm trăng, đương nhiên đều là tình lữ, mà Tiểu Yêu lại lôi kéo Thần Quân đại nhân đến chỗ tương đối yên lặng ngồi xuống.
Luyến Thư nhìn ánh trăng sáng phản chiếu trên mặt hồ yên ả, nhu hòa mà bình thản, tâm cũng dần bình tĩnh trở lại.
"Thần Quân đại nhân, ta đã nói với ngươi a, lần trước ta và cha. . ."
Cứ như vậy, nghe Tiểu Yêu thao thao bất tuyệt nói lên chuyện lúc nhỏ của nàng, chuyện lý thú của nàng, nhưng cũng thành niềm vui nhỏ lúc này của Thần Quân đại nhân. Không lâu sau, Luyến Thư suy nghĩ có điểm xa xăm, dường như nhớ lại khi đó bọn họ. . . sư đệ muội môn của nàng. . . cũng ngây thơ như vậy, cũng ưa thích dựa vào mình như vậy. . .
Lúc này đầu Tiểu Yêu ngã vào trên vai Thần Quân đại nhân, hô hấp đều đặn, hẳn là ngủ rồi. Thần Quân đại nhân phục hồi tinh thần, nhìn gương mặt Tiểu Yêu lúc ngủ, ít đi bình thường tranh cãi ầm ĩ, nhưng lại có thêm vài phần điềm tĩnh. Tiểu Yêu chắc hẳn cũng đã mệt mỏi, mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi, để nàng ngủ đi. Không biết vì sao, đôi tay như không tự chủ được đưa ra ngoài, đem tóc rơi lả tả ở trên mặt Tiểu Yêu giắt ra sau tai, cử động ôn nhu như vậy, tựa hồ cũng hù dọa bản thân. . . Tiểu yêu này rất giống sư đệ muội môn của nàng, nhưng cuối cùng có chút điểm bất đồng. . . nhưng Luyến Thư không nghĩ ra rốt cuộc là bất đồng điều gì, tiểu yêu này khiến nàng cảm nhận được ấm áp. . .
Dường như lại nổi lên Chương niệm . . . Sư phụ, đồ nhi nên làm cái gì bây giờ? . . . Luyến Thư nhìn về phía chân trời, tìm kiếm đáp án không có một người đáp lại. . .
Cứ như vậy để Tiểu Yêu dựa vào, tùy ý ánh trăng rơi xuống trên người, cảm thụ giây phút yên lặng.
"Tiến triển nhanh như vậy a! ?"
Lúc này một giọng nói oang oang bay tới đây, thật là làm cho người không được sống yên ổn. . . Thần Quân đại nhân bất mãn quay đầu lại, Xích Dạ yêu nghiệt mang theo Nghê Thường đi tới.
Mà người trên vai mà dường như bị giật mình tỉnh giấc, mở ra đôi mắt lim dim, hơi áy náy nhìn Luyến Thư.
"Ta lại có thể ngủ, ha hả. . ."
Tiểu Yêu cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khúc khích. . .
"Ừ, trở về thôi." Thần Quân đại nhân và Tiểu Yêu đứng lên, Tiểu Yêu lúc này mới nhìn đến Đại hồ ly và Nghê Thường đang dần dần đến gần.
"Nghê Thường, ngươi và Đại hồ ly đi đâu vậy?"
Tiểu Yêu đi tới, quan tâm tới Nghê Thường, Nghê Thường liền cùng Tiểu Yêu chậm rãi hàn huyên, bỏ rơi Đại hồ ly và Thần Quân đại nhân ở một bên.
"Rốt cuộc tìm được các ngươi!"
Một thanh âm nghe có chút mệt mỏi truyền đến, sau đó một đứa bé phát ra lục quang vung đôi cánh khả ái của hắn bay tới.
Đại hồ ly nhìn thẳng vật thể phát quang một lúc lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Thanh Đồng thi yêu? !"
Đại hồ ly như là thấy đồ vật mới lạ, nhìn thẳng Tiểu Thanh không tha.
"Tiểu Thanh, ngươi tới rồi ~ "
Tiểu Yêu rốt cục phát hiện Tiểu Thanh tồn tại, đưa tay ra, mà Tiểu Thanh rất tự nhiên bay đến đứng lại trên tay Tiểu Yêu.
"Tiểu Thanh? ! Ha ha ha ha ha ha ha ~~ "
Đại hồ ly cười đến suýt đứt hơi, chuyện lạ nhiều năm mới có, ngày hôm nay đặc biệt nhiều, đường đường một tội yêu cư nhiên bị một con Tiểu Yêu ngốc nghếch gọi thành Tiểu Thanh!
Tiểu Thanh trên trán gân xanh hiện ra, nhưng bởi vì thể tích quá nhỏ, không ai phát hiện.
"Xích Dạ Thần Quân, xin chú ý hình tượng."
Tiểu Thanh kềm chế tức giận, hắn là đang làm một tiểu hài tử ngoan ngoãn sửa sai, phải có hình tượng, phải có hình tượng.
Thế nhưng tiếng cười của Đại hồ ly thế nào nhưng cũng không ngừng được a, đều cười đến mặt đỏ bừng.
"Được rồi, đều trở về khách sạn nghỉ ngơi đi, Hồ Ly, không nên chậm trễ tu hành."
Thần Quân đại nhân tay áo màu tím nhạt xẹt qua bên người mọi người, cứ như vậy đi, Tiểu Yêu và Tiểu Thanh theo sát phía sau, Đại hồ ly cười đến bước chân có điểm loạng choạng cùng Nghê Thường sóng vai đi trước.
Một lát, Đại hồ ly dường như bình tĩnh lại, kéo Tiểu Yêu.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Yêu nhìn Thần Quân đại nhân càng lúc càng xa, dĩ nhiên đối với Đại hồ ly kéo mình có chút bất mãn.
"Có muốn hay không học chút thứ tốt?"
Học tập? Được a! Học được nhiều hơn, khả năng là có thể bảo hộ Thần Quân đại nhân đây! (Những điều Đại hồ ly dạy ngươi cũng dám học. . . ), Tiểu Yêu không chút nghĩ ngợi đáp ứng rồi.
Đại hồ ly nổi lên dáng tươi cười đắc chí, ghé vào bên tai Tiểu Yêu, dùng thanh âm nhẹ vô cùng nói: "Ngày mai ta dạy cho ngươi uống rượu."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhớ tới ngày hôm nay đại khái sẽ có việc vội vàng, vì vậy liền đi lúc hừng đông.
Có Tiểu Thanh và Đại hồ ly ở đây, Tiểu Yêu không có khả năng không học cái xấu!
Ngọn lửa tình cảm của hai nhân vật chính từ từ ấm lên, chắc hẳn nghiệt hỏa yêu hồ kia sẽ tăng nhanh tốc độ thiêu đốt, các ngươi cũng biết, yêu hồ đây ~ ~ đều tương đối rõ ràng việc kia, chất xúc tác nha ~ ha ha ~ chắc hẳn Tiểu Yêu sẽ càng học càng hư hỏng ~ chỉ đối Thần Quân đại nhân hư hỏng a ~
Hơn nữa , bởi vì thi kỳ càng ngày càng gần , đổi mới có thể sẽ trở nên chậm chạp , nhưng tác giả quân sẽ tận lực rút ra thời gian để gõ chữ thêm văn , T^T xin các vị khán quan thông cảm ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com